ó nguy hiểm gì không? A Mặc nói phải đi xử lý là ý gì? Cửu Thiên Huyền Nữ có phải lại muốn gây phiền phức không?
Quan trọng nhất là, Boss của cô rốt cuộc có bị hóa ma hay không, cô có thể nói ra sự thực với anh không?
Nghiêm Lạc cảm thấy Chúc Tiểu Tiểu rất khó hiểu, dáng vẻ cô rõ ràng là có chuyện nhưng lại đề phòng do dự không quyết. Anh không thích cô như thế, nhưng anh cũng không ngốc, cho nên không bức hỏi, chỉ nắm lấy tay cô đưa cô đến chỗ đậu xe. Bọn họ bây giờ đã là vợ chồng rồi, có chuyện gì về nhà từ từ nói, anh nhất định không để người khác ức hiếp cô.
Chúc Tiểu Tiểu lòng dạ rối bời, đi đến bên đường, không kiềm chế được quay đầu nhìn sang phía quảng trường. Người ở đó tấp nập đông đúc, chỉ không biết chị Mạn bây giờ có phải đã an toàn thoát thân rồi không?
Nghiêm Lạc dừng bước, cúi đầu nhìn cô: "Sao vậy?". Thuận theo ánh mắt cô nhìn ra, chỉ thấy một sạp hàng nhỏ bán bắp rang bơ và kem bông trên quảng trường.
"Khát rồi? Hay là muốn ăn bắp rang bơ?", Nghiêm Lạc dịu giọng dỗ dành. Heo Con bảo bối nhà anh vui vẻ đi khoe khoang ăn mừng, kết quả chỉ sau nửa ngày đã lại nhăn nhó thành ra thế này. Anh rất giận Tề Nghiên La và Tất Mặc Kỳ, nhưng mà nguyên cớ sự việc để sau hẵng hỏi, bây giờ anh chỉ muốn dỗ dành cho cô vui vẻ một chút. Chỉ cần cô vui, mua cho cô một xe bắp rang bơ cũng không thành vấn đề.
Chúc Tiểu Tiểu gật đầu: "Vâng, bắp rang bơ, còn muốn kem bông".
Nghiêm Lạc gật đầu, đi về phía sạp hàng nhỏ kia. Thân hình anh cao lớn, khí chất tuyệt đẹp, đứng trong đám người toát lên mấy phần dáng vẻ thanh tao. Anh xếp sau hàng người đang mua đồ ăn vặt, vẫn vô cùng hút mắt người khác. Chúc Tiểu Tiểu nhìn thấy, lại có chút muốn khóc, bọn họ có thể ở bên nhau bao lâu?
Điện thoại vang lên, Chúc Tiểu Tiểu nghe máy, Ray vô cùng hoảng hốt hét: "Tiểu Tiểu mau tránh, có chiếc xe máy đang lao đến đó". Anh còn chưa nói xong, Chúc Tiểu Tiểu đã nghe thấy tiếng động cơ xe máy vun vút ở phía sau.
Chúc Tiểu Tiểu chẳng kịp quay lại nhìn, lập tức chạy tới lẩn vào giữa đám người, nhưng rõ ràng người lái xe kia không quan tâm có nhiều người hay không, chiếc xe đuổi theo cô lao vào đám đông.
Đám người kinh hoảng tản ra, Chúc Tiểu Tiểu bị đẩy ngã, đập người xuống đất, chiếc xe nhân cơ hội lao đến, Chúc Tiểu Tiểu vội vàng lăn một vòng, mạo hiểm tránh. Chiếc xe đó hỏa tốc quay đầu, định lao tới một lần nữa, nhưng lúc này, nó giống như vấp phải thứ gì đó, cả người và xe bổ nhào giữa không trung, lăn hai vòng, nằm sõng soài ra đất
Đám người trên quảng trường hét lên kinh hãi, hoảng loạn tản ra. Người lái xe máy bị chiếc xe đè lên, đau đớn kêu gào. Nghiêm Lạc mặt tái xanh, chân như giẫm trên vạn trượng lửa giận đi đến, anh đỡ Chúc Tiểu Tiểu dậy, nhìn cô xác nhận không bị thương, sau đó nheo mắt lại từ từ đến gần người lái xe kia.
Người lái xe khuôn mặt khinh hãi, hắn ta có ngốc hơn nữa cũng biết vừa rồi chiếc xe tác quái vì chuyện gì. Nhưng toàn thân hắn ta bị đập đau đến mức muốn nát cả ra, chiếc xe máy lại đè lên hắn ta với trọng lượng lớn như vậy, hắn ta không cách nào di chuyển được nửa phân.
Song còn chưa đợi Nghiêm Lạc đến gần, đột nhiên "bùm" một tiếng, lửa bốc ngút trời, chiếc xe máy kia không hề báo trước mà đã nổ tung. Nghiêm Lạc dừng bước, quay đầu về phía đám người tìm kiếm, đụng ngay ánh mắt độc ác lạnh tanh như rắn của Bắc m Vương.
Hai người nhìn nhau một lát, Bắc m Vương quay đầu lẩn vào đám người rồi mất hút. Nghiêm Lạc cũng không để ý đến những hỗn loạn xung quanh, quay người trở về bên Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu sờ vào trong túi, cảm thấy chiếc bình nhỏ đã không còn hoàn chỉnh, miệng túi bị ướt rồi, nước Tỉnh Tuyền thấm vào lớp vải quần áo, mảnh vỡ thủy tinh cắm vào đầu ngón tay Tiểu Tiểu, nỗi đau của mười đầu ngón tay nhói lên tim, cô không nhịn được, đau đớn khóc thất thanh.
Cô thật vô dụng, đến một chiếc bình nhỏ cũng không bảo vệ được, cô không bảo vệ được Boss, cô là đồ bỏ đi.
Cô khóc vô cùng bi thảm, một bụng lửa giận của Nghiêm Lạc cũng bị ép xuống, anh chẳng biết làm thế nào, thở dài, ôm chặt cô trong lòng, gạt hết đi tất cả thắc mắc hay tức giận. Nhìn cô cúi đầu, nước mắt rơi xuống chiếc điện thoại vỡ nát trên mặt đất, anh khom lưng nhặt chiếc điện thoại lên.
"Đừng khóc, điện thoại hỏng rồi anh lại mua cho em cái mới."
Chúc Tiểu Tiểu càng khóc òa lên: "Ở trong đó có rất nhiều ảnh của anh, em lưu rất lâu rồi". Trời biết được cô làm sao phải để ý chuyện này, Tỉnh tuyền cũng không còn nữa rồi, cô nên làm thế nào?
Nghiêm Lạc dùng đầu ngón tay lau vệt nước mắt trên mặt cô: "Đừng khóc nữa, quay về chụp ảnh mới, anh để em tùy ý chụp, muốn chụp thế nào cũng được". Anh rất ghét chụp ảnh, cho nên Chúc Tiểu Tiểu lần nào cũng phải chụp lén mới có được ảnh của anh, nhưng bản thân anh lại rất thích chụp cô, trong điện thoại của anh cũng toàn hình của cô.
Giữa cảnh hỗn loạn trên quảng trường, từ xa truyền đến tiếng còi xe cảnh sát. Nghiêm Lạc bế Chúc Tiểu Tiểu lên, đi về chỗ đỗ xe.
"Boss, em thật vô dụng, em xin lỗi anh." Cô khóc thút thít, đau lòng muốn chết, Nghiêm Lạc tốn bao công sức, mất cả hồi lâu mới nghe được cô nói gì.
"Em nói xin lỗi anh, là nói chúng ta vừa mới đăng ký chưa được nửa ngày, em liền thay lòng đổi dạ rồi?" Nghiêm Lạc đặt cô vào trong xe, rút giấy ăn ra lau mặt cho cô, cố ý trêu đùa.
"Làm gì có?" Chúc Tiểu Tiểu cướp lấy hộp giấy ăn, cho ông chồng mới nhậm chức này một chưởng.
Anh thấy cô đã lấy lại tinh thần, cười cười, thay cô vén mấy sợi tóc dính trên gò má. Nghiêm Lạc vận khí thăm dò xung quanh, nhưng không có gì nguy hiểm, thế là không kìm được ôm cô đặt lên đầu gối, hôn lên cái mũi vì khóc mà đỏ hồng của cô, hôn lên làn môi hồng phấn của cô.
"Ngoại trừ việc em thay lòng đổi dạ anh không tiếp nhận nổi, những thứ khác anh nghĩ vẫn được. Cho nên em muốn xin lỗi anh, cũng thực sự rất khó đó." Ý câu nói này vẫn là khẳng định, ngoài anh ra cô không thể có ai khác được.
"Vua tự mãn!" Chúc Tiểu Tiểu lau mũi, xử lý sạch sẽ khuôn mặt mình, lười nhác vùi đầu vào lòng Nghiêm Lạc, rất lâu không nói gì.
Nghiêm Lạc vuốt tóc cô, rất nhẫn nại đợi cô lên tiếng.
Qua rất lâu, Chúc Tiểu Tiểu cuối cùng nói: "Boss, nếu như thần biến thành ma thì sẽ thế nào?".
"Giết chóc! Ma tính sẽ kích thích tất cả các mặt tiêu cực, việc trước đây thần không muốn làm nhất, khi trở thành ma sẽ lại thấy nhất định phải thực hiện."
"Vậy ví dụ Cửu Thiên Huyền Nữ nếu như biến thành ma, bà ấy sẽ làm gì?"
"Ừm, bà ấy chắc sẽ giết sạch Huyền Thiên phái trước nhỉ, sau đó sẽ giết hết tất cả những vị thần ngăn trở bà ta, tự mình xưng bá trời đất." Cửu Thiên Huyền Nữ lấy Huyền Thiên phái làm vinh dự, lại thề chết bảo vệ thiên đình, thần tộc, nếu như thành ma rồi, đây chẳng phải kết quả có khả năng nhất sao?
"Vậy nếu như anh biến thành ma thì sao?" Chúc Tiểu Tiểu cẩn trọng hỏi, ngước mắt lên quan sát phản ứng của Nghiêm Lạc.
"Anh? Vậy anh chắc sẽ giết thần trước, dù gì nhiều năm như vậy rồi, anh bị thần tộc chèn ép, chịu rất nhiều vất vả, nhưng lý trí bảo anh không thể báo thù, phải làm tốt công việc. Nếu như anh thành ma rồi, chắc là bộ phận này sẽ bạo phát trước đó."
Nghiêm Lạc thản nhiên nói, Chúc Tiểu Tiểu lại nghe đến mức kinh hãi run rẩy, lời dự báo kia có nói: Giết thần diệt thế. Lẽ nào cuối cùng ra tay hủy diệt trời đất, lại là thần, là Boss của cô?
"Em làm sao vậy? Chuyện xảy ra có quan hệ đến thần nào đó bị hóa ma?" Nghiêm Lạc hôn lên trán cô, trái tim cô lại đập rất dữ dội, xem ra chính là chuyện này.
"Boss, thần phải như thế nào mới có thể bị hóa ma, có cứu được không?"
"Muốn hóa ma cũng không dễ. Nếu như không phải là bản thân thần thay đổi linh hồn, tín ngưỡng, tự nguyện sa vào ma đạo, thì chỉ còn có một phương thức, chính là ma độc. Ma độc vô hình, từ từ xâm nhập vào hồn thể, chỉ cần thời gian, điều kiện, hoàn cảnh thích hợp, hồn của thần bị ma độc ăn mòn, cuối cùng trong chốc lát thay đổi, sẽ bị ma tính khống chế làm ra những chuyện mà bình thường sẽ không bao giờ làm. Nếu như muốn cứu trị, trong cổ thư chỉ nói đến một phương pháp, chính là để anh ta uống nước Tỉnh tuyền. Nhưng mà Tỉnh tuyền đã bị phong ấn, không thể có được loại nước đó nữa rồi.”
Anh nói xong, Chúc Tiểu Tiểu không kìm được, lại khóc. Cô ôm chặt lấy Nghiêm Lạc, buồn bã tột cùng: "Boss, em đã lấy được nước Tỉnh tuyền, nhưng em không giữ được, bình rơi vỡ rồi, nước Tỉnh tuyền không còn nữa, làm thế nào đây? Làm thế nào đây?".
Nghiêm Lạc cau mày, kéo Chúc Tiểu Tiểu ra, nghiêm túc hỏi: "Em lấy đâu ra nước Tỉnh tuyền, ai bị hóa ma rồi?".
"Là anh, Boss, là anh!"
Đòn cảnh tỉnh này của Chúc Tiểu Tiểu đâm thẳng vào tim Nghiêm Lạc, Chúc Tiểu Tiểu lau khô nước mắt bắt đầu nói rõ ràng rành mạch toàn bộ sự việc cho anh, cuối cùng nói: "Boss, bọn em không phải cố ý giấu anh đâu, chỉ là sợ vạn nhất chuyện này là sự thật, không biết anh khi nào thành ma, vạn nhất nước Tỉnh tuyền không còn nữa, thì không có hy vọng rồi".
Cô nói xong nước mắt lại tuôn rơi, Tiểu Tiểu lau đi, tiếp tục nói: "Nhưng bây giờ nước Tỉnh tuyền không còn nữa, mặc kệ là thật hay giả, em cũng không sợ. Em sẽ ở bên cạnh anh, chúng ta lại nghĩ cách, nhất định còn hy vọng".
Nghiêm Lạc không nói gì, chỉ nhìn Tiểu Tiểu thật lâu. Qua một lúc, Chúc Tiểu Tiểu lo lắng đẩy anh: "Boss".
Nghiêm Lạc ra sức hôn Chúc Tiểu Tiểu, sau đó ôm chặt cô vào lòng, áp lên trái tim. Tim anh đập rất manh, Chúc Tiểu Tiểu thậm chí có thể cảm thấy nỗi kinh hãi trong đó.
Boss mạnh mẽ nhất của cô, Boss vĩ đại nhất của cô, cũng biết sợ hãi? Chúc Tiểu Tiểu ôm Nghiêm Lạc với toàn bộ sức lực mình có: "Boss, nói chưa biết chừng đó không phải sự thật, chúng ta lại nghĩ biện pháp".
Nghiêm Lạc không nói gì, anh nhớ lại tất cả việc làm sau khi xuất thế của Bắc m Vưong, mỗi một lần giao đấu của bọn họ, mỗi một lần lùi bước hoặc bỏ chạy của Bắc m Vương. Đúng rồi, ông ta làm sao có thể dễ dàng lùi bước như thế, sự khiêu khích của ông ta luôn luôn đến bất ngờ và kỳ lạ, hóa ra là vậy, hóa ra là vậy...
Ma độc, lại là ma độc!
Tuy không nghĩ ra làm sao bị hạ độc, nhưng Nghiêm Lạc cảm thấy chuyện này có đến tám, chín phần mười là sự thật. Anh bị thương rất lâu không khỏi, lại đột nhiên hoàn toàn khỏe mạnh, tinh lực cũng đột nhiên dồi dào hơn từ trước đến nay. Sự nhẫn nại của anh hình như càng lúc càng kém, có lúc thì vô cớ cáu kỉnh, có lúc lại lười nhác chuyện gì cũng không muốn làm...
Tỉ mỉ nhớ lại, Nghiêm Lạc kinh hãi phát hiện, anh thật sự có chút thay đổi rồi. Lúc đầu anh lại cho rằng đó là do anh bị ép thoái vị nên tâm lý tiêu cực tích tụ, biểu hiện của anh dù cởi mở, nhưng trong lòng đương nhiên vẫn không thể cam tâm. Anh cho rằng bởi vì Heo Con trở về bên cạnh, anh đã được hạnh phúc, đương nhiên cũng có chút lười biếng, không muốn làm gì. Anh còn cho rằng do mong muốn của mình không được thỏa mãn, rất lâu mà chưa thể cùng Heo Con chính thức hòa hợp, cho nên tâm hoảng ý loạn, mất đi kiên nhẫn...