Mấy hôm sau, Diệp Tri Thu lại đến xem triển lãm, buổi chiều cô nhận lời đến công ty của Tưởng Định Bắc. Công ty của anh ở quận Phúc Điền, ngoài bộ phận Thiết kế và Kinh doanh và một thư ký kiêm lễ tân do anh ta phụ trách, còn lại rõ ràng đã giao phó hoàn toàn khâu sản xuất cho công xưởng của bố, có thể nói là lâm trận mà hành lý nhẹ tênh. Phong thiết kế rộng rãi, sáng sủa, có bốn nhà thiết kế và bảy, tám trợ lý đang bận rộn công việc. Theo lời giới thiệu của anh ta, còn một nhà thiết kế người Hồng Kông nữa làm tổng phụ trách vẫn phải chạy đi chạy lại giữa Hồng Kông và Thẩm Quyến. Có thể nói, mảng thiết kế của công ty này rất mạnh.
Tân Địch từ khi tốt nghiệp đã ký hợp đồng với Tố Mỹ, ít có cơ hội đi tham quan các công ty khác, khi biết Diệp Tri Thu được mời đến đó tham quan, cô ấy tỏ ý muốn đi cùng. Tưởng Định Bắc đương nhiên rất hoan nghênh. Diệp Tri Thu xem xét cẩn thận các khâu liên doanh sản xuất và mảng thiết kế hình ảnh, còn Tân Địch thì chăm chú quan sát phòng Thiết kế, một nữ thiết kế trẻ tuổi, xinh đẹp, có mái tóc ngắn tên là Tiểu Mễ, mắt sáng lên khi nhìn thấy Tân Địch, cô ta nói rõ to: "Thần tượng của em, là chị thật sao?".
Diệp Tri Thu và Tưởng Định Bắc cùng cười. Tân Địch nghi hoặc nhìn cô gái trẻ đi chân sáo đó, rồi quay lại nhìn Tưởng Định Bắc và nói: "Các anh khiến lòng tự tin của tôi bỗng chốc được thổi phồng lên đấy, nói thật là chẳng qua tôi chỉ làm được một show diễn ở Bắc Kinh hồi đầu năm thôi, chứ có tiếng tăm gì đâu".
"Có chứ, có chứ, nhân vật số một của trường em - người mà bọn em ngưỡng mộ nhất - năm đó cũng tham gia cuộc thi thiết kế trẻ toàn quốc còn thua chị nữa là. Lúc đó em học năm thứ nhất, ngồi phía dưới xem chị nhận giải thưởng trên sân khấu, chị thấp nhất nhưng tư thế lại oai phong nhất, em rất ấn tượng, thế là chị trở thành thần tượng của em".
Tân địch rất cảm động, đó là thời kỳ huy hoàng của cô khi còn là sinh viên, chỉ một lần tham gia show diễn mà đã nổi tiếng, cô là người được đánh giá cao nhất trong những người được giải, không ngờ từ đó, cô trở thành thần tượng của bao người. Khi nói về quá trình công tác của cô, Tưởng Đình Bắc không khỏi thán phục.
"Cô Diệp, tôi đang thắc mắc tại sao khách hàng như cô lại am hiểu về lĩnh vực thời trang như vậy, hóa ra cô là người trong nghề. Hom qua, tôi dã múa rìu qua mắt thợ, mong cô có thể đóng góp ý kiến quý báu cho chính sách liên doanh của chúng tôi".
Diệp Tri Thu trầm ngâm một lát rồi nói: "Vậy thì tôi nói thẳng nhé! Tôi thấy chính sách liên doanh hay vấn đề xây dựng hình ảnh, cho đến sản phẩm của các anh đều có khởi điểm tốt. Một nhãn hàng vừa mới ra đời mà phát triển thuận lợi như vậy, tôi đoán nhất định là tiềm lực kinh tế rất lớn. Nhưng nếu các nhà thiết kế muốn liên kết để mở rộng thị trường thì tôi thấy điều đó rất khó thực hiện".
"Không dấu gì cô, trước đây tôi làm mảng thị trường bên công ty của bố tôi khá lâu, cứ ngỡ kinh nghiệm đã đầy mình nhưng bây giờ mới thấy, đúng là không như mình nghĩ".
Tưởng Định Bắc không hề thể hiện uy quyền lãnh đạo của mình trong công ty, vì thế Tiểu Mỗ cười và nói chen vào: "Anh Bắc, anh mà không tăng lương cho em, em sẽ giống Tiểu Định, chỉ mặc thiết kế của bố anh thôi, không cho phép anh cười em ăn mặc không có thẩm mỹ đâu đấy".
Diệp Tri Thu quan sát anh chàng Tiểu Định đó, cô ngạc nhiên khi nhận thấy cái áo phông mà anh ta mặc là một nhãn hiệu rất phổ biến trong nước với lượng tiêu thụ hàng năm đạt tới con số đáng kinh ngạc, ông chủ hãng đó đúng là họ Tưởng. Tưởng Định Bắc cười nói: "Cô Diệp, chắc cô đã đoán ra rồi đúng không? Đúng thế, nhãn hiệu đó là của công ty bố tôi, bây giờ chị tôi là quản lý kinh doanh bên đó, không hẳn tôi muốn ra làm riêng, chỉ là được sự đồng ý của họ nên tôi định đi sâu vào mảng thời trang cao cấp hơn".
"Thời trang đại chúng và thời trang dành riêng cho phái nữ đúng là không giống nhau", Diệp Tri Thu nói khéo.
Nhãn hàng mà bố anh ta làm chủ thường được giới thời trang đánh giá là chỉ trọng về số lượng, các cửa hàng giới thiệu sản phẩm nhan nhãn từ thành phố đến nông thôn, đến tận Lhasa cũng có, chính sách xúc tiến kinh doanh của công ty đó là vài ba ngày lại có đợt giảm giá, chẳng thấy tốn nhiều chất xám. Nhưng Diệp Tri Thu hiểu rõ, để có một chỗ đứng hẳn hoi trên thị trường, sản phẩm có mức độ phủ sóng rộng khắp với giá cả rẻ thì đương nhiên phải có điểm hơn người. Chỉ có điều, nhãn hàng mới mà Tưởng Định Bắc đang làm không hề liên quan tới thương hiệu bên đó trong khi hoàn toàn có thễ xử dụng được thị trường sẵn có. "Có lẽ cô hiểu được sự khó khăn của tôi, tôi không thể dựa vào mạng lưới kinh doanh của ông ấy được, tất cả đều phải bắt đầu từ con số không".
"Bây giờ anh đã đi con đường riêng, một thân một mình làm lại từ đầu, đương nhiên sẽ khó khăn nhưng cũng có rất nhiều thuận lợi, điều đó có nghĩa, khi bắt đầu không thể để mình đứng ở thế quá cao. Ví dụ như, trong các điều kiện để liên doanh có một điều khoản là yêu cầu thành viên phải có gian hàng rộng bốn mươi mét vuông ở một trung tâm thương mại lớn là không phù hợp với thực tế lắm. Bây giờ một nhãn hàng mới ra đời, đang không có vũ khí hộ thân nào, muốn xin một gian hàng hai mươi mét vuông ỏ trung tâm thương mại có chút tiếng tăm vẫn là vấn đề khó khăn ấy chứ. Tôi nghĩ, điều kiện này sẽ làm nhiều khách hàng có ý liên doanh phải chùn bước."
Tưởng Định Bắc gật đầu: "Có lý lắm, tôi đã suy nghĩ rất thấu đáo nhưng vẫn phạm vào lỗi con nhà lính tính nhà quan còn điều gì nữa không?"
"Những vấn đề khác, tôi không có góp ý gì lớn, nhưng chưa chắc tôi đã làm đại lý cho nhãn hàng này của anh."
"Cô nói vậy có ý gì?"
"Vì tính tôi vốn làm việc thận trọng, có lẽ tôi sẽ quan sát một thời gian rồi mới quyết định. Hơn nữa, giá cả của nhãn hàng này đã rõ ràng, tiền bảo dảm và khoản đầu tư ban đầu cũng đã tính toán hợp lý. Nhưng đối với tôi, nó vẫn quá cao, hiện tại tôi không thể gom đủ tiền". Diệp tri Thu cười nói.
Tưởng Định Bắc thở dài rồi cười nói: "Cô làm tôi lo quá, cứ sợ cô sẽ chỉ ra một sơ suất chết người nào đó. Cô Diệp, nói thật thì tôi còn một phương án khác nữa, có thể chúng ta vẫn còn cơ hội hợp tác".
Tân Địch im lặng mãi, giờ mới cất lời: "Không cho anh bắt mất Thu Thu của chúng tôi đâu nhé! Cô ấy sẽ không đến Thẩm Quyến làm việc đâu".
Tưởng Định Bắc sững sờ, rồi mimi cười: "Tân Địch, cô rất thông minh. Sự thực là tôi định bắt cả hai người một lúc cơ, không biết tôi có vinh hạnh đó không?"
Tân Địch không ngờ con người này lại thẳng thừng như vậy, cô cười khanh khách rồi trả lời: "Bây giờ có mốt săn lùng người trực tiếp vậy sao?"
Diệp Tri Thu cũng bật cười, nhưng cô không muốn nói tiếp chủ đề này.
Tưởng Định Bắc nhất quyết mời hai cô ăn tối, đồng thời gọi thêm vài quản lý kinh doanh và nhà thiết kế của công ty. Khi ra khỏi công ty, anh gọi điện thoại, một lúc sau thì Đới Duy Phàm xuất hiện. Anh ta và Tưởng Định Bắc anh anh em em thân mật, rõ ràng đã quen biết nhau từ trước. Mấy cô gái nhìn thấy Đới Duy Phàm thì hai mắt mở to, chớp chớp. Chẳng bao lâu, Tiểu Mỗ đã chuyển cách xưng hô là Duy Phàm huynh rồi, Tân Địch nghe thấy thế, cứ mím chặt môi nhịn cười. Đới Duy Phàm lúng túng ra mặt và nói với giọng cầu khẩn: "Có phải mình đang diễn Hồng Lâu Mộng đâu, đừng huynh huynh muội muội nữa được không?". Những người ngồi đó đều không nhịn được mà bật cười ha hả.
Diệp Tri Thu tranh thủ ra ngoài gọi điện cho Hứa Chí Hằng nhưng anh đang tắt máy. Cô buồn bã quay lại chỗ ngồi. Ăn xong, Tưởng Định Bắc lái xe đưa họ về. Rõ ràng anh ta có chuyện muốn bàn riêng với Diệp tri Thu nên lái xe đưa Đới Duy Phàm và Tân Địch về khách sạn Ngũ Châu trước, rồi mới lái xe đưa Diệp Tri Thu về.
"Cô Diệp này, ý kiến của cô rất xác đáng. Thực sự mấy hôm nay, tình hình ở bên triển lãm giống như những lời cô nói, rất nhiều khách hàng muốn liên doanh sản phẩm nhưng đều không đáp ứng được những điều kiện. Có điều, tôi không định hạ thấp những điều kiện đã đề ra, bởi ngoài tiềm lực kinh tế, cái tôi cần hơn ở các đối tác đó là năng lực phát huy thương hiệu. Rất nhiều nhãn hàng rất coi trọng tiền bảo hiểm khi tham dự liên doanh, có thể quay vòng vốn để thương hiệu tiếp tục phát triển. Nhưng nói thực, chỗ tôi không bị áp lực về vốn. Cái tôi mong muốn chính là, có nhiều người ở thị trường các khu vực khác nhau cùng giúp thương hiệu phát triển, tiến vào thị trường tốt, giữ được hình ảnh đẹp về gian hàng và dùng chính sách xúc tiến bán hàng thống nhất."
"Suy nghĩ này cũng có lý, nhất là khi anh muốn đi vào thị trường cao cấp, nhưng anh phải chuẩn bị tâm lý khá vững vàng vì mới đầu sẽ rất khó khăn."
"Trước mắt, mảng thị trường vẫn do tôi quản lý, nhưng nói thẳng, tôi thực sự cảm thấy lực bất tòng tâm, đối với vấn đề quan hệ với các siêu thị hay trung tâm bán hàng thì kinh nghiệm của tôi có hạn. Cô Diệp, tôi rất ấn tượng với các nhãn hàng của Tố Mỹ, năng lực và tiềm lực của cô làm tôi rất nể phục, mong cô hãy suy nghĩ về đề nghị của tôi, đến chỗ tôi làm Tổng quản lý kinh doanh nhé!"
Xe đã về đến cổng khách sạn, Diệp Tri Thu cười và nói: "Anh Bắc, tôi rất ngạc nhiên đấy! Vì tôi chưa nghĩ đến việc sẽ ra tỉnh ngoài làm việc đâu".
"Bây giờ giao thông rất phát triển, khoảng cách đâu còn là trở ngại nữa. Ở chỗ tôi tuy mới thành lập, nhưng về vấn đề lương bổng đãi ngộ sẽ không thấp hơn các công ty cùng ngành ỏ bản địa, và tôi tin rằng có thể tạo một không gian rộng lớn để cô phát triển."
Diệp Tri Thu biết rằng, nhân viên kinh doanh trong ngành thời trang ở vùng duyên hải có mức thu nhập rất cao, trong nội địa khó có thể so sánh được, cô trầm ngâm một lát rồi nói: "Để tôi suy nghĩ rồi đưa ra câu trả lời cho anh sau nhé! Quyết định này cần phải có thời gian để cân nhắc".
Tưởng Định Bắc gật đầu cười nói: "Đương nhiên là được". Hai người xuống xe, anh đứng ở bên kia chiếc xe và vẫy tay nói: "Cô Diệp à, tôi sẽ chờ cô đến làm ở vị trí đó. Toi bảo đảm với cô rằng, đến Thẩm Quyến làm việc là một lựa chọn không tồi đâu". Diệp Tri Thu cũng cười và vẫy tay chào. Đợi chiếc xe đi rồi, cô quay người định vào trong, nhưng nghĩ ngợi một lát cô qua cửa hàng nhỏ bên cạnh xem mấy cuốn Tạp chí Thời trang mới ra, rồi mua một cuốn về phòng đọc để giết thời gian. Khi cô mở túi xách để lấy ví trả tiền thì một bàn tay từ phía sau đã tranh đưa tiền cho chủ cửa hàng, rồi cầm cuốn tạp chí kia.
Cô kinh ngạc quay lại thì thấy Hứa Chí Hằng. Anh mặc áo phông màu trắng phối với quần bò, đeo ba lô, dáng vẻ giống như đi du lịch. Anh nhìn cô, rồi nhìn cuốn tạp chí trên tay, cười nói: "Tiểu thư, liệu tôi có vinh hạnh được mua cuốn tạp chí này cho cô không?"
Người bán hàng tầm khoảng năm mươi tuổi thấy thế bật cười và nói bằng tiếng địa phương: "Bây giờ mà vẫn còn kiểu tán tỉnh phụ nữ thế này à?"
Không ngờ Hứa Chí Hằng lại hiểu phương ngữ đó, anh nói: "Tôi là người thích tỏ tình theo phương pháp cổ điển".
Diệp Tri Thu cũng muốn trêu lại, một tay cầm cuốn tạp chí, tay kia kéo cánh tay anh và nói: "Nếu như kèm thêm một bữa ăn đêm nữa thì em đồng ý".
Người bán hàng trợn tròn mắt nhìn, vừa trả lại tiền thừa vừa lẩm bẩm gì đó. hai người đi ra, nhìn nhau và cùng bật cười vui vẻ.
"Chí Hằng, sao anh lại đến đây?".
"Anh mà không đến thì e rằng, nếu em không chấp nhận lời cầu hôn thì cũng chấp nhận một công v