nó giao tận tay trang chủ Trúc gia trang, khi nào ông ta giao cho ngươi vật ta cần thì mang nó quay về gặp ta.
Tử Y không vui hỏi lại:
- Vì sao lại bảo ta đi, Trúc gia trang cách đây rất xa. Cả đi cả về phải mất mười ngày, sức khoẻ của nàng lại không tốt, ta đi rồi sẽ không chăm sóc cho nàng được. Giao cho người khác đi!
Tế Tuyết chăm chú nhìn Tử Y, cảm thấy hắn ngày thường tuy nanh nọc nhưng lại luôn quan tâm đến nàng, trong lòng chợt tự trách.
Nhưng ở vào tình thế này nàng cũng không còn cách nào khác.
- Ngươi phải đi, bởi vì ta tin tưởng ngươi nhất, thứ ta muốn ngươi đi lấy ta không yên tâm giao cho ai khác.
Tử Y bất mãn cầm lấy phong thư rồi ra khỏi phòng, vẻ mặt rõ ràng là đang giận dỗi.
Đêm ấy, Tế Tuyết mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ. Bởi vì ngủ không sâu nên thi thoảng lại tỉnh giấc. Trong không khí phảng phất mùi thuốc, nàng mở hẳn mắt ra, Tử Y đang đứng cạnh giường nhìn nàng.
- Sáng mai phải đi sao không đi ngủ, ngươi chạy tới đây làm gì? –Vì đang buồn ngủ nên giọng nàng hơi khàn.
- Ta thấy lo lắng, không hiểu sao lần này lại thấy nàng rất kì lạ. Nàng đang có âm mưu gì sao?
Tế Tuyết bị một câu này đánh cho tỉnh cả ngủ. Người bên cạnh thông minh là một chuyện tốt, để họ đi làm việc gì vô cùng yên tâm, nhưng tới lúc muốn giấu diếm họ thì đúng là tốn không ít công sức.
Nàng mỉm cười, cố gắng để biểu lộ được tự nhiên nhất có thể.
- Ngươi đa nghi quá rồi đấy, ngay cả ta ngươi cũng nghi ngờ. Ta sao có thể tự làm chuyện bất lợi cho mình được. –Nàng nằm xích vào bên trong, để chừa ra một chỗ trống. –Ngươi nằm lên đây đi!
Đầu óc Tử Y đột nhiên hỗn loạn. Nàng bảo hắn nằm bên cạnh nàng, chuyện này… có phải là đang dụ dỗ không?
Tất nhiên là hắn chẳng quản liệu đây có phải dụ dỗ hay không, dù sao thì hắn cũng không thiệt hại gì, vì thế nên Tử Y rất nhanh chóng cởi đồ bên ngoài, chỉ để lại trung y màu trắng rồi trèo lên giường.
Hai người nằm cạnh nhau, mùi thuốc nhàn nhạt cùng hương hoa hồng thanh khiết thoang thoảng trong không khí.
Tử Y im lặng nhìn Tế Tuyết, nàng cũng chỉ mặc trung y màu trắng đơn giản. Mái tóc dài không búi mà để xoã xuống giống như một dải lụa đen vắt trên gối. Hương thơm từ cơ thể nàng tràn vào mũi khiến tròng mắt hắn hiện lên hai đốm lửa nhỏ.
- Tử Y, vì sao nhiều năm nay ngươi lại trung thành với ta như vậy? –Tiếng nàng rất khẽ, nghe thoáng qua tưởng như chỉ là một lời thì thầm.
Hắn nắm lấy bàn tay nàng, mười ngón tay đan vào nhau. Gương mặt tuấn tú phảng phất ý cười.
- Tại vì nàng xinh đẹp lạnh lùng, ta vừa gặp đã yêu cho nên đi theo nàng làm cây si. Lý do này đủ thuyết phục không?
Tế Tuyết phì cười, bàn tay còn lại bẹo má hắn.
- Nói linh tinh, đừng hòng lừa ta! Ngươi ở cạnh ta nhiều năm như thế, nếu yêu ta thì vì sao lại không nói, trừ phi ngươi là đồ con rùa. Lý do này không chấp nhận được.
Tử Y mỉm cười, nhân cơ hội nhích lại gần nàng hơn.
- Thế theo nàng thì vì sao?
Tế Tuyết nhìn đôi mắt đen tuyền lấp lánh ánh sáng của hắn, chợt nhớ đến thiếu niên ngày trước cùng mình xem đom đóm trong rừng cây, nghĩ đi nghĩ lại cũng chẳng rõ vì sao hắn lại ở cạnh mình nhiều năm như thế mà không rời đi. Khác với Triển Vân và những người còn lại trong Lục y và Ngũ tinh, Tử Y không chịu ơn huệ gì của nàng hay mẫu phi mà phải ở lại báo đáp.
- Lẽ nào là vì ta chịu thay ngươi một cái tát của Dược Vương? –Nàng nghi hoặc hỏi hắn.
- Phải rồi, chỉ một cái tát mà được ta lấy thân báo đáp, nàng thật sự lời to rồi.
Đôi mắt bạc của nàng cong cong, ánh mắt dịu dàng bao bọc lấy hắn khiến trái tim hắn vô thức đập điên cuồng.
- Tử Y, sau này ngươi nhất định phải sống thật tốt. Tìm một cô gái yêu ngươi, cùng người ta nắm tay đến già, đầu bạc răng long.
Tử Y không trả lời nàng, chỉ im lặng nhắm mắt lại, người cũng nhích lại gần nàng thêm một chút.
Tế Tuyết không cảm thấy khung cảnh này có gì ám muội. Nàng thậm chí nhận ra ở thời điểm này nàng vô cùng luyến tiếc Tử Y. Mắt, mũi, miệng, lông mày, tất cả đường nét của hắn đều rất hoàn mỹ. Lần đầu tiên gặp nhau nàng chỉ nghĩ duy nhất một điều “người này thật đẹp”.
- Đừng nhìn ta như vậy, ta sẽ xấu hổ đấy. –Tử Y đột nhiên mở mắt ra, giọng nói mang theo ý cười.
Nàng không biết sau này liệu có còn được gặp lại hắn hay không. Trương Bắc Nhạn đâu phải tự nhiên lại hẹn nàng ba ngày sau, cả cô ta và nàng đều hiểu rõ lần này vào Phượng Hoàng Cung chưa chắc đã ra ngoài được.
Lần đụng độ trước với Trầm Quân hắn chưa phòng bị nàng nhưng bây giờ thì khác. Trương Bắc Nhạn nói không sai, tai mắt của Phượng Hoàng Cung ở khắp mọi nơi, nếu nàng chuẩn bị quân đội đánh Phượng thành thì hắn chắc chắn sẽ biết, đến lúc ấy e rằng hắn sẽ ra tay với Tiêu Phàm đầu tiên.
Trên đời này nàng không còn nhiều người thân thích. Triển Vân có lẽ vẫn còn oán hận nàng, hai người mà hắn thương yêu nhất đều vì nàng mà chết. Còn Tử Y, nàng hy vọng sau khi nàng chết hắn sẽ không còn vướng bận gì nữa, có thể tự do sống cuộc sống mà hắn muốn.
- Tử Y, nếu có kiếp sau ta vẫn mong được gặp ngươi.
- Ta cũng vậy.
Tử Y đã ở rất gần nàng, chóp mũi cơ hồ đụng vào trán nàng. Khi Tế Tuyết ngủ say, hắn nhẹ nhàng đặt một nụ hôn lên mắt nàng.
Nàng nói không sai, hắn quả thực là đồ con rùa. Hắn lẳng lặng đứng trong bóng tối dõi theo nàng, nhìn nàng ở bên nam nhân khác. Hắn hy vọng nàng hạnh phúc.
Nhưng cả hai lần nàng đều phải đau khổ, mà hắn thì bất lực chứng kiến nàng tuyệt vọng. Trong lòng hắn đã hạ quyết tâm rất lớn, nếu người khác chỉ làm nàng khổ sở vậy thì hắn sẽ không để ai khác bước vào trái tim nàng nữa.
Hắn đã yêu thầm nàng mười mấy năm, hắn không nghĩ lại âm thầm chờ đợi thêm mười mấy năm nữa. Hắn sẽ khiến nàng yêu hắn.
Nghe tiếng thở dài trên đỉnh đầu Tế Tuyết đột nhiên tỉnh giấc, nàng mơ hồ hỏi Tử Y.
- Vì sao lại thở dài?
Thấy ánh mắt mờ mịt của nàng Tử Y biết nàng đang ở trạng thái nửa mê nửa tỉnh, hắn thành thật trả lời:
- Nhuyễn ngọc ôn hương ở bên cạnh, nội tâm ngứa ngày nhưng lại không dám manh động, đành phải thở dài.
Mơ mơ màng màng nên nàng hoàn toàn không hiểu nội tâm ngứa ngáy thì liên quan gì đến việc thở dài, cuối cùng lại chìm vào giấc ngủ. Mùi thuốc trên người hắn luôn khiến nàng thấy rất dễ chịu.
Sáng ngày hôm sau khi Tế Tuyết thức dậy thì Tử Y đã đi, hắn để lại một tờ giấy trên bàn cho nàng, bên trên chỉ viết hai chữ: “Chờ ta”.
Nàng cố xua cảm giác chua xót đang trào ra. Chờ hắn? Nàng làm sao chờ hắn được, lần này có lẽ không còn cơ hội gặp lại hắn nữa.
Những ngày tiếp theo Tế Tuyết lần lượt giao nhiệm vụ cho tất cả những người trong Lục y và Ngũ tinh còn đang đi theo nàng. Mục đích của nàng là phái bọn họ đi nơi khác, như vậy khi nàng mất tích ít nhất bọn họ cũng không có mặt ở đây, sẽ không có ai đi tìm nàng. Nếu bọn họ thật sự manh động tìm cách cứu nàng thì không chỉ nàng mà tất cả họ đều gặp nguy hiểm.
Đến ngày hẹn, Tế Tuyết chuẩn bị những thứ cần thiết mang theo, định tới đình Cửu thiên gặp Trương Bắc Nhạn thì không ngờ Phương Thiếu Lăng đã đứng ở cửa phòng chờ nàng từ bao giờ.
Tế Tuyết nhanh chóng trấn tĩnh bày ra dáng vẻ lạnh lùng với Phương Thiếu Lăng.
- Phương tướng quân việc quân bận rộn còn có thời gian tới thăm bản vương, thật đáng quý.
Phương Thiếu Lăng hơi nheo mắt lại, đôi đồng tử đen thẫm một màu của bóng tối xoáy thẳng vào mắt nàng tựa như muốn hút cạn linh hồn nàng vào trong đó.
- Tế Tuyết, nàng định làm gì? –Hắn không chút cố kỵ gọi thẳng tên nàng.
Tế Tuyết không có thời gian đôi co với Phương Thiếu Lăng, nếu nàng đến muộn chỉ e là Trương Bắc Nhạn sẽ rời đi trước.
- Từ khi nào những việc ta làm lại phải báo cáo với ngươi?
Hắn chậm rãi bước đến gần nàng, mỗi bước đi đều mang theo vẻ đe doạ như loài thú săn mồi trong đêm.
- Tất cả những người bên cạnh nàng đột nhiên bị điều động đi, không sót một ai. Nàng đang định làm gì, đừng nói với ta rằng nàng có nhiều việc cần bọn họ làm!
Lo trước lo sau lại không tính toán đến hắn, Phương Thiếu Lăng chắc chắn vẫn luôn bố trí người theo dõi động tĩnh của nàng.
- Phương Thiếu Lăng, thứ ngươi muốn ngươi sắp có được rồi, đừng làm phiền ta nữa. Sau này chúng ta nước sông không phạm nước giếng. Bây giờ ta còn có việc gấp, không rảnh nói chuyện với ngươi!
- Việc gấp của nàng là gì? Ta đoán nhé, là Tiêu Phàm phải không?
Tế Tuyết toát mồ hôi lạnh. Nàng đã biết Phương Thiếu Lăng là loại người khó đối phó. Việc của hắn vẫn chưa xong, hắn sẽ không dễ dàng buông tha cho nàng.
- Chuyện đã đến nước này chúng ta đều không cần diễn kịch nữa. Phương Thiếu Lăng, hôm nay ngươi để ta đi, mọi chuyện sau này ngươi không cần lo ta trở mặt, nếu ngươi cố tình cản ta thì đừng trách chúng ta cá chết lưới rách. Giang sơn này ta không cần nhưng cũng không để lọt vào tay ngươi đâu. –Nàng nói từng tiếng rành rọt, âm điệu sắc lạnh như băng nhọn đâm vào lòng hắn.
Phương Thiếu Lăng vẫn rất ôn hoà, nhẹ nhàng vén lọn tóc ra sau tai giúp nàng. Hắn cúi đầu xuống để môi hắn áp sát bên tai nàng.
- Thông minh một chút đi, lúc này đi cứu Tiêu Phàm thì chỉ có đường chết thôi. Đại nghiệp sắp thành, thiên hạ này sẽ là của nàng, nàng thực sự không cần sao?
Tế Tuyết bật cười, tiếng cười lạnh lùng khô khốc.
- Phương Thiếu Lăng, ngươi cho rằng trên đời này ai cũng muốn làm “quả nhân” như ngươi sao?
Sắc mặt hắn khẽ biến, ánh mắt cũng lạnh đi vài phần.
- Những việc ta làm vì nàng sao nàng lại không hiểu? Ta nam chinh bắc chiến là vì ai, không phải vì nàng sao?
- Vì ta? –Nàng cảm thấy đây là chuyện nực cười nhất mà nàng từng nghe. –PHƯƠNG THIẾU LĂNG! –Nàng gằn lên từng chữ. –Đừng nghĩ ta là đồ ngốc, từ trước tới giờ, một lời của ngươi ta cũng không tin.
Hai ngươi gườm gườm nhìn nhau, trong phòng dù có lò sưởi nhưng còn lạnh hơn cả bên ngoài. Màn kịch này diễn quá lâu, quá nhiều dối trá chồng chất, nhiều đến nỗi nàng không biết nên bắt đầu từ đâu.
- Vì sao ngươi theo ta?
- Vì nàng cứu phụ thân ta.
Ánh mắt Tế Tuyết mang theo châm chọc khiến Phương Thiếu Lăng vô thức nhíu mày.
- Ngươi đã cho phụ thân ngươi uống Phục sinh đan à?
- Phải!
Nàng cười rũ rượi, điệu cười rõ ràng có gì đó vô cùng điên loạn. Phương Thiếu Lăng hơi giật mình lùi xa nàng một chút. Ngược lại, Tế Tuyết mở to mắt nhìn hắn, mắt nàng sáng quắc, tia nhìn bén nhọn khiến hắn gai người. Nàng chủ động tiến lại gần hắn.
- Nếu ngươi thật sự cho phụ thân ngươi uống cái đó thì giờ này mồ ông ta chắc cũng xanh cỏ rồi.
Hắn kinh ngạc không thốt nên lời.
- Phương Thiếu Lăng, ngươi trăm tính ngàn tính lại không ngờ tới thứ ta đưa cho ngươi là thuốc độc đúng không? Nói cho ngươi biết một bí mật, trên đời này vốn không có thứ gọi là Phục sinh đan.
- Nàng muốn hại phụ thân ta?
- Ngươi sẽ không cho ông ta uống nó, ông ấy vốn chẳng có chuyện gì. Ta định để ngươi giữ nó như bảo bối, tới lúc thật sự cần kíp mang ra dùng thì mới biết nó là thuốc độc. Hừ, ngươi dám đe doạ ta, nếu không cho ngươi bài học thì cục tức này ta không nuốt trôi.
Ngay từ đầu nàng đã biết hắn lừa nàng. Thật ra việc Phương Đình bị bệnh chỉ là một cái cớ, có lẽ ông ta bị bệnh là thật nhưng cũng chẳng nặng tới mức phải dùng tới Ph