Khi Tình Tâm chạy đến Nhất Thanh hiên, đã thấy Thừa Diệp nằm trên giường đau khổ rên rỉ, lăn qua lăn lại, “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Sao lại biến thành như vậy?! Ngươi đâu! Mau tới a, tìm đại phu mau!”
“Không cần, không cần đại phu!”Thừa Diệp liên tục lắc đầu.
“Không tìm đại phu sao được?” Nàng sốt ruột tới ngồi cạnh giường, nghiêng người tới gần hắn, trên khuôn mặt tuấn tú lúc này đổ đầy mồ hôi lạnh.
“Ta chỉ đau đầu…”
“Phải không, hay là muốn gọi đại phu- ”Nàng đứng dậy, nhưng hắn lại trực tiếp ôm lấy nàng, “Không cần, để ta ôm là được.”
“Như vậy là được?!”
Nàng không hiểu, nhưng chỉ cần có thể khiến hắn không đau, nàng trái lại ngoan ngoãn cho hắn ôm, mà thứ khiến kẻ khác kinh ngạc chính là, hắn chậm rãi an tĩnh lại, chỉ là đôi lông mày rậm vẫn nhíu chặt lại, đôi mắt nhắm nghiền, giống như đang đau nhức.
Kỳ quái? Thập nhị cách cách đâu rồi?
Thừa Diệp hít sâu một hơi, Tĩnh Vũ đột nhiên xuất hiện, hoàn toàn quấy rối kế hoạch của hắn, vốn muốn nghiêm phạt tội lừa gạt của Tình Tâm, sau đó tìm một lúc thích hợp nói cho nàng biết chuyện hắn đã khôi phục thị lực, hai người sẽ giải thích rõ ràng mọi khúc mắc, thế nhưng nếu để nàng biết hắn đã sớm khôi phục thị lực nhưng vẫn thờ ơ để nàng cùng thập nhị cách cách diễn trò thì kẻ nổi trận lôi đình đổi lại chính là nàng, nghiêm phạt trái lại mất tác dụng nửa chừng! Cho nên phải cho nàng được lợi rồi, vai diễn người mù của hắn tới đây kết thúc.
Hắn từ từ mở mắt ra, lại nháy mắt mấy cái, đột nhiên sửng sốt, kinh ngạc nhìn nàng.
“Sao, sao vậy?” Tình Tâm bị dáng vẻ của hắn làm cho hoảng sợ.
Thừa Diệp vẫn không nói chuyện, chỉ là kinh ngạc nhìn nàng, đưa tay vuốt ve chân mày của nàng, rồi trở về đôi mắt sáng lấp lánh tràn ngập quan tâm, lại đi xuống cái mũi thẳng, tiếp tục đi tới đôi môi anh đào đỏ tươi của nàng.
Nàng ngơ ngác để hắn vuốt ve, không hiểu được gì nhìn hắn đang dùng đôi mắt đen thâm thúy phác họa khuôn mặt của nàng.
“Ta – ta có thể thấy nàng rồi, có thể thấy nàng rồi…” Hắn khó tin lẩm bẩm. (TN: Anh đóng kịch đạt thế nhờ =)))
Tình Tâm đầu tiên là ngẩn ra, không có phản ứng nhiều, nhưng ngay lập tức lại mừng rỡ kêu lên, “Thật sao? Chàng nói thật?!” Nàng ôm chặt lấy hắn, “Trời ạ, thật tốt quá!” Nàng vì quá vui mà khóc.
Chăm chú ôm nàng hồi lâi, hắn mới có hơi buông ra, dịu dàng lau đi những giọt nước mắt trên mặt nàng, nhìn nàng không chớp mắt, “Nàng thật đẹp, khôn ngờ thiếu phúc tấn của ta lại là một giai nhân diễm lệ như vậy.”
Nghe xong, sắc mặt nàng đột nhiên trắng bệch, những lời này giống như một cái chày sắt nặng nề đập vào tận tâm can nàng, nàng hoảng loạn đứng dậy đẩy hắn ra, “Ắc, ta, ta rất vui mừng, nên quên mất phải đi báo cho thiếu phúc tấn tới.”
“Nàng không phải thiếu phúc tấn?!” Mặt hắn biến sắc, lập tức đưa tay siết chặt cánh tay nàng, nữ nhân chết tiệt này, đã đến nước này rồi mà nàng còn muốn diễn?!
“Không, không phải, xin lỗi, ta… ta là bằng hữu của thập nhị cách cách, mới đến đây làm khách hai ngày, bởi vì nghe thấy bên trong có tiếng rên rỉ rất đau khổ nên mới chạy vào xem… Bởi vì ngài nói ôm ta liền hết đau nhức, nên ta mới- ”Sắc mặt nàng tái nhợt, nói năng lung tung, chột dạ không dám nhìn thẳng mặt hắn.
“Nhưng giọng nói của nàng thật sự rất giống Tình Tâm.”Trong lòng hắn đang lửa giận bừng bừng.
“Có rất nhiều người nói vậy! Ta lập tức đi nói cho nàng tin tốt này đâu, nàng nhất định sẽ rất vui mừng đó!” Nàng vội vã bỏ lại những lời này, rút tay về sau đó chạy đi, nhưng vừa vặn đụng phải thập nhị cách cách đang từ bên ngoài trở về.
Thập nhị cách cách vẻ mặt hoang mang, kỳ quái, bản thân nàng không phải đang ở trong phòng sao? Sao lại vô duyên vô cớ chạy tới phòng khách chứ?
“Thập nhị cách cách, mau trở về phòng đi, Thừa Diệp hắn, hắn nhìn thấy rồi.” Tình Tâm cố nén nước mắt, không để nó rơi xuống.
“Cái gì?!” Ánh mắt nàng sáng lên, “Hắn nhìn thấy rồi!” Thật tốt quá, trượng phu đó của nàng không phải người mù nữa! Nàng hăng hái bừng bừng chạy vào trong phòng.
Không bao lâu sau, trên dưới Tĩnh Vũ sơn trang đều biết chuyện Thừa Diệp đã nhìn thấy được, ai nấy đều vui sướng vô cùng, cũng biết được người đã chữa mắt cho Thừa Diệp chính là Tĩnh Vũ thiếu gia, liên tục hướng hắn nói lời cảm tạ.
Nhưng đối với Tình Tâm mà nói, đây đã là lúc nàng phải đi rồi.
Giấy không thể gói được lửa, đôi mắt Thừa Diệp đã nhìn thấy rồi, nàng cùng thập nhị cách cách không để hoán đổi trước mặt hắn nữa, cho dù trên dưới sơn trang đều giúp nàng, cùng nhau che giấu cho thập nhị cách cách, nhưng nàng có linh cảm rằng, tuyệt đối là có vấn đề.
Mà nàng cũng không ngốc đến nỗi đợi đến khi Thừa Diệp phát hiện chân tướng, đến lúc đó thiên lôi có thể giáng cho nàng một đòn “ngũ lôi oanh đỉnh”, đem nàng đánh cho tan xương nát thịt, mà nàng sẽ thật sự kêu trời trời không biết, gọi đất đất không hay.
Cho nên tốt nhất là nhân cơ hội lúc mọi chuyện còn đang khống chế được thì trốn trước đi đã.
Nàng rất nhanh thu thập xong quần áo, cẩn thận đem chiếc thuyền bằng ngà voi Thừa Diệp tặng gói gọn trong bao hành lý, viền mắt không nhịn được ửng hồng.
Khóc làm cái gì? Tình Tâm ngốc, ít nhất, nàng còn có cơ hội cùng công chúa bang đi hàng hải mà, hơn nữa nàng còn mang theo được tin tức tốt mà đi, Thừa Diệp chí ít cũng đã thấy nàng rồi…
“Nàng muốn đi đâu?”
Chợt nghe thấy âm thanh đó, nàng nhanh chóng ngẩng đầu, lại thấy Thừa Diệp đang đứng ở trước cửa.
“Ắc – ta chỉ là quấy rối vài ngày, đã đến lúc nên đi rồi.”Giọng nói nàng tràn ngập chua xót, cảm giác được hai mắt đã ướt đẫm rồi.
Biết hắn đã nhìn thấy rồi mà nàng còn muốn đi?! Tình cảm của nữ nhân này với hắn căn bản chỉ là giả tạo thôi sao! Đôi mắt đen thâm thúy của Thừa Diệp bỗng toát lên lửa giận.
Tại sao hắn lại dùng ánh mắt hung tàn độc ác đó nhìn nàng!? Nàng cắn môi, cả bao tử cũng nổi lên một trận co giật, “Ta- ” Nàng có chọc tới hắn sao? Nhưng những lời này, nàng không thể thốt ra được!
Bất thình lình, hắn đột nhiên tiến tới, siết chặt tay nàng, mặt nàng càng lúc càng cứng đờ, càng thấp thỏm bất an, “Ngài muốn làm gì?”
“Tại sao cảm giác khi ta nắm lấy nàng, cùng với cảm giác nắm lấy thiếu phúc tấn lại giống như như vậy?”
“Không, không thể nào.” Tình Tâm xấu hổ cười, hoảng loạn kéo tay về, “Bởi vì thân hình chúng ta đều nhỏ nhắn, cho nên- ”
“Vậy sao?!” Lửa giận trong lòng hắn càng lúc càng dâng cao, nàng đúng là đang bịa đặt, nàng cho rằng có thể bịa bao lâi?
Vừa nhìn thấy đôi mắt đen sâu thẳm kia toát ra ngọn lửa cuồng nộ, lòng nàng trầm xuống, có một loại linh cảm chẳng lành, sự tình đã không còn khống chế được nữa!
“Đi theo ta!”
Hắn đột nhiên kéo lấy tay nàng, thi triển khinh công trực tiếp tới chuồn ngựa, sau đó kéo nàng cùng ngồi trên lưng ngựa, chạy về phía rừng rậm.
“Ngài rốt cuộc muốn mang ta đi đâu? Cho dù muốn cũng phải mang thiếu phúc tấn của ngài đi chứ…”
“Nàng câm miệng lại cho ta!”
Tiếng hét vang lên như sấm, nàng vội vã câm miệng lại, hắn một đường giục ngựa chạy thẳng vào rừng, rất nhanh đi tới một cái hồ, nàng không biết trong khu rừng này có hồ a.
Thừa Diệp sắc mặt khó coi, xoay người nghỉ xuống lưng ngựa, không nói nửa câu, dĩ nhiên “vụt vụt” một cái nhảy xuống hồ.
Nàng lập tức đờ người ra, không chút suy nghĩ vội vã nhảy xuống lưng ngựa, bước nhanh tới bên hồ kêu to, “Gia, ngài làm gì vậy? Lên đây đi!”
Nhưng đợi một hồi lâu, nàng vẫn không thấy hắn nổi lên, nàng sốt ruột, luống cuống, “Ngài lên đây đi!”
Bốn bề im ắng, mặt hồ vẫn vô cùng tĩnh lặng, không một gợn sóng, chỉ có tiếng gió thổi qua ngọn cây, nàng cũng không nhịn được nữa, “vụt vụt” một tiếng, nàng nhảy xuống, nhưng vừa lúc này, Thừa Diệp từ dưới đáy hồ nổi lên, xuất hiện bên người nàng.
Tình Tâm nước mắt ứa ra, “Trời ạ, hù chết ta- ”
Hắn nghiêm mặt cắt đứt lời nàng, “Tại sao nàng lại nhảy xuống?”
Tình Tâm trong lòng căng thẳng, không dám nói thêm, nàng hiểu rồi, là hắn thử nàng, là hoài nghi nàng, nàng sớm biết hắn sẽ không làm chuyện hù dọa người khác như vậy, nhưng bây giờ làm sao thừa nhận đây?!
Nàng xoay người bước lên bờ, tách khỏi vấn đề này, nhưng hắn cũng theo lên bờ, hung hăng hỏi lại, “Tại sao lại nhảy xuống?”
Lục phủ ngủ tạng của nàng toàn bộ thu về một chỗ, chỉ dám lắc đầu.
Hắn tức giận nâng cằm nàng, nhìn thẳng vào đôi mắt xinh đẹp, lạnh lùng nói: “Nàng không biết trả lời? Vậy ta trả lời thay nàng, bởi vì xuất giá tòng phu, ta nhảy, nàng cũng nhảy!”
Tình Tâm sắc mặt trắng bệch, “Ta không biết ngài đang nói cái gì!”
“Vậy sao?” Hắn tàn bạo trừng mắt nhìn nàng, được, để hắn xem nàng có thể phủ nhận tới khi nào! Mặc dù hai người đều đang ướt sủng, nhưng hắn vẫn siết chặt tay nàng, lần thứ hai mang nàng lên ngựa.
“Chúng ta đang đi về sao?” Nàng thật sự rất bất an.
Hắn không nói lời nào, chỉ là nghiêm mặt, băng băng giục ngựa.
“Gia rốt cuộc muốn đi đâu?”
“Bến tàu.”
Nàng sửng sốt, sao lại thành như vậy? Nàng vừa xuất hiện ở đó nhất định sẽ bị bại lộ! Nàng vội vã quay đầu lại, “Gia, nên về sơn trang thay quần áo trước, sau đó để thiếu phúc tấn cùng đi với ngài? Cả người ngài ướt sủng cả rồi.”
“Ta quen rồi!”
Đôi mắt đen chớp động hiện ra mũi nhọn sắc bén, ánh mắt tàn bạo căm tức nhìn nàng, Tình Tâm đã hiểu, hắn đang ám chỉ, nàng từng nói mình là một đại suy thần, ái đụng tới nàng, nếu không phải ướt sủng thì cũng có chó rơi xuống nước.
Thừa Diệp một được băng băng chạy tới bến tàu nhộn nhịp, không ít người vừa nhìn thấy Tình Tâm, đều hi hi cười chào hỏi nàng.
“Thiếu phúc tấn, lâu quá không gặp ngài!”
“Sao hai người lại ướt sủng nữa rồi, có muốn thay y phục không?”
“Không cần, nàng đặc biệt mê nước, thành ra thế này là do mới vừa ngâm nước.” Thừa Diệp mỉm cười uyển chuyển cự tuyệt ý tốt của mọi người, nhưng khi cúi đầu nhìn tiểu mỹ nhân trong lòng, ánh mắt lại toát ra lửa giận.
Tình Tâm cái gì cũng không dám nói, hắn muốn nàng thừa nhận nàng là thiếu phúc tấn của hắn, nhưng nàng vốn không phải là thập nhị cách các đã có hôn phối với hắn, không phải thiếu phúc tấn của hắn.
Lúc này, Thừa Diệp đột nhiên trông thấy một người, từ xa gọi hắn, “Đắc Hiền!”
Lý Đắc Hiền đang nói chuyện với một người nước ngoài, vừa thấy đôi tuấn nam mỹ nữ này, tức khắc nheo mặt, “Ắc – Bối lặc gia, thiếu phúc tấn, bây giờ ta đang rất thành thật làm công tác phiên dịch, thỉnh các ngài cho ta một con đường sống, đừng đem chuyện quá khứ nói ra.”
Thừa Diệp lạnh lùng trừng mắt nhìn thân ảnh nhỏ trong lòng, hỏi lại hắn, “Ngươi biết nàng chứ?”
Lý Đắc Hiền sửng sốt, không rõ bối lặc gia hỏi vậy là có ý gì, nhưng hắn rất nhanh trả lời, “Gia đúng là đang đùa mà, nhờ gia lấy được một vị thiếu phúc tấn nói tiếng nước ngoài lưu loát này mà ta mới bị đuổi việc, sao lại không biết chứ?”
“Tốt.” Hắn lạnh lùng cúi đầu nhìn Tình Tâm trong lòng, ánh mắt hung ác nham hiểm liếc nhìn một đoàn tàu trên bến cảng, đưa tay ôm lấy cái eo nhỏ nhắn của nàng, thi triển khinh công đáp xuống một chiếc thuyền đang bỏ neo ở đằng xa.