Lá khô lay động dưới ánh nến, hiên vắng chìm trong tĩnh lặng
Thiếu vắng chàng cả thế giới lặng im u ám, nên cứ mãi cố chấp mà chờ đợi
Chẳng cần biết trải qua bao lâu, giữa chốn giang hồ vì chàng mà lưu lại
Đao quang kiếm ảnh giờ như gió, chẳng muốn để chàng nhìn thấy đau thương
Thời khắc hoa mai toả hương, sắc trắng thanh khiết dịu dàng…
( Trích Hoa tình )
tp107
Gió đông lạnh lẽo rít gào trên đồi, Tế Tuyết đứng chờ trong đình, đôi mắt nhìn vô định vào khoảng không rộng lớn bên ngoài. Cành cây trơ trụi chỉ còn lại vài chiếc lá héo úa đang níu giữ một cách vô vọng.
Trương Bắc Nhạn đúng giờ tỵ liền xuất hiện. Cô ta đeo mặt nạ che đi một bên mặt bị thương. So với lần gặp cuối cùng ở Phượng Lâm Các thì thần sắc của Trương Bắc Nhạn đã khá hơn nhiều.
- Trương cô nương, đã lâu không gặp. –Nàng bình tĩnh nhìn cô ta.
Đây là nữ nhân mà Tiêu Phàm đã yêu rất nhiều năm, yêu đến mức muốn cùng sống cùng chết với cô ta. Cho đến giờ nàng đối với Trương Bắc Nhạn thật sự không thể nào nảy sinh cảm giác tốt đẹp. Nếu đúng là có kiếp luân hồi thì hẳn là kiếp trước nàng thiếu nợ Trương Bắc Nhạn rất nhiều nên kiếp này phải trả lại, người nàng yêu nhất, tính mạng của nàng, tất cả đều đã đem cho cô ta.
Nàng đã từng oán trách Tiêu Phàm nhưng thật lòng chưa bao giờ hận Trương Bắc Nhạn. Nói cho cùng thì cô ta đối với nàng chẳng có ý nghĩa gì, người làm nàng tổn thương là Tiêu Phàm. Bởi vì nàng yêu hắn, chỉ có hắn mới có thể khiến nàng thương tích đầy mình.
Trương Bắc Nhạn không khách sáo nói thẳng vào đề.
- Vương gia, trước đây có gì thất lễ mong vương gia lượng thứ. Ta mạo muội đến tìm vương gia là vì Tây Thần gặp chuyện…
Tế Tuyết không lên tiếng, lãnh đạm nhìn Trương Bắc Nhạn.
- Ít ngày trước hắn dẫn theo một số bằng hữu trong giang hồ giao đấu với một trăm tử sĩ của Lý hoàng hậu, bị thương rất nặng. Ta hy vọng vương gia có thể đến gặp hắn.
Ở khoảnh khắc đó trái tim nàng gần như ngừng đập. Điều nàng sợ hãi nhất cuối cùng đã xảy ra, hắn quả nhiên đã có mặt trong rừng…
- Vì sao hắn lại giao đấu với đám người đó?
Trương Bắc Nhạn nhướn mày kinh ngạc giống như không thể tin rằng nàng lại không biết chuyện gì.
- Vương gia đang đùa ta sao, chuyện ngài mưu hại Nhị hoàng tử làm sao Lý Hoàng hậu lại không biết. Một trăm tử sĩ đó đều là đội quân tinh nhuệ bậc nhất của Lý gia do đích thân Lý Viễn đào tạo lúc sinh thời, Lý hoàng hậu phái bọn họ đến là để giết vương gia. Họ đã đoán trước lộ trình của vương gia sẽ qua khu rừng đó nên mai phục sẵn. Tây Thần e vương gia gặp nguy hiểm…
Tế Tuyết cứng đờ người, hắn lại vì nàng mà liều mạng.
Nếu bây giờ Tiêu Phàm xuất hiện trước mắt nàng nàng nhất định sẽ hét vào mặt hắn, nói hắn là đồ điên, nói hắn từ giờ hãy tránh xa nàng, càng xa càng tốt.
Tại sao hắn không hiểu, hắn vì nàng làm những việc này đối với nàng không phải là bù đắp mà là hành hạ.
Hắn đau đớn nàng cũng đau đớn, hắn khổ sở nàng càng khổ sở. Hắn liều mạng vì nàng, âm thầm giúp đỡ nàng… tất cả những điều đó chỉ khiến nàng sợ hãi.
Không giành được giang sơn thì sao, phơi thây nơi chiến trường thì sao… kết cục thế nào đối với nàng đều được, đã là số mệnh thì không thể trốn tránh, chỉ có thể đón nhận.
Điều duy nhất nàng không chịu đựng nổi là hắn vì nàng mất đi tất cả.
Lúc trước, dẫu cho đó là sự nhầm lẫn hắn cũng vì nàng mà trở mặt với Trầm Quân. Sau này vì muốn bù đắp cho nàng mà đem Hồng huyết thuỷ ra trao đổi, liều mạng với 100 tử sĩ của Lý Hoàng hậu.
Hắn hoàn toàn không hiểu, nàng không cần hắn làm thế. Nếu hắn thật sự nghĩ cho nàng thì nên an ổn sống cùng Trương Bắc Nhạn.
Trước đây, đôi lúc khi cơn đau hành hạ nàng lại tự hỏi vì sao ông trời bất công như vậy. Nàng vì Tiêu Phàm chuyện gì cũng có thể trả giá, vậy mà cuối cùng người hắn yêu lại không phải nàng. Dựa vào đâu mà nàng phải gánh chịu đau đớn còn bọn họ lại hạnh phúc? Nàng rất không cam tâm.
Nhưng khi bình tĩnh lại nàng biết chẳng thể trách ai được. Tình cảm không thể gượng ép, không yêu nàng nào phải lỗi của hắn. Hắn cũng chẳng hề ép nàng mạo hiểm cứu Trương Bắc Nhạn, tất cả đều là nàng cam tâm tình nguyện.
Hạnh phúc của người mình yêu cũng là hạnh phúc của mình, thứ đạo lý này nàng không hiểu. Đã không có được tình yêu của người đó, không thể bên nhau thì còn hạnh phúc ở đâu?
Thế nhưng nàng cũng hiểu hắn bất hạnh thì nàng đau khổ. Oán hận qua đi rồi, thứ duy nhất còn lại vẫn là tình cảm khắc cốt ghi tâm. Cho nên nàng hy vọng hắn sống tốt, ít nhất như thế thì trong hai người họ vẫn có một người được hạnh phúc.
Trương Bắc Nhạn quan sát biểu hiện của Tế Tuyết, hơi cúi đầu xuống, thấp giọng nói:
- Hắn hôn mê rồi vẫn gọi tên của vương gia, đại phu nói tình trạng hiện giờ của hắn rất nguy hiểm, nếu vài ngày nữa vẫn không tỉnh lại thì e là… sẽ không bao giờ thức dậy nữa.
Trong đầu nàng dường như thấp thoáng hình ảnh nam tử tuấn mỹ như hoạ. Khi hắn trêu chọc nàng đôi mắt hoa đào luôn ẩn chứa ý cười. Khi hắn làm nàng tức giận hắn liền bày ra vẻ mặt oan ức đáng thương. Khi hắn ghen tuông liền chẳng cần biết đạo lý gì nhất định sẽ nói mấy lời giận dỗi khiến nàng phải chiều theo ý hắn.
Nếu hắn không tỉnh lại… nếu hắn chết, nàng sẽ thế nào?
Bọn họ đã đường ai nấy đi hắn còn gọi tên nàng để làm gì?
- Vì sao? –Nàng bình thản nhìn Trương Bắc Nhạn. –Người hắn yêu là ngươi, không phải ta. Ngươi cho rằng ta đến hắn sẽ tỉnh lại sao?
Trương Bắc Nhạn lắc đầu.
- Ta chỉ muốn có thêm một tia hy vọng cho hắn. Hơn nữa, giả như hắn thật sự không qua khỏi, nếu vương gia có thể ở bên hắn thì có lẽ hắn chết cũng mãn nguyện.
- Thật không nghĩ ra ta lại có ảnh hưởng lớn đến vậy. –Tế Tuyết thờ ơ đáp.
Ánh mắt Trương Bắc Nhạn long lên vì giận dữ, cô ta cố kìm nén cảm xúc, từ tốn nói với Tế Tuyết:
- Vương gia vẫn luôn có ảnh hưởng đến hắn. Tây Thần của ngày hôm nay chính là vì vương gia mà có, hắn vì muốn sau này có thể ở bên cạnh vương gia, bảo vệ vương gia mà ra sức học võ. Ngay từ đầu khi hắn mới vào Phượng Hoàng Cung thì cung chủ đã lựa chọn hắn làm người kế thừa, đem Hồng huyết thuỷ truyền cho hắn. Bao nhiêu kẻ ghen ghét hắn, tìm cách hãm hại hắn, có lần hắn bị hạ độc khiến cho tay phải bị tê liệt, nếu là người khác thì không chừng đã chấp nhận số phận với bàn tay tàn phế đó rồi, nhưng hắn lại không đầu hàng. Vì sao vương gia biết không, bởi vì hắn sợ nếu hắn không hoàn thiện vương gia sẽ không cần hắn, không bao giờ thèm nhìn hắn. Vương gia đã từng thấy hắn viết chữ chưa, chữ hắn rất đẹp, rất phóng khoáng đúng không? Vương gia có biết đó là kết quả của bao nhiêu đêm luyện tập không? Ta biết thư pháp của vương gia ít người sánh bằng, nhưng trên đời này không phải ai sinh ra cũng có sẵn tài năng như vương gia, viết nét nào cũng là rồng bay phượng múa. Hắn phải luyện chữ rất lâu, rất vất vả mới được như bây giờ. Vương gia đã bao giờ tự hỏi vì sao hắn là kẻ học võ nhưng bề ngoài luôn hào hoa phong nhã chưa? Đó đều là vì hắn muốn vương gia chú ý đến hắn. Tây Thần làm tất cả vì vương gia, ngay cả con người hắn cũng do vương gia tạo nên. Bây giờ hắn sắp chết rồi, vương gia thật sự tuyệt tình đến mức ngay cả nhìn mặt hắn một lần cũng không muốn ư?
Chiếc mặt nạ lạnh lùng của nàng suýt chút nữa thì tan vỡ. Nàng không muốn, hoặc nói đúng hơn là không dám gặp lại Tiêu Phàm.
Bảo nàng nhìn hắn chết, nàng thật sự không làm nổi đâu. Chẳng thà nàng không biết gì hết, cứ tự ảo tưởng rằng hắn vẫn còn sống ở một nơi nào đó, bắt nàng chứng kiến hắn ra đi nàng nhất định sẽ phát điên.
Không gặp không phải vì không còn yêu mà vì sợ sẽ càng hãm sâu hơn.
- Chiến sự đang căng thẳng, ta không thể rời đi được. Chuyện của Tiêu Phàm nếu cần giúp đỡ gì Trương cô nương cứ nói, ta sẽ hết lòng đáp ứng. –Tế Tuyết rũ mi mắt xuống, lạnh nhạt nói.
Trương Bắc Nhạn cầm một cái bọc đặt trước mặt nàng, ánh mắt lộ rõ tức giận cùng thất vọng.
- Vương gia mở thứ này ra đi, nếu xem xong rồi mà vẫn không muốn đi gặp hắn thì ta cũng không làm phiền vương gia nữa.
Nàng bình tĩnh cởi bọc đồ ra, trong một tích tắc, mọi suy nghĩ trong đầu đều ngừng trệ. Nàng nhìn như bị bỏ bùa vào hai vật bên trong.
Chiếc áo màu trắng bạc cùng miếng ngọc bội khắc chữ Tuyết.
Dựa vào chất liệu và hoa văn thì áo này đúng là của nàng, còn miếng ngọc… là nàng đã tặng hắn vào buổi sáng nàng rời đi.
Tế Tuyết khó hiểu nhìn Trương Bắc Nhạn.
- Đêm nào hắn cũng ôm chiếc áo ấy ngẩn người, lúc ở trong rừng cả người hắn đầy thương tích, sống dở chết dở… vậy mà khi phát hiện ngọc bội bên hông bị rơi mất hắn như phát điên bò giữa một đống xác chết máu me để tìm nó. –Trương Bắc Nhạn dừng lại, nhìn thẳng vào mắt Tế Tuyết. –Ta không biết giữa hai người vì sao lại tới cục diện hôm nay, bất kể hắn đã làm gì thì việc hắn yêu vương gia là thật, tình cảm mười mấy năm qua cũng là thật.
Trái tim không hiểu sao lại quặn thắt đau đớn. Nàng đột nhiên cảm thấy mình thật sự rất khờ khạo.
Cứ tưởng bản thân rất hiểu hắn, hoá ra lại chẳng hiểu gì.
Tiêu Phàm là loại người nào, chỉ trong hai tháng ngắn ngủi hắn đã trở mặt với nàng, không chút luyến tiếc mà vứt bỏ nàng, chuyện vô lý như thế vì sao nàng lại không nhận ra? Khi ấy hắn vừa nói hắn yêu Trương Bắc Nhạn là nàng đã tin ngay lập tức, một chút cũng không nghi ngờ, sao nàng có thể ngu ngốc như vậy?
Hắn bảo nàng rời đi, hắn nói không cần Phục sinh đan của nàng, không muốn nợ ân tình của nàng. Nếu hắn thật sự yêu Trương Bắc Nhạn thì hắn chắc chắn sẽ chờ nàng cứu cô ta xong mới nói ra sự thật. Tiêu Phàm không đời nào lại đem tính mạng của người hắn yêu ra đặt cược với lòng tốt của nàng.
Rõ ràng đến thế nhưng lại không thấy. Vì sao?
Có lẽ vì trong tâm khảm nàng không hoàn toàn tin tưởng hắn. Nàng bị ám ảnh bởi ghen tuông và nghi kị. Hết lần này tới lần khác nàng tự nhủ phải tin hắn, nhưng nàng lại tin tưởng một cách miễn cưỡng, tin tưởng bởi vì không dám nghi ngờ.
Bởi vì dòng máu đế vương chảy trong huyết quản của nàng, bởi vì nàng sinh ra đã được nuông chiều, được coi trọng, sự kiêu ngạo của nàng không cho phép nàng quỵ luỵ níu kéo tình cảm của hắn.
Có phải… nếu nàng cố chấp một chút, yếu đuối một chút, mặt dày một chút bám lấy hắn thì đã biết được lý do thật sự của hắn không?
Trương Bắc Nhạn nhìn vẻ mặt của Tế Tuyết, biết rằng mục đích của mình đã đạt được, cô ta bước ra ngoài đình, giọng nói không lạnh không nóng.
- Hiện giờ Tây Thần đang bị giam lỏng ở Phượng Hoàng Cung, nếu vương gia đồng ý đi gặp hắn thì ba ngày nữa, đúng giờ dậu ta chờ vương gia ở đây. Phượng Hoàng Cung canh gác rất nghiêm ngặt, tai mắt ở khắp nơi, vương gia tuyệt đối chỉ có thể đi một mình, thêm người sẽ rất dễ bại lộ.
Khi Tế Tuyết trở về phủ thì Tử Y đã đợi sẵn ở ngoài cửa. Hắn không hiểu vì sao mọi lần ra ngoài nàng đều để hắn đi cùng nhưng hôm nay lại gọi Thanh Y đi thay hắn.
Tế Tuyết lơ đãng nhìn Tử Y, không nói gì liền lẳng lặng trở về phòng.
Ánh đèn ấm áp toả sáng khắp căn phòng. Tế Tuyết cẩn thận viết mấy chữ đề bên ngoài phong thư. Nàng đưa nó cho Tử Y, gương mặt vẫn là một mảnh bình lặng.