Tuy không thể tham gia lễ đội mũ, nhưng lại có người tặng cô một cây bút, nói chính xác hơn thì đó không phải tặng mà là trao đổi. Từ trước đến nay cô luôn xem trọng ý nghĩa ẩn bên trong đồ vật hơn giá trị của chính nó. Anh cố ý truyền đạt lời dặn bác sĩ bằng ngòi bút của cô, cô dùng bút anh ký tên dưới hàng chữ anh viết. Có nghĩa rằng, cô là trợ tá duy nhất của anh và quan hệ cùng chiến tuyến giữa họ hiển nhiên đã gần thêm một bước.
Cây bút máy Hero màu nâu đỏ của cô cũng không phải loại thường. Nó là di vật duy nhất ông ngoại để lại cho cô, hiệu Hero 100 kinh điển, được xếp vào loại vật phẩm quý giá. Thế mà anh lại ngang nhiên giật nó từ tay cô. Không còn nghi ngờ gì nữa, ‘ỷ mạnh cướp đoạt’ là bản tính của anh rồi.
Cô kéo băng gạc trên mu bàn tay xuống, chỗ bị bệnh nhân cắn không nhiễm trùng, vết thương đã khép miệng. Cô mặc vào bộ đồ phẫu thuật màu xanh, búi mái tóc dài lên gọn gàng, đội mũ, soi gương kiểm tra cẩn thận xem vành nón trùm hết tóc hay chưa. Sau đó, cô bỏ cây bút Parker của anh vào một cái túi, kéo khóa rồi cất vào tủ, trên bàn phẫu thuật tạm thời không cần sử dụng bút.
Kể từ thứ hai, Hứa Tri Mẫn kết thúc giai đoạn học tập, phụ việc tại phòng điều trị, chuyển sang phòng phẫu thuật ngoại khoa tim. Thời cơ này đến rất đúng lúc. Sau sự việc phòng cấp cứu vào tối thứ sáu tuần trước, tin đồn về cô lan nhanh chóng mặt. Có điều là, không ai nắm thóp được nhược điểm của cô. Đối với nhóm Mặc Thâm và Viên Hòa Đông, bấy lâu nay cô luôn cư xử chừng mực, có phép tắc, chưa bao giờ thân thiết với một người khác phái nào. Mà cho dù thân thiết thì sao chứ? Hai chủ nhiệm đã nói ‘Cứ tự do yêu đương vụng trộm đi.’ đó thôi.
Vì thế với số đông những ai thích xem náo nhiệt, khi đã bàn tán chán chê, họ lãng quên chuyện về cô rất nhanh để nhằm vào đề tài khác mới mẻ hơn. Đương nhiên cũng không loại trừ một số ít người muốn lợi dụng chuyện này cho toan tính riêng. Hứa Tri Mẫn nhớ lại hôm cô gặp Trương Tề Duyệt ở trạm y tá. Trước đó, anh ta không nhìn cô nửa con mắt, cô cũng chưa bao giờ nói hơn một câu với anh ta. Đây là lợi thế của việc làm người giúp việc cho Vương Hiểu Tịnh, chỉ cần im lặng, đừng gây ồn ào thì sẽ thật sự biến thành vô hình. Nhưng hôm nay, có lẽ Trương Tề Duyệt nghe ai nói gì đó nên bắt đầu chú ý đến cô.
Trương Tề Duyệt nói vài câu khen ngợi với y tá Giang: “Y tá trưởng, cô em mới đến này vừa thông minh vừa xinh đẹp, chị quả là có con mắt tinh đời. Không biết y tá trưởng tuyển đồng nghiệp mới này ở đâu thế?”
Hứa Tri Mẫn ngước mắt lên nhìn, ngửi thấy mùi nước hoa từ trên người anh ta, cô thầm cười trong bụng: “Gã đàn ông ăn chơi khoác lác này trông nho nhã, lịch sự ra phết.” Hứa Tri Mẫn không cần nói gì vì đã có y tá trưởng Giang giúp cô từ chối khéo.
Dường như y tá trưởng Giang rất có kinh nghiệm đối phó với lưu manh, chị tiện tay vơ lấy cặp tài liệu rỗng đánh nhẹ lên cánh tay Trương Tề Duyệt: “Bác sĩ Trương, lúc họp giao ban cậu không chăm chú nghe à? Chủ nhiệm nói, cô ấy là bảo vật của khoa chúng tôi, dẹp ngay cái ý đồ trong đầu cậu đi nhé.”
Trương Tề Duyệt xoa cách tay bị đánh đau điếng, nói vẻ oan ức: “Tôi có ý gì đâu chứ?”
“Sao đây? Bác sĩ Trương, cậu muốn tôi vạch trần gốc gác của cậu phải không?” Y tá trưởng Giang vờ uy hiếp.
Được y tá trưởng mở đường thoát thân, Trương Tề Duyệt lập tức cười xin khoan hồng, song đôi mắt khôn ngoan vẫn không quên nhìn chằm chằm cây bút Parker kẹp trên túi áo trên Hứa Tri Mẫn.
Xong việc, Hứa Tri Mẫn nhanh chân vào phòng thay quần áo, Lâm Ngọc Cầm lập tức bám theo sau lưng cô. Lâm Ngọc Cầm nói với cô về tình nghĩa bạn học cùng lớp, cô vẫn giữ nụ cười nhã nhặn, không khỏi thấy khôi hài khi nhìn khuôn mặt tươi cười cứng đơ lúc này của Lâm Ngọc Cầm, khác một trời một vực với vẻ ngọt ngào dành cho đàn ông. Trời sinh hai loại phụ nữ: Một loại ngượng ngùng, dè dặt trước người khác phái; một loại quyến rũ, e thẹn một cách tự nhiên. Hứa Tri Mẫn không cảm thấy người như Lâm Ngọc Cầm có gì không tốt, thậm chí cô còn thưởng thức cái vẻ yểu điệu, chân thành của Lâm Ngọc Cầm với đàn ông. Chẳng qua như lời Phương Tú Mai nói, đây là điểm quyết định họ vĩnh viễn là hai loại người khác nhau. Đã không giống nhau thì dù ngoài mặt có cư xử tốt đẹp thế nào đi nữa cũng không bao giờ đi cùng một con đường.
Đợi Lâm Ngọc Cầm dứt lời, Hứa Tri Mẫn mới khóa tủ quần áo rồi nói: “Ngọc Cầm, tuy chúng ta là bạn học cùng lớp nhưng ở phòng này, nói gì thì nói, tớ vẫn là lớp sau, là đàn em của cậu, tớ nên gọi cậu bằng ‘cô’ mới phải.”
Lâm Ngọc Cầm sửng sốt: “Thôi, thôi, không cần phải…”
“Ngốc à,” Hứa Tri Mẫn vỗ vai cô nàng, “Tớ không gọi cậu là ‘cô’, có nghĩa chúng ta lúc nào cũng là bạn học rồi đấy.”
Đã nói đến nước này thì trong lòng cả hai đều nguội lạnh, hai người cười chào qua loa rồi Lâm Ngọc Cầm vào trong thay quần áo. Hứa Tri Mẫn đến phòng học nhỏ đã hẹn trước với Vương Hiểu Tịnh, cảm giác xót xa trong tim không sao gạt bỏ. Lâm Ngọc Cầm vì nghe lời đồn nên tìm cô cầu cạnh, nhưng cô không giúp gì được cho cô bạn. Vì, thứ nhất, cô không đủ khả năng; thứ hai, giúp Lâm Ngọc Cầm chẳng khác nào tự gây tai vạ. Kiểu con gái như Lâm Ngọc Cầm, thứ coi trọng chỉ là tình yêu chứ không phải tình bạn. Suy đi ngẫm lại, cô vào đây lâu như vậy, nhưng mỗi ngày Lâm Ngọc Cầm đều bám theo các sư huynh, đến tận hôm nay mới nghĩ tới chuyện cậy nhờ tình cảm bạn học, tình bạn của cô rẻ mạt đến mức ấy sao?
Mặc dù chuyển sang phòng giải phẫu nhưng Hứa Tri Mẫn không tách khỏi Vương Hiểu Tịnh. Vì thế một giờ học bí mật với Vương Hiểu Tịnh vẫn tiếp tục mỗi ngày sau giờ làm việc. Hứa Tri Mẫn quyết định đi theo Vương Hiểu Tịnh nên phòng giải phẫu ngoại khoa tim không chỉ định thầy hướng dẫn cho cô.
Trong phòng học nhỏ, Vương Hiểu Tịnh chỉ dẫn Hứa Tri Mẫn từng thao tác. Nhận ra hôm nay tâm tình học trò không vui, cô chống cằm thản nhiên nói: “Bên phòng giải phẫu thuận lợi chứ? Chị nghe phía y tá trưởng Hoàng nói, bắt đầu từ mai sẽ cho em làm việc độc lập.”
“Dạ, cắt bỏ khối u trên vách nối giữa động mạch vành và tâm thất, em làm y tá chịu trách nhiệm chuyển giao dụng cụ.” Hứa Tri Mẫn đáp.
“Ai mổ chính?”
“Chủ nhiệm Trương ạ.”
“Ồ, cơ hội bác sĩ Mặc cầm dao mổ rất cao.”
“Anh ấy là trợ tá chính ạ.” Vừa trả lời xong, Hứa Tri Mẫn giật mình kinhngạc. Sau nhiều ngày tự mình quan sát, cô nhận ra vị trí trợ tá giữa giai đoạn phẫu thuật của hai chủ nhiệm cơ bản đều do Mặc Thâm vững vàng chiếm giữ. Địa vị trợ tá giữa giai đoạn phẫu thuật gần với mổ chính, nhất là khi bác sĩ mổ chính không thể hoàn thành ca mổ, trợ tá phải gánh vác thay trách nhiệm mổ chính. Rõ ràng chủ nhiệm tin tưởng tuyệt đối trình độ của Mặc Thâm.
“Em không biết à? Bác sĩ Mặc được mệnh danh là thiên tài của khoa ngoại chúng ta.” Vương Hiểu Tịnh thoáng cười, “Có khi cả chủ nhiệm cũng không nghĩ ra cách, thế mà cậu ấy lại nghĩ ra được. Tốc độ khâu của cậu ấy phải nói là nhanh nhất khoa, ngoài ra không một y tá nào xâu kim nhanh bằng cậu ấy. Nhưng mà, chị nghe nói em xâu kim cũng nhanh không kém.”
Vương Hiểu Tịnh nói vậy là khen mình sao? Hứa Tri Mẫn nhất thời không biết trả lời thế nào, lẳng lặng nhìn qua, bắt gặp nụ cười trên gương mặt Vương Hiểu Tịnh, cô bèn giữ im lặng.
Trong lòng Vương Hiểu Tịnh đã có dự tính. Ở phòng điều trị, Hứa Tri Mẫn thầm lặng đi theo cô khiến đại đa số mọi người đều cho rằng Hứa Tri Mẫn không khác nào người hầu nhỏ. Chỉ bản thân Vương Hiểu Tịnh là hiểu rõ nhất, cô học trò này rất thông minh, biết cách tự bảo vệ mình tránh không để người khác sinh lòng ghen ghét. Nhưng từ khi sang phòng giải phẫu, không cần theo bên cạnh cô, tài năng của Hứa Tri Mẫn ắt sẽ dần bộc lộ.
Mười ngày ngắn ngủi qua đi, cái tên ‘Hứa Tri Mẫn – phòng giải phẫu khoa ngoại khoa tim’ lan truyền đi rất nhanh, một số bác sĩ giải phẫu còn đặc biệt ghé sang chỉ để tận mắt nhìn cô gái mới đến. Nguyên nhân hoàn toàn không liên quan đến chuyện Hứa Tri Mẫn xinh đẹp ra sao. Trong phòng giải phẫu ai nấy đều mặc kín cổng cao tường, khi đã đeo khẩu trang thì chẳng thể phân biệt nổi ai là ai, nhưng cách làm việc ngược lại lại rõ như ban ngày. Không chỉ làm bao người thán phục bởi tốc độ xâu kim thoăn thoắt, Hứa Tri Mẫn còn tạo nên một hình ảnh đẹp đẽ, rung động lòng người bởi vẻ bình tĩnh, tao nhã của cô trong từng thao tác.
Hầu hết những ai xâu kim đều phải giữ cho đôi mắt bất động, nhìn chằm chằm lỗ kim, không xâu được chỉ qua lỗ kim sẽ bị bác sĩ thúc giục đến mức quính quáng, lúc ấy chỉ còn cách dí sát kim và chỉ vào mặt để thấy rõ ràng hơn. Hứa Tri Mẫn lại khác hẳn. Dưới đôi mắt to tròn và hàng mi hơi nhấp nháy của cô, sợi chỉ trong tay cô xuyên qua lỗ kim nhẹ nhàng như nước chảy. Trong tình huống hiếm hoi sợi chỉ bất ngờ trượt ra ngoài lỗ kim, cô sẽ nhặt chỉ lên chấm nhẹ nhàng vào nước muối sinh lý, rồi như có phép màu của nàng tiên nữ, sợi chỉ bướng bỉnh kia phút chốc xuyên qua lỗ kim một cách kỳ lạ. Tiếp theo, cô xoay đầu kim về hướng mình, đặt phần đuôi xuôi theo lòng bàn tay đang đưa ra của bác sĩ phẫu thuật, đồng thời trao cho người trợ tá kéo cắt chỉ, kềm cầm máu. Chứng kiến những động tác liền mạch, lưu loát, trôi chảy đó, không ai tin đây chỉ là một cô gái vừa rời ghế giảng đường.
“Tôi luôn cho rằng, con người ta muốn làm việc gì nhất thiết phải có năng khiếu trời phú.” Chủ nhiệm Trương cảm khái lúc đóng lại khoang ngực từ trong ra ngoài trước khi kết thúc ca mổ tim.
Bác sĩ gây mê Kim có thâm niên nhiều năm trong nghề, khen ngợi: “Tôi thấy hai người trẻ tuổi trên bàn mổ hôm nay, một người xâu kim, một người khâu, vừa nhanh vừa trôi chảy, thật sự đẹp mắt quá.”
Bấy giờ Hứa Tri Mẫn mới phác giác ra chủ nhiệm Trương đã ngừng tay, đang đứng bên cạnh xem Mặc Thâm khâu vết mổ, mọi dụng cụ cô chuyền qua đều vào tay anh. Cô vụng trộm hít sâu một hơi, không dám nghĩ người bên cạnh mình là Mặc Thâm mà chỉ xem anh như một bác sĩ bình thường nào đó.
Nhưng muốn coi nhẹ sự hiện diện của anh là chuyện bất khả thi. Vương Hiểu Tịnh nói không hề sai, không một bác sĩ nào cô từng gặp có tốc độ khâu nhanh bằng anh, nhanh và chuẩn xác, nhanh và tinh xảo, trước mọi chướng ngại anh đều có thể mau chóng đổi cách xử trí. Danh hiệu ‘Thiên tài’ hoàn toàn xứng đáng. Với bác sĩ khác, cô chỉ cần xâu hoàn chỉnh hai cây kim rồi thảnh thơi đứng chờ. Còn với Mặc Thâm, cô có phần vất vả hơn. Cô vừa xâu kim xong, anh đã ném kim trống rồi ngửa tay đợi cô.
Nếu là bình thường, Mặc Thâm đã phải sốt ruột đợi những người xâu kim chậm chạp, nhưng anh biết hiện giờ đứng cạnh anh không phải ai khác mà chính là cô. Quả nhiên không ngoài dự liệu, tay anh vừa duỗi ra, chờ chưa được bao lâu, cô đã nhẹ nhàng đặt kim vào lòng bàn tay anh. Đáy lòng anh nở nụ cười thỏa mãn, sự mãn nguyện dâng đầy trong đôi mắt đen lạnh nhạt khiến thần sắc anh tỏa sáng. Càng lúc anh càng nhận ra mình yêu cô nhiều hơn, cô là người không ai có thể thay thế.
Ánh mắt bác sĩ Kim chuyển từ Mặc Thâm sang Hứa Tri Mẫn, nói: “Có thể theo kịp tốc độ của bác sĩ Mặc, cô ấy là người đầu tiên. Tốc độ xâu kim này, một số y tá nhiều kinh nghiệm so ra còn kém hơn hẳn.”
“Đúng đấy.” Chủ nhiệm Trương bắt đầu hỏi han, “Tôi cũng rất hiếu kỳ, không biết cô ấy học được kỹ năng tuyệt xảo như vậy ở đâu… Hứa Tri Mẫn?”
Hứa Tri Mẫn nghe hỏi vậy, thành thật trả lời: “Có thể vì lúc nhỏ em giúp ông ngo