Trung thu tháng tám qua đi, kiệu hoa rước thập nhị cách cách đong đưa đong đưa, đong đưa từ Bắc Kinh đến đường lớn Tô Châu náo nhiệt, rồi lại đong đưa đong đưa đến ngoại ô kinh thành, không ngờ là lại đong đưa tiếp tục đến một vùng hoang vu dã ngoại.
Đại mỹ nhân đang ngồi trong kiệu hoa đã sớm vứt mão phượng trên đỉnh đầu có thể đè chết người không cần đền mạng kia sang một bên, buồn chán ngáp dài, nửa quỳ nửa ngồi bên trên, dung nhan mỹ lệ hé ra cơ hồ như dán trên khung cửa sổ vuông dán hoa, trừng mắt nhìn quang cảnh núi rừng bên ngoài.
Không thể nào? Cái tên bối lặc mù kia sống ở xa như vậy?! Tuy rằng căn cứ vào tình huống của hắn suy ra, ở đâu cũng chỉ thấy một màn đen kịt, nhưng mà…
Nàng nháy mắt mấy cái, lại trừng to mắt nhìn, ê?!
“Dừng kiệu! Dừng kiệu đi!”
Nàng đột nhiên kêu to, khiến kiệu phu cuống cuồng dừng kiệu lại, trong chớp mắt, một cái bóng màu đỏ từ trong kiệu vụt qua, chạy thẳng đến một tảng đá nhô ra nơi sườn núi cách đó không xa.
Không thể nào?! Chẳng lẽ thập nhị cách cách luôn luôn thở dài suốt dọc đường đi này rốt cuộc chịu không nổi, không muốn gả cho bối lặc gia, nên tính nhảy vực tự sát? Phản ứng đầu tiên của mọi người là kinh hoàng liếc mắt nhìn nhau một cái, tiếp đó là đồng loạt hô lên, “Mau cứu người! Cứu người a!”
Rất nhiều kiệu phu, hỉ nương, nha hoàn cùng gia nô bị dọa đến lập tức xông lên phía trước, nhưng đến bên vách núi rồi, mới phát hiện sự tình không giống như bọn họ tưởng tượng – quả thực có một nữ tử đang đứng bên vách núi, nhưng thập nhị cách cách chính là đang khuyên nhủ nàng.
“Cô nương, ngươi ngàn vạn lần đừng nghĩ quẫn a, có chuyện gì cũng có thể từ từ thương lượng mà!” Tình Tâm dè dặt nhìn vị cô nương áo tím đang đứng cách vách núi đúng một bước.
“Chuyện của ta không cần ngươi lo, ngươi đi đi!” Đỗ Kiều Tuyên giận dữ trừng mắt nhìn nữ tử mỹ lệ xa lạ này, nhưng ánh mắt lại liên tục nhìn về núi rừng xanh thẳm trước mắt, hắn tại sao còn chưa đến vậy?! (TN: Sặc, đừng nói vụ tự tử này chỉ là vở kịch dọa tình lang của chị nha =)))
“Kiều Tuyên cô nương, ngươi tại sao lại đến nơi này?”
Lâm di một thân hỉ nương trang phục thở hổn hển chạy đến bên người thập nhị cách cách, vẻ mặt lo âu nhìn Đỗ Kiều Tuyên, ba năm trước cũng tại chỗ này đã từng phát sinh một việc đáng tiếc, nàng thế nào lại đến đây?
“Lâm di?! Vậy nàng không phải là…” Đỗ Kiều Tuyên nhất thời bừng tỉnh đại ngộ, trong mắt toát ra vẻ đố kỵ, căm tức quan sát vị tuyệt sắc mỹ nhân đang một thân áo đỏ quàng cổ, “Ngươi chính là tân nương của Thừa Diệp!”
Tình Tâm không phủ nhận, tuy nhiên lại không hiểu đố kỵ kia của nàng là từ đâu mà tới, “Phải, ngươi cũng biết hôm nay là ngày đại hỉ của ta, có thể giúp đỡ được không? Đừng xúc động khiến ta xúi quẩy?”
Nàng mãnh liệt hít một hơi, nghiến răng phẫn nộ quát, “Ta chính là muốn nhảy, chính làm muốn ngươi xúi quẩy, ai bảo ngươi đoạt Thừa Diệp của ta!”
Nguyên lai là vậy, không ngờ rằng một kẻ mù tính tình táo bạo lại có người muốn đoạt?! Nàng đột nhiên cảm thấy hiếu kỳ không biết vị hôn phu của mình trông như thế nào, “Vậy được thôi, ta xoay người trở lại, ngươi có thể nhảy rồi!”
Nàng dứt khoát nhắm mắt làm ngơ, bởi vì những kẻ vì tình xem nhẹ bản thân chính là loại mà nàng khinh thường nhất, đời người có rất nhiều chuyện tốt đẹp, ngoại trừ tình yêu nam nữ ra, còn có rất nhiều chuyện có thể làm mà.
Nàng rất nhanh xoay người lại, còn những người khác chỉ biết đứng ngẩng ra, không ngờ rằng lòng dạ thập nhị cách cách kia lại thâm độc như vây? Cho dù bọn họ cũng không thích Đỗ Kiều Tuyên, nhưng mạng người quan trọng, sao lại có thể thấy chết không cứu?!
Mọi người vẫn bảy miệng tám lời khuyên nhũ Đỗ Kiều Tuyên, nhưng nàng căn bản không để tâm đến họ, bất quá không nhảy là được rồi.
Tình Tâm mím mím môi, lại xoay người đối diện với nàng, “Sao lại không nhảy? Có muốn ta giúp ngươi một tay không?”
Nói rồi, nàng đúng là đang bước tới, Đỗ Kiều Tuyên bị sợ đến cả mặt trắng bệnh, “Ngươi đừng qua đây!”
Nàng không phải thật sự muốn chết a, chỉ là nghe nói Thừa Diệp hôm nay phải thành thân, nàng giận quá mới chạy tới nơi này, còn muốn nha hoàn đi báo với hắn, chỉ là hắn nhẫn tâm thấy chết không cứu?!
Nhưng vào đúng lúc này, một cái bóng màu trắng đột nhiên bay tới, Tình Tâm lo lắng Đỗ Kiều Tuyên đang phô trương thanh thế kia không cẩn thận mà rơi xuống vực, trực giác muốn tiến lên phía trước để ngăn cản nàng, nhưng cùng lúc đó —
Đỗ Kiều Tuyên vui vẻ hô lên một câu “Thừa Diệp”!
Lâm di cùng những người khác đồng loạt kêu to, “Bối lặc gia!”
Nàng sửng sốt, đang lúc chưa kịp có phản ứng gì nhiều, nam nhân cao to anh tuấn kia đã bất ngờ chế trụ cánh tay nàng, thi triển khinh công bay vào trong rừng.
“Chờ một chút, chờ một chút a!”
Đỗ Kiều Tuyên bực tức bộc phát, thập nhị cách cách tại sao lại che trước mặt nàng? Nàng biết Thừa Diệp không thể nhìn thấy nên chỉ có nghe được âm thanh mới nhảy tới bên người nàng, nhưng lại bắt sai người rồi!
Nhưng Tình Tâm nào có nghe thấy cái câu đáng ghét đó?
Nàng chính là đang ngạc nhiên nhìn vào đôi mắt đen mê người thâm thúy như khiến người ta bị hút sâu vào đó của Thừa Diệp, lại nhìn đến bốn bề cây xanh rậm rạp, một người sáng mắt như nàng mà muốn bước đi trong cánh rừng xanh tươi tốt này đã là có chuyện rồi, nhưng hắn làm sao lại rất quen thuộc, có thể một đường đi suông sẻ?! Hắn không phải bị mù sao?
Một trận bay vút qua, không hề được báo trước, hắn đột nhiên thả nàng ra, nàng còn chưa kịp có phản ứng gì nhiều, cho đến khi ngã ngồi trên mặt đất, “A u!” Sau khi đau nhức hô lên một tiếng, nàng mới giật mình phát hiện bản thân mình giống như một thứ rác rưởi bị hắn hung hăng ném xuống đất!
Nàng không thể tin được trừng mắt nhìn vị nam tử anh tuấn đang đứng thẳng băng trước mặt nàng, “Ê, ngươi chí ít cũng phải thông báo một tiếng chứ!”
“Giọng nói của ngươi…” Hắn nhíu mày cắt đứt lời nàng, “Ngươi là ai?”
“Ngươi cho rằng ta phải là ai?!” Nàng tức giận vỗ vỗ mông đứng dậy, quà gặp mặt của vị hôn phu tương lai này của nàng phải nói là hơi bị “lớn” đó! Cái mông của nàng đau quá rồi.
“Ngươi rốt cuộc là ai?”
“Ừ, nếu như ngươi là Thừa Diệp bối lặc, ta đây chính là tân hôn thê tử của ngươi!”
“Cái gì?”
“Ngươi không tin? Một đoàn đội ngũ đón dâu hồi nãy vẫn đang ở đằng kia, chỉ là ngươi lại giống hệt như diều hâu bắt gà bay tới chụp lấy ta.” Nàng vừa nói vừa vươn tay, để cách khuôn mặt hắn một chút, nhẹ nhàng lung lay qua lại, thật sự là không nhìn thấy!
Trời ạ, đúng là thiên đố hồng nhan mà, bậy, sai rồi, hắn là nam tử mà, nhưng ý nghĩa cũng không khác nhau mấy, khuôn mặt thanh tú tuấn mỹ đến khiến người ta phải nín thở ngước nhìn, đương nhiên là nhìn trộm thì không thấy được rồi?!
Hắn đột nhiên xoay người bỏ đi, nhưng phản ứng của nàng cũng tức khắc biến đổi, nàng lập tức đuổi theo đến phía trước, không ngờ rằng hắn lại động võ với nàng, không sao, công phu của nàng cũng không phải tệ, chỉ là một trận khoa tay múa chân xuất ra, chẳng lẽ nàng lại thua kém tên mù không thể nhìn thấy này?! Nàng không phục lại xuất ra một chưởng, nhưng bị hắn trở tay chế trụ, không thể động đậy.
Thừa Diệp cố sức đè một cái, nàng đau đớn kêu lên a u, “Ê, ngươi mưu sát thân thê hả?”
“Vậy thì cút xa một chút! Không được tiếp tục theo ta!”
Hắn thô lỗ đẩy một cái, nàng lần thứ hai ngã sấp xuống đất!
Tên gia hỏa này, nàng thở phì phì muốn bò dậy, “Ngươi tưởng là ngươi mù thì có thể –“ Nàng ngậm miệng lại ngay tức thì, ngay cả động tác đứng dậy cũng phải đình chỉ, tư thế này của nàng trông rất buồn cười, giống hệt như con chó nhỏ đang quỳ trên mặt đất, nhưng nàng lại không dám động đậy, bởi lẽ khuôn mặt kia của hắn đang biến thành màu đen, nói nhầm, là tức giận quá mà biến thành màu đen mới đúng!
“Ngươi nói lại lần nữa xem!” Hắn căn răng phun ra, từng bước tiêu sái trở về, còn một cước dẫm nát giá y (áo cưới) của nàng, nàng dám ở trước mặt hắn nói đến hai chữ người mù sao!
Sao vậy? Hai chữ người mù này là cấm kỵ sao?! Nhưng sự thực vẫn là sự thực mà, nàng trong lòng nói thầm, nhưng lại không có can đảm nói ra miệng, trừng mắt nhìn chiếc giầy da đang dẫm nát một góc áo của nàng, nàng âm thầm phun ra một ngụm khí, lại tiếp tục ngẩng đầu nhìn, “Xem như ta cái gì cũng chưa từng nói qua, bất quá, bầu trời đột nhiên mây đen đùn đùn kéo đến, có thể sắp có mưa to, chúng ta hay là mau trở về đi?”
“Muốn về ngươi cứ về đi, ta không thể trở về bái đường với ngươi!” Cuộc hôn sự này hắn đã cự tuyệt ngay từ đầu rồi.
“Tốt! Ngươi có muốn bái đường hay không cũng mặc, nhưng ta không muốn bị mưa làm ướt, ngươi ít nhất cũng phải giúp ta tìm đường chứ!” Nàng vừa nói vừa đem một góc giá y bị hắn đạp nát len lén kéo trở về, cuối cùng đứng thẳng thân thể, rồi lại định tiếp tục nắm ống tay áo của hắn, không ngờ còn chưa kịp động tới hắn, hắn đã thi triển khinh công tiêu sái bỏ đi!
Đùa hoài, chỗ này nàng không quen thuộc nha, hơn nữa nàng còn bị mù đường nữa, nhất định không thể đi ra ngoài được, không theo hắn thì phải làm thế nào? Nàng vội vã thi triển khinh công đuổi theo.
Hai người một trước một sau bay vút vút trong rừng, Thừa Diệp tuy rằng không nhìn thấy, nhưng có thể cảm giác được nàng đang rất gần, hắn không ngờ là thập nhị cách cách lại biết võ công, không quan trọng, chỉ cần nàng đừng tới phiền hắn là được rồi!
Kỳ quái, tên này là mù thật hay mù giả đây? Sao lại giống như nhìn được đường đi vậy! Tình Tâm trong lòng nói thầm.
“Ầm ầm ầm ~~” Trên trời đột nhiên vang lên tiếng sấm, sau đó mấy giây, Tình Tâm mắt thấy một tia sét sắp đánh xuống chỗ Thừa Diệp, nàng không chút suy nghĩ thả người về trước, một tay nhéo cánh tay hắn, cố gắng kéo hắn về một bên, cùng lúc đó, tia sáng trắng kia lại đánh trúng gốc cây đại thụ bên người họ, nàng lại cấp tốc lôi kéo hắn xoay một vòng, mắt thấy thân cây đại thụ bị sét đánh thành hai nửa đang toát ra đóm lửa, nàng lại vội vàng qua một bên nửa vòng…
Trời ạ, nàng tuy rằng là thích mạo hiểm, nhưng không cần oanh oanh liệt liệt ngay từ giây phút đầu tiên vậy chứ.
Nàng vừa thở ra một ngụm khí dài, lập tức từ trên trời trút xuống một trận mưa tầm tã, nàng đột nhiên nhìn thấy Thừa Diệp đang đứng yên bất động, “Ngươi sợ sao? Tia sét kia có đánh trúng ngươi đâu á!”
Hắn biết, nhưng chết tiệt thật! Hắn dĩ nhiên lại bị “động vật” hắn ghét nhất trên đời cứu?! Hắn nheo lại tuấn nhan, tức giận không nói nên lời.
“Hắc, mai dẫn ta rời khỏi chỗ này a, ta cả người ướt đẫm rồi!” Hôm nay chính là ngày đại hỉ của nàng, nhưng lại chật vật đến như vậy!
Thừa Diệp không nói lời nào, ngay cả biểu tình cũng trở nên hờ hững.
“Thừa Diệp bối lặc, chỗ này không phải địa bàn của ngươi sao? Ngươi vừa rồi còn bay tới bay lui, lúc này sao lại đứng yên bất động? Ta không thể đưa ngươi trở về đâu, ngươi chơi xấu cũng vô dụng, nhanh lên một chút…”
“Ồn chết người ta!” Hắn trầm giọng rít lên.
Hắn dĩ nhiên lại hét nàng? Nàng rất không vui khoanh lại trước ngực mắng, “Tên gia hỏa này –“