lạy, tuyên chiếu… tất cả nghi lễ đều hoàn hảo. Vào đúng lúc nàng cùng văn võ bá quan trở về đại điện để thiết buổi triều đầu tiên thì binh lính vào báo Phương Thiếu Lăng dẫn theo năm vạn quân đang ở trước cổng thành.
ptl1
Sớm không tới, muộn không tới, hắn thật sự biết chọn lúc để tới.
Gương mặt của mọi người trong triều đều hiện rõ vẻ lo lắng, rất nhiều người từ lâu vẫn luôn nghi ngờ Phương Thiếu Lăng và Tế Tuyết trở mặt, e ngại rằng Phương Thiếu Lăng sẽ tấn công kinh thành.
Tế Tuyết dường như đã dự liệu trước mọi việc. Nàng bình tĩnh ngồi lên ngai vàng, tất cả mọi người đồng loạt quỳ xuống, tung hô vạn tuế.
Một thái giám bước ra tuyên thánh chỉ.
Hết thảy văn võ bá quan đều kinh ngạc đến ngây người.
Thế tử Tế Duyệt-con trai Tây Lăng vương, vì lập đại công, nhiều lần cứu mạng thiên tử nên được phong làm Bình An vương, xoá bỏ lệnh cấm trở về kinh thành trước đây.
Thừa tướng Phương Đình vì tuổi cao sức yếu đã cáo lão hồi hương, nay xét thấy Phương Thiếu Lăng là bậc kì tài hiếm có, vì quốc gia lập không ít công lao, ban chức Thừa tướng, lập tức nhận mũ áo vào triều.
Không lâu sau, Phương Thiếu Lăng một thân triều phục trầm ổn bước vào đại điện. Nàng đã ban chức cao nhất trong triều cho hắn, dưới một người, trên vạn người, hắn còn lý do gì mà cố tình ở ngoài thành cùng năm vạn quân kia đây?
Tế Tuyết chăm chú quan sát nam tử ôn hoà nho nhã như ngọc đang quỳ gối, nghĩ đến dáng vẻ oai dũng của hắn trên chiến trường, ánh mắt chứa đầy tham vọng của hắn.
- Ái khanh bình thân!
Hai tiếng “ái khanh” này quả thực vô cùng châm chọc.
Phương Thiếu Lăng ngẩng đầu lên nhìn Tế Tuyết. Sinh ra trong nhà đế vương, cho dù là nữ tử cũng có thể mang phong thái và khí thế mà người thường không thể nào sánh nổi. Nàng giống như con phượng hoàng rực rỡ hồi sinh từ tro tàn, càng đến gần thì càng dễ bị ánh lửa của nàng thiêu cháy.
—————————————————————————————
Hết một ngày vất vả, Tế Tuyết lê thân mình quay về cung. Làm vua đâu phải chỉ cần hoạt động trí óc, cả cơ thể cũng bị hành hạ. Leo lên leo xuống chín mươi chín bậc thang cùng mũ áo nặng trịch khiến chân tay nàng mỏi rã rời, lại còn phải ngồi một chỗ dự yến tiệc suốt mấy canh giờ, đúng là tra tấn.
Lúc này nàng chỉ nghĩ muốn ngủ một giấc liền mấy ngày, tuy nhiên trên người vướng mùi rượu cùng bụi bặm thật khó chịu.
Hoàng đế có hồ tắm riêng ở trong cung, nhưng nghĩ đến việc phải kéo cái xác rã rời của mình đến hồ tắm, tắm xong lại lết về Tế Tuyết thấy chẳng còn tý hứng thú nào, không khéo nàng lại chết đuối luôn trong cái hồ ấy cũng nên.
Nàng ra lệnh cho thái giám chuẩn bị bồn tắm trong phòng ngủ của mình.
Thùng tắm khá to, rải đầy cánh hoa hồng, hương thơm thoang thoảng có tác dụng an thần làm nàng tương đối hài lòng.
Tế Tuyết không cho phép bất cứ người hầu nào lưu lại, khi tất cả đã lui ra nàng mới thong thả trút bỏ quần áo, ngâm mình trong nước ấm.
tt1
Nàng nhắm mắt lại, cố thư giãn đầu óc. Hai bên thái dương đột nhiên được người ta day ấn. Hương gỗ xen lẫn với hoa hồng làm cho bầu không khí có chút mập mờ.
Tế Tuyết vẫn an tĩnh như đang ngủ, để mặc Tiêu Phàm xoa bóp phần cổ và vai giúp mình.
- Vì sao nàng làm vậy?
Nàng biết hắn không muốn nhận tước Bình Nam vương kia, nhưng nếu không để hắn có một thân phận rõ ràng, sau này nàng muốn đặt hắn lên ngai vàng là chuyện rất khó khăn.
- Chàng trở thành Bình Nam vương, là cánh tay phải của ta, sau này đến ngự thư phòng giúp ta xử lý tấu chương, chúng ta có thể cả ngày ở cạnh nhau, hợp tình hợp lý, tránh lời ra tiếng vào. Như vậy không tốt sao?
Lời này dĩ nhiên là chống chế. Tiêu Phàm hơi nhăn mày, cho dù không tin cũng không tìm ra được lý do để bác bỏ.
Hắn cúi xuống hôn nhẹ lên gáy nàng, Tế Tuyết lười biếng dựa đầu vào ngực hắn, nhẹ giọng nói:
- Ta mệt quá!
Tiêu Phàm cười dịu dàng, ánh mắt tràn đầy yêu chiều, tiếp tục xoa bóp hai vai nàng.
- Cứ ngủ đi, lúc nữa ta sẽ bế nàng lên giường.
Sáng hôm sau, thái giám gõ cửa phòng đánh thức Tế Tuyết dậy thiết triều. Trước đây nàng vốn rất lười biếng, lúc nào thích dậy thì dậy, thích ngủ thì ngủ, bây giờ ngày nào cũng phải dậy sớm thật sự là khó chịu.
Nàng nhăn nhó vùi đầu vào chăn tiếp tục ngủ. Tiêu Phàm ở bên cạnh không khỏi buồn cười.
- Tế Tuyết, nàng định để đám đại thần chờ cả buổi sáng hả?
Vẫn còn ngái ngủ nên giọng nàng có phần làm nũng.
- Kệ bọn họ, ngày mai ta sẽ ra lệnh thay đổi giờ thiết triều.
- Ngoan, đừng làm bừa, nàng vừa mới đăng cơ, thế lực chưa đủ vững chắc, tuỳ hứng thế này sẽ khiến đám quan lại chống đối nàng.
Tế Tuyết mở mắt oán hận nhìn Tiêu Phàm, bỗng nhiên nàng nảy ra ý xấu, dính sát vào người hắn, tay ôm lấy lưng hắn, chân cũng vắt lên chân hắn y như con bạch tuộc quấn người.
Để xem hắn có nỡ đẩy nàng ra hay không. Tế Tuyết cười đắc ý, không nghĩ tới người bên cạnh là con hồ ly đội lốt người.
Bàn tay nóng rực luồn vào trong áo ngủ của nàng, mơn man da thịt mềm mại. Tế Tuyết không nhịn được khẽ rên lên. Tiêu Phàm được nước làm tới, hơi thở nóng bỏng phun bên tai nàng, giọng hắn khản đặc.
- Không thiết triều cũng được, chúng ta làm chuyện khác.
Xét thấy việc lên triều chẳng qua chỉ là ngồi một chỗ nghe đám quan lại báo cáo, dù sao cũng chẳng mất mấy sức lực, còn ở trên giường với Tiêu Phàm nhất định sẽ bị hắn lăn qua lăn lại, ăn đến xương cốt không còn.
Thế mới biết lười biếng một chút có thể dẫn đến hậu quả vô cùng nghiêm trọng, làm người phải biết nhìn xa trông rộng, không nên vì cái lợi nhỏ mà để sinh ra cái hại lớn.
Tế Tuyết ngay lập tức vô cùng có ý thức của bậc minh quân hết lòng vì nước, đẩy Tiêu Phàm ra rồi bò dậy, miệng lẩm bẩm:
- Việc quốc gia đại sự sao có thể chậm trễ. Ta phải thiết triều để còn giải quyết, gặp lại chàng ở ngự thư phòng.
Nàng vừa ra khỏi phòng Tiêu Phàm cũng lập tức rời khỏi đó, hắn không muốn người hầu dọn dẹp phát hiện ra hắn qua đêm cùng nàng, chuyện của bọn họ tạm thời chỉ có thể vụng trộm.
Tế Tuyết day day thái dương, mệt mỏi nhìn đống tấu chương trên bàn. Sau thời gian chiến loạn có quá nhiều việc cần giải quyết. Nàng bây giờ không những phải trụ vững ngai vàng, còn phải tìm cách kiềm chế Phương Thiếu Lăng, gây dựng thế lực cho Tiêu Phàm. Những việc ấy đúng ra cần rất nhiều thời gian nhưng nàng hiện giờ chỉ còn một năm.
Bước chân nhẹ nhàng tới gần nàng mang theo mùi thuốc nhàn nhạt. Bàn tay cầm bút của nàng chợt sững lại.
Tế Tuyết không ngẩng đầu lên, vẻ mặt vẫn là thản nhiên.
- Ngươi quay lại làm gì? –Nàng lạnh lùng lên tiếng.
Bề ngoài nàng bình tĩnh nhưng chiếc bút trên tay mãi vẫn chưa hạ được nét nào, giọt mực rơi xuống làm lem cả mặt giấy trắng.
tp4
- Vì sao không muốn ta trở về, hắn quay lại rồi nên không cần ta nữa? –Tử Y nhẹ giọng chất vấn, lời nói đầy hàm ý.
Không cần hắn? Nàng làm sao có thể không cần hắn? Hắn giống như người thân của nàng, có thể không cần giấu diếm, không cần phòng bị. Có hắn ở bên, nàng không cần phải gánh lấy tất cả bí mật một mình.
- Ta nghĩ… ngươi nhất định rất giận.
- Đã biết ta sẽ giận sao nàng còn làm?
Tử Y tới sát bên nàng. Hắn kéo nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, hai tay ôm lấy gương mặt nàng.
- Tế Tuyết, hứa với ta sẽ không bao giờ có chuyện như vậy nữa!
Nàng cắn môi, đôi mắt bạc bị bao phủ bởi làn nước mờ mờ chực vỡ tan. Tử Y ôm chặt nàng, bàn tay luồn vào mái tóc mềm mại của nàng, giọng hắn nghẹn ngào.
- Đừng bao giờ khiến ta đau lòng như vậy nữa! Nàng muốn gì ta đều có thể làm cho nàng, nàng không cần phải mạo hiểm tính mạng của mình như vậy! Lần sau… nếu còn muốn đâm đầu vào chỗ chết thì nàng giết ta trước đi.
Tế Tuyết không nhịn được bật khóc trong lòng hắn. Nước mắt thấm ướt áo Tử Y, dường như xuyên qua cả da thịt ngấm vào trái tim hắn khiến nó đau đớn.
Cái ngày hắn rời khỏi Trúc gia trang, hắn tự hứa rằng sẽ không bao giờ gặp lại nàng nữa. Hắn vì nàng có thể hy sinh tính mạng, hắn không cần nàng hồi báo nhưng ngay cả một chút tin tưởng nàng cũng không dành cho hắn, vậy trong lòng nàng rốt cục đặt hắn ở đâu?
Hắn cứ đi vô định như thế suốt mấy ngày, cuối cùng tới một thôn nhỏ đang có bệnh dịch. Bởi vì hắn đang rảnh rỗi, cũng chẳng biết nên đi đâu nên hắn dừng lại đó, giúp người dân khống chế dịch bệnh.
Hắn đã từng giết người, từng thấy cảnh chiến trận mưa máu gió tanh, nhưng chưa bao giờ hắn lại thấy nhói lòng đến thế như lúc nhìn một gia đình con mất cha, vợ mất chồng vì bệnh dịch. Tiếng khóc than đau đớn đến xé ruột gan.
Khi ấy hắn đột nhiên hiểu ra, hắn giận nàng, oán nàng… nhưng nếu nàng thật sự không còn trên thế gian này, vậy oán hận của hắn có ý nghĩa gì?
Trước khi hắn rời khỏi thôn nhỏ đó có một cô gái đến tìm hắn. Cô ta đột nhiên hỏi hắn có hận mình không, hắn thật sự chẳng hiểu gì. Ngay cả cô ta là ai hắn cũng không biết thì làm sao mà hận được.
Lúc nghe hắn nói thế cô ta chợt mỉm cười, nụ cười ấy bi thương tới mức hắn cảm thấy cô ta đang khóc.
Cô ta nói mình tên là Thiên Thiên. Hắn lẩm bẩm cái tên ấy trong đầu, dường như có một chút ký ức xẹt qua nhưng hắn không kịp nắm bắt, có lẽ hắn đã từng biết cái tên này nhưng đến giờ thì quả thực không nhớ được.
Thiên Thiên thật sự oà khóc nức nở, trách móc hắn làm sao có thể quên cô ta. Cô ta nói vì muốn hắn trọn đời nhớ đến mình nên mới cố tình khiến hắn hận mình, vậy mà hắn lại quên hết, ngay cả tên cô ta cũng không nhớ.
Đối với tình huống bị ăn vạ kiểu này Tử Y hoàn toàn bất lực, ngoài Tế Tuyết, hắn chẳng có hứng thú an ủi bất kì ai. Hắn thúc ngựa bỏ đi, để mặc cô gái không rõ lai lịch kia đứng ở chỗ cũ.
Hắn muốn nhanh chóng quay về bên cạnh Tế Tuyết, cho dù trong lòng nàng hắn chỉ có vị trí bằng một hạt cát cũng không sao, chỉ cần hắn được ở cạnh nàng, chỉ cần hắn và nàng không bị ngăn cách bởi sinh tử hắn đã vô cùng mãn nguyện.
- Thanh Vân… -Tế Tuyết bất ngờ lên tiếng.
Tử Y hơi ngẩn người, đã rất lâu nàng không còn gọi hắn bằng cái tên đó.
- Ta sắp chết rồi…
Tiếng của nàng rất khẽ, trong căn phòng vắng lặng chỉ có hai người họ lại trở nên đặc biệt rõ ràng, từng tiếng một như những mũi dao xoáy vào lòng hắn.
Hắn đẩy nàng ra, kinh hoảng nhìn thẳng vào mắt nàng, không có gì là đùa cợt. Hai tay hắn run run giữ chặt vai nàng, ngay cả giọng nói cũng lạc đi.
- Đừng doạ ta, trò đùa này không buồn cười chút nào đâu!
Nàng không đùa, hắn cũng biết là như vậy, có điều tin tức ấy quá mức đáng sợ, đáng sợ đến nỗi hắn không dám tin. Theo bản năng hắn bắt lấy cổ tay nàng, đôi mắt đen tuyệt đẹp của hắn đột nhiên trống rỗng.
- Một mũi tên xuyên tim, nếu không phải là Quỷ y Trương Ký thì ta đã chết rồi. Ông ấy nói nó quá nghiêm trọng, ông ấy không thể làm gì hơn được, ta… chỉ còn một năm.