cô như bị đóng đinh vào mặt đất, không cách nào di chuyển.
Ngay khi thấy nhóm bạn cùng phòng mất hút ở ngã rẽ, Hứa Tri Mẫn hít sâu vào một hơi, nhẹ nhàng bước qua và gọi nhỏ: “Mặc Hàm.”
Bóng lưng Mặc Hàm cứng đờ, cậu quay người lại, gọi: “Chị Tri Mẫn.”, sau đó cậu nhìn cô bằng ánh mắt kinh ngạc xen lẫn vui mừng, cuối cùng thở dài: “Lại gầy rồi.”
Nghe giọng nói cậu gần gũi thân thiết giống hệt như xưa, dây thần kinh đang căng thẳng của Hứa Tri Mẫn phút chốc thả lỏng, cô bật cười. Những lo âu giây phút trước hoàn toàn là do cô tự suy diễn ra mà thôi.
“Gầy thật mà.” Mặc Hàm thấy cô cười, tiu nghỉu nói.
Hứa Tri Mẫn thu lại nụ cười, ngước nhìn cậu con trai ngày xưa không hơn mình là bao mà qua vài năm không gặp, cậu đã cao hơn cô một cái đầu. Áo măng tô dài màu xám, cổ áo lớn hơi bẻ lên, vạt áo nhẹ bay trong gió – ở cậu toát lên vẻ lịch lãm và phóng khoáng của một chàng trai trẻ trí thức.
Cậu thật sự đã trưởng thành. Cặp mắt kính gọng vàng vẫn gác trên sống mũi, nhưng hiện tại nó không còn là cái mặt nạ để cậu che giấu cảm xúc thật nữa, mà đã trở thành một quá khứ cậu luôn khắc sâu trong lòng. Hứa Tri Mẫn cảm thấy ánh mắt phức tạp của cậu dừng lại rất lâu ở vết sẹo bên chân trái của cô.
“Chị Tri Mẫn…” Mặc Hàm ngập ngừng muốn nói lại thôi.
Sắc mặt Hứa Tri Mẫn thình lình chuyển sang lạnh nhạt, cô trông thấy Phương Tú Mai đã theo đường cũ chạy trở về .
“Hứa Tri Mẫn, tớ nhìn lại phía sau, sao không thấy cậu đi theo nữa?” Phương Tú Mai thở hồng hộc, rồi ngay trong tích tắc bắt gặp soái ca đứng một bên, cô nàng ngẩn ngơ thấy rõ: “Đây là…”
Mặc Hàm thấy Hứa Tri Mẫn giữ im lặng, bèn trả lời: “Cậu là bạn của chị Tri Mẫn phải không? Tớ tên Mặc Hàm, mới chuyển đến đây học.”
“Mặc?”
“Chu mặc.”
Phương Tú Mai thoáng chốc ngơ ngác, rồi nghĩ đến đám bạn cùng phòng của mình chạy xa thật xa để chiêm ngưỡng dung nhan soái ca, mà không hề biết rằng soái ca đứng ngay trước cửa nhà mình.
Mặc Hàm quay qua Hứa Tri Mẫn nói: “Chị Tri Mẫn, anh trai em hôm nay không rảnh đến đây. Hay là lúc nào đó chị qua chỗ anh em em một chuyến đi. Tại tụi em có đem mấy cuốn sách cho chị, chị phải tự chọn mới được.”
“Ở đâu?” Hứa Tri Mẫn hỏi.
Mặc Hàm lấy trong túi áo ra một tờ giấy đã chuẩn bị sẵn sàng: “Trên này có ghi địa chỉ đây chị.”
Hứa Tri Mẫn đưa tay nhận lấy, trên giấy viết: Khoa quốc tế, tòa nhà 2 phòng 401. Cô gấp giấy lại, hỏi: “Khi nào em rảnh?”
Mặc Hàm có vẻ rầu rĩ, cậu nghĩ ngợi rồi đáp: “Hai hôm nay em còn đang bận lo việc chuyển trường, có thể chiều ngày kia, sau khi tan học.”
“Ừ, được rồi.”
Mặc Hàm đi rồi, Hứa Tri Mẫn nhìn sang Phương Tú Mai đứng nghệt mặt ngay bên cạnh: “Cậu quay lại đi.”
“Nhưng mà này…”
Hứa Tri Mẫn nghiêm nghị nói: “Vẫn câu cũ, nhiều một chuyện không bằng bớt một chuyện.” Trong lòng cô rất hiểu, anh em Mặc gia tuyệt đối sẽ không tuyên bố với tất cả mọi người quan hệ đặc biệt giữa cô và họ. Mặc Hàm nhận ra Phương Tú Mai là bạn thân của cô nên cậu mới chủ động tự giới thiệu.
Phương Tú Mai gật đầu đồng ý xong thì Hứa Tri Mẫn chợt nhớ ra mình có hẹn với Viên Hòa Đông, lập tức nhanh chân rời đi.
Nơi họ hẹn gặp nhau là một góc hẻo lánh của hành lang bao quanh tầng trệt bệnh viện khám sức khỏe trực thuộc. Hứa Tri Mẫn chọn ngẫu nhiên một cái ghế ngồi xuống. Cô gỡ sợi dây thun đeo trên cổ tay, cột mái tóc dài rối lòa xòa thành một cái đuôi ngựa vừa gọn gàng vừa thoải mái. Lấy sách vở và bút trong cặp ra, cô nhìn đồng hồ, đã sáu giờ rưỡi.
Cô nhìn quanh quất bốn phía xung quanh, ngẫm nghĩ, sở dĩ Viên Hòa Đông chọn một nơi kín đáo như vậy để giảng bài là vì anh suy nghĩ cho cô, tránh để cô phải chịu tổn thương bởi lời bàn tán của người ngoài. Thì ra ở một phương diện nào đó, tảng đá A Viên cũng biết săn sóc con gái. Nghĩ tới đây, Hứa Tri Mẫn không kìm được phì cười.
Viên Hòa Đông xuất hiện không lâu sau đó, anh thoáng giật mình khi nhìn thấy cô: “Tôi không đến muộn chứ?”
“Không ạ, còn sớm lắm, giờ hẹn là bảy giờ, anh đến sớm mười lăm phút.”
“Thế sao em tới sớm vậy?”
Hứa Tri Mẫn tinh nghịch đáp: “Em là học trò cơ mà. Làm gì có đạo lý thầy phải chờ đợi trò chứ.” Đây là lời nói thật lòng. Nếu biết tôn sư trọng đạo thì người học trò chính là người được lợi nhất.
Viên Hòa Đông cảm giác sự quý mến đối với cô như tăng thêm một bậc, bởi vì cô có khá nhiều điểm giống anh: luôn ăn mặc chỉnh tề giản dị, quyết tâm học tập không quản ngại khó khăn, an phận chuyện mình mình làm, đúng giờ giấc, kính trọng thầy cô… Mỗi khi hiểu về cô nhiều hơn một chút, anh lại cảm thấy, hóa ra hai người họ gần nhau đến vậy.
Sau đó, hai người nghiêm túc thảo luận về bài học. Cô học hành nghiêm cẩn, anh càng giảng bài càng hăng say. Lúc trở về, Viên Hòa Đông thầm quyết tâm: Ngày mai phải tới sớm một chút.
Tối ngày thứ hai, ngày thứ ba, Viên Hòa Đông đều tới trước giờ hẹn mười lăm phút và phát hiện Hứa Tri Mẫn đã ngồi ngay ngắn trên ghế như cũ, chuẩn bị xong xuôi đâu vào đấy chờ anh đến. Đến lúc này thì anh đã ‘phục sát đất’, sau khi kết thúc giờ phụ đạo, anh cười nói: “Sau này tôi không đến sớm nữa, em cũng không cần đến trước tôi.”
Chợt nhớ mai là ngày hẹn Mặc Hàm đi qua khoa quốc tế chọn sách, Hứa Tri Mẫn sẵn dịp này nói luôn: “Tối mai em không đến nữa.”
Gương mặt Viên Hòa Đông thoáng biến sắc, trong lòng cảm thấy hơi mất mát.
Hứa Tri Mẫn cười: “Sư huynh đừng giận, vừa rồi là em nói giỡn đấy. Thật ra là ngày mai em vừa đúng lúc có việc bận, không đến được.”
“Ừ.” Viên Hòa Đông thở phào nhẹ nhõm, nhìn cô thu dọn túi xách mà anh thật sự thấy không nỡ rời, thế là anh nói: “Tối nay còn chút thời gian, chi bằng đi vườn thảo dược đi. Tôi muốn cho em xem cây bạc hà.”
Hứa Tri Mẫn vui vẻ đồng ý, không mảy may nghi ngờ điều gì khác.
Bầu trời đêm trong sáng, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng giữa không trung, gió thu se sẽ thổi bay chút bụi đường. Hứa Tri Mẫn lại bị ngứa mũi, không khỏi than thở: “Không khí ở thành phố lớn kém quá.”
“Đúng là kém thật.” Viên Hòa Đông cũng cảm thán, “Thế mà có nhiều người vẫn đặt mục tiêu ở nơi này.”
“Sư huynh cũng đặt mục tiêu ở nơi này ạ?”
“Em thì sao?”
Hứa Tri Mẫn cười tươi tắn: “Em hỏi trước mà, sư huynh nên trả lời em trước mới phải.”
Viên Hòa Đông chăm chú nhìn nụ cười thuần khiết trên gương mặt cô rồi đáp: “Đúng vậy.”
Hứa Tri Mẫn cúi đầu, trong lòng hơi ngỡ ngàng. Không ngờ anh lại có thể trả lời gọn gàng dứt khoát đến thế! Điều này làm cô liên tưởng đến Mặc Thâm. Từ trước đến nay, cái cách Mặc Thâm giải đáp nghi vấn của cô cũng giống hệt như anh.
Viên Hòa Đông đi lên trước mở đèn vườn thảo dược, Hứa Tri Mẫn nối gót theo sau anh. Bầu không gian ngọt ngào mùi hương thảo dược, làn gió cũng trở nên trong lành tươi mát lạ kỳ – mọi thứ ở nơi này khiến người ta sinh lòng yêu thích một cách rất tự nhiên. Cô tự nhủ, về sau nhất định phải đến đây nhiều lần nữa.
“Trong này!” Viên Hòa Đông hô lớn.
Ánh sáng từ chiếc đèn pin cầm tay rọi đến một góc nhỏ bé trong vườn thảo dược. Ở đó, một nhành cây mảnh mai xanh biếc dù run rẩy trong gió lạnh nhưng vẫn hết sức kiên cường và ngạo nghễ.
Hứa Tri Mẫn bỗng nhiên thấy xót thương, cô ngồi xổm xuống nhìn nó, thì thầm hỏi: “Bạc hà ạ?”
“Ừ.” Viên Hòa Đông đến gần bên cô rồi cũng ngồi xổm xuống. Nương theo ánh đèn mỏng manh, anh tỉ mỉ ngắm nhìn gương mặt trông nghiêng khả ái của cô, thấy cô theo thói quen sờ ngón tay lên môi, anh hỏi: “Sao vậy?”
“Sư huynh biết không, bà dì em rất thích mùi bạc hà, nên làm em cũng thích theo. Mà em không ngờ là hình dáng nó sẽ như thế này…” Hứa Tri Mẫn hơi nhoẻn môi cười. Đến lúc quay đầu lại, không lường trước được rằng anh gần trong gang tấc, cô hoảng hốt mở to mắt.
Viên Hòa Đông nhìn sâu vào đôi mắt xinh đẹp của cô, vẻ đẹp rất đỗi trong trẻo, dễ vỡ nhưng ẩn chứa sự mạnh mẽ ấy phá tan sợi dây phòng tuyến ở nơi sâu nhất trong đáy lòng anh. Anh nheo mắt lại, và không sao làm chủ được mình, ghé sát đến hôn lên má trái của cô.
Cô sững sờ giơ tay lên chạm vào mặt, không dám tin vào điều đã xảy ra. Nhưng anh lại kéo tay cô xuống, một tay đỡ sau gáy cô, rồi phủ môi lên đôi môi còn hơi mấp máy ngay giây kế tiếp.
Cánh môi truyền đến cảm giác ngưa ngứa, tê dại, cô chớp chớp mắt nhìn ngọn đèn trắng trên mái vườn, cố sức điều hòa hơi thở, nghe thấy tiếng đèn pin rơi trên nền đất. Anh mở hàm răng cô, tiến vào bên trong và dẫn dắt cô rất uyển chuyển, rất dịu dàng.
Hứa Tri Mẫn chỉ cảm thấy cơ thể mình như bủn rủn quỵ ngã trên bờ biển, hai tay cô vịn bả vai anh, muốn đẩy anh ra. Anh nắm giữ tay cô rồi từ từ kết thúc nụ hôn không biên giới.
Đợi đến khi đôi môi anh rời đi, cô lập tức che miệng mình. Cô đã từng bị Mặc Thâm hôn, nhưng nụ hôn đêm đó chỉ như chuồn chuồn lướt nước, không triền miên như vậy.
Viên Hòa Đông thấy dáng vẻ cô khép nép, trên môi anh còn vương lại hơi thở ngây ngô của cô, anh không khỏi nở nụ cười: “Em chưa có bạn trai.”
“Em…” Cô và Mặc Thâm quả thật không phải quan hệ yêu đương. Đêm hôm đó, Mặc Thâm ôm cô chẳng qua là sợ cô bị cảm lạnh. Cứ như thế, cô ngước lên nhìn anh, lần lữa không nói nổi một lời.
Anh thở dài khi thấy bóng mình trong đôi mắt tròn xoe của cô: “Hứa Tri Mẫn, đừng nhìn tôi như vậy, nếu không tôi sẽ lại muốn hôn em.”
Cô vội vàng ngoảnh đi.
Anh thấy vậy kìm lòng không đặng, nhẹ nhàng ôm cô vào lòng: “Hứa Tri Mẫn, bây giờ chúng ta hãy như thế này thôi, tôi và em hãy cùng nhau nỗ lực cho tới ngày chúng ta có thể ở lại thành phố này. Đến lúc đó…”
Cô ở yên trong lòng anh không nhúc nhích, câu nói dang dở của anh làm cô nhớ lại khúc nhạc ‘Tiễn biệt’ năm đó. Một người có thể biến hóa khúc nhạc ‘Tiễn biệt’ thành như vậy khiến cô rất ngưỡng mộ nhưng đồng thời cũng khiến cô cảm thấy đôi chút sợ hãi. Mà nụ hôn vừa mới đây thôi lại càng khiến cô khẳng định… anh chắc hẳn đã từng có bạn gái.
Đêm thăm thẳm, anh lẳng lặng ôm cô một lát rồi đỡ cô đứng dậy, đưa cô trở về. Trên đường đi, anh những muốn nói điều gì đó với cô, nhưng lại không đủ can đảm nói ra. Anh bây giờ vẫn chưa có đầy đủ khả năng để hứa hẹn về tương lai của chính mình thì làm sao có thể chịu trách nhiệm về lời hẹn ước với cô đây?
Khi hai người đi qua ngã rẽ, một chiếc xe Benz màu đen bất thình lình phóng ào ra. Viên Hòa Đông kịp thời kéo Hứa Tri Mẫn ra phía sau.
Chiếc xe Benz thắng gấp, tài xế vội vã xuống xe hỏi thăm có người bị thương hay không.
Hứa Tri Mẫn lắc đầu, đúng lúc vô tình quay sang nhìn thì thấy một người phụ nữ ngồi ở ghế sau. Trên búi tóc của bà có cài một cây kẹp xanh biếc thoạt nhìn trông khá bình thường, song nhìn kỹ lại sẽ thấy lớp màu xanh biếc phía trên biến thành màu hổ phách. Trái tim Hứa Tri Mẫn đột ngột chấn động. Lúc ở Mặc gia cô từng nghe bà dì nói cây kẹp này là độc nhất vô nhị trên đời, vì nó là món quà kỷ niệm ngày cưới do Mặc Chấn mời một bậc thầy đặc biệt thiết kế riêng cho vợ mình, màu sắc của nó sẽ thay đổi dưới ánh trăng.
Hứa Tri Mẫn cố sức ép mình trấn tĩnh, sau đó quay lưng, tiếp tục đi về phía trước cùng Viên Hòa Đông.
Hứa Tri Mẫn không đoán sai. Người ngồi trong xe chính là Dương Minh Tuệ. Bà ngồ