Người đàn bà to béo, mặt trát đầy phấn, vừa đi vừa cười nói:
- Ngũ hoàng tử, ngài thật may mắn đó! Dạ Quỳnh bình thường rất kĩ tính, ngoại trừ Tuyết vương gia cô ấy không hề tiếp vị khách nào khác, ngay cả Nhị hoàng tử cũng bị từ chối.
Diệc Hàn ném ra cái nhìn sắc lạnh như dao làm tú bà sợ tái mặt. Hắn bất mãn bước về phía căn phòng đằng trước. Đường đường là một hoàng tử mà lại may mắn mới được gặp một kỹ nữ, đúng là nực cười. Hắn thật hiếu kỳ, rốt cục nữ nhân trong kia là thần thánh phương nào lại có thể khiến Tế Tuyết chú ý như vậy.
Đám hộ vệ theo đến cửa thì tú bà đột ngột nói:
- Ngũ hoàng tử, Dạ Quỳnh cô nương không thích bị nhiều người làm phiền.
- Được, các ngươi ở ngoài chờ ta! –Hắn ra mệnh lệnh với cận vệ đằng sau.
Một mình Tế Diệc Hàn tiến vào phòng. Nơi này bài trí trang nhã, khắp nơi là mành lụa màu trắng, không gian có chút lạnh lẽo giống như một lễ tang. Từng cơn gió thổi bay những tấm rèm, mang theo mùi hương ngào ngạt đầy mê hoặc.
Bên cửa sổ, ánh trăng vàng nhạt treo lửng lơ trên bầu trời, phủ lên thân hình mảnh mai của thiếu nữ một màu bàng bạc. Nàng đứng quay lưng về phía hắn. Mái tóc đen dài như thác đổ xuống khẽ lay động trong gió. Tà áo trắng phiêu dật như đôi cánh, thật giống với tiên tử trong tranh.
Tế Tuyết lắng nghe tiếng bước chân đang ngày một gần. Cuối cùng hắn đã tới.
- Ngũ hoàng tử, chờ ngươi cũng thật vất vả. –Nàng xoay người lại đối diện với hắn.
Trong mắt Diệc Hàn thoáng qua một tia kinh ngạc, hắn muốn nói gì đó nhưng lại không thể mở miệng. Cả cơ thể đều tê liệt. Mùi hương ngào ngạt vẫn ngậptràn khắp nơi.
Nàng nhẹ nhàng hỏi:
- Cảm thấy thế nào? Không thể cử động, không thể nói chuyện, đầu óc lại vẫn thanh tỉnh, ngươi bây giờ có phải đang nếm thử cảm giác của một phế nhân không?
- Yên tâm đi, thứ mà ngươi hít phải chỉ là hương của Hắc lan thôi. Hơn một canh giờ nữa cơ thể ngươi sẽ thích nghi với nó, không bị tê liệt nữa. –Nàng dừng lại, khóe môi giương lên nụ cười lạnh đến thấu xương. –Có điều tới lúc ấy ngươi thật sự đã là một phế nhân rồi.
Mã Dũng từ trong góc khuất bước ra, kéo Diệc Hàn ngã xuống sàn. Hắn rút một thanh đoản kiếm từ tay áo, lạnh lùng cắt đứt gân tay chân của Diệc Hàn. Vết cắt rất ngọt, chỉ mảnh bằng sợi chỉ, máu đỏ tươi thi nhau túa ra, chảy thành từng dòng trên nền nhà.
Đôi mắt xám không hề rời khỏi gương mặt lấm tấm mồ hôi của Diệc Hàn. Nàng biết hắn đau tới xương cốt, chính là cảm giác này, cảm giác bị thương tổn mà không thể phản kháng. Nàng muốn hắn trải qua đau đớn như mẫu thân nàng ngày ấy.
Thật kì lạ! Kiếm rõ ràng cứa lên thân thể hắn mà nàng lại thấy giống như đang cứa lên người nàng, rất đau, đau tới mức nàng muốn bật khóc.
Tế Tuyết nửa ngồi nửa quỳ bên cạnh Diệc Hàn, đôi mắt trong veo của hắn mờ đi vì đau đớn. Nàng chạm lên gương mặt hắn, ngón tay khẽ run lên khi hắn nhìn nàng. Nhiều năm trước, lúc hắn còn là Diệp Lương, nàng còn là sư đệ của hắn, không thể ngờ rằng lại có ngày này.
- Tế Diệc Hàn, năm đó ngươi lừa gạt ta, giết mẫu phi ta đều vì muốn có được bảo vật của Hàn Băng cung, muốn ngai vàng của Diệm quốc. Bây giờ ngươi chỉ là một phế nhân, hoàng vị kia ngươi mãi mãi cũng đừng mong giành được. Suốt phần đời còn lại ngươi sẽ phải thống khổ mà nhìn kẻ khác ngồi vào vị trí ngươi thèm khát. –Nàng lạnh lùng nói.
Mã Dũng ngửi mùi hương đã nhạt trong không khí, lên tiếng cảnh báo:
- Vương gia, hết thời gian rồi, phải đi ngay thôi!
Ánh mắt Diệc Hàn dõi theo thân ảnh màu trắng biến mất bên ngoài cửa sổ. Đây không phải là kết cục hắn chờ đợi. Nếu mẫu phi hắn nhìn thấy hắn bây giờ, thấy hắn không còn khả năng để bà ngồi vào vị trí thái hậu, không biết bà sẽ tức giận đến mức nào.
Đêm ấy, cả kinh thành náo loạn. Ngũ hoàng tử bị người ta ám sát, kẻ tình nghi là kĩ nữ thanh lâu nổi tiếng Dạ Quỳnh. Quân lính khám xét khắp nơi, đèn đuốc sáng rực như ban ngày.
Tế Tuyết ngồi thu mình vào góc giường, ngọn nến chập chờn tạo thành những hình thù kì dị trên vách. Nàng cứ ngồi thế mãi, đôi mắt trống rỗng nhìn vào khoảng không vô định.
- Nếu đã muốn báo thù vì sao không giết hắn. Ngươi để hắn sống không sợ hắn sẽ tố cáo ngươi sao? –Tiêu Phàm khó hiểu nói. Mấy ngày nay hắn lén đi theo nàng, những việc nàng làm hắn đều biết. Nhưng cho dù nàng hận Ngũ hoàng tử đến mấy, muốn hành hạ hắn khổ sở thì để hắn sống vẫn là quá mức mạo hiểm.
Nàng còn mặc nguyên bộ quần áo lúc ở thanh lâu, mái tóc hơi rối, khuôn mặt xinh đẹp nhợt nhạt không chút sinh khí, ánh mắt trống rỗng vô hồn. Rất lâu sau dường như nàng mới giải nghĩa được câu hỏi của Tiêu Phàm, môi nàng chỉ mấp máy vài tiếng:
- Ta không quan tâm.
Hắn thở dài thương cảm. Nàng đã sống quá lâu trong thù hận, lâu đến nỗi nàng chỉ quan tâm đến sự tồn tại của Tế Diệc Hàn, lâu đến mức nàng dường như vì hắn mà sống.
Nàng đột nhiên nhìn thẳng vào mắt hắn, hỏi một câu hoàn toàn không ăn nhập.
- Tiêu Phàm, ngươi thấy ta giống cái gì ?
Hắn nghi hoặc không hiểu câu hỏi của nàng, sau đó ngồi xuống cạnh giường, ngữ khí vô cùng nghiêm túc.
- Ngươi là nữ ! –Đó không phải là câu hỏi mà là một lời khẳng định.
Nàng dường như chẳng hề quan tâm việc bí mật của mình đã bị hắn phát hiện, vẫn tiếp tục nhắc lại một cách máy móc.
- Ta giống cái gì ?
Hắn im lặng không đáp. Nàng lại tự độc thoại :
- Có phải ta rất giống một con ác quỷ không, ta làm ra chuyện đáng sợ như thế, chắc chắn nhìn ta giống hệt một con quỷ.
- Tế Tuyết, không thể quay đầu lại được nữa. –Hắn nắm lấy vai nàng, kiên định nói.
Nàng đang sợ hãi, có lẽ là cả tự trách nữa, đến cuối cùng hóa ra vẻ lạnh lùng chỉ là cái vỏ bọc bên ngoài, nàng vẫn chỉ là một cô gái nhỏ yếu đuối. Nàng hận Diệc Hàn thấu xương nhưng lại không thể chịu đựng được việc chính mình thương tổn hắn.
Tế Tuyết đờ đẫn gật đầu, miệng lẩm bẩm :
- Đúng, không thể quay lại được nữa !
Nàng phất tay ý bảo Tiêu Phàm ra ngoài, bây giờ nàng thật sự rất mệt, chỉ muốn ngủ một giấc dài. Hắn cũng không nói thêm gì, lặng lẽ ra khỏi phòng.
Đợi nàng ngủ say, hắn nhanh chóng rời đi, đột nhập vào Hồng Liên điện. Tiêu Phàm muốn nhân cơ hội Diệc Hàn chưa tỉnh lại giết người diệt khẩu. Nếu để chuyện đêm nay lộ ra Tế Tuyết nhất định sẽ khó thoát.
Nhưng hắn thực không ngờ đến bên cạnh Tế Diệc Hàn lại có lắm cao thủ như vậy, ngay cả Kiếm Ma Liêu Du cũng là hộ vệ của Ngũ hoàng tử.
- Chết tiệt! –Hắn giấu mình trong tán phong dày đặc, tay ép chặt vết thương đang chảy máu. Đúng là trộm gà không thành còn mất thêm nắm gạo. Tiêu Phàm lo lắng nhìn sắc trời đang chuyển màu, qua đêm nay, khả năng giấu kín chuyện này sẽ càng khó hơn.
Sang giờ dần, canh phòng có phần lơi lỏng Tiêu Phàm mới trốn thoát khỏi Hồng Liên điện. Hắn vội vã băng bó vết thương rồi đi tìm Mã Dũng. Võ công của tên mặt đen này không tầm thường, nếu ám sát Tế Diệc Hàn thất bại thì ít nhất bọn họ cũng phải chuẩn bị kế hoạch đưa Tế Tuyết chạy trốn.
Không ngờ hắn tìm cả nửa ngày cũng không thấy bóng dáng Mã Dũng. Tất cả cận vệ đều nói Mã tướng quân rời đi từ đêm qua, đến giờ vẫn chưa quay lại. Tiêu Phàm bực mình tới nỗi gặp ai cũng muốn gây sự. Hắn cảm thấy lúc này tốt nhất là đưa Tế Tuyết trốn đi, có điều dựa vào phản ứng của nàng đêm qua thì xem chừng khó mà thực hiện được.
Tế Tuyết ngủ liền hai ngày mới tỉnh dậy, đúng lúc Đổng công công đến tuyên ý chỉ của hoàng thượng, gọi nàng tới Bạch Lộ cung. Tiêu Phàm lo lắng nhìn Tế Tuyết, lại thấy nàng vô cùng bình thản, hoàn toàn không còn vẻ hoảng loạn của đêm trước. Hắn tức giận nói:
- Tuyết vương gia, ngươi làm ơn để bộ mặt của ngươi có chút biểu cảm được không! Ta thật không biết ngươi nghĩ gì nữa.
Nàng chăm chú nhìn hắn, nhìn một cách vô cùng nghiêm túc làm Tiêu Phàm đỏ mặt.
- Được rồi, Tiêu công tử ta tuấn mỹ tuyệt luân, người gặp người thích, hoa gặp hoa nở, ngươi không cần dùng ánh mắt si mê đó nhìn ta đâu.
Không tin nổi cái kẻ mặt dày chuyên tán tỉnh phụ nữ, trẻ không tha già không thương như hắn mà cũng biết ngượng, nàng bật cười.
Thế nào là một nụ cười có thể khuynh đảo thiên hạ, cuối cùng Tiêu Phàm cũng được tận mắt chứng kiến.
Quan hệ giữa nàng và hắn bắt đầu hết sức kì lạ. Hơn một năm trước hắn đột nhiên xuất hiện ở Hàn Băng cung, khắp người toàn mùi son phấn của phụ nữ, dáng vẻ vô cùng giống vừa mới chui ra từ kĩ viện. Lần ấy hắn chỉ nói đúng một câu: “ Tế Tuyết, bảy ngày nữa mỏ vàng phía đông sẽ bị đánh úp, ngươi nên cẩn trọng!” sau đó liền biến mất. Nàng nửa tin nửa ngờ, cho người chuẩn bị sẵn mai phục. Đúng là Hắc báo sơn trại đến đó định tập kích bất ngờ , nhờ có tin tức của Tiêu Phàm mà thiệt hại giảm thiểu tới mức thấp nhất. Lúc nàng còn đang suy ngẫm xem hắn là cao nhân phương nào, tại sao lại ra tay giúp mình thì phát hiện Tiêu yêu nghiệt kia chưa hề rời khỏi Hàn Băng cung. Mấy ngày qua hắn đều “vui vẻ” với đám nha hoàn trong lúc nàng bận rộn đối phó với Hắc báo.
Từ đó, cứ mỗi khi có chuyện hắn đều xuất hiện báo trước cho nàng. Thân phận của Tiêu Phàm tới giờ nàng vẫn hoàn toàn chưa điều tra được, chỉ biết hắn có vô số bằng hữu trong cả chính đạo lẫn hắc đạo. Những người thân thiết với hắn cũng không biết gì nhiều về xuất thân của hắn.
Hắn đối với nàng thế nào, nàng không dám chắc. Tuy hắn luôn giúp nàng nhưng ai có thể đảm bảo đó là thật lòng. Người ở cạnh nàng bốn năm, gần gũi như máu thịt còn lừa gạt nàng. Tiêu Phàm tính tình phong lưu, thân thế bí hiểm, nàng chưa bao giờ đặt vào hắn quá nhiều tin tưởng.
Nhưng lúc này, nhìn hắn vì mình mà lo lắng không yên, nàng thật lòng muốn tin hắn, tin rằng hắn tìm đến nàng không phải vì bảo vật mà Hàn Băng cung cất giấu.
- Chúng ta làm bằng hữu nhé!
Tiêu Phàm ngẩn người, không nghĩ vào lúc nước sôi lửa bỏng nàng còn tâm trạng nói mấy lời này.
Thấy hắn im lặng, nàng hơi thất vọng. Cái miệng xinh xắn dẩu ra rất giống trẻ con. Thật là mất mặt quá, lần đầu tiên trong đời mở miệng đề nghị kết bằng hữu lại bị người ta lạnh nhạt!
- Ta thấy kết bằng hữu không hay lắm. –Tiêu Phàm nhăn mày suy nghĩ. –Bằng hữu của ta nhiều như ruồi muỗi ấy.
So sánh bằng hữu với ruồi muỗi, ý tưởng kết thân với hắn trong đầu nàng triệt để tiêu tan, có điên mới gia nhập vào hàng ngũ ruồi muỗi như hắn.
- À , nhưng ta còn chưa lấy vợ nha, hay chúng ta kết làm phu thê. –Hắn hết sức tự nhiên nói, y như chuyện đó chẳng khác gì ra chợ mua rau.
Tế Tuyết trợn trừng mắt, cảm thấy nói chuyện nghiêm túc với tên yêu nghiệt chuyên mê hoặc phụ nữ này đúng là vô ích. Nàng quay người bỏ đi, không quên ném lại một câu:
- Ta không hứng thú làm vợ của ruồi muỗi.
Bạch Lộ cung.
Vũ Tuyên đế ngồi trên ghế vàng, xung quanh là các vị hoàng tử. Lãnh quý phi đứng cạnh ông, khuôn mặt thanh lệ tràn đầy đau xót, chốc chốc lại lấy khăn tay chấm nước mắt.
- Tuyết, Lãnh quý phi nói chính con đã cho người cắt đứt gân tay và gân chân của Diệc Hàn, khiến nó biến thành tàn phế. Con có biện minh gì không? –Vũ Tuyên đế