Vì Thừa Diệp ngay cả bái đường cũng không chịu nên Tình Tâm phải sống một mình ở Vân Ảnh lâu, một mình trải qua đêm động phòng hoa chúc, cũng không có gì ngoài ý muốn của nàng, nhưng thật ra liên tiếp mấy ngày,vừa không gặp hắn, lại không gặp Đỗ Kiều Tuyên, mới là thứ khiến nàng có chút ngoài ý muốn, hiếu kỳ không biết hai người kia có phải dắt tay bỏ trốn rồi không?!
Bất quá, Thừa Diệp không giống hạng người bỏ trốn, tên kia quá cuồng vọng, hẳn sẽ thoải mái đưa Đỗ Kiều Tuyên ra ngoài mới đúng.
Nhưng phải nói là quái thật, theo như hắn nói, chỉ có hắn mới có thể nhắc tới Đỗ Kiều Tuyên, mặc dù nàng từng len lén đi hỏi Lâm di, hỏi thiếp thân nha hoàn Tiểu Liễu mà ngạch nương sắp xếp cho nàng, hỏi Hà tổng quản hay bất cứ nô bộc khác, nhưng ai nấy đều phản ứng như nhau, chính là đều liều mạng lắc đầu, hoặc là vẻ mặt kinh sợ nhìn đông liếc tây, cái gì cũng không dám nói, thật sự là rất quỷ dị.
Thực tế, diện tích Tĩnh Vũ sơn trang rất rộng rãi, Lâm di cùng Tiểu Liễu phải mất hai ba ngày mới có thể chỉ hết cho nàng tất cả phương hướng, đi hết cả tòa sơn trang, nàng mới có được chút khái niệm, chỉ là tốt nhất cứ bảo Tiểu Liễu cùng đi, nếu không nàng một người đi qua đi lại, dạo một lát cũng sẽ đi lạc không biết đường về.
Đi vòng quanh sơn trang mấy vòng, nàng mới biết Vân Ảnh lâu cũng không phải tân phòng chân chính, hơn nữa Nhất Thanh hiên nơi Thừa Diệp ở so với Vân Ảnh lâu của nàng còn cách một khoảng khá xa, nhưng chỗ kia chính là cấm địa, nếu không có hắn triệu gọi, ai cũng không được vào, nghe Lâm di nói còn có hai tên môn thần đứng thủ, gọi là Tề Tâm, Tề Lực.
Đúng là kẻ xấu hay tác quái, có ai lại muốn đi vào đó đây? Ắc, không phải, hắn không xấu, nhưng tuyệt đối là quái!
Bất quá, Hà tổng quản đối với vị chủ từ này luôn khen không ngớt, nói hắn là một nhân vật rất khôn lường.
Nghe Hà tổng quản nói, trước khi Thừa Diệp bị mù, hắn đã có ý kinh doanh đồ tây phương, đối với các loại bác sơn thủy tinh, hương vân sa phẩm, gốm sứ thanh hoa, dụng cụ men, thậm chí cả đồ vật điêu khắc hắn cũng có hứng thú, cho nên hắn liền mở một cửa hiệu Cẩm Hối buôn bán với người Tây Dương, tự mình giám sát việc sản xuất hàng, mướn thuyền xuất khẩu, chỉ trong một khoảng thời gian hai năm ngắn ngủi đã tạo dựng được danh tiếng, hấp dẫn rất nhiều thương nhân ngoại quốc tới bàn bạc làm ăn, chuyện làm ăn của cửa hàng càng lúc càng phát đạt, thuận lợi vô cùng, dù có dùng “nhật tiến đấu kim” để hình dung cũng không có gì quá đáng. (nhật tiến đấu kim: ngày thu nghìn vàng).
Sau khi Thừa Diệp bị mù, vẫn không vì thế mà cam chịu, chỉ là lui về ở phía sau, nhưng quản lý đối với Cẩm Hối cửa hàng cũng vì vậy mà càng ngày càng nghiêm ngặt.
Bởi vì không nhìn thấy, cho nên hắn yêu cầu Hà tổng quản thay hắn xử lý những việc phải làm, mỗi ngày đều đến Nhất Thanh hiên báo cáo với hắn tình trạng buôn bán vận chuyển của Cẩm Hối cửa hàng, cũng thay hắn ghi lại sổ sách, rồi nói miệng lại cho hắn biết rõ.
Nàng phải thừa nhận hắn đúng là kẻ văn võ toàn tài, lớn lên tuấn tú, ý nghĩ cũng tốt, nhưng chuyện khiến nàng hiếu kỳ nhất chính là – “Hai mắt hắn tại sao lại mù a?!”
Chỉ là nghe vậy khuôn mặt già nua của Hà tổng quản bỗng ngẩn ra, rơi lệ, lắc đầu bỏ đi.
Ai! Tình Tâm nghĩ đến đây, không khỏi nhăn mũi, thế nào lại cảm thấy trong sơn trang này có một bí mật không thể cho ai biết chứ?!
Tiểu Liễu tướng mạo thanh tú cười dịu dàng tiêu sái tiến vào căn gác ở Vân Ảnh lâu, nàng rất thích thiếu phúc tấn, thiếu phúc tấn ăn ngay nói thẳng, trên khuôn mặt mỹ lệ như tiên ẩn giấy một nụ cười lấp lánh mê người, nhất là lúc nàng trầm tư suy ngẫm, biểu hiện đặc biệt nhiều, thoáng chút nhíu mày, thoáng chút nhăn mặt, thoáng chút lại bĩu bĩu môi, thật là khả ái! Bạn đang đọc truyện online tại website: 77F1.XTGEM.COM
“A mã, ngạch nương triệu kiến, ta nên đi nhanh một chút.”
“Đừng có từ đây nhảy xuống – “ Lời còn chưa nói xong, thiếu phúc tấn đã thả người nhảy xuống, Tiểu Liễu nàng tuy rằng “hẳn nên” quen với việc này, nhưng vẫn vì sợ hãi mà tim đập thình thịch.
“Mau tới a, Tiểu Liễu.” Tình Tâm ở bên dưới vui vẻ hướng nàng vẫy vẫy tay.
“Vâng, thiếu phúc tấn.” Nàng vội vội vàng vàng xoay người chạy xuống cầu thang, sau khi xuống hết một tầng lầu, mới chạy đến bên người Tình Tâm, thở phì phì nói, “Thiếu phúc tấn, lần sau có thể…”
“Mau tới a!” Tình Tâm cười hì hì vừa quay đầu chạy vừa gọi nàng.
Đột nhiên, Tiểu Liễu vẻ mặt hốt hoảng kêu to một tiếng, “Thiếu phúc tấn!”
“Ầm!” Cả người nàng đụng phải một bức tường, ngã ngồi trên mặt đất, cái mông đau đến muốn nở hoa! “Là tên xú gia hỏa nào không có mắt, không thấy ta đang chạy nhanh như vậy sao, còn cản – “ Nàng vừa oán hận vừa ngẩng đầu, sắc mặt phút chốc biến đổi, “Thừa Diệp bối lặc?”
“Ngươi nói ta không có mắt?!” Sắc mặt hắn hết sức oán giận, nữ nhân này đã mấy ngày rồi không gặp, nhưng vẫn nói không được câu nào ra hồn!
Đính chính, là có mắt nhưng mà không nhìn thấy, bất quá, Tình Tâm không ngu xuẩn đến mức đem lời trong lòng nói ra, chỉ có thể cười trừ, “Ha ha, nói sai rồi, ngươi đừng để ý.”
Tiểu Liễu vội vã chạy tới nâng nàng dậy, rồi lại hướng Thừa Diệp hành lễ, “Bối lặc gia khỏe.”
“Tiểu Liễu, ngươi đi trước giúp ta nói với vương gia, phúc tấn một tiếng, nói ta muốn cùng tướng công đã lâu không gặp trò chuyện một lát.”
“Vâng.” Tiểu Liễu nhìn thấy sắc mặt tái nhợt khiến người ta cực sợ của bối lặc gia, liền vui vẻ nhận mệnh, thoắt cái bỏ chạy đến không thấy bóng dáng.
Tình Tâm nhìn thấy tướng công hình như không muốn để ý tới nàng, xoay người muốn đi, trong mắt nàng thoáng hiện lên một tia nghịch ngợm, tiến đến cản đường hắn, “Khoan đã.”
“Chuyện gì?”
“Phu thê mà, rốt cuộc cũng có chuyện cần bàn, hai bên hỏi thăm một chút.”
Nàng muốn nói với hắn, nàng đối với cuộc hôn nhân này cũng không nguyện ý gì, hai người tốt nhất có thể sống hòa bình với nhau, hắn không cần xem nàng như kẻ địch.
“Nữ nhân đều là họa thủy, cút ngay!”
Hắn lạnh lùng muốn xoay người muốn đi sang chỗ khác, nàng lại nghiêng mình ngăn cản, theo bản năng phản vấn, “Nếu không có nam nhân, nữ nhân làm sao trở thành họa thủy?”
Hắn thần tình trở nên chấn động, “Ngươi biết cái gì rồi?!”
“Hả?” Nàng lại càng hoảng sợ, sắc mặt kẻ này sao đột nhiên lại biến thành màu đen chứ?
Hắn cắn răng rống giận, “Ngươi biết phải hay không?! Ngươi chính là đang cười nhạo ta bị nữ nhân độc mù mắt!”
Trời ạ, nàng ngược lại hít một ngụm khí lạnh, câu nói này vừa mạnh lại vừa rõ ràng, tuyệt đối là hàng thật giá thật.
Hắn đầu tiên ngẩn ra, tiếp theo là mắng mấy tiếng xoay người, “Chết tiệt!” Hắn phát hỏa một cái đẩy nàng ra, nổi giận đùng đùng đi về phía hành lang, nàng không biết, chết tiệt, vậy mà hắn lại ngu xuẩn nói cho nàng nghe!
Đôi mắt hắn chính là bị nữ nhân độc mù?! Nàng quá chấn động rồi.
Sau khi thờ dài một hơi, nàng mới đi tới trước phòng khách, mà Tiểu Liễu đang đứng ở trước cửa nhìn, từ xa trông thấy, “Thiếu phúc tấn, em còn tưởng ngài lạc đường rồi chứ.” Bởi vì chiếu theo cá tính của bối lặc gia, không thể cùng thiếu phúc tấn nói chuyện lâu vậy được.
“Ta không có,” Nàng đầu tiên là phủi phủi tay mình, tiếp đó nhìn đến phu phụ Trí thân vương đang ngồi trên ghế, “A mã, ngạch nương, đôi mắt Thừa Diệp bị mù là do nữ nhân độc hại?”
Hai người thế nào cũng không ngờ rằng tức phụ nhi mở miệng ra lại hỏi câu này, sợ đến hai tay run lên, cái chén trong tay cũng không cầm chắc được liền loảng xoảng rơi xuống đất, vỡ tan.
Trí thân vương vừa sợ vừa giận trừng mắt nhìn Tiểu Liễu, Tiểu Liễu sợ đến vội vàng quỳ xuống, mãnh liệt lắc đầu, “Nô tỳ không nói gì hết, không nói gì hết…”
“Không phải nàng, là Thừa Diệp nói.” Tình Tâm một bên nói, nhưng cũng không quên nâng Tiểu Liễu dậy.
“Sao lại thế được?” Hai phu phụ đưa mắt nhìn nhau.
“Là thật, nói chung là con đã biết, con là thê tử của hắn, con nghĩ ta có tư cách biết được chân tướng.” Tình Tâm lời này nói xong mặt không đỏ, thở không gấp, dù sao trong chuyện hiếu kỳ trong lòng mới là quan trọng.
Hai người liếc mắt nhìn nhau, Trí thân vương gật đầu, “Cũng được, chúng ta sắp phải về Dương Châu rồi, hiểu hơn tình hình ở đây đối với con cũng tốt.”
“A mã, ngạch nương sắp phải về Dương Châu?”
“Phải, cho nên chúng ta giao hắn cho con.” Phúc Tấn ôn nhu nói, cầm lấy tay Tình Tâm.
“Con?” Cái trách nhiệm này rất nặng à nha, huống chi, một dã thú gặp người liền rống còn thấy như vậy là tương đối thỏa đáng, nàng làm sao có thể thuần phục được?
“Thừa Diệp là một hài tử không tệ, Tình Tâm, thỉnh dùng tâm đối xử với nó, con sẽ thích nó thôi.”
Nàng mới không cần thích hắn, kia tuyệt đối chỉ là một tai họa!
“Còn nữa, nó thường bởi vì công việc mà quên ăn gì đó, hạ nhân cũng không làm gì được nó, con nên theo dõi nó nhiều hơn…”
Hắn là đại nam nhân đó, đúng không? Chẳng lẽ còn muốn nàng chăm sóc hắn ngày ăn ba bữa?
“Còn có –“
“A mã, ngạch nương, con sẽ tận lực chăm sóc cho hắn, nếu như ngày nào đó lá gan con đủ lớn muốn xông vào cấm địa, con cũng sẽ vào, bây giờ, hai người đừng vòng vo nữa, nói cho con biết rốt cuộc chuyện gì xảy ra?” Nàng cười đùa chắp tay thành hình chữ thập van xin.
Phúc tấn chăm chú nhìn khuôn mặt cười diễm lệ toát ra thần thái sáng lạn, tự nhiên có một loại dự cảm, cuộc sống sau này của nhi tử bà sẽ trở nên khác biệt, cho nên, bà không giấu giếm gì nữa, kể lại một đoạn quá khứ kinh hoàng kia…
Ánh trăng sáng tỏ, gió thổi hiu hiu.
Cả nhà Trí Thân vương cùng ngồi trong một cái sân u nhã tĩnh mỹ dùng cơm, nhưng bầu không khí lại có vẻ hết sức quỷ dị.
Tình Tâm dùng đôi mắt đẹp đảo qua đảo lại đầu tiên là nhìn sắc mặt vô cùng kém của a mã, ngạch nương, sau lại nhìn đến Thừa Diệp diện vô biểu tình đang ngồi đối diện, tiếp đó lại là lần thứ hai gặp Thạc Nhân và Đỗ Kiều Tuyên đang ngồi bên cạnh… Thạc Nhân vẫn như cũ ngượng ngùng, còn Đỗ Kiều Tuyên vẫn mang đôi mắt ẩn tình oán giận nhìn chằm chằm Thừa Diệp, thành thật mà nói, nàng còn muốn nói với Đỗ Kiều Tuyên, đối với người mù mà cũng liếc mắt đưa tình là hành vi hết sức ngu xuẩn. (TN: Chí lý =)))
Có thể là Đỗ Kiều Tuyên cố ý xuất hiện trên bàn cơm chứ, một bữa cơm này ai nấy đều chỉ vùi đầu ăn cơm, ngay cả nói chuyện một câu cũng không có.
Thế nhưng nàng lại rất bội phục Đỗ Kiều Tuyên, ban ngày nghe ngạch nương kể xong chuyện cũ, người độc hại Thừa Diệp chính là tỷ tỷ của Đỗ Kiều Tuyên, nàng kia là yêu quá sinh hận, vì không chiếm được tình yêu của Thừa Diệp, cũng không muốn để hắn nhìn nữ tử khác, cho nên độc hắn mù mắt xong liền nhảy vực tự sát.
Mà tỷ muội các nàng chính là nương tựa vào nhau mà sống, cho nên Đỗ Kiều Tuyên năm đó mười hai tuổi sau khi nghe tin tỷ tỷ chết đi, thật sự muốn ở lại Tĩnh Vũ sơn trang, còn muốn Thừa Diệp đền lại cho nàng một thân nhân, kẻ mù như hắn một chuyện cũng không nhiều lời, còn phu phụ Trí thân vương đương nhiên tức giận, muốn sai người đuổi nàng ra ngoài, nhưng Thừa Diệp lại thương hại nàng bơ vơ không nơi nương tựa, muốn giữ nàng ở lại.