Tế Tuyết muốn trở về, mặc dù Tiêu Phàm vạn phần phản đối nhưng Trương đại phu đã nói không còn gì đáng ngại, mà thái độ của nàng cũng rất kiên quyết nên hắn đành phải thuận theo.
Tiêu Phàm sợ nàng đi đường bị lạnh, sợ xe ngựa cứng quá khiến nàng khó chịu, sợ trên đường nàng mệt nhọc, nói chung hắn sợ cả đống thứ, kết quả là bọn họ chuẩn bị từ sáng mà tới chiều mới đi nổi. Khắp xe đều trải nệm dày ấm áp, đồ ăn vặt, áo khoác, gối đầu, cả lò hương, ai không biết lại tưởng bọn họ đi buôn quần áo chăn vải .
Trương đại phu nhếch miệng giễu cợt.
- Này, Tiêu Phàm ngươi nhờ vả ta không biết bao nhiêu lần, đem ta lôi xềnh xệch từ Mộc thành tới đây cũng chỉ cho ta một con ngựa, cái loại đãi ngộ cao cấp thế này ta còn chưa được hưởng bao giờ đâu.
Tiêu Phàm làm ngơ không thèm chấp nhặt với Trương Ký. Hắn cẩn thận đỡ Tế Tuyết lên xe, nhanh chóng đốt lò hương để nàng cảm thấy dễ chịu.
Trương Ký nhìn chiếc xe đi xa dần, khẽ lắc đầu rồi thở dài một tiếng. Ông ta và Tế Tuyết đã thống nhất giữ kín bệnh tình của nàng với Tiêu Phàm. Nếu chỉ còn một năm, vậy thì để hắn sống một năm ấy trọn vẹn hạnh phúc, không lo lắng đau khổ.
Dẫu sao vận mệnh an bài cũng chẳng thể nào cưỡng lại được, quan trọng là nắm chắc hiện tại, sau này có thể giữ được những hồi ức tươi đẹp nhất.
Đời người có mấy ai được theo ý mình, hạnh phúc viên mãn?
Xe ngựa hơi lắc lư, Tiêu Phàm vội vã chèn thêm chăn vào sau lưng Tế Tuyết. Tử lúc lên xe tới giờ hắn không hề rời mắt khỏi nàng, nàng vừa nhìn bình nước hắn liền lấy nước cho nàng, nhìn điểm tâm hắn lấy điểm tâm. Nàng khẽ mỉm cười, không nghĩ tới hắn lại thành gà mẹ thế này.
- Nàng có thấy đau người không, có cần thêm chăn đệm xung quanh không?
Tế Tuyết cảm thấy cứ vài lần quấn nữa thì nàng sẽ y như con sâu đóng kén. Nàng gạt bỏ đống chăn quanh mình, đột ngột sà vào lòng Tiêu Phàm, ôm lấy hắn.
- Chàng chẳng phải còn ấm hơn mấy cái chăn đó sao.
Tiêu Phàm hơi cứng người lại, nàng thấy vẻ lưỡng lự trong mắt hắn. Hắn đang suy nghĩ gì, bị điều gì giày vò nàng đều hiểu, chỉ là nàng đã không còn nhiều thời gian nữa, để nàng tham lam hưởng thụ chút ấm áp từ hắn, như thế ít nhất cái chết sẽ không quá mức đáng sợ.
Bởi vì trong lòng luyến tiếc hắn nên mới sợ hãi phải rời xa thế gian này. Tình yêu dù có đau đớn đến mấy cũng là thứ khiến cho người ta có hy vọng.
Tiêu Phàm hình như đấu tranh tâm lý rất dữ dội, sau đó cuối cùng cũng ôm lấy nàng. Thân thể ấm áp của hắn khiến nàng rất dễ chịu.
Mái tóc nàng phủ lên tay hắn, hương thơm nhẹ nhàng quen thuộc dường như đã ngấm vào cốt tuỷ lại bao bọc Tiêu Phàm làm hắn rung động.
Thật tốt, còn có thể ôm nàng trong tay!
tt va tp`1
Nàng là em gái hắn hay con gái kẻ thù? Hắn không dám chắc. Cái ngày hắn đến tìm bà nội để hỏi rõ ngọn nguồn thì bà đang hấp hối trên giường bệnh, hắn cứ nghĩ bà sẽ tiếp tục chửi mắng hắn là nghiệt chủng, xỉa xói mẹ hắn như trước đây. Điều hắn không ngờ nhất là bà lại trả lời hắn rằng: “Mẹ ngươi nói thế nào thì chính là như vậy!”. Sau đó bà không nói thêm gì nữa, cứ thế ra đi.
Hắn lạc vào làn sương mịt mù của quá khứ.
Trái tim hắn từng ngày đều bị nỗi nhớ nhung dằn vặt đồng thời bị mắc kẹt giữa hận thù đau đớn không thể thoát ra.
Sự thật phơi bày đoạn quá khứ thảm khốc kia nhưng lại không cho hắn một con đường để lựa chọn.
Hắn không thể làm như không biết gì, cũng không đủ sức phủ nhận người con gái đã ăn sâu bén rễ trong lòng hắn mười mấy năm.
Tiêu Phàm đôi khi thật hâm mộ Tế Diệc Hàn, cho dù hắn ta hành động điên loạn, suy nghĩ biến thái thì cũng rất dứt khoát, chặt đứt tình cảm giữa bọn họ, lựa chọn con đường thù hận day dứt đến hết đời.
Còn hắn, hắn không chọn nổi. Không biết nên làm thế nào. Thương tổn nàng, sự việc lừa bịp ở Phượng Lâm Các đã là giới hạn cuối cùng của hắn. Nhìn nàng đau đớn khổ sở chính hắn cũng như ở dưới mười tám tầng địa ngục.
Hắn vẫn âm thầm theo dõi nàng, thấy những nam nhân khác ở cạnh nàng, Tử Y, Phương Thiếu Lăng, hắn ghen tỵ đến mức muốn biến họ thành tro bụi. Nhưng hắn biết, ai trên đời này cũng có quyền yêu nàng, chung sống với nàng, chỉ có hắn là không thể.
Tế Diệc Hàn có thể đâm nàng một nhát kia cũng đủ biết trong lòng có bao nhiêu tuyệt vọng. Còn Tiêu Phàm, cho dù tuyệt vọng hơn nữa hắn cũng không nỡ làm nàng đau đớn thêm, hắn chỉ có thể lựa chọn con đường huỷ hoại mình.
Hồng huyết thuỷ là thứ kiếm pháp giết người nhưng cũng tự giết mình. Sử dụng càng nhiều cơ thể càng suy kiệt, chiêu thức càng biến hoá, uy lực càng lớn thì càng tổn hại đến bản thân. Hắn biết rõ nhưng không muốn dừng lại, Trầm Quân có thể luyện đến thức cuối cùng thì hắn cũng vậy, nếu hắn không mạnh hơn Trầm Quân thì làm sao bảo vệ được nàng.
Có thể vì nàng mà chết là nguyện vọng lớn nhất của hắn. Sau này, một lúc nào đó nàng cũng sẽ quên hắn, hoặc coi hắn chỉ như một cố nhân, vậy cũng đủ lắm rồi. Ít nhất trong đời nàng hắn đã từng đồng hành với nàng một đoạn sinh mệnh ngắn ngủi.
Tế Tuyết nhẹ nhàng xoa lên gương mặt Tiêu Phàm, cười nói:
- Có thể không làm bộ mặt nghiêm túc thế này không, chẳng giống chàng chút nào!
Tiêu Phàm không tự chủ xiết chặt vòng ôm khiến Tế Tuyết hơi đau. Nàng dụi đầu vào cổ hắn, mái tóc lành lạnh cọ lên da thịt khiến hắn buồn buồn. Hắn đưa tay vén tóc nàng, vô ý chạm lên làn da mềm mại trên gáy nàng.
Ngón tay hắn mân mê ở đó không rời đi, Tế Tuyết ngước mắt lên nhìn hắn, ánh sáng dịu dàng trong mắt nàng khiến cho trái tim Tiêu Phàm như tan ra.
- Tiêu Phàm! –Nàng thì thầm tên hắn.
Giống như một thứ bùa mê khiến đầu óc hắn hỗn loạn, thanh âm nhẹ nhàng ấy len lỏi vào sâu trong cơ thể hắn, ngay cả trái tim cũng đập điên cuồng.
Mọi kìm nén bấy lâu ở thời điểm này bộc phát thành tình cảm mãnh liệt. Hắn không do dự cúi xuống hôn nàng.
Không có chút dịu dàng nào, gần như là điên cuồng chiếm đoạt. Môi bị chà xát đến phát đau, Tế Tuyết muốn trốn tránh lại bị hắn truy đuổi không buông.
Nàng đột nhiên có một loại thấu hiểu thế nào là tự bê đá đập chân mình. Khả năng kiềm chế của Tiêu Phàm thật sự rất kém.
Không khí vừa tràn vào miệng Tế Tuyết liền ôm ngực thở dốc, cả gương mặt nàng đều ửng hồng, hai mắt lấp loáng ánh nước.
Cái vẻ vừa đáng yêu vừa đáng thương này vào trong mắt Tiêu Phàm biến thành một loại dụ hoặc trí mạng. Hắn vươn đầu lưỡi liếm nhẹ lên môi nàng, từ tốn như đang thưởng thức mỹ vị. Gặm, cắn, cuối cùng lại biến thành một trận điên đảo.
Xét đến việc nàng còn chưa hoàn toàn bình phục, sau một lúc lâu Tiêu Phàm vẫn còn chút nhân tính mà tha cho nàng. Tế Tuyết sờ sờ đôi môi sưng đỏ, bất mãn liếc nhìn hắn.
Tiêu Phàm ôm chặt nàng từ phía sau, hơi thở nóng bỏng phả lên cái gáy trắng nõn.
- Còn nhìn ta như thế thì nàng tự gánh lấy hậu quả!
Nàng ngoan ngoãn nằm im trong lòng hắn. Bầu không khí trong xe nhất thời lại rơi vào trầm mặc, chỉ có tiếng tim đập của hai người.
—————————————————————————————————
Xe ngựa dừng lại trước cổng kinh thành. Hiện nay Phương Thiếu Lăng và Mộc Thiệu Đình đã trở mặt nên Mộc Thiệu Đình cho quân đội chiếm đóng kinh thành, kiểm soát người ra vào rất nghiêm ngặt.
Một lính gác hất hàm hỏi người đánh xe:
- Trên xe chở ai, mau xuống đây để kiểm tra!
Tiêu Phàm vén màn che, lạnh lùng nhìn tên lính.
- Gọi Mộc Thiệu Đình ra đây!
Bị khí thế của hắn làm khiếp sợ nhưng tên lính gác vẫn nói cứng.
- Ngươi là ai mà dám gọi thẳng tên tướng quân, tướng quân bọn ta trăm công ngàn việc, ngài đâu có thời gian để ý đến lũ tép riu các ngươi.
- Bản vương là tép riu vậy ngươi là gì? -Tế Tuyết bước từ trên xe xuống, không đợi Tiêu Phàm đỡ nàng.
Một thân bạch y thanh khiết, dung nhan như vẽ, cặp mắt bạc rực rỡ vừa nhìn đã đủ khiến người ta muốn đui mù.
Tên lính nhất thời ngây ngốc, sau đó thì sợ đến líu lưỡi. Người này, ngoại trừ thất vương gia đang mất tích thì còn có thể là ai?
Không đến nửa canh giờ Mộc Thiệu Đình đã xuất hiện. Sau sự việc Phương Thiếu Lăng cố tình công thành mặc kệ sống chết của Tế Tuyết hắn đã phớt lờ dặn dò của nàng, kiên quyết trở mặt cùng Phương Thiếu Lăng.
Cánh cửa hoàng cung rộng lớn mở ra, hết thảy người bên trong đều quỳ rạp trên mặt đất hành lễ với Tế Tuyết.
Nàng bước thẳng đến đại điện. Ngai vàng, biểu trưng của quyền lực tối thượng nằm im lìm trên bục cao. Nàng thản nhiên ngồi lên, cảm thấy rõ cái lạnh lẽo truyền ra từ lớp vàng vô tri vô giác nhưng lại nhuốm đầy máu tanh.
Vì thứ này, con giết cha, huynh đệ tương tàn, người ta ngay cả linh hồn của mình cũng vứt bỏ. Đợi đến khi chỉ còn lại một mình, tất cả người thân đều chết hết, cô độc hưởng thụ vạn dặm giang sơn thật sự rất thoả mãn sao?
Nàng không nhịn được bật cười, tiếng cười vừa chua xót vừa giễu cợt. Bên dưới kia, nơi mà văn võ bá quan ngày ngày quỳ lạy bây giờ chỉ có Mộc Thiệu Đình và Tiêu Phàm đang nhìn nàng.
- Thiệu Đình, ngày mai bố cáo thiên hạ mồng 9 tháng sau là lễ đăng cơ của ta, triệu Phương Thiếu Lăng về kinh ngay lập tức.
Mộc Thiệu Đình có phần lo lắng hỏi nàng.
- Nếu Phương Thiếu Lăng không về thì sao?
Nàng cầm lên một bản tấu đã bị phủ lớp bụi mỏng trên bàn, mỉm cười.
- Nếu có một món đồ mà ngươi rất thích, người khác cũng rất thích. Hai người tranh giành nhau bất phân thắng bại. Nếu tiếp tục ngươi cướp ta đoạt thì món đồ ấy nhất định sẽ bị phá hỏng, ngươi sẽ làm thế nào?
Mộc Thiệu Đình im lặng suy nghĩ, Tiêu Phàm từ tốn lên tiếng:
- Nếu không muốn lưỡng bại câu thương, vậy để kẻ kia giữ món đồ ấy trước, ta sẽ nhân cơ hội đoạt lại sau.
Tế Tuyết kín đáo cười. Tiêu Phàm bề ngoài phong lưu bỡn cợt nhưng lòng dạ thâm sâu chẳng kém bất kì ai, chỉ là hắn không có tham vọng. Người như hắn, nếu muốn tranh đoạt thiên hạ này thì nhất định sẽ là kỳ phùng địch thủ với Phương Thiếu Lăng. Hắn có thể ra tay lật đổ Trầm Quân thì đương nhiên cũng đủ sức đối phó với Phương Thiếu Lăng.
- Cho nên không cần lo lắng, Phương Thiếu Lăng nhất định sẽ về kinh! –Tế Tuyết kết luận.
Sau tin tức về lễ đăng cơ của Tế Tuyết, cả hoàng cung trầm mặc lại nhộn nhịp đầy sức sống. Người ra kẻ vào tấp nập chuẩn bị.
Tân đế đăng cơ, đại xá thiên hạ, miễn thuế ba năm, sau thời gian chiến tranh đất nước lại thái bình, người người đều vui mừng.
Ngày mồng chín, cả kinh thành chăng đèn kết hoa, dân chúng đổ ra đường ăn mừng.
Khoác lên mình hoàng bào rực rỡ, Tế Tuyết bước lên chín mươi chín bậc thang dẫn tới điện Kính Thiên. Điện này được xây đặc biệt làm nơi thực hiện lễ tế trời cho các vị hoàng đế của Diệm quốc.
Hàng nghìn cặp mắt đang dõi theo từng cử động của nàng. Dâng hương, bái