u Hân Hủy làm được rất tốt, khiến cho Cận Chiêu Đông động lòng trắc ẩn cũng không ít.
Cận Tử Kỳ khống chế mình muốn cười lạnh, buông thấp tư thái của mình, hạ mí mắt thái độ khiêm tốn: “Dĩ nhiên, cho dù ngài muốn đem công ty đều giao cho Niệm Chiêu, tôi cũng không có ý kiến gì, đương nhiên, điều kiện tiên quyết là ngài nhất định phải cam đoan cuộc sống của tôi được bảo đảm, dù sao, cha chồng của tôi vẫn chưa xác định ai mới là người thừa kế.”
Cận Chiêu Đông nghe ra ý tứ của đứa con gái này không muốn thua thiệt, thậm chí không tiếc mà bỏ mặc công ty để uy hiếp ông, ông không phải là ngu xuẩn, làm sao sẽ giao công ty cho Kiều Niệm Chiêu, kia chẳng khác gì là tự chui đầu vào rọ.
Kiều Niệm Chiêu nơi nào sẽ quản lý công ty, mặc dù về sau muốn ở lại công ty, cũng tuyệt không phải là con dê đầu đàn!
Cận Chiêu Đông trầm ngâm thật lâu, đã nổi lên một loại dự tính khác: “Công ty, về sau vẫn có con tới quản lý, Niệm Chiêu thì hàng năm lấy hoa hồng, về phần đứng tên trong tài sản của ba, ba sẽ đem phần đất Kim Thông Hoa Phủ phía bắc thành phố và bãi đất bên cạnh chuyển tới danh nghĩa của Niệm Chiêu, còn lại về sau đều là của con.”
không làm việc đã muốn phân chia lấy đi thành quả lao động của cô về sau, ngược lại nghĩ đến đúng là rất hay!
Hai mảnh đất kia ngược lại giá trị không rẻ, cha của cô cho đến bây giờ cũng không muốn đối với hai mẹ con kia uất ức.
Bất quá, tất cả đã nói, di chúc này sau khi ông trăm tuổi già mới có hiệu lực, hiện tại, khoảng cách ông trăm tuổi còn xa, trong khoảng thời gian này cái gì đều cũng có khả năng phát sinh, có lẽ tại thời điểm ông còn sống dưới danh nghĩa của ông cũng đã không có vật gì.
trên mặt của Cận Tử Kỳ toát ra thất vọng, do dự vật lộn một phen, mới giống như là bị hút hết khí lực, dựa ở trên ghế sofa che ôm lấy trán của mình: “Ngài cũng đã quyết định, tôi còn có thể nói cái gì?”
Cận Chiêu Đông còn muốn nói điều gì, cô lại đứng lên, “Nếu như không có chuyện khác, tôi đi trước.”
“Tử Kỳ, có phải con vẫn còn đang oán ba không?”
Nếu là ngày trước, y theo tính tình của cô, biết rõ ông đem những tài sản này cho Kiều Niệm Chiêu, tất nhiên muốn cùng ông tranh chấp một phen nhưng hôm nay, nhưng lại một câu nói dư thừa cũng không muốn nói, không thể chờ đợi được muốn rời khỏi.
“không biết cha ngài đang chỉ đến chuyện gì?” Ý cười của cô vẫn tràn đầy, thái độ khiêm tốn xin chỉ bảo.
Cận Chiêu Đông nhìn thấy nụ cười của cô cực kỳ châm biếm, sắc mặt thoáng chốc u ám xuống: “Như thế nào học theo Kỳ Diễn kiểu văn vẻ này? Ba ba thật hay không gọi, gọi cha làm gì?”
Nhưng Cận Tử Kỳ lại cười đến chua xót, sắc mặt cũng có vài phần tái nhợt: “Cha và ba ba không cùng một ý nghĩa sao? Huống chi, cha ngài còn có thể thiếu con gái gọi ngài là ba à?”
Cận Chiêu Đông nói xong câu nói kia thì hối hận, bất tri bất giác lại nhớ tới vẻ mặt của Tô Ngưng Tuyết hôm đó chuyển ra khỏi nhà họ Cận, cùng Cận Tử Kỳ trong giờ phút này toát ra sự dữ dội sao mà giống hệt, đều tràn đầy bất đắc dĩ cùng tự giễu.
Cận Tử Kỳ nhìn sang Cận Chiêu Đông trên mặt thoáng hiện lên ảo não, khóe miệng khẽ giương lên không thể nhận, nhưng trên mặt lại có ý nhàn nhạt xa lánh, cô nghe được trong phòng làm việc cũng là giọng nói lạnh lùng của chính mình.
“Cha, tạm biệt.”
Đôi môi của Cận Chiêu Đông run run vài cái, Cận Tử Kỳ cũng đã đi tới cửa, chỉ là cô mới vừa vươn tay, cửa đã tự động mở ra, cô nhìn thấy chính là Kiều Hân Hủy đang thở hổn hển, có lẽ là vội vàng chạy tới.
Khuôn mặt của Kiều Hân Hủy giống như tờ giấy trắng, biểu tình gì cũng không có, chỉ là yên lặng nhìn cô chằm chằm.
Hàng lông mày đen xinh đẹp của Cận Tử Kỳ nhướng lên, chẳng lẽ Kiều Hân Hủy biết được cô muốn tới tìm Cận Chiêu Đông, sợ cô sẽ mang chuyện nghe được từ chỗ Hàn Mẫn Tranh báo cho Cận Chiêu Đông đủ số, dưới tình thế cấp bạch liều mạng chạy tới?
Hay là nói, bà ta cũng lo lắng Cận Chiêu Đông sau khi gặp mình thì tạm thời thay đổi di chúc, cho nên bà ta muốn chạy tới đây giám sát, tận mắt thấy trong di chúc nhắc tới tên của Kiều Niệm Chiêu mới chịu an lòng?
"Sao em lại tới đây?" Trước hết đánh vỡ im lặng chính là Cận Chiêu Đông, lúc nhìn thấy Kiều Hân Hủy vẻ mặt ông đầy khó hiểu.
Kiều Hân Hủy phát hiện thái độ của Cận Chiêu Đông đối với mình cùng buổi sáng trước khi đi cũng không khác thường, nên dự đoán trước đó Cận Tử Kỳ cũng không nói đến chân tướng, bà hoang mang nhìn Cận Tử Kỳ, dằn xuống tâm tư đang rối loạn, cười cười với Cận Chiêu Đông: "Chỉ là tôi lo lắng... hiện tại nhìn thấy các người không có việc gì là tốt rồi."
Lời nói của Kiều Hân Hủy ám chỉ bà đi lên đây là vì muốn ngăn cản cha con cô cãi nhau!
Cận Tử Kỳ nhìn qua vẻ mặt hiền lành khéo hiểu lòng người của Kiều Hân Hủy, mím khóe môi cười rộ lên: "Ngược lại làm phiền dì Hân quan tâm cho cha của tôi, tôi cũng chỉ tới xem thử di chúc, giúp cha tôi xem xét cặn kẽ một chút."
Vừa nghe Cận Tử Kỳ nói xem xét cặn kẽ, chân mày của Kiều Hân Hủy cau lại, nhưng lập tức như đã hiểu mà cười cười, vô cùng dịu dàng: "Tử Kỳ, con cũng khuyên nhủ cha con đi, ít tuổi như vậy lập di chúc làm gì, cha của con không cố kỵ, nhưng nếu truyền đi đối với giá cổ phiếu của Cận thị khó mà tránh khỏi bị ảnh hưởng, bên ngoài còn tưởng rằng ông ấy bị làm sao."
"Điểm này dì Hân không cần phải lo lắng, di chúc này đại biểu cho ý nguyện của cha, ở đâu để cho người ngoài có thể chi phối, làm con gái, tôi cũng phải tôn trọng quyết định của cha, dì Hân, dì nói xem có đúng đạo lý hay không?"
Kiều Hân Hủy dường như là thở phào nhẹ nhõm, biết rõ Cận Tử Kỳ không có ở sau lưng sửa đổi di chúc.
Trong lòng Cận Tử Kỳ cảm thấy buồn cười, tâm tư của Kiều Hân Hủy nặng như vậy, lại là lo lắng cô đến đổi di chúc, nên muốn bất cứ lúc nào cũng đề phòng cô nói cho Cận Chiêu Đông những chuyện kia, cả ngày lo lắng hãi hùng, chẳng lẽ không sợ bị chứng uất ức sao?
không biết là ai đã nói, có đôi khi, hành hạ lên tinh thần so với trên thân thể càng thêm tàn nhẫn.
Kiều Hân Hủy thông minh như thế, vừa rồi khi mới bước vào lập tức đã nhận ra không khí kỳ lạ ở bên trong, lập tức hiểu được rõ ràng hai cha con cô đang chiến tranh lạnh, ân cần mà nhìn sang Cận Tử Kỳ, nói: "Tử Kỳ, đừng giận dỗi với cha con nữa."
Khoé miệng của Cận Tử Kỳ khẽ động, ý cười vốn nhàn nhạt vẫn còn chưa hoàn toàn lộ ra cũng đã biến mất, biểu tình trên mặt cũng thay đổi trở nên gượng ép, trong lời nói cũng mang theo ba phần thỏa hiệp bảy phần sầu khổ.
"Tôi làm sao sẽ giận dỗi với cha của mình? Dì cũng đã nói rồi, ông ấy là người cha đã sinh ra tôi và nuôi tôi."
Bình thường Cận Tử Kỳ đâu nào yếu thế như vậy? Kiều Hân Hủy có chút hoài nghi mà đánh giá cô, chuyện quá mức thuận lợi, ngược lại càng làm cho lòng người ta sinh nghi, Cận Tử Kỳ biết rõ Cận Chiêu Đông cố ý đem tài sản chia cho Niệm Chiêu thì làm sao bình tĩnh như vậy?
"Tử Kỳ, nếu như đối với bản di chúc kia có dị nghị, không nên giấu ở trong lòng đè nén mà khiến mình mệt mỏi, con bây giờ là phụ nữ có mang, không thể bị một chút buồn bực nào, dì trước giờ vẫn không muốn bởi vì dì cùng Niệm Chiêu mà làm tổn thương tình cảm giữa cha và con gái của các người."
Nghe thử xem, nghe thử một chút xem, lời nói này có biết bao nhiêu kềm chế, có biết bao vô tư không vụ lợi!
Loại phong thái phẩm cách cao thượng như thế này người bình thường làm sao có thể làm được?
Viền mắt của Cận Tử Kỳ đột nhiên ửng hồng, nhưng mà trên mặt vẫn cố làm ra vẻ vô sự: "Tôi không sao." Trong tròng mắt của Kiều Hân Hủy cô thấy được vẻ mặt mình toát ra sự không cam lòng, sau đó lại không muốn nhiều lời với bà, nhấc chân muốn đi, nhưng không nghĩ đến Kiều Hân Hủy gọi cô lại.
Cận Tử Kỳ cười nhạo một tiếng: "Dì Hân còn có cái gì muốn nói với tôi, nói luôn một lần đi."
Giữa hàng lông mày toát lên sự lạnh lùng, như có như không sự khinh bỉ lại làm cho gánh nặng trong lòng Kiều Hân Hủy lập tức được giải toả, đây mới là thái độ Cận Tử Kỳ nên có đối với mình, thần kinh trước đó khẩn trương căng thẳng cũng hơi có chút buông lỏng.
Kiều Hân Hủy quay đầu lại nhìn Cận Chiêu Đông một cái, chần chờ một lát, mới nhìn Cận Tử Kỳ nói: "Tử Kỳ, thật sự con vẫn luôn có hiểu lầm đối với cha của con, mười năm trước..."
"Hân Hủy!" Cận Chiêu Đông lại đột nhiên mở miệng cắt ngang lời bà, mày nhăn lại, dường như không muốn Kiều Hân Hủy nói thêm đến chuyện cũ nữa, ông nhìn Cận Tử Kỳ: "Con có việc thì đi trước đi."
Cận Tử Kỳ lại không di chuyển, bị khơi mào hiếu kỳ làm sao có thể không sáng tỏ được điều gì, nếu như Kiều Hân Hủy đã muốn nói, dĩ nhiên là cô sẽ cho bà ta cơ hội này để biểu hiện.
"Mười năm trước làm sao vậy?" Cận Tử Kỳ hỏi tới, đôi mắt nhìn thẳng Kiều Hân Hủy chằm chằm không tha.
Kiều Hân Hủy thở dài, có chút bất đắc dĩ, khó xử nhìn sang Cận Chiêu Đông, giống như hết sức hạ quyết tâm, hiên ngang lẫm liệt nói với Cận Tử Kỳ: "Mười năm trước, căn bản cha của con không có bảo người ta cắt đứt chân của Tần Viễn, chỉ là năm đó vì để cho con chặt đứt ý niệm trong đầu, ông ấy mới thừa nhận, kỳ thật sự việc kia căn bản không liên quan đến ông ấy!"
Cận Tử Kỳ sau khi nghe xong không khỏi híp mắt, ngay sau đó cười rộ lên, nụ cười rất sáng lạn, thấy mặt Kiều Hân Hủy đã biến sắc, giống như không nghĩ tới Cận Tử Kỳ lại sẽ phản ứng như thế.
Dưới tình huống bình thường, biết được chân tướng này, không phải là nên hồn bay phách lạc mà rời đi sao?
"Dì Hân nói cho tôi biết bí mật này là cha tôi đau khổ đắng cay che giấu suốt mười năm, tôi cực kỳ cảm kích dì vì muốn hàn gắn quan hệ giữa cha con tôi mà cố gắng, bất quá, dì sớm không nói muộn không nói, đến sau khi tôi kết hôn sinh con mới đột nhiên nói cho tôi biết, nếu là người không biết chuyện, còn tưởng là dì hèn hạ không muốn thấy tôi hạnh phúc, cố ý làm chuyện xấu đấy!"
Nhìn xem sắc mặt Kiều Hân Hủy chợt biến đổi xáo trộn đồng thời gương mặt Cận Chiêu Đông tối đen, Cận Tử Kỳ nín cười, có lẽ cô nên thỉnh thoảng tạo ra một chút phiền toái cho cuộc sống của bọn họ không dễ dàng có được hạnh phúc.
Viền mắt của Cận Tử Kỳ lại đỏ một vòng, cô nhớ đến một cảnh trong phim truyền hình Chân Hoàn Truyện xem lúc tối hôm qua, bề ngoài có vẻ giống như vị nương nương trong phim đó lúc diễn xuất cảm xúc đầy bi thương phẫn nộ.
"Cảm ơn dì Hân nói cho tôi biết chuyện này, chỉ tiếc từng gặp biển xanh khó muốn làm sông nhỏ, biết rồi thì có thể như thế nào? Tôi và anh ta đã sớm trở về không được, tôi không còn là Cận Tử Kỳ mười tám tuổi, anh ta cũng không còn là chàng thanh niên kia sẽ đứng ngây ngốc ở trong đống tuyết chờ tôi, anh ta sớm đã đi xa, tôi cũng khóc chạy xa, tôi không khó chịu, huống chi không phải là tôi mất trí nhớ sao? Nếu không phải là dì Hân nhắc nhở, tôi cũng đã quên trong sinh mệnh của tôi đã từng xuất hiện qua một nhân vật như vậy."
Cận Tử Kỳ nói xong thở dài một hơi, giọng nói không lớn không nhỏ, vừa khéo có thể để cho Cận Chiêu Đông nghe thấy, quả nhiên, trong mắt Cận Chiêu Đông lướt qua đau lòng, cô lại miễn cưỡng giương lên nụ cười: "Ba, tôi đi trước."
Lúc này, yếu ớt mà gọi lên một tiếng "Ba" có thể so với phẫn nộ mà sập cửa ra hiệu quả tốt hơn rất nhiều.
"Tử Kỳ..." Cận Chiêu Đông quả thật đứng lên, ánh mắt đảo qua phía Kiều Hâ