Sau khi chia sẻ đêm đầu tiên thân mật, mới bắt đầu kết giao, bọn họ quả nhiên không giống người thường, trình tự tuyệt đối không chính xác.
Lam Vũ Khiết chưa bao giờ biết, thì ra mình cũng có sự điên cuồng, giấu ở trong máu, nếu không phải Lục Tình Xuyên kích phát cô, có thể cả đời cô cũng không thể biết được chân chính bản thân mình.
Cảm giác được yêu, là hạnh phúc, cảm giác yêu người, cũng là hạnh phúc, cảm giác muốn yêu, là một loại hạnh phúc vô bờ. Có đôi khi cô bởi vì quá độ hạnh phúc, mà hoài nghi hiện tại có phải là thật hay không.
Đứng ở bên đường xe cô như nước, một tiếng kèn ngắn ngủi ám hiệu ý tứ sâu xa, cắt đứt sự trầm tư, thu hút sự chú ý của cô.
Ngẩng đầu, chiếc xe cao quý màu đen như mực dừng lại ngay ở trước mặt cô.
Trên mặt tự nhiên lộ ra ý cười, cô mở cửa xe cực kỳ nhanh, ngồi trên ghế lái phụ. Người đàn ông trên ghế lái, đã khẩn cấp vươn tay bưng lấy khuôn mặt của cô, dâng lên một nụ hôn.
Tóc của cô dài, lúc còn sinh viên chỉ ngắn ngủn như sợi mì, hiện tại chiều dài chạm vai, làm cho cô có vẻ nữ tính hơn.
Kết giao với cô rất vui vẻ, nhưng Lục Tình Xuyên lại đau đầu. Không vì cái gì khác, mà chỉ là vì cô cự tuyệt tất cả quà anh tặng.
Châu báu trang sức cô không thích, bao da hàng hiệu cô không cần, y phục xa hoa giày đẹp cũng không cần, tất cả những có thể dùng để lấy lòng phụ nữ, ở trên người cô toàn bộ đều không dùng được, điều này làm cho Lục Tình Xuyên thực thất bại.
“Em không thương anh sao? Vì sao anh tặng đồ cho em, em đều không cần?” Vẻ mặt anh đau khổ hỏi.
“Anh từng thấy trên người em xuất hiện những thứ kia sao?”
“Không có.” Anh thành thật trả lời.
“Vậy đúng rồi. Tốn nhiều tiến, lại mua một đống đồ không dùng đến, thật lãng phí!”
“Nhưng, anh muốn cưng chìu em! Đó là anh dùng tiền chính mình kiếm được mua cho em, như vậy cũng không được sao?” Lục Tình Xuyên ngoan cường hỏi.
“Anh quan tâm em, chính là cưng chìu em rồi.”
Cuộc đối thoại như vậy, từ khi mới bắt đầu kết giao, cơ hồ hai hôm ba ngày sẽ trình diễn một lần, sau đó Lục Tình Xuyên cũng đành phải khuất phục.
Tới thời điểm này, món quà duy nhất Lam Vũ Khiết nhận lấy chính là một món trang sức. Cô không thường dùng, ngẫu nhiên chỉ lúc hẹn hò mới mang vì anh, làm cho anh cảm động hồi lâu.
“Chờ đã lâu rồi sao? Ba của anh vừa mới tạm giao công việc cho anh, bản thân lại nhàn nhã tan ca về nhà ăn cơm, bảo đứa con trai này ở lại tăng ca, thật sự là đáng giận.” Anh than thở giống đứa bé.
Lam Vũ Khiết nhìn gương mặt phẫn nộ, lại cười đến mắt cong thành một đường.
“Em còn cười được?” Nhướn cao lông mày, kỳ thật điều anh để ý là, thời gian anh và cô ở chung.
Lam Vũ Khiết đột nhiên cười, cô chưa bao giờ biết, biểu tình của Lục Tình Xuyên sinh động như vậy, hấp dẫn người khác như vậy. Cô đột nhiên chồm lên trước, hôn gương mặt của anh.
Lục Tình Xuyên giật mình một cái, dưới ánh mắt ôn nhu của cô đành dựng thẳng cờ hàng.
“Có đói bụng không? Muốn ăn cái gì không?” Tính tình đại thiếu gia vừa đụng phải cô, liền tự động bãi công, ai bảo anh yêu cô làm gì.
“Tùy anh.” Cô thưởng thức tư thái điều khiển xe của anh.
Từ sau khi xảy ra chuyện chết máy, Lục Tình Xuyên kiên trì chỉ lái xe của mình, tính năng, tình trạng xe đều có thể nắm giữ, anh không muốn vào một buổi tối mưa to, lại mang theo cô chật vật đi cầu cứu, anh không thích mình vô dụng như lúc đó, hơn nữa bên người còn có người phụ nữ mà anh yêu nhất.
“Vì sao không đợi anh cùng đi, còn cố ý hẹn ở nơi cách công ty hai con đường này, nếu em cùng tan ca với anh, cũng không uổng công đợi thời gian lâu như vậy, vừa rồi thiếu chút nữa anh sẽ vượt đèn đỏ.”
“Em nói em chờ anh thì sẽ chờ anh, em không muốn anh xảy ra chuyện ngoài ý muốn. Lần sau không cần như vậy, vượt đèn đỏ rất nguy hiểm.” Cô lo lắng dặn dò.
“Về sau tcùng anh rời công ty thì sẽ không có chuyện gì.”
“Không được!” Cô kiên trì giữ vững lập trường.
Cô cũng không muốn khoe tình cảm của cô và Lục Tình Xuyên ra, nói toạc thế giới tình cảm của mình quá mức, vậy sẽ có vi phạm cá tính an phận của cô.
Việc duy nhất cô muốn làm, chính là có thể yên lặng tưới gốc cây tình yêu này là tốt rồi.
“Vì sao?” Anh bất mãn.
“Hiển nhiên cùng ra vào như vậy, sẽ bị người của công ty biết, chúng ta sẽ bị bàn tán, không có phút giây yên ổn.”
Tuy rằng đã xác nhận cảm tình hai bên, nhưng Lam Vũ Khiết yêu cầu ở công ty, chỉ giải quyết việc chung, tuyệt đối không thể mang tình cảm vào công việc.
“Anh không tin từ khi kết giao tới nay, công ty lại không biết gì.” Anh nôn nóng la hét.
Anh chưa từng để mình tủi thân như vậy, anh không cần, bởi vì anh là Lục Tình Xuyên, anh thậm chí ước gì toàn bộ mọi người trên thế giới biết, người phụ nữ anh yêu chính là Lam Vũ Khiết.
Nhưng không được, anh phải nhẫn nhịn, bởi vì anh lo lắng cho tâm tình của cô. Có thể suy ra, kết giao với người đàn ông như anh, cô cần gánh chịu rất nhiều áp lực dư luận.
Nhưng, anh thật không có biện pháp biểu hiện bình tĩnh giống như cô vậy.
Vừa nhìn thấy cô, anh luôn nhịn không được mà muốn ôm cô, hôn môi cô, nói với cô những lời giữa người yêu với nhau, kết quả vài lần không khống chế được cảm xúc, anh kiên quyết không tha, ôm cô vào trong ngực hôn đến khó mà rời nhau, kết quả của việc quên mình, chính là bị người trong công ty bắt gặp.
Cho dù cô tiếp tục đà điểu không thừa nhận, nhưng tin tức vẫn truyền khắp công ty từ trên xuống dưới.
Cô thu nụ cười lại, trở nên hơi trầm mặc.
Anh không nổi giận, chính là hi vọng cô có thể dũng cảm đối mặt với sự thật là bọn họ yêu nhau.
Ở trong lòng thở dài một hơi, anh đầu hàng. “Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, anh vẫn là anh, em cũng là em, em chỉ cần nhớ kỹ, anh yêu em là tốt rồi.”
Mím môi, cô đón nhận tầm mắt của anh. “Uh.”
Người nhát gan, từ khi nào thì Lam Vũ Khiết cô cũng trở thành người nhát gan rồi? Không phải cô rất bền gan vững chí sao?
Ngay cả Lục Tình Xuyên cũng nói, lực sinh mệnh của cô tràn đầy như con gián đánh hoài không chết, bây giờ cô đang sợ hãi cái gì?
Có phải yêu một người, sẽ bắt đầu sợ hãi mất đi hạnh phúc hay không?
“Vừa rồi đứng ở ven đường nghĩ cái gì?”
“Vừa rồi?”
“Anh từ xa đã nhìn thấy em đứng ở ven đường, một mình cười ngốc nghếch, rốt cuộc đang suy nghĩ cái gì?”
“Bí mật.” Cô bướng bỉnh để một ngón tay trên môi.
Còn có thể nghĩ cái gì? Ngốc à, ngoại trừ nghĩ đến anh, còn có thể nghĩ cái gì!
Sáng sớm ngày nghỉ thứ hai, Lục Tình Xuyên không nằm nướng. Anh dậy thật sớm, cầm chìa khóa xe, anh tuấn bức người bước nhanh xuống lầu, bộ dáng sắp ra khỏi cửa.
Anh tắm rửa xong, có vẻ sảng khoái tinh thần, tinh thần phấn chấn, áo ngoài có cổ (cái cổ áo giống áo sơ mi), đeo vòng cổ bạc cá tính, phối hợp cùng trang phục màu đen bình thường của anh, vô cùng thu hút, vừa thấy liền biết đã sửa soạn tỉ mỉ.
“Cha, sớm! Mẹ, sớm!” Anh vung vẩy cái chìa khóa trong tay, ngay cả bữa sáng cũng chưa ăn liền vội vàng ra cửa.
“Sớm như vậy đã muốn ra ngoài?” Mẹ Lục Tình Xuyên đặt câu hỏi, “Bữa sáng cũng còn chưa ăn nữa?”
“Không ăn, con sợ không kịp.”
Thời gian này Lục Tình Xuyên thật sự bất thường.
Trong ấn tượng, anh luôn bày ra gương mặt thối hoắc, sắc mặt khi nói chuyện cũng không chút thay đổi, gần đây lại đổi tính. Cả ngày mặt mày hớn hở vui vẻ, hưng trí bừng bừng, chủ động chọc mọi người vui vẻ, đừng nói người nhà cảm thấy quái, ngay cả đám người hầu cũng phát hiện anh thay đổi.
Từ sau khi Lục Tình Xuyên đi làm, bởi vì toàn bộ tâm lực đều đặt vào công việc, hai ba ngày thức đêm, lơi lỏng là chuyện bình thường, dù sao ngày nghỉ vừa đến, chỉ cần ngủ nhiều một chút, tinh thần cũng đã bổ sung trở lại.
Nhưng lúc này, thói quen ngủ bù cũng thay đổi.
Bất kể thức đêm bận rộn thế nào, ngày nghỉ vốn là dùng để ngủ bù, anh lại đúng sáu giờ liền rời giường rửa mặt chải đầu, tiếp theo ra cửa. Rõ ràng là sáng sớm liền bước ra cửa nhà, lại luôn đến nửa đêm mới trở về, có đôi khi căn bản không trở về, gọi điện nói là mệt mỏi, ngủ lại nhà trọ trong nội thành, ngày hôm sau cũng đến khi trời tối mới bước vào cửa nhà.
Không có nghe nói đi PUB tiêu xài vui đùa, khi làm việc cũng rất tận tâm tận lực, có sự thay đổi như vậy, ngoại trừ tình yêu, mọi người thật sự nghĩ không ra lý do khác.
“Tình Xuyên, gần đây con rất khác nha, có phải yêu đương rồi hay không?” Lục Chí Vĩ xem báo sáng, giống như vui đùa tùy ý hỏi.
“Đúng vậy, là yêu đương.” Lục Tình Xuyên không chút nghĩ ngợi thừa nhận.
Quả nhiên, vợ chồng Lục gia lập tức di động tầm mắt khỏi đống sách báo tạp chí, vạn phần thận trọng quăng về hướng con trai.
“Là ai? Thiên kim nhà ai?” Lục mẫu thiếu kiên nhẫn hỏi.
Lục Tình Xuyên cười thần bí, “Không vội, tiệc sinh nhật bà nội, con sẽ dẫn cô ấy đến gặp mặt với mọi người, đến lúc đó ba mẹ sẽ biết.”
Việc này không phải là nhỏ. Con trai chủ động muốn dẫn đối phương tham dự loại tiệc có ý nghĩa tượng trưng cho cả gia tộc này, điều này đại biểu anh thực sự thích đối phương, hơn nữa còn có ý kết hôn.
“Con đi nha, bye bye.” Không rảnh trông nom ba mẹ đang nghẹn họng nhìn mình trân trối, Lục Tình Xuyên vui vẻ ngồi lên xe, đi ra cửa.
Con trai đi rồi, vợ chồng Lục gia có vẻ vừa mừng vừa sợ.
“Ông ơi, con trai hiển nhiên là có ý kết hôn, không được bao lâu, chúng ta sẽ làm ông bà nội. Bất quá, cũng không biết là thiên kim nhà ai?”
“Tôi ở công ty có nghe được một ít tin đồn.” Lục Chí Vĩ hiển nhiên không chờ mong giống vợ mình.
“Tin đồn gì?”
“Con trai bảo bối của bà đi lại thân mật với một nhân viên mới, tin tức yêu đương truyền bay đầy trời, tôi cũng không biết đã bị nhân viên ở dưới dùng ánh mắt chúc mừng quá mấy trăm lần.”
“Biết là tiểu thư nào sao? Đối phương là dạng gia đình gì?”
“Tôi làm sao biết được? Tôi cũng chỉ là nghe nói.” Không có ai dám giáp mặt đại tổng tài nói huyên thuyên.
“Gọi điện thoại cho thư ký La, không phải cô ta là thư ký cao nhất ở công ty sao? Gần đây lại ở bên cạnh Lục Tình Xuyên, nhất định cô ta sẽ biết.” Lục mẫu nóng vội thúc giục chồng.
Mà Lục Tình Xuyên đã ra cửa, cả trái tim đều bị Lam Vũ Khiết chiếm lĩnh, so với ba mẹ khẩn trương hề hề trong nhà, anh hiển nhiên là đang rất hạnh phúc.
Xe đi vào dưới chung cư, sau khi anh cho tiếng kèn báo hiệu, không bao lâu sau, thân ảnh Lam Vũ Khiết liền từ phía sau cửa xuất hiện.
Cô mặc áo sơ mi bông vải trắng thuần, quần dài bảy phân màu hồng phấn, dưới chân mang giày Cavans đang lưu hành, thoạt nhìn vừa ngây thơ vừa đáng yêu.
“Chào buổi sáng, em giúp anh chuẩn bị sandwich, có nhận không?”
“Chỉ cần là em tự tay chuẩn bị, anh liền ăn hết.”
Cô cười ngọt ngào, “Sớm như vậy chúng ta đi đâu đây?”
“Vịnh Phỉ Thúy. Có hẹn với hạn, chúng ta đi hưởng thụ khoái cảm bay trên không trung.”
“Bay trên không trung?”
“Em có chứng sợ độ cao à? Thật xin lỗi, em đã lên xe, trước khi ác ma không được thỏa mãn, em trốn không thoát đâu.” Lục Tình Xuyên trêu tức khoá điều khiển cửa xe lại, giẫm chân ga lao đi.
“Anh chạy chậm một chút!” Cô cười quát.
Đến vịnh Phỉ Thúy, bọn họ không đi về phía bờ cát, mà lên đỉnh núi đối diện quốc lộ.