ịu mát trở lại, bầu không khí vẫn còn vương vấn những xúc cảm dạt dào. Cảnh Thần nhìn Hạ Sơ chăm chú. Ở đó, má cô vẫn đỏ bừng, giữa ánh sáng lờ mờ, tựa như một đóa hoa hải đường nở giữa đêm tối, hương thơm dìu dịu. Mái tóc phủ xuống bờ vai, mềm mại như tảo biển quệt vào mu bàn tay của anh, trái tim cũng mềm mại như nước.
Hạ Sơ giật mình tỉnh lại giữa một trạng thái hỗn độn, mơ hồ, trước đôi mắt sáng ngời của Cảnh Thần, cô lại ngượng ngùng tránh ra chỗ khác, tựa như con thú nhỏ đang giật mình.
“Hạ Sơ, thực ra đêm hôm em vào nhầm phòng, anh không làm gì cả.” Cảnh Thần thì thầm rất nhỏ, nhưng Hạ Sơ lại giật nảy mình vội ngẩng đầu lên, sững sờ nhìn anh. Sau đó cô luống cuống đứng dậy, vơ lấy chiếc váy quấn tạm lên người, cũng không còn kịp đi dép mà vội chạy chân đất qua phòng khách rồi về phòng mình.
Trái tim đập thình thịch như bị lửa đốt.
Điều này có nghĩa rằng, đây là lần đầu tiên giữa anh và cô!
Cô rất tỉnh táo, nhưng không thể từ chối. Mặc dù trong lòng không muốn thừa nhận, nhưng khoảnh khắc ban nãy, có thể là cô đã tiếp nhận anh bằng cơ thể và trái tim chân thành của mình.
Cảnh Thần nhìn theo bóng dáng luống cuống của Hạ Sơ, mở miệng nhưng không gọi được thành tiếng, trong lòng tự nhiên cũng cảm thấy lo lắng và bất an.
Ngoài cửa sổ, bóng cây đổ dài, khí trời lành lạnh, anh khoác chiếc áo ngồi xuống phản cao, nhìn cửa phòng ngủ khép chặt của Hạ Sơ, cảm giác lưu luyến và yêu thương siết chặt lấy lồng ngực, không chịu rời xa.
Anh nhớ đến lần đầu tiên gặp cô, là trong buổi họp báo giới thiệu sản phẩm mùa xuân của Ân Y, anh còn nhớ bộ sản phẩm đó có tên gọi Điệp khúc mùa xuân. Chiếc đàn violon xinh xắn, chiếc đàn dương cầm với các phím đen trắng... Dường như có giai điệu rộn ràng đang ngân lên từ các mẫu trưng bày xinh xắn đó.
Lúc đó anh ngồi trên ghế dành cho khách quý ở bên trái sân khấu, tay cầm cuốn catalogue của sản phẩm mới, vừa nhìn đã bị chiếc kèn bạc in ở trang bìa được bán ra với số lượng hạn chế thu hút. Chiếc kèn dài khoảng ba centimet, các đường vân trên thân kèn được dát vàng hồng, trên đỉnh có chạm một viên kim cương nhỏ, nhìn đơn giản mà không mất đi vẻ sang trọng. Anh nghĩ, chắc là nhà thiết kế của Ân Y là nhân vật như Prada, họ đã đặt ra yêu cầu thẩm mỹ rất cao về thời trang.
Nhưng khi An Hinh giới thiệu hết bộ sản phẩm mới của Ân Y và long trọng mời ra Vân Hạ Sơ, nhà thiết kế chính của Ân Y, anh nhìn thấy hàng ghế đầu có một cô gái mặc chiếc váy liền thân màu kem đứng dậy, trên tóc kẹp một chiếc kẹp tóc đính hạt cũng là màu kem, mái tóc phủ dài trên bờ vai, tựa như đám cỏ nước ở các viện bảo tàng thủy sinh, mềm mại, duyên dáng. Từ đầu đến chân, món đồ trang sức duy nhất nổi bật là chiếc vòng đeo tay được kết bằng hoa lan tiên màu vàng nhạt, nhìn rất nhẹ nhàng, thanh thoát.
Đột nhiên anh nhớ đến câu: “Sở vị Y Nhân, tại thủy nhất phương.”
Tuy nhiên, đó chỉ là cảm giác thoáng qua, trong giây phút đó, điều mà anh nghĩ đến nhiều nhất là hãy bắt đầu từ cô bé Vân Hạ Sơ này. Thông tin cho thấy, cô đang độc thân, tính tình dịu dàng, nhưng lại là một trong những trụ cột của Ân Y, là trợ thủ đắc lực của An Hinh. Hai người khá thân nhau, mấy năm qua Vân Hạ Sơ đã từ chối lời mời của nhiều công ty đồ trang sức mặc dù họ đã đưa ra mức lương hấp dẫn để thu hút cô. Về điểm này, anh rất tự phụ và cho rằng, đó là vì anh chưa ra tay.
Anh nghĩ, nếu thuận lợi, Vân Hạ Sơ sẽ trở thành quân cờ quan trọng để anh thực hiện ước mơ.
Anh chuyển đến phòng 706, mang theo toàn bộ tài liệu về Vân Hạ Sơ, tuổi tác, chiều cao, nhóm máu, sở thích, tính tình, hoàn cảnh gia đình, trình độ học vấn... chuẩn bị tìm điểm thích hợp nhất để ra tay. Anh đã từng nghĩ đến rất nhiều vai diễn: Bạn hồi nhỏ? Con trai của bạn thân của ba mẹ cô? Fan hâm mộ?
Anh đã vắt óc tính toán để không xảy ra sai sót nào. Hôm đó, anh nhìn thấy Hạ Sơ thút thít khóc một mình ở cầu thang, đưa giấy ăn cho cô, thầm nghĩ cô gái nhìn có vẻ rất lạnh lùng này lại giấu mọi người và khóc thầm như thế này, chắc là đã bị anh chàng người yêu không ra hồn nào đó bỏ rơi. Anh chợt nghĩ có thể đây là một cơ hội tốt, cần tranh thủ ra tay ngay! Chỉ có điều anh chưa kịp ra tay thì thấy Hạ Sơ vào nhầm phòng do say rượu, mò thẳng lên giường anh rồi lăn quay ra ngủ. Anh vô cùng sửng sốt, nhưng vẫn tắt đèn mặc quần áo đi ngủ, anh nghe thấy cô mơ màng nói: “Ông ngoại ơi, làm gì có cái gọi là Kim ngọc lương duyên?” Trong lúc nói mơ, nước mắt lăn dài xuống gò má, dần dần ướt cả gối, trong mơ chạm phải cánh tay anh, thế là cô liền ghé sát mặt vào, ôm chặt tay anh, cau mày, tựa như một đứa trẻ rất ấm ức.
Tự nhiên anh lại thấy cảm động, một nỗi cảm động khó tả, cô gối đầu lên cánh tay anh, nước mắt vẫn còn âm ấm. Trong bóng tối anh không thể hiểu suy nghĩ của mình, có một lúc anh đã nghĩ, đã thế này rồi thì cứ tranh thủ cơ hội đã rồi tính sau, mối quan hệ càng phức tạp, cơ hội càng nhiều! Anh giở giọng lưu manh trêu cô đang say lúy túy một hồi, nhưng cuối cùng vẫn không bước nửa bước vào vùng cấm. Anh không hiểu mình sợ cái gì, trực giác chỉ mách bảo anh rằng không nên làm như vậy, không nên làm tổn thương cô.
Anh không thể ngờ rằng, anh tính toán mọi việc để đến đây, thậm chí lợi dụng cơ hội để dựng hiện trường giả rằng hai người đã có quan hệ với nhau, cố gắng đưa mọi việc vào kế hoạch, nhưng không hiểu mình đã đánh mất trái tim từ lúc nào. Có lẽ là cái nhìn thoáng qua hồi đầu, thế giới của anh đã có một đóa hoa ngải tiên nở rộ đầu hạ, nhẹ nhàng, thơm mát, ngay cả hương thơm cũng rất phảng phất. Nhưng chẳng biết hình ảnh Hạ Sơ đã len sâu vào trái tim anh từ lúc nào. Sau đó, dường như càng ngày anh càng quen với cuộc sống chung dưới một mái nhà, nhìn vẻ bình thản thường trực trên khuôn mặt cô, lúc cô cắn môi giơ nắm đấm trước mặt anh, thỉnh thoảng thắng thế liền quay đầu đi len lén mím môi mỉm cười, rõ ràng là cô đã rung động, nhưng vẫn giấu kín tình cảm trong lòng. Anh biết là không nên, nhưng lại không kìm chế được mình, anh đã đấu tranh nhiều lần, nhưng càng ngày càng lún sâu hơn.
Sau khi Triệu Chí Hàm đem mẫu Kim ngọc lương duyên đến Phúc Trạch, anh đã cố gắng hết sức để thuyết phục mọi người từ bỏ phương án đó trong cuộc họp thảo luận chương trình quảng cáo cho Kim ngọc lương duyên. Trong lòng anh chỉ mong giữ lại được bộ sản phẩm là của hồi môn độc nhất vô nhị của Vân Hạ Sơ, cũng coi như dành cho lương tâm của mình một con đường. Có thể đến cuối cùng, anh sẽ bất chấp tất cả và tặng cho cô Kim ngọc lương duyên suốt đời! Hôm đó khi cuộc họp kết thúc, anh hào hứng lái xe về nhà nhưng lại nhìn thấy Hạ Sơ và Ngô Mạt đang nói chuyện vui vẻ ngoài phòng khách, giây phút đó anh chợt phát hiện ra có lẽ anh đã lên mọi kế hoạch, nhưng lại bỏ lỡ kế hoạch với trái tim mình.
Trong đêm mưa này, anh biết mình đã không thể buông xuôi được nữa, chỉ có điều không biết còn giấu được Hạ Sơ bao lâu nữa. Anh nghĩ, có lẽ tiếp theo anh nên nghĩ một kế hoạch vẹn toàn, dần dần chiếm lấy trái tim Hạ Sơ, đồng thời thực hiện ước mơ của anh.
Cuộc họp thường lệ vào buổi sáng vừa kết thúc, An Hinh nhìn Hạ Sơ đang thu dọn tài liệu, tò mò: “Sao vậy? Hôm nay mình đánh má hơi đậm à?”
Hạ Sơ vội lắc đầu, bất giác đưa tay lên sờ má: “Làm gì đến nỗi, đỏ lắm à?”
“Ừ!” An Hinh gật đầu: “Nhìn như đóa hoa vậy, hồng hào lắm. Hình như mới sảy thai được ba tháng đúng không? Tốt nhất các cậu nên giữ gìn.” Vừa nói An Hinh vừa húc khuỷu tay vào eo cô với vẻ mờ ám.
“Làm gì có? Đừng nói linh tinh.” Hạ Sơ vội vàng phủ nhận, nhưng mặt càng đỏ hơn.
An Hinh phì cười: “Đi thôi, vào phòng làm việc của tớ nói chuyện đi, hê hê!”
“An Hinh này!” Hạ Sơ đấu tranh một hồi, lấy hết can đảm: “Cậu bảo làm "chuyện ấy" trong thời gian không an toàn, rồi lại không "bảo vệ", có phải rất dễ có bầu hay không?”
“Cái đó là sao?” An Hinh cười ranh mãnh, cao giọng hỏi.
Vân Hạ Sơ ngượng ngùng lườm bạn một cái.
“Hê! Là chuyện đó chứ gì. Cậu ngần này tuổi đầu rồi mà sao còn thẹn thùng như con gái vậy? Có gì mà ngại chứ.”
Từ trước đến nay An Hinh vốn hay nói to, có người đi qua phòng họp, liếc mắt nhìn vào.
Hạ Sơ hậm hực ôm tập giấy tờ lên quay người đi ra.
“Ái khanh! Nàng đừng giận, nghe trẫm nói đây này.” An Hinh vội đuổi theo, khoác tay lên vai Hạ Sơ, cười hề hề, ghé sát vào tai Hạ Sơ hạ giọng: “Này, để cho an toàn thì cậu nên đến hiệu thuốc mua một hộp tránh thai khẩn cấp. Nhưng đề nghị lần sau không được cao hứng như vậy, nhớ mang cái đó nhé, ha ha!”
Vân Hạ Sơ liền làm theo, sau khi hết giờ làm việc lén lén lút lút đến hiệu thuốc mua thuốc giấu trong túi xách, trước khi đi ngủ xé vỏ hộp ở trong phòng, cho thuốc vào hộp thuốc có bốn ngăn hay sử dụng khi đi du lịch, mới mang cốc ra phòng khách lấy nước.
Cảnh Thần đang thay nước cho bình đun nước, ánh mắt hai người chạm nhau, cả hai đều tỏ ra bối rối. Thấy Hạ Sơ một tay cầm hộp thuốc bốn ngăn, một tay cầm cốc, Cảnh Thần liền gợi chuyện: “Em uống thuốc à?”
“Vâng.”
“Sao vậy? Người không khỏe à?”
“Không, không sao, vitamin thôi.”
“Ờ!”
“Nước còn phải đun một lát nữa, em ra sofa ngồi đợi một lúc.”
“Vâng.” Hạ Sơ đặt hộp thuốc và cốc lên tủ cạnh bình đun nước, ra sofa ngồi xem ti vi.
Năm phút sau, Cảnh Thần nhắc: “Nước sôi rồi, anh rót cho em rồi đấy, anh đi ngủ trước đây, chúc ngủ ngon.”
Mặt Hạ Sơ hơi đỏ lên, trả lời mà không ngoảnh đầu lại: “Vâng, chúc ngủ ngon.” Tim đập thình thịch, uống thuốc xong cô lại nhắc mình lần nữa, đừng nghĩ linh tinh, coi như là chuyện tình cờ, đều là người lớn cả rồi!