àu khắp thiên hạ cũng là chuyện hiển nhiên, nàng vừa nghĩ vừa đọc giá cả hàng hóa cung cấp.
“Mức giá này quá đắc, ngươi ở một bên ghi chú giá cả thương lượng- ”
“Được.” Nàng một bên viết, một bên chú ý thấy hắn đang nói chuyện nên miệng trống không, liền nhanh tay lẹ mắt cầm đũa gắp một miếng bánh ngọt nhét vào trong miệng hắn.
Thừa Diệp cắn răng nuốt xuống, đang muốn mở miệng, lại bị nàng nhét vào một miếng, hắn nổi trận lôi đình cố sức đập bàn.
Nàng biết hắn có chút thích sạch sẽ, không muốn làm dơ thư phòng, cho nên tuyệt đối sẽ không nhổ thức ăn ra, vì vậy nàng rất yên tâm đem một chồng nhỏ thức ăn đổ hết vào miệng hắn, “Ta biết ngươi có chuyện muốn nói, nhưng chờ ngươi ăn xong ta để cho ngươi nói.”
Hắn có thể nói sao? Nàng lại cho rằng miệng hắn lớn đến chừng nào chứ? Nhét đến hắn muốn nhai cũng nhai không được! Vất vả lắm mới nuốt xuống hết, sau đó lại có một bát canh đổ vào miệng.
“Ta biết mùi vị rất không hợp, nhưng ai bảo ngươi gần đây không ăn cái gì, miễn cưỡng uống hết đi!”
Hắn bị ép uống xong. bởi vì nếu hắn không uống, nữ nhân chết tiệt này sẽ thỉnh sàn nhà uống giùm, sau đó lại phân phó Tiểu Liễu đem thêm một bát khác đến, cho nên đây là chén thứ mấy hắn uống xong? Cả hắn cũng nhớ không rõ.
Nhưng hắn gần đầy thật sự không ăn uống gì, Tĩnh Vũ từng nói, hắn rất nhanh sẽ đưa đan dược tới, vậy mà một ngày rồi lại một ngày qua đi, trước sau vẫn chưa thấy người.
Hắn mỗi ngày đều trông ngóng, đợi chờ, muốn phái người đi hỏi, nhưng trái lại trấn an chính mình, nếu đan dược luyện thành, Tĩnh Vũ nhất định sẽ khẩn cấp đưa tới, bởi vậy nếu như trì hoãn chắc chắn đã có vấn đề gì xảy ra, hắn phái người đi thúc dục thì có tác dụng gì? Tâm trạng bị dày vò, lại không thể làm được gì.
“Ngươi rốt cuộc đang buồn bực chuyện gì? Nói ta nghe đi, ta cho ngươi ăn kẹo.” Nàng giống như đang lừa một tiểu hài tử vỗ vỗ đầu hắn, hắn phát cáu muốn đánh tay nàng ra, nhưng lại đánh không tới, tức giận đến mức nghiến răng nghiến lợi, “Chết tiệt, ta không phải tiểu hài tử!”
“Vậy thì đừng giống như tiểu hài tử, a mã, ngạch nương đã quay về Dương Châu rồi, lại bàn giao cho ta, quả thực giống như bàn giao một tiểu oa nhi ba tuổi, ngươi biết hay không?” Nàng nhịn không nổi nhếch nhếch đôi môi đỏ mọng, “Nhưng mấy ngày trước ngươi cũng rất tốt, sau bây giờ- ”
“Ngươi ra ngoài cho ta, đừng phiền ta nữa!”
“Ngươi nói cho ta biết, ta sẽ không phiền ngươi nữa.”
“Ngươi đừng nên chọc tới ta!”
Gân xanh trên trán hắn nổi lên dữ dội, nhưng nàng chính là thành viên của công chúa bang ăn rất nhiều gan hùm mật gấu, một chút cũng không sợ, “Để ta đoán xem có được không?”
Cửa thư phòng lập tức mở ra, hai môn thần bước vào, chắp tay nói, “Bối lặc gia.”
“Kéo nàng ra ngoài cho ta!” Hắn rống đến họng muốn đau rồi.
Tình Tâm nhìn hai người tay chân luống cuống, cũng nhìn thấy nét mặt lo lắng của Tiểu Liễu, nàng cười cười, “Tốt, vậy chuyện tiếng nước ngoài kia đừng tìm ta nữa, không phải gia cần thì ép ta ở lại, không cần lại đuổi ta đi, làm ngươi như vậy thật sự quá lợi rồi?”
Tề Tâm, Tề Lực muốn cười lại không dám cười, mấy ngày nay, thiếu phúc tấn có thể nói là đem chủ tử ăn đến gắt gao rồi, bọn họ đối với nàng vô cùng kính phục.
Thừa Diệp tuấn nhan nheo lại, mím chặt môi, nhưng lại không nói nửa lời.
“Tốt, rất có khí khái, lần sau đừng tới tìm ta giúp đỡ, đi thôi.” Nàng lớn tiếng nói, nhưng vẫn ngồi ngay ngắn bất động trên ghế.
Thừa Diệp rất tức giận, nhưng lại không thể không thỏa hiệp, “Khoan đã, các ngươi ra ngoài đi!”
Tề Tâm, Tề Lực giương miệng cười, chắp tay ra ngoài, lần thứ hai đem cửa đóng lại.
“Được rồi, ngươi đã không muốn ta ra ngoài, chuyện kia tiếp tục, để ta đoán xem tại sao ngươi mây đen ngập đầu như vậy.”
Tình Tâm lấy tay chống má, tỉ mỉ suy trước nghĩ sau, đột nhiên ánh mắt sáng lên, “Tĩnh Vũ! Đúng không? Ta nhớ rõ ngươi nói hắn có chuyện quan trọng phải làm, cho nên ngươi không phải đang đợi chuyện quan trọng này chứ?”
Hắn nhíu mày, một nữ nhân sao có thể thông minh như vậy? Nàng cùng với những nữ nhân chỉ biết nhìn hắn cười khúc khích, chỉ biết nói lời nhỏ nhẹ dịu dàng, chỉ biết nói chuyện không đâu hoàn toàn khác biệt.
“Bị ta nói trúng rồi? Ngay từ đầu, ta một chút cũng không ngốc, có muốn ta thay ngươi tìm Tĩnh Vũ hỏi xem chuyện quan trọng kia làm tới đâu rồi không?”
Hắn có chút dao động, dù sao hắn cũng chờ đến muốn hết kiên nhẫn rồi, hắn muốn sớm được khôi phục thị lực một chút.
“Cọc cọc”. Tiếng đập cửa vang lên.
“Lại sao vậy?” Nàng xoay người nhìn nam nhân tuấn dật đứng ở giữa hai môn thần, cười đến mê người, “Hắc, thật sự là nói người người đến a!”
Thừa Diệp vừa nghe, trong lòng chấn động, không ngồi được nữa lập tức đứng dậy, tiếp đó đi ran goài.
“Gia nhà ta chờ ngươi mấy ngày rồi, ta sẽ không quấy rầy các ngươi nói chuyện.”
Tình Tâm liếc mắt nhìn thần tình kích động của Thừa Diệp, cười cười muốn Tiểu Liễu cùng nàng rời đi.
Tuy rằng nàng cũng rất hiếu kỳ muốn biết chuyện quan trọng kia là gì? Nhưng dựa vào cá tính của Thừa Diệp, muốn hắn tiết lộ bí mật còn khó hơn lên trời, nàng tốt nhất là đừng lãng phí thời gian.
“Tiểu Liễu, ngươi gặp qua Tĩnh Vũ chưa?”
“Vâng, ba năm trước từng gặp qua một lần, sau đó, một năm thỉnh thoảng cũng gặp hai, ba lần, nhưng hắn hay đi vội vàng lắm.”
“Hắn làm nghề gì?”
“Không biết, chỉ biết là hảo bằng hữu của bối lặc gia.”
Thật sự là một đáp án tốt.
Trong thư phòng –
“Xin lỗi, đã để ngươi phải đợi lâu.” Tĩnh Vũ thực sự rất xin lỗi.
Thừa Diệp nhịn không được kích động xác định lại lần nữa, “Thật sao?!”
“Là thật.” Hắn cười cười từ trong lòng lấy ra một chiếc bình ngọc màu trắng, nắm chặt trong tay.
“Mỗi ngày một viên, mỗi ngày vận công ba canh giờ, độc khí lắng đọng trong cơ thể cần một tới hai mươi ngày vận chuyển, liền có thể tan đi, đến lúc đó,” Hắn mỉm cười nắm tay hảo hữu, “Thế giới của ngươi lại có màu sắc rồi.”
“Đến lúc đó, ta nhất định đa tạ ngươi xứng đáng.”
“Cứ đợi một khoảng thời gian đã, ta ngày mai sẽ đến Âm sơn, có một loại thiên tiên thảo vô cùng trân quý vừa kết quả, ba ngày không hái, rớt xuống đất sẽ không còn giá trị, thời gian cấp bách- ”
“Ta hiểu, ngươi mau đi đi.” Hảo hữu này của hắn là một dược si, suốt đời theo đuổi kỳ trân dị thảo, hắn hiểu rất rõ.
Vì vậy Tĩnh Vũ chính là vội đến cũng là vội đi, khiến kẻ muốn bắt hắn giải tỏa thắc mắc trong lòng – Tình Tâm cũng chỉ có thể xoa bóp tay.
Ngày thứ hai, khi trời mới tờ mờ sáng, Thừa Diệp đã đi ra rừng rậm sau hậu sơn, ở trên bãi cỏ hắn thường luyện công vận công khử độc.
Ba năm trước, thứ hắn trúng chính là độc môn độc dược của Tứ Xuyên Đường gia, nhưng giải dược duy nhất ngay từ đầu đã bị Đỗ Thải Tuyên nhảy vực vứt xuống vực sâu vạn trượng, hảo hữu tuy rằng thay hắn cầu xin Đường gia, Đường gia cũng rất rộng lượng cho biết cách điều chế giải dược, nhưng trong giải dược lại có nhiều kỳ trân dị thảo từ lâu đã mất tích, thậm chí cần máy của động vật quý hiếm hòa trộn mới có thể luyện thành.
Biết được cách giải nhưng lại không cách nào điều chế, Tĩnh Vũ khổ cực tìm kiếm ba năm, hắn cũng rơi vào bóng tối ba năm, bây giờ cuối cùng cũng có thể thấy được ánh mặt trời.
Kế tiếp vài ngày, hắn đều ngay lúc trời tờ mờ sáng mà ra sau rừng vận công giải độc, mọi người đều cho rằng hắn đến rừng rậm luyện võ, làm việc nghỉ ngơi cũng như bình thường, ngay cả Tình Tâm là người muốn nỗ lực từ những việc hắn làm tìm ra manh mối cũng không thấy gì kỳ quái, đương nhiên cũng không nghĩ ra là có liên quan đến Tĩnh Vũ.
Thừa Diệp trải qua những ngày bình yên tự tại, nhưng nàng lại gặp phải nhiều điều phiền toái – Đỗ Kiều Tuyên thấy bà mai không ngừng tới cửa, mỗi ngày đều đến gây sự với nàng, nhưng nàng nào có nhiều thời gian như vậy lo cho Đỗ Kiều Tuyên, lần nào cũng trực tiếp điểm vào hôn huyệt, để nàng đi cãi với Chu công.
Thạc Nhân mỗi lần đều phụ trách ôm Đỗ Kiều Tuyên về phòng, tuy rằng vẫn lẳng lặng chờ nàng, nhưng thâm tình trong mắt không gạt được người khác, Tình Tâm muốn hắn dũng cảm yêu, dũng cảm nói với Thừa Diệp là hắn muốn Đỗ Kiều Tuyên, nhưng hắn lại sợ đến mặt mày trắng bệch, vội vã bỏ đi, khiến nàng cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Vào một buổi tối, sau khi ở thư phòng làm xong công sự, nàng nhịn không được mở miệng, “Ta có thể quay về Bắc Kinh gặp a mã, ngạch nương không?” Kỳ thực nàng muốn trở về tìm bằng hữu trong công chúa bang, cũng muốn rời khỏi cái nơi không khí ngột ngạt này.
“Không thể.”
“Tại sao?” Nàng sửng sốt, “Chuyện những sổ sách này, có thể để Hà tổng quản- ”
“Không phải việc đó, mà là Lâm di nói với ta, Lâm di đã thay Đỗ Kiều Tuyên chọn được nhà chồng rồi, đó là phương bắc vọng tộc, ngươi dù sao cũng là nữ chủ nhân, khi bọn họ tới đón dâu, ngươi ra mặt.”
“Nam chủ nhân ngươi không có ở đây à?”
“Ta không gặp người lạ.”
Nàng đảo đôi mắt trắng dã, khẳng định lại là cái tự tôn ngu xuẩn kia tác quái rồi, “Chuyện này Thạc Nhân biết chưa?”
“Can gì đến hắn?”
“Ngươi làm đại ca người ta đó, còn không biết hắn thích Kiều Tuyên cô nương sao?”
Hắn nhíu mày, “Ta không biết, nhưng hắn có dị nghị gì có thể tới tìm ta bàn mà.”
“Không xong, lá gan hắn chỉ như gan chuột…”
“Cọc cọc.”
Tiếng đập cửa thình lình vang lên cắt đứt câu chuyện của hai người bọn họ, Tình Tâm đứng dậy mở cửa, “Chuyện gì?”
Tề Lực đứng ở bên ngoài, trước tiên quay đầu nhìn một cái, nàng cũng nhìn qua, chỉ thấy Đỗ Kiều Tuyên nước mắt như mưa, mà Tề Tâm đang đỡ lấy nàng, không cho nàng vào, “Kiều Tuyên cô nương muốn cầu kiến bối lặc gia một lát.”
“Bảo nàng đi.”
“Thỉnh nàng vào.”
Thừa Diệp bên trong cùng Tình Tâm bên ngoài hầu như cùng lúc lên tiếng.
Sắc mặt Thừa Diệp chuyển sang khó chịu, đứng dậy đi tới bên người nàng, “Ở đây khi nào tới phiên ngươi làm chủ?”
“Hôn sự của nàng là ngươi cố ý an bài, ít ra cũng phải nghe nàng nói thế nào chứ, dù sao ngươi cũng muốn đem nàng ra ngoài mà.”
Thấy hắn mím môi, đại biểu cho không ý kiến, nàng nhìn Tề Lực nháy mắt mấy cái, “Để nàng vào đi.”
Tề Tâm cũng nghe thấy, hắn lập tức nhường đường, Đỗ Kiều Tuyên trên mặt đầy vệt nước mắt lúc này mới đi tới, vừa rồi Tình Tâm cùng Thừa Diệp nói chuyện với nhau nàng đều nghe rõ, cho dù nàng không thích Tình Tâm, nhưng vẫn phải nói một câu, “Cảm tạ.”
Tình Tâm thản nhiên cười, “Đừng khách khí, nhưng ngươi phải chuẩn bị tâm lý, hắn không phải kẻ có tính nhẫn nại.”
Con ngươi đen của Thừa Diệp híp lại, nữ nhân này tưởng hắn lỗ tai hắn bị điếc hay sao? Dám thẳng thắn như vậy phê bình hắn!
Đỗ Kiều Tuyên có chút kinh ngạc, nhưng nhìn thấy nụ cười mỹ lễ đắm chìm dưới trăng kia, nàng đột nhiên thấy Tình Tâm cũng không đáng ghét như nàng tưởng tượng.