Tất Mặc Kỳ quay người nhìn cô, bóng dáng màu đỏ đó dưới những tia nắng mặt trời, tỏa ra ánh sáng đẹp mắt, cô hùng dũng hiên ngang, không hề sợ hãi. Tất Mặc Kỳ nhìn thẳng vào mắt cô, hai người dùng ánh mắt giao đấu với nhau, sau đó anh không quay đầu lại nữa, kéo các quỷ sai rời đi.
1 Thượng bất chính, hạ tác loạn: Bề trên không quang minh chính đại, kẻ dưới ắt làm loạn.
Ba ngày sau, thủ hạ của Tất Mặc Kỳ mang về tin tức anh muốn biết, hóa ra cô gái đó tên là A La, cùng huynh trưởng Diêm La mới gia nhập thần giới chưa lâu. Hai huynh muội này pháp lực cao cường, thân thủ bất phàm, lại là những người trừ ác phục thiện, cũng đã làm được không ít việc tốt, nhận được sự tán thưởng sâu sắc của thần tộc. Trước mắt, thần tộc đang bàn bạc phong cho bọn họ chức vị gì đó.
Tất Mặc Kỳ nghe rồi tiếp tục uống rượu, chẳng nói lời nào, thuộc hạ kia đứng như trời trồng chẳng biết phải làm sao, cuối cùng đành lui ra ngoài.
Lại qua mười ngày nữa, Tất Mặc Kỳ tuần tra quay về, nhìn thấy trước cửa đại điện có mấy quỷ sai tùy tùng của Bắc m Vương đứng, liền biết Bắc m Vương lại đang bày tiệc mời khách. Anh có thể tránh thì tránh, đang định đi theo đường vòng, lại nhìn thấy hai vị phó vương khác cùng bước vào đại điện, anh tiện miệng hỏi thăm quỷ sai: "Hôm nay ai đến thế?".
"Bẩm Tất Vương, là Thái Ất Chân Nhân đưa một cặp huynh muội mới nhập thần giới đến gặp Đại vương."
Thái Ất Chân Nhân? Thật là nhàn rỗi không có việc gì. Tất Mặc Kỳ không ngừng bước chân, đi về cung điện của mình.
Thái Ất Chân Nhân, người đó nhìn không vừa mắt Bắc m Vương rất lâu rồi, luôn muốn đến thuyết giáo bảo địa phủ thay đổi phương thức quản chế đối với hồn phách loài người. Đáng tiếc Bắc m Vương từ trước đến nay không coi ông ta ra gì. Lần này ông ta lại muốn đến làm việc công cốc.
Đột nhiên, Tất Mặc Kỳ dừng bước, quay người lại hỏi: "Ngươi vừa rồi nói, cùng đi với Thái Ất Chân Nhân, là một cặp huynh muội mới nhập thần giới?".
"Bẩm Tất Vương, đúng như vậy."
"Bọn họ là ai?"
"Nghe nói là hai huynh muội tên Diêm La và A La, tình hình cụ thể thì không rõ lắm. Nhưng mà..." Quỷ sai kia tra mặt ra, sán đến nhỏ giọng cười hì hì nói: "Muội muội kia dung mạo như hoa như ngọc, mấy vị vương khác cũng qua đó rồi".
Ẩn ý trong câu nói này, Tất Mặc Kỳ đương nhiên hiểu. Anh đã nói rồi mà, một Thái Ất Chân Nhân, dăm bữa nửa tháng lại đến tìm phiền phức, làm sao còn có thể gọi mấy kẻ kia ra mặt khoản đãi, hóa ra vì có sự hiện diện của mỹ nhân.
Tất Mặc Kỳ cũng hiếu kỳ, quay người đi về phía đại điện, anh muốn xem xem, mỹ nữ nóng nảy chính nghĩa lần trước, hôm nay đang chơi trò gì.
A La của lần này rất khác lần trước. Cô mặc áo hoa, đầu cài trâm phượng, gương mặt trang điểm tinh tế, yên tĩnh ngồi phía sau huynh trưởng.
Người tên gọi Diêm La kia, nhìn thế nào cũng thấy chỉ có ba phần giống với A La, mang vẻ đẹp của một đấng trượng phu. Anh ta tướng mạo đường hoàng, khí thế lấn áp người, chỉ ngồi ở đó thì đã khiến người ta không dám coi thường rồi.
A La ở phía sau hơi cúi mặt xuống, trong đại điện này ngoại trừ cô ra, còn lại đều là đàn ông, cô khép nép ngồi sau lưng huynh trưởng, cũng hiện rõ mấy phần e thẹn động lòng người.
Đợi khi Tất Mặc Kỳ khôi phục được thần trí, mới phát hiện mình cũng giống như các vị chủ nhân khác trên điện, đang nhìn chăm chú A La này. Anh rời ánh nhìn, lại hướng đến cặp mắt phảng phất như nhìn thấu tất cả kia của Diêm La.
Tất Mặc Kỳ đột nhiên rất muốn cười, lẽ nào vị quân tử nghe nói là chính khí lẫm liệt, dương thiện phạt ác trước mắt đang định bán muội muội?
Nghĩ thế Tất Mặc Kỳ như ngồi trên thảm kim, anh ngẩn ra một lát rồi vội vàng rời đi, đặc biệt không nhìn lại mấy khuôn mặt háo sắc của đám người gọi là vua địa phủ bao gồm cả Bắc m Vương trong đó nữa.
Về đến cung điện của mình, Tất Mặc Kỳ uống một tuần rượu, cảm thấy đầu óc tỉnh táo trở lại.
Hai huynh muội này đang chờ thần tộc ban chức, bây giờ lại cùng Thái Ất Chân Nhân đến địa phủ thăm hỏi, chắc chắn là không có ý tốt.
Diêm La kia ngạo mạn không chịu gò bó, tràn đầy vẻ tự tin, ánh mắt nhìn sang Bắc m Vương không có nửa chút khuất phục, lấy lòng, đương nhiên không phải đến cầu xin một chức vị. Mà Thái Ất Chân Nhân và A La hai người này, Tất Mặc Kỳ dù gì cũng là tận mắt thấy bọn họ bất mãn thế nào đối với cách làm việc của địa phủ. Cho nên đoán chắc rằng Diêm La kia cũng cùng chung thái độ với bọn họ.
Thái Ất Chân Nhân kêu gọi không ít người trong thần tộc phản đối Bắc m Vương, Tất Mặc Kỳ lén lút lấy được chút tin tức. Đến hôm nay xem ra, khả năng hai huynh muội Diêm La này liên minh với thần tộc đoạt vị là rất lớn.
Tất Mặc Kỳ lại uống cạn mấy chén rượu nữa, lẽ nào bàn tay thần tộc cũng muốn duỗi đến địa phủ bên này?
A La kia, trang điểm kỹ càng, cố ý làm ra dáng vẻ dụ dỗ. Tất Mặc Kỳ trong lòng bứt rứt, cô ấy mà lại cởi mở như vậy! Hừ, nhất định là Diêm La, để đạt được mục đích, lợi dụng cả sắc đẹp của muội muội mình rồi.
Thật đáng ghét!
Rượu càng uống càng vô vị, Tất Mặc Kỳ không kìm được, gọi quỷ sai đến, cẩn thận hỏi động tĩnh bên đại điện.
Cuối cùng, khi mấy người Thái Ất Chân Nhân cáo từ, Tất Mặc Kỳ lặng lẽ qua đó, anh chỉ đứng từ xa nhìn theo.
Ba vị phó vương khác và Bắc m Vương đều tươi cười hớn hở, rõ ràng vô cùng hài lòng với lần gặp mặt này. Tất Mặc Kỳ cười nhạt trong lòng, hai bên đều có mục đích riêng, mấy kẻ ngu si này chẳng lẽ không nhìn ra?
Phía sau nụ cười mỉm của Thái Ất Chân Nhân là sự lạnh lùng, sự bình tĩnh chừng mực của Diêm La tràn đầy tự tin chắc chắn, còn A La... lúc này cô vừa khéo quay đầu lại với đôi mắt sáng lấp lánh, sau đó từ xa nhìn vào mắt anh với nụ cười rạng rỡ. Còn anh cứ như thế nhìn cô thong thả cùng Diêm La rời đi.
Trái tim Tất Mặc Kỳ đột nhiên ngừng một nhịp, lại lần nữa cảm thấy mình mất mặt trước cô. Anh vừa rồi chẳng phải đã né tránh sao? Bây giờ anh đứng đây nhìn theo bóng lưng cô vì sao chứ?
Tất Mặc Kỳ đột nhiên cảm thấy, người con gái nguy hiểm này đang khiêu khích anh.
Sau đó, Tất Mặc Kỳ cố gắng gạt hai huynh muội kia ra khỏi đầu, anh vẫn sống giống như trước đây, lúc nên vui chơi thì vui chơi, nên làm việc thì làm việc.
Tuyệt không chăm chỉ như những phó vương khác, cũng tuyệt không lười nhác như bọn họ.
Chỉ có điều, anh thường xuyên nhớ tới ánh mắt dụ dỗ người ta kia, bóng hồng diễm lệ hút mắt ấy.
Đến một hôm, quản sự trong cung của Tất Mặc Kỳ sắp xếp cho tám mỹ nhân vào ca hát nhảy múa mua vui. Trang phục múa kia, lại cùng một màu đỏ như thế, các cô gái trang điểm đẹp mắt, khiến Tất Mặc Kỳ càng nhìn càng phiền lòng.
Quản sự nói, đội vũ nữ này gần đây được ưa chuộng nhất trong địa phủ, mấy vị phó vương đều rất tán thưởng vũ điệu đẹp đẽ của họ, thường gọi đến ca hát nhảy múa, uống rượu giúp vui. Đương nhiên uống rượu xong thì làm gì, chuyện này mọi người trong lòng tự rõ không cần nói ra rồi.
Tất Mặc Kỳ nghe xong, đột nhiên ngẩng đẩu cười lớn, liên tục uống hai chén rượu. Trong lòng nói: Lợi hại quá, thật là lợi hại!
Lần tiếp theo Tất Mặc Kỳ nhìn thấy A La, đã là chuyện của hai tháng sau.
Trong hai tháng này xảy ra không ít phiền phức. Đầu tiên là một tiền hồn bị địa phủ bắt nhầm, ép đầu thai vào kiếp súc sinh, khiến thần tộc tức giận. Sau đó lại xảy ra chuyện địa phủ làm mất ba tấm thẻ sinh tử nhân gian, khiến cho trật tự sinh tử rối loạn, gây rắc rối cho thần giới.
Thế là thần giới dăm ba ngày lại đến gây phiền phức. Bắc m Vương thu hồn bừa bãi, nhiều lần khiến nhân gian hỗn loạn, bao nhiêu sự việc cứ liên tiếp xảy ra.
Trong ngoài địa phủ lúc nào cũng căng thẳng. Bắc m Vương sứt đầu mẻ trán, ba vị phó vương khác cũng có tâm tư của riêng mình. Theo tin tình báo Tất Mặc Kỳ nhận được, ba người này đều đã gặp riêng A La.
Nhưng mà, Bắc m Vương dù gì vẫn là một lão gừng già, ông ta rất nhanh chóng phát hiện ra chỗ không bình thường, sau đó vô cùng dứt khoát, nghiêm khắc trừng phạt, áp chế chặt chẽ tất cả mạch nhánh thế lực trong địa phủ.
Còn Tất Mặc Kỳ, bởi vì là kẻ an phận nhất, trái lại vào thời khắc quan trọng này nhận được sự tán thưởng và trọng dụng của Bắc m Vương. Nhưng những điều đó lại không khiến anh vui mừng, anh biết sắp có chuyện xảy ra, trong lòng thấp thoáng mang kỳ vọng.
Hôm đó, Tất Mặc Kỳ với thân phận phó vương của địa phủ thay mặt cho Bắc m Vương đến thần tộc đàm phán. Đại hội đàm phán dài dòng lại tẻ nhạt nói suốt mà không vào trọng điểm. Tất Mặc Kỳ thầm cười nhạt, những vị gọi là thần này, muốn bảo Bắc m Vương nhường ngôi nhưng lại không dám nói thẳng, vòng qua vòng lại chẳng có ý nghĩa gì. Anh khó khăn lắm mới chống đỡ được đến cuối đại hội, nhưng không ngờ có một người đã lén lút đến hành cung tìm anh.
Đó là A La.
A La thẳng thắn nói rõ mục đích đến, cô hy vọng Tất Vương có thể trợ giúp huynh trưởng Diêm La của mình lên làm chủ địa phủ.
Tất Mặc Kỳ thấy cô đến, trong lòng hưng phấn vì được như ý nguyện, tựa hồ anh đã chờ đợi rất lâu, đợi bông hoa thơm đầy gai này chủ động đến gần mình.
Đây là lần thứ ba Tất Mặc Kỳ nhìn thấy A La, lần này cô áo xanh váy bích, đoan trang nền nã, nhưng anh lại vẫn cảm thấy ánh mắt cô lộ vẻ quyến rũ, đang cố ý dùng thủ đoạn dụ dỗ người khác.
"Cô chẳng phải người phụ nữ của tôi, vì sao tôi phải giúp cô?" Những lời anh nói rất hạ lưu, ánh mắt chằm chằm bám lấy cô, anh biết khuôn mặt mình lúc này đang toát ra vẻ thô tục.
Khóe miệng cô cong lên, nở nụ cười quyến rũ, trăm hoa phải nhún nhường. Cô không nói gì, chỉ nhìn anh cười.
Rất tốt, rất biết chơi trò muốn bắt cố thả.
Tất Mặc Kỳ cảm thấy mỗi một tấc trên người đều bị khiêu khích, rục rịch muốn hành động. Anh cùng cười: "Cô thử thăm dò một lượt ba vị vương kia, chắc chắn biết bọn họ là đống phế vật nhát gan ngu ngốc, cô biết rõ ai mới có thể thực sự giúp đỡ mình".
A La cắn cắn môi dưới, có chút biểu cảm e lệ rụt rè, sau đó chầm chậm đi gần về phía anh, nhẹ giọng nói: "Nếu như Tất Vương chịu tương trợ, nguyện vọng của Tất Vương, đương nhiên có thể đạt được".
Tất Mặc Kỳ nhìn cô, duỗi tay kéo cô lại gần, cho đến khi hai người dính chặt vào nhau, anh cười mê hoặc, cúi đầu kề sát tai cô, giọng nói phảng phất như đang bông đùa: "Cô nghĩ rất hay, nhưng ta lại không muốn có cô".
Anh nói xong, lập tức thẳng người lên, nhìn nụ cười cô đông cứng nơi khóe miệng, vẻ quyến rũ trong ánh mắt từng chút từng chút mất đi.
Cô lùi lại mấy bước, ngẩng đầu đứng thẳng, quanh người giống như đang bốc lửa, nhìn anh với ánh mắt phẫn nộ.
Tất Mặc Kỳ cười lớn, đây mới là A La mà anh mong được thấy.
Anh chọc giận cô, nhưng lại không kìm được thay cô vuốt thẳng những sợi tóc bị bay lên. Anh nói: "Cô giờ như thế này, chẳng phải rất tốt sao?"\'.
Anh biết cô hiểu rõ hứng thú của anh đối với cô, anh cũng không muốn đẩy cái diễm phúc đó đi, anh chỉ muốn đàn áp sự kiêu ngạo của cô mà thôi.
Giữa nam và nữ, anh phải là người thắng.
Anh cũng hiểu rõ, anh là người tốt nhất có thể trợ giúp hai người bọn họ đoạt lấy ngôi vị. Anh biết cô không thể bỏ qua anh, anh kỳ vọng sự phản kích rồi thuần phục của cô. Trái tim anh đập như phát cuồng khi tính tới khả năng việc đó có th