Quách Diệp Nam thở dài ra hơi. Mặc Thâm không ngừng đi đi lại lại trước mặt anh ta, nhìn hai cánh cửa kia mà sắc mặt tái xanh. Không lâu sau, một nam y tá bưng khay đựng mẫu máu rời phòng cấp cứu, bước tất tả đến phòng xét nghiệm. Trong khi đó, những người đi ngang qua họ không giấu được cái nhìn tò mò. Một cậu bé chạy lon ton tới nhìn hai người hỏi: “Chú sao vậy chú?”
Quách Diệp Nam nổi cáu xua xua tay: “Đi đi, đi chỗ khác chơi.” Anh ta vừa ngẩng lên thì thấy một y tá khác mở cửa phòng cấp cứu gọi vào bên trong: “Bác sĩ Viên, điện thoại của phòng xét nghiệm.” Sau đó Viên Hòa Đông ra khỏi phòng cấp cứu, đi đến văn phòng bác sĩ nhận điện thoại.
Mặc Thâm lập tức chớp lấy thời cơ, rảo chân bước nhanh.
“Đợi đã.” Quách Diệp Nam giơ tay ra nhưng chỉ bắt được không khí. Mặc Thâm đã mau chóng xuyên qua đám đông, nhẹ nhàng đẩy cửa vào phòng.
Mặc Hàm đang ngồi trông chừng cạnh giường bệnh với một y tá khác, quay lưng lại thì thấy anh trai và Quách Diệp Nam cùng bước vào: “Anh? Anh Quách?” Quách Diệp Nam không biết làm gì khác hơn ngoài sờ sờ mũi.
Từ giây phút bắt gặp cô nằm giữa màu trắng tinh khiết, ánh mắt anh đã không thể chuyển dời. Anh bước vội đến, nắm thật chặt bàn tay cô đặt bên mép giường. Tay cô ẩm ướt, lòng bàn tay nóng hổi. Cô nằm trên một nửa giường, mắt nhắm nghiền, gò má đeo mặt nạ thở oxy ửng lên một màu đỏ không khỏe mạnh. Nghe hô hấp của cô vừa nhanh vừa nông, anh nhìn chằm chằm sáu thông số kỹ thuật trên máy theo dõi, nghiêm túc hỏi: “SPO2* khi nhập viện là bao nhiêu?”
0 SPO2: Độ bão hòa oxy trong máu.
Mặc Hàm đáp: “Trên dưới 90%, sau khi thở oxy có thể đạt từ 99% đến 100%.”
“Tình trạng máu thế nào?”
“Đã lấy máu, chưa có kết quả.”
“Làm xét nghiệm gì rồi?”
“Phân tích máu, kiểm tra mười hai chỉ số sinh hóa, năm enzyme tim và các hạng mục thông thường khác. Toàn bộ mẫu máu đều đã được đưa đi.”
“Hô hấp thế nào? Đưa ống nghe cho tôi.”
Y tá bên cạnh vội vàng đem ống nghe lại đưa cho anh. Đúng lúc Mặc Thâm đang định đeo ống nghe vào, cánh cửa phía sau đột ngột mở ra. Viên Hòa Đông đã trở về.
Quách Diệp Nam thấy vậy liền đi tới đón cậu bạn, sẵn định nói vài câu: “A Viên, cậu hãy nghe tớ nói…” Viên Hòa Đông không đếm xỉa gì đến anh ta, bước đến trước mặt Mặc Thâm, lạnh lùng nói: “Cậu vào đây làm gì?”
Mặc Thâm thản nhiên lướt mắt qua gương mặt tức giận của anh: “Tôi tới thăm cô ấy.”
“Cô ấy là bệnh nhân của tôi. Tình trạng hiện tại của cô ấy không tiện gặp người ngoài, mời cậu đi ra cho!”
Quách Diệp Nam vừa nghe xong thầm than: Hỏng bét rồi! Anh ta vội vã đứng xen vào giữa hai người, quay về phía Viên Hòa Đông giải thích: “A Viên, chủ ý ôi thối này là do tớ nghĩ ra. Mặc Thâm thật sự không biết Hứa Tri Mẫn bệnh nặng như vậy, nếu biết thì tuyệt sẽ không đến tìm cô ấy.”
“Không phải. Đây là chủ ý của tôi.” Mặc Thâm ngắt lời.
Quách Diệp Nam nóng nảy: “Cậu bớt gây sự một chút không được hả?”
“Không, có chuyện gì tốt nhất cứ nói rõ ràng hết đi, dù gì cũng là đồng nghiệp làm cùng một khoa.” Mặc Thâm điềm tĩnh quay ra nói với họ.
Câu nói này đã đẩy sự nhẫn nhịn của Viên Hòa Đông đến giới hạn cuối cùng. Anh đẩy Quách Diệp Nam ra rồi tiện đà tóm lấy cổ áo Mặc Thâm, nhưng nắm tay vừa giơ cao giữa không trung thì bỗng sực nhớ ra người này có đai đen taekwondo. Anh thận trọng nhìn lại, Mặc Thâm chỉ im lặng quay mặt đi mà không hề có động thái đánh trả. Viên Hòa Đông hít vào một hơi, nới lỏng tay rồi trầm giọng nói: “Cậu cho rằng như thế này là có thể giải quyết tất cả mọi chuyện à? Mạng người không thể dùng bất cứ thứ gì để trao đổi. Cậu là bác sĩ, hẳn phải hiểu rõ chân lý này hơn ai hết!”
Trái tim Mặc Thâm rét buốt nhưng ngoài mặt vẫn dửng dưng chỉnh trang vạt áo: “Kết quả xét nghiệm sao rồi?”
Viên Hòa Đông liếc ngang.
Hai tay Quách Diệp Nam không tách hai con người thù địch nhau ra được, anh chàng nôn nóng tới độ toát mồ hôi hột.
Mặc Hàm từ đầu tới cuối chỉ âm thầm đứng bên cạnh. Cậu căn bản không biết chân tướng bên trong sự việc, thấy người anh trai mình yêu quý và sư huynh tranh chấp nhau vì một nguyên nhân khó đoán định, cậu vừa khó xử vừa lo âu. Tay cậu lơ đãng đụng vào cạnh giường, bất thình lình bị nắm lại. Cậu sững sờ cúi đầu xuống, nhìn thấy bệnh nhân đang giữ chặt lấy tay mình.
Hứa Tri Mẫn lạc lối trong cơn ác mộng, dường như cô đang trở về năm mười ba tuổi. Ngày đó cô mừng vui tan trường về nhà, buông cặp xuống gọi: “Ông ngoại, ông ngoại, tối nay mẹ bảo ông và con ăn cơm trước.” Không nghe thấy ông trả lời như mọi khi, cô đi vào phòng, bật đèn rồi tìm kiếm phía sau bàn. Ông ngoại ngồi dưới đất dựa lưng vào mép bàn, đầu gục xuống không nhúc nhích. Cô nhấp nháy mắt, đi qua kéo bàn tay đang che mặt của ông cụ: “Ông ơi, ông không khỏe ạ?” Thân người ông cụ lệch hẳn sang bên rồi ngã vật ra. Cô run bắn, té bệt xuống đất. Vuốt vuốt nơi trái tim đập dữ dội, cô nhoài người tới định kéo ông cụ, nhưng tay ông dần dần biến thành tay bà dì…
Bỗng nhiên cô mở to mắt, sợ hãi nắm chặt bàn tay Mặc Hàm: “Bà dì đâu? Bà dì ở đâu rồi?”
Nghe nhắc đến bà, gương mặt Mặc Hàm thoắt cái trắng bệch. Trước câu hỏi của Hứa Tri Mẫn, môi cậu run rẩy, không nói nổi lấy một từ.
Mặc Thâm ngoảnh lại nhìn thấy cảnh tượng này, ngay tức thì đẩy cậu em ra phía sau mình. Anh nhẹ nhàng vén những sợi tóc tán loạn, ướt mem của cô sang bên, lẳng lặng nhìn đôi mắt bi thương rồi bình tĩnh đáp: “Bà khỏe, khỏe lắm. Cho nên em cũng phải mau khỏe mới được.”
“Tôi sao?” Thấy rõ ràng chiếc áo blouse trắng anh khoác trên người, cô thình lình tỉnh trí, “Đây là đâu vậy?”
“Phòng cấp cứu phân viện hai bệnh viện tỉnh.”
Sao mình lại vào phòng cấp cứu thế này? Ký ức ngắn ngủi cuối cùng còn đọng lại trong trí nhớ của cô chỉ là cuộc trò chuyện với Viên Hòa Đông. Cô quay đầu, bắt gặp ánh mắt Viên Hòa Đông nhìn cô đầy vẻ phức tạp. Nói vậy nghĩa là rốt cuộc anh đã vì cô mà không đi gặp giáo sư, nghĩa là anh đã không bước sai một bước. Hứa Tri Mẫn rũ mắt xuống, định chống tay ngồi dậy.
“Đừng cử động.” Viên Hòa Đông ngăn cô lại, sai người bên cạnh, “Chuẩn bị máy điện tâm đồ, phải làm mười tám đường liên kết điện tâm đồ.”
Mặc Thâm cảnh giác hỏi: “Tỷ lệ năm enzyme tim là bao nhiêu?”
Hứa Tri Mẫn nhận ra được sự khác thường trong hai câu nói này. Không lẽ bệnh cảm của mình nghiêm trọng đến nỗi cơ tim cũng bị viêm nhiễm? Cô không khỏi khẩn trương hỏi: “Là viêm cơ tim ạ?”
“Không phải.” Viên Hòa Đông phủ nhận ngay lập tức.
Hứa Tri Mẫn trừng mắt nhìn anh, ra vẻ không tin.
“Tôi không lừa em. Nếu viêm cơ tim thì sẽ cảm thấy tức và đau ngực, thế em có đau không?”
Hứa Tri Mẫn chau mày, lời anh nói cũng không phải vô lý. Có chăng chỉ là vài lần cô thấy khó thở sau những cơn ho nặng nhọc. Cô hỏi tiếp: “Thật ra là cảm mạo phải không sư huynh?”
Viên Hòa Đông xoa tóc cô, ôn hòa nói: “Cùng lắm là viêm phổi thôi.”
Mặc Thâm nhìn chăm chú người y tá đang lần lượt thay mới nước dịch truyền cho cô. Khi thấy những loại thuốc tiêm anh ta bơm vào túi truyền dịch là vitamin C, dung dịch GIK* và thuốc hỗn hợp năng lượng, anh chợt phát hiện ra rằng: Viên Hòa Đông nói ‘viêm phổi’ chẳng qua chỉ đơn thuần là lời trấn an bác sĩ thường nói với bệnh nhân. Triệu chứng bệnh của cô chưa rõ ràng nên chẩn đoán hoàn toàn dựa trên kết quả xét nghiệm. Nếu suy luận theo chiều hướng này thì kết quả kiểm tra năm enzyme ít nhiều gì cũng đã có chút vấn đề. Nghĩ tới đây, sắc mặt Mặc Thâm trở nên nghiêm trọng, anh càng nắm chặt tay cô hơn. Hứa Tri Mẫn cảm thấy tay đau, khó hiểu quay đầu nhìn anh.
0 Dung dịch GIK (Glucose, Insulin, Kali) được dùng để truyền cho bệnh nhân nhồi máu cơ tim cấp.
Máy điện tâm đồ chuẩn bị ổn thỏa xong, Viên Hòa Đông liền đưa tay cởi một loạt cúc áo sơ mi của cô. Hứa Tri Mẫn cuống quýt chặn tay anh: “Sư huynh đã nói chỉ là cảm mạo rồi còn gì? Không cần làm.”
Viên Hòa Đông rất có kinh nghiệm với tình huống này, anh nói: “Đây là kiểm tra thông thường.”
Hứa Tri Mẫn phản đối: “Sư huynh, anh nghĩ em không có kinh nghiệm lâm sàng nên dọa em đấy à? Thông thường chỉ có mười hai đường liên kết, làm gì mà đến mười tám đường.”
Viên Hòa Đông không ngờ cô lại bắt bẻ như thế, sững người mất một lúc. Mặc Thâm bỗng lên tiếng ngoài dự đoán: “Theo thông lệ, phòng cấp cứu ở đây quy định phải làm mười tám đường liên kết. Em đừng quên, nơi này không chỉ là trung tâm tim mạch hàng đầu của toàn tỉnh mà thậm chí còn của cả nước.”
Hứa Tri Mẫn ngây ra nhìn bộ mặt lãnh đạm của Mặc Thâm. Cô nhíu chặt chân mày quay lưng lại, hạ quyết tâm nói: “Không làm!” Thực ra cô biết họ yêu cầu cô làm kiểm tra là vì muốn tốt cho cô. Nhưng làm điện tâm đồ bắt buộc phải cởi một bên áo ra, mà trước mặt hai người đàn ông thì làm sao cô có thể phơi bày nửa thân thể như thế được.
“Hứa Tri Mẫn!” Viên Hòa Đông thấy vậy không nén được giận. Anh còn chưa thuyết giáo cho cô một bài đâu đấy, có ai bệnh nặng tới mức này mà không nói không rằng như cô không?
Ánh mắt anh em Mặc Thâm, Mặc Hàm ẩn chứa nghi ngờ. Trong tình hình này, nụ cười bàng quan của anh chàng Quách Diệp Nam chính là ví dụ rõ nhất cho câu ‘trong nhà chưa tỏ, ngoài ngỏ đã tường’. Anh ta đi vòng qua cậu bạn Viên Hòa Đông đang nổi nóng, đến gần Hứa Tri Mẫn hạ giọng nói: “Viên sư huynh đời nào đồng ý cho cô không làm điện tâm đồ. Vậy đi, để tôi gọi một bác sĩ nữ có tiếng giúp cô nhé. Người này cô cũng quen đấy, tên là Lâm Giai.”
Lâm Giai? Hứa Tri Mẫn nhớ lại tên của sư tỷ đã bắt tay làm quen với cô tại phòng tự học, nghe nói cô ấy được giữ lại làm việc ở khoa nhi bệnh viện tỉnh.
Quách Diệp Nam cho rằng Hứa Tri Mẫn lặng yên không lên tiếng nghĩa là cô đã đồng ý, bèn nói với Mặc Hàm: “Lâm Giai đang làm việc bên khoa cấp cứu phải không? Đêm nay cô ấy có trực đêm không? Nếu có, chú gọi cô ấy sang đây một lát.”
“Em đi hỏi đây.” Mặc Hàm gật đầu rồi lẹ làng đẩy cửa rời đi.
Hai người còn lại lập tức vỡ lẽ chuyện gì đang xảy ra. Viên Hòa Đông cảm thấy dở khóc dở cười. Mặc Thâm thì đưa nắm tay che miệng cúi đầu cười, nhìn cô cố gắng giấu đi gương mặt xinh xắn ửng hồng, anh nghĩ sâu xa: Tình trạng của em đang chuyển biến tốt, xem ra đã dùng đúng thuốc rồi.
Một lát sau, Lâm Giai đi vào phòng cùng Mặc Hàm, đuổi mấy anh chàng ra ngoài rồi làm điện tâm đồ cho Hứa Tri Mẫn.
Viên Hòa Đông lo lắng dặn dò: “Mười tám đường liên kết.”
“Em biết rồi.” Lâm Giai vừa kéo màn che vừa nói đùa: “Không cho nhìn lén đâu nhé.”
Viên Hòa Đông cười méo xệch, đâu phải anh chưa từng thấy cảnh phụ nữ nằm trần truồng trên bàn mổ. Nhưng ngẫm lại thì cảm giác đó dù sao cũng khác với cảm giác khi nhìn thấy người con gái mình yêu thương. Ý nghĩ này vô duyên vô cớ làm anh thấy sợ, thầm thở dài trong lòng: Chẳng trách giáo sư từng nói sẽ không cho phép mình khám bệnh cho người thân, thế thì chuyện tự tay cầm dao mổ vì người mình yêu lại càng không thể.
Thấy Quách Diệp Nam đi đến bên cạnh với vẻ mặt lo lắng, Viên Hòa Đông do dự rồi nói: “Diệp Nam, cậu đi cùng tớ đến nói với chủ nhiệm một tiếng nhé? Năm nay khoa chúng ta có hai chỉ tiêu cho y tá phải không? Hỏi chủ nhiệm xem còn dư chỉ tiêu nào không.”
Đây đích xác là câu nói mà Mặc Thâm đang chờ nghe từ Viên Hòa Đông. Anh cười nhẹ một tiếng, lạnh nhạt