Đến khi Tân Địch đã phác họa được một bản phác thảo hoàn chỉnh, chuẩn bị đưa ra làm thành phẩm thì Diệp Tri Thu và Phạm An Dân đột nhiên chia tay. Tân Địch lúc đó chỉ còn cách an ủi bạn và giấu bản phác thảo đi. Cô không ngờ người được cô làm thiết kế áo cưới lần này lại chính là người thứ ba của bạn thân. Nhìn tri Thu trầm ngâm không nói, cô tự trách mình vì đã động chạm đến chuyện thương tâm của bạn.
"Tớ xin lỗi Thu Thu."
"Haizzz, Tiểu Địch, cậu đâu cần phải xin lỗi tớ, cậu không có lỗi gì cả." Diệp Tri Thu cười miễn cưỡng: "Thật sự là tất cả đã qua rồi!"
Tân Địch cười đau khổ nói: " Thôi, bọn mình đi đi, không có lát nữa bà Phượng cũng đến chào hỏi tớ, nhìn mà đau lòng. Tớ đen đủi thật, tại sao lại ôm cái việc này chứ?"
Nhưng họ vừa ra đến cửa thì gặp ngay bà Phượng đang khoác một túi hiệu LV và tay xác mấy túi đồ mua sắm đi vào. Bà ta khác con gái minh, người đẫy đà và có chút uy lực, ra dáng một quý bà sang trọng. Thấy Tân Địch, bà ta nhiệt tình chào hỏi: "Tiểu Địch, trùng hợp quá, bác đang đi sắm nữ trang cho con gái. Đồ hiệu bên này ít quá, bác định mai đi Hồng Kông một chuyến, thuận tiện xem hàng trang sức. Cháu cố gắng hoàn thành sớm cho bác áo cưới nhé, Tiểu Tĩnh cứ nói mãi là hài lòng với thiết kế của cháu nhất đấy."
Tân Địch đành miễn cưỡng gật đầu: "Vâng vâng, cô Phượng, cháu vội nên đi trước, chào cô!"
Ra khỏi quán cà phê, hai người đều không còn thấy hứng thú nữa.
"Thôi không đi dạo nữa, tớ về nhà hỏi thăm bố mẹ đây, cũng phải nửa tháng rồi chưa về."
"Tớ cũng về phòng Thiết kế." Tân Địch có thói quen làm qua đêm, cô thường ở phòng Thiết kế công ty những lúc rỗi. Tăng Thành cũng đặc biệt phê chuẩn cho các nhân viên thiết kế chính không cần phải đi làm đúng giờ quy định. ‘Tớ phải sắp sếp lại các trang phục trong chương trình sắp tới, mai gửi đi Bắc Kinh rồi, ngày kia tớ cũng đi phối hợp với bên công ty diễn xuất’.
"Được, chúng mình gặp nhau ở Bắc Kinh, cậu đừng có làm việc kiệt sức, đến lúc đó mà xuất hiện với cặp mắt thâm quầng thì khó coi lắm."
Hai người mỗi người bắt một chiếc taxi, Diệp Tri Thu nói cho bác tài biết địa chỉ rồi ngồi suy tư nhìn ra ngoài cửa sổ. Đến một đoạn đèn đỏ thì xe dừng lại, cô giật mình ngẩng đầu, trước mắt cô là một biển quảng cáo lớn phía trước, trên phông nền mùa thu lá vàng rơi, chú rể mặc đồ Tây mầu đen quay đầu nhìn về phía cô dâu đang cười duyên dáng trong chiếc váy cưới mầu trắng, bên cạnh là dòng chữ to đẹp: Bản tình ca mùa Thu. Cô đành lòng nhắm mắt lại mãi cho tới khi chiếc xe tiếp tục chuyển bánh.
Vốn dĩ cô và bạn trai đã định đi chụp ảnh cưới nhưng cái đơn đặt hàng đó đã bị cô vo vụn ném vào trong thùng rác, thiết kế áo cưới mà người bạn thân thiết kế riêng cho cô giờ lại thành một phác thảo không thực hiện được. Hơn nữa, giờ đây có một cô gái khác muốn mặc áo cưới do Tân Địch thiết kế và kết hôn với người đàn ông trước đây vốn thuộc về cô.
Điện thoại đổ chuông, cô lấy ra xem, là số của Phạm An Dân.
"Chào anh, anh đã khỏe hơn chưa?" Cô giờ thực sự không biết nên xưng hô như thế nào với người đàn ông này cho hợp lý.
"Anh không sao, thật ngại vì đã làm lỡ việc đi ngân hàng". Phạm An Dân nói giọng uể oải: "Thu Thu à, em xem lúc nào tiện cho em."
"Thế chiều mai nhé, bốn giờ."
"Được." Anh đồng ý, dừng một chút rồi lại nói: "Thu Thu, giờ anh đang ở trên phà, chuẩn bị qua sông về nhà." Quả nhiên, cô nghe thấy tiếng còi dài quen thuộc "tu tu…", xe của cô lúc đó cũng đang đi lên cầu, quay đầu nhìn qua cửa sổ, sông nước mênh mang, ánh chiều buông xuống, những điều cô không muốn nhớ lại dường như cũng giống hệt ánh hoàng hôn lúc này.
Cô không biết tại sao anh không lái xe về trong khi bệnh mới đỡ mà lại ngồi phà trong tiết trời đang lúc giao mùa giữa nóng và lạnh. Nhưng cô không muốn hỏi nguyên do, cũng không muốn cùng anh trở về những hồi ức kiểu đó.
"Mai gặp lại." Cô tắt máy.
Đối với sự quan tâm đồng cảm của người khác, cô có thể bình tĩnh nói: "Tất cả đã qua rồi." Nhưng chỉ có cô mới biết mọi chuyện đâu dễ qua như thế. Cô chỉ cố gắng hết sức để duy trì bộ mặt lạnh lùng, duy trì tới mức đau khổ.
May mà thời gian của cô đã bị sếp bóc lột, suốt ngày chỉ công việc, hiện tại lại có người theo đuổi, nếu không, cô không biết làm thế nào mới thoát khỏi những ngày tháng đau khổ như vậy.
Nhớ đến Hứa Chí Hằng, cô mới sực tỉnh, để di động vào túi và ngó đầu ra cửa xe. Những cơn gió cuối Đông đã bớt đi chút lạnh, nhường chỗ cho mùa Xuân đến với thành phố này.