Sáng hôm sau, Diệp Tri Thu vội vội vàng vàng cùng quản lý kinh doanh đến thành phố B. Đêm qua cô mất ngủ, tuy đã trang điểm kỹ nhưng vẫn nhìn thấy rõ nét mặt mệt mói. Sau khi lên xe, cô ngồi ở băng ghế sau, tuy vốn rất quen với việc công tác ngược xuôi và thường ngồi ngủ bù trên xe nhưng lần này cứ nhắm mắt lại là toàn cảnh ở quán trà hôm qua lại hiển hiện trong tâm trí cô.
Thực ra sau lời cầu hôn đó hai người đều im lặng, phải một hồi lâu cô mới nói: "Tôi, tôi thật sự rất cảm kích nhưng thật xin lỗi Tổng giám đốc Tăng, tôi đã có bạn trai rồi, hiện chúng tôi rất hạnh phúc nên không thể suy nghĩ đến đề nghị của ông được."
Tăng Thành không hề thay đổi thái độ khi nghe cô từ chối, ông vẫn giữ ngữ khí ôn hòa, ông nói rõ ràng: "Hai người quen nhau chưa lâu đúng không? Cuối năm ngoái em mới chia tay bạn trai cũ, rồi lại chuyển sang công ty mới bận tới mức thở chẳng ra hơi. Người tính tình nghiêm túc như em, nếu muốn bắt đầu lại với ai cũng phải có một khoảng thời gian khá dài để chuẩn bị tâm lý cho mình, vì thế tôi nghĩ em với anh chàng đó sẽ chẳng bao giờ tiến đến giai đoạn hôn nhân được."
Cô lại im lặng, Tăng Thành đúng là rất hiểu cô. Thế nhưng dù có hiểu rõ cô như Tăng Thành thì cũng không thể hiểu nổi nỗi cô đơn tuyệt vọng của sự chia tay và áp lực của công việc mới đã ảnh hưởng đến cô như thế nào. Cô cũng không thể hiểu nổi, chính lúc cô mệt mỏi nhất có một người con trai bằng thái độ kiên định đã chiếm ngự được trái tim mình, mặc dù cô không chắc chắn sự chiếm ngự đó sẽ kéo dài bao lâu.
"Tri Thu, đương nhiên tôi có thể cứ mặt dày mà từng bước theo đuổi em, không để em phải bất ngờ như hôm nay. Nhưng tôi vừa mới ly hôn, còn em trước nay luôn giữ mình trong sạch, không để mất danh dự của bản thân, chắc chắn không muốn trở thành đối tượng của dư luận. Thế nên tôi muốn thẳng thắn tỏ rõ tâm tình của mình với em, em không cần trả lời tôi ngay bây giờ, tôi sẽ dành đủ thời gian để em lựa chọn."
"Nhưng đây đâu phải là chuyện chỉ bỏ thời gian ra suy nghĩ là có thể lựa chọn được." Đối diện với người đàn ông nói năng nhỏ nhẹ cùng với tiếng đàn tranh thánh thót như tiếng nước chảy, cô luống cuống: "Tôi sao có thể đưa ông vào danh sách đối tượng để lựa chọn...", cô đột ngột dừng lại, tự cảm thấy câu nói của mình có rất nhiều hàm nghĩa.
Khuôn mặt gầy xanh của ông ta vẫn mang thần thái bình tĩnh, thậm chí còn thoáng nét cười tự chế diễu mình; "Em có nhớ tin nhắn hồi Tết tôi gửi cho không? Đương nhiên em hoàn toàn xứng đáng với những gì tốt hơn. Người như tôi, hơn hẳn em chín tuổi, lại đã có một hôn nhân không hạnh phúc, vì thế thực sự đối với em mà nói thì tôi không phải là sự lựa chọn tối ưu. Nhưng bao nhiêu năm nay, chỉ có em mới làm trái tim tôi rung động. Tôi chẳng có nhiều thứ để cho em, mà chỉ có lòng tôn trọng và thành ý của mình tôi".
Diệp Tri Thu bỗng ngước mắt lên nói: "Tổng giám đốc Tăng, tôi đã tự dặn lòng mình là sẽ không bao giờ chen chân vào hôn nhân của người khác, và càng không dám nhận lấy trách nhiệm là kẻ thứ ba khiến hôn nhân của họ đổ vỡ."
"Ngay cả việc phải gom góp tiền để dứt khoát với bạn trai cũ mà em còn chẳng thèm nói với tôi, thì làm sao em có thể là nguyên nhân khiến hôn nhân của tôi đổ vỡ được. Giữa tôi và Di Hân là một chuyện hoàn toàn khác, cô ấy có thể có rất nhiều lý do để không thể tha thứ cho tôi, nhưng cô ấy và tôi đều hiểu rất rõ ràng năm ngoái khi chúng tôi thỏa thuận ly hôn, nguyên nhân chính không phải từ em hay bất kỳ người con gái nào khác."
"Tổng giám đốc Tăng, tôi phải nói một tiếng cảm ơn ông. Với một người con gái mà nói, tôi hiểu rất rõ thành ý của lời cầu hôn, đặc biệt là thành ý đó lại đến từ ông, người mà trước nay tôi vô cùng kính trọng. Thế nhưng, ngay cả hôn nhân cũng không thể bảo đảm hai người có thể mãi mãi bên nhau, tôi và ông đều rõ điều đó hơn ai hết vì chúng ta đều trải qua một lần đổ vỡ. Vì vậy nếu chỉ là một cuộc hôn nhân thì thức sự nó không hấp dẫn tôi lắm".
Nụ cười trên gương mặt Tăng Thành mang một nét cay đắng: "Tri Thu, em luôn là người thẳng thắn khiến tôi tự cảm thấy hổ thẹn. Nhưng tôi không thể nhắc lại với em về cuộc hôn nhân trước đây của mình, giữ im lặng chí ít cũng là sự tôn trọng với cái đã qua. Đúng vậy, hôn nhân không thể đảm bảo được rằng hai người sẽ mãi mãi bên nhau, bởi cuộc sống có bao nhiêu biến cố, có khi em tưởng người sẽ mãi mãi đi cùng em nhưng cuối cùng người đó chỉ bên em một đoạn đường. Thế nhưng cuộc đời dài là vậy, chúng ta có thể luôn khát vọng một điều gì đó sẽ là vĩnh viễn, bởi nếu không có niềm tin về tương lai thì chúng ta sẽ bỏ lỡ rất nhiều thứ."
Diệp Tri Thu trầm ngâm một lát, nghệ nhân lại đến châm thêm trà. Hơi nóng của trà mới qua chiếc cốc sứ mỏng trắng tinh truyền đến những ngón tay của cô, cô vô thức xoay xoay cốc trà.
"Tôi hy vọng tôi sẽ là người đi cùng em đoạn đường tiếp theo, và tôi cũng hy vọng đoạn đường đó sẽ dài mãi mãi. Vậy nhưng trong mắt em, trước đây tôi là sếp, bây giờ lại là ông chủ cũ chứ chưa đủ tư cách làm một người bạn bình thường được. Chúng ta không thể có một sự khởi đầu dễ dàng, nếu có thì hy vọng đó cũng chỉ từ một phía mà thôi. Bây giờ quyền chọn lựa là ở em, từ nay về sau, tôi sẽ không quấy rày em nếu em không đồng ý. Em hãy suy nghĩ sự lựa chọn nào tốt cho mình, tôi chỉ muốn em biết rằng, tôi sẽ chấp nhận quyết định của em vô điều kiện."
Tổng giám đốc Tăng đương nhiên không phải là người đầu tiên cầu hôn Diệp Tri Thu, và cũng không phải người đầu tiên hứa hẹn với cô về một điều vĩnh viễn. Cô bất giác so sánh ông ta và Phạm An Dân, rồi lại đau đớn nhận ra rằng khi nhận được lời cầu hôn đầu tiên, cô hoàn toàn tin tưởng vào sự vĩnh viễn của tình yêu. Thế mà giờ đây, lời cầu hôn của Tăng Thành không hề làm cô rung động, nhưng khi nghe đến điều vĩnh viễn, trái tim cô vẫn loạn nhịp.
Cô không cần phải ngước mắt lên cũng biết lúc này cánh đồng bên đường cao tốc vẫn đang ngút ngàn màu xanh biếc, đó chính là cảnh xuân tươi đẹp. Từ khi phụ trách mảng kinh doanh, cô phải đi công tác không biết bao nhiêu lần, từ trên máy bay, tàu hỏa, ô tô cô có thể quan sát cảnh bốn mùa thay đổi một cách mau chóng, cô hoàn toàn thờ ơ với những phong cảnh xung quanh. Cái cảm giác hưng phấn khi lần đầu tiên đến một nơi xa lạ đã mất từ lâu rồi. Ngồi bên cô, có khi là đồng nghiệp nhưng thường xuyên là những người xa lạ, cô đã quen với việc một mình lên đường công tác, chịu trách nhiệm toàn bộ về lịch trình chuyến đi, hành lý và sự an toàn của mình.
Nhưng nếu thật sự đã có sự chuẩn bị đầy đủ, có người đồng hành thì là một điều vui vẻ, còn nếu không có ai đồng hành cũng không cần khiên cưỡng, có nhất thiết phải cần đến sự hứa hẹn không? Cô đã nhận lời yêu Hứa Chí Hằng, đó là lần đầu tiên bỏ đi cái nguyên tắc bắt mình phải suy nghĩ kỹ lưỡng mọi chuyện, chẳng cần quan tâm đến sự an bài của tương lai, chỉ cần thỏa mãn với việc hưởng thụ niềm vui trước mắt.
Cô cứ nghĩ rằng mình đã thỏa hiệp thành công với thực tại, không còn mơ mộng đến điều gì mãi mãi. Nhưng lời nói của Tăng Thành suy cho cùng đã khiến cô xúc động, cô biết rằng mình có thể dùng lý trí để điều khiển hành vi một cách tự nhiên cởi mở nhưng không thể dập tắt được niềm mong muốn nhỏ nhoi tận sâu thẳm trái tim.
Cô chỉ có thể ra lệnh cho bản thân tạm thời không được nghĩ đến việc nay, phải lấy lại tinh thần để hoàn thành tốt công việc, từ thành phố B trở về công ty, tiếp tục tập trung vào công tác chuẩn bị khẩn trương cho hội nghị đặt hàng.
Thứ Sáu, sau khi tan ca theo thông lệ ở Tín Hòa sẽ là cuộc họp toàn công ty, ông Thẩm Gia Hưng đến gần một năm nay rất ít khi có mặt ở công ty mà lần này cũng đến. Khi Diệp Tri Thu đến phòng họp, cô nghe thấy ông Thẩm Gia Hưng đang dậy dỗ Thẩm Tiểu Na: "Bố nghe mẹ con nói là thời gian gần đây con không đi làm đều đặn, cứ đến thứ Bảy cũng chẳng thấy mặt mũi đâu. Con ngồi vào vị trí Giám đốc bộ phận Thiết kế thì càng phải làm việc nghiêm túc cho đúng với chức trách chứ!"
Thẩm Tiểu Na uể oải nói; "Con đang phối hợp với công ty quảng cáo làm bộ phác thảo các mẫu thiết kế cơ mà, chẳng lẽ như thế không phải là nghiêm túc sao? Hơn nữa pháp luật vốn quy định ngày thứ Bảy được nghỉ mà, sao còn phải đi làm, sao cứ bắt con phải đến công ty chứ? Bố mẹ phải cẩn thận, sẽ có ngày công nhân họ kiện đến Bộ Lao Động đấy."
Các nhân viên ở bên cạnh đều nhìn chằm chằm xuống đất, mắt không liếc ngang liếc dọc, Thẩm Gia Hưng vô cùng bực tức nhưng cũng không tiện nổi dóa lên ở đây. Đúng là cũng có tình trạng một số công nhân ở phân xưởng đã đến phòng tiếp dẫn của Bộ Lao Động phản ảnh tình trạng tăng ca vượt quá thời hạn hay tiền làm tăng ca không đúng quy định của Tín Hòa, lúc đó Lưu Ngọc Bình phải vất vả lắm mới dẹp yên được chuyện này.
Diệp Tri Thu cười thầm, rõ ràng cô đã đặt vấn đề đó với Lưu Ngọc Bình, yêu cầu bà ta cho nhân viên nghỉ ngày thứ Bảy, nếu thật sự có công việc đột xuất cần phải tăng ca thì mới cân nhắc. Lưu Ngọc Bình tỏ thái độ không thỏa mái nhưng vẫn đồng ý sẽ suy nghĩ thêm.
Cô chào Thẩm Gia Hưng và Lưu Ngọc Bình rồi ngồi vào chỗ của mình. Cuộc họp bắt đầu, quản lý các bộ phận lần lượt báo cáo công việc của mingf, sau đó tổng kết lại tình hình chuẩn bị cho ngày hội đặt hàng tuần sau. Cuối cùng là Thẩm Gia Hưng phát biểu, đầu tiên ông ta khẳng định thành tựu mà Tín Hòa đã đạt được trong thời gian gần đây, chỉ ra việc quản lý thiết kế và sản xuất đã được tăng cương hơn, bộ phận kinh doanh có sự thay đổi đáng mừng. Diệp Tri Thu có dự cảm chẳng lành, quả nhiên sau đó ông ta tuyên bố, vì sắp mở ngày hội đặt hàng nên ông ta muốn thay đổi lại chiến dịch kinh doanh, tức là phải yêu cầu các đại lý và đối tác phải trả trước 50% giá trị đơn đặt hàng bằng tiền mặt.
Tất cả mọi người dường như đều sững sờ trước những lời nói của ông. Diệp Tri Thu bỗng thấy đau đầu, bởi quy định từ trước đến nay là khi đặt hàng chỉ phải đặt một khoảng tiền tượng trưng, đến khi chính thức có đơn giao hàng thì mới hoàn trả đủ số tiền. Cách của Thẩm Gia Hưng cũng có một vài công ty áp dụng, cô cũng biết rõ bên Tố Mỹ, yêu cầu của họ đối với bên các đại lý gắt gao hơn, và số tiền đặt cọc cũng cao hơn nhiều. Thế nhưng hai năm lại đây, Tín Hòa luôn trong tình trạng bị các đại lý rời bỏ. Từ khi nhậm chức, phần lớn công sức cô bỏ ra là hy vọng ngày hội đặt hàng có thể xoay chuyển tình thế. Nếu như chỉ cách một tuần lễ nữa thôi là đến ngày hội đặt hàng, mà đưa ra chính sách mới như vậy thì e rằng toàn bộ công sức của cô sẽ đổ xuống sông xuống biển hết. Nghĩ đến đây cô càng cảm thấy cõi lòng lạnh giá.
Cô và vài người quản lý nữa nhìn về phía Lưu Ngọc Bình. Lưu Ngọc Bình mím chặt môi không phát biểu lời nào. Còn nghe thái độ của Thẩm Gia Hưng như thế, rõ ràng không có ý muốn bàn bạc với mọi người mà chính là mệnh lệnh, cứ chiếu theo đó mà thi hành. Nghĩ đến tin tức mà hôm đó Tây Môn kể với cô liên quan đến việc ông Thẩm Gia Hưng đấu giá đất, cô đành ngồi im. May mà lúc Thẩm Gia Hưng nói xong thì cô có điện thoại, vội đi ra ngoài nghe.
Cả phòng họp ngồi im phăng phắc, chẳng ai muốn là người đầu tiên nêu lên ý kiến của mình. Thẩm Tiểu Na sốt ruột: "Không có việc gì khác nữa chứ, con cũng phải đi đây. Thực sự việc này vốn chẳng liên quan gì đến con."
Lưu Ngọc Bình than thở với con gái cưng của mình. "Tiểu Na à, con và Tổng qu