a khung cảnh thế này, anh dường như cũng tăng thêm mấy phần lạnh lùng.
Tộc trưởng của Huyết tộc là một người đàn ông nhìn khoảng bốn mươi tuổi, ông ta mặc một bộ trang phục toàn màu đen, ánh mắt sắc bén, sáng đến mức kỳ lạ, thần thái của cả cơ thể giống như đều ở trong đôi mắt, may mà khóe mắt của ông ta có mấy nếp nhăn, điểm này làm dịu bớt một chút sự sắc sảo của ông ta. Sắc mặt ông ta trắng bệch nhưng không lộ ra vẻ bệnh tật, mái tóc dài được chải vuốt ra phía sau.
"Diêm Vương đại giá quang lâm, chắc là vì mấy con sâu bọ của tộc chúng tôi đang chạy tán loạn ở bên ngoài?" Tộc trưởng Huyết tộc, Cừu An đợi sau khi bọn họ ngồi xuống, liền nói thẳng vào vấn đề.
"Cừu tộc trưởng là người hiểu rõ, bọn chúng đã bắt đầu tập trung giết chóc, chỉ không biết tộc trưởng vì sao để mặc không quản." ,
Cừu An cụp mắt xuống, chậm rãi thong thả nói: "Đợi khi chúng tôi phát hiện, lực lượng của lũ sâu bọ đó đã vượt quá khả năng khống chế rồi".
"Thật sao?" Nghiêm Lạc không có ý tính sổ: "Ông xử lý không nổi, nhưng vì sao lại không thông báo?".
Cừu An ngước lên, nhìn thẳng vào mắt Nghiêm Lạc, nói: "Theo tin tức tôi nhận được, Diêm Vương đã rời khỏi địa phủ rồi. Trước mắt không có việc gì, rất nhẹ thân, vì sao lại quản chuyện nhà của Huyết tộc chúng tôi?".
"Cừu An, chuyện Nghiêm Lạc tôi muốn làm thì không quan tâm bản thân có còn danh phận hay không. Tôi bây giờ đơn thuần chỉ là một người làm ăn, dưới trướng của tôi có nhiều hàng ma sư như vậy, bọn họ cũng cần cơm ăn nước uống chứ."
Cừu An chẳng biết đang nghĩ gì, không nói lời nào, Nghiêm Lạc tiếp tục: "Những con sâu máu kia bây giờ như chó nhà táng, khắp nơi đều có người truy bắt bọn chúng, ông biết tôi không thích dính vào náo nhiệt". Anh nói đến đây thì dừng lại, từ từ ngồi thẳng lưng lên.
Nghiêm Lạc nhếch môi cười nhạt, anh xua tay một cái, m Yến Tư liền hiểu ý, đem một phần tư liệu đưa cho người thanh niên của Huyết tộc ở bên cạnh. Người thanh niên đó hơi khom người, rất cung kính dâng đồ lên cho Cừu An.
Cừu An nhìn Nghiêm Lạc mấy cái liền, sau đó mới cúi đầu lật giở chỗ tư liệu kia.
Trong căn phòng rất yên tĩnh, yên tĩnh đến mức ngoại trừ âm thanh lật giở những trang giấy ra thì không còn tiếng động nào khác. Nghiêm Lạc yên lặng nhìn Cừu An, thấy các cơ thịt trên mặt ông ta trong thoáng chốc co rúm lại, khóe mắt hơi giật giật, suy đoán trong lòng càng chắc chắn hơn.
Cừu An đọc rất nhanh, ông ta làm như chẳng có chuyện gì, vứt tập văn kiện sang một bên, hôi: "Những việc đám sâu bọ đó làm ra ở bên ngoài, Diêm Vương đặc biệt cầm đến cho tôi xem là có ý gì? Vừa rồi tôi đã nói qua, lực lượng của bọn chúng vượt quá khả năng khống chế của Huyết tộc chúng tôi".
Nghiêm Lạc gật đầu, hòa nhã nói: "Tôi cũng cảm thấy vậy, Huyết tộc đã mất đi sự khống chế rồi, đến trẻ con cũng có thể đi săn bắt thức ăn ở bên ngoài".
Cừu An ngẩng phắt đầu, ánh mắt lóe lên một tia sáng.
"Không biết Cừu tộc trường có thể gọi Đậu Đậu ra để tôi gặp một chút không?”
"Đậu Đậu bệnh rồi, không thể gặp khách. Xin Diêm Vương lượng thứ.”
Trái tim Chúc Tiểu Tiểu đập dữ dội, không biết Đậu Đậu này là chỉ ai?
Nghiêm Lạc bị cự tuyệt cũng không tức giận, nói: "Đã là bị bệnh, vậy thì bỏ đi. Lần này tôi đến, thực sự là có chuyện muốn thỉnh giáo Cừu tộc trưởng".
"Diêm Vương cứ nói."
"Chuyện thế này, tôi có hai đồng nghiệp, một người có thiên nhãn, một người mang linh tỵ1. Thiên nhãn có thể nhìn thấu thân phận của bất kỳ người nào, ví dụ thần, ma, hay như Huyết tộc cấp A, cấp B... Còn linh tỵ thì có thể ngửi thấy mùi vị của hồn phách, bất kỳ hồn phách nào không bình thường trên cơ thể người đều sẽ có mùi vị lan tỏa..."
1 Linh tỵ: Mũi linh.
Nghiêm Lạc nói vậy, nhìn thẳng vào Cừu An. Cừu An cười: "Thủ hạ của Diêm Vương nhân tài rất nhiều, thật là đáng mừng đáng mừng".
Nghiêm Lạc cười đáp lại ông ta một cái, tiếp tục nói: "Gần một tuần trước, hai vị này khi ở trong bãi đậu xe của trung tâm thương mại đã nhìn thấy một đứa trẻ. Đứa trẻ ấy là Huyết tộc chuẩn cấp A, tuy đồng tử màu còn nhạt, nhưng đích xác đã bắt đầu uống máu, kỳ quái nhất đó là, trên người nó lại toát ra mùi của ác linh". Anh ngừng lại một chút, nhìn khuôn mặt Cừu An đang cứng đờ, nói tiếp: "Ông và tôi đều biết, Huyết tộc không thể trở thành xác sống hay ác linh, cho nên khả năng duy nhất chính là đứa trẻ đó đã bị người ta nuôi dưỡng như xác sống. Mà đứa trẻ đó là ai, tôi nghĩ ông không cần tôi nói, chắc cũng biết rất rõ rồi".
Cừu An nắm chặt lòng bàn tay, giọng nghẹn lại, gọi một câu: "Diêm Vương...".
"Tôi có chứng cứ, Cừu An. Ông không cần nói nữa. Nếu không nắm chắc, sao tôi dám đến đây?"
Chúc Tiểu Tiểu thầm tán thưởng trong lòng, Boss thật là lợi hại, rõ ràng chẳng có chút chứng cứ nào, bọn họ căn bản không biết đứa trẻ đó là ai, sau khi đến đây mới bất ngờ phát hiện, mà những lời Boss nói ra lúc này lại cứ như đã nắm chắc tất cả, thắng lợi trong tay.
Cừu An há hốc miệng, mãi sau mới ngậm lại được. Nghiêm Lạc chuyển đề tài: "Cừu An, ông chắc chắn cũng biết địa phủ hiện nay do A La nắm giữ. Đằng sau nó còn có Cửu Thiên Huyền Nữ. Cửu Thiên Huyền Nữ là người ra sao bọn ông hẳn đã nghe nói rồi. Bọn ông thế này tính ra cũng thuộc ma tộc ngoại lai, lại bẩm sinh nghiện hút máu, chẳng qua cũng chỉ là trò vui trong mắt bà ấy. Sau khi biết chuyện xảy ra ở công viên Hoa Anh Đào, bà ấy đã ra tay xử lý. Chuyện của đứa trẻ này nếu như làm ầm lên, lẽ nào bà ấy lại khoanh tay đứng nhìn? Nếu để bà ấy xuống tay, e là toàn tộc của ông sẽ bị diệt sạch. Bà ấy lại không hề quan tâm rằng các ông có được phân ra cấp A, B, C gì hay không".
Cừu An nhìn Nghiêm Lạc, hai người nhìn nhau rất lâu, bầu không khí căng thẳng khiến Chúc Tiểu Tiểu và Vu Lạc Ngôn thầm run rẩy.
Nghiêm Lạc đột nhiên thở dài: "Ông có khó khăn, vì sao không tìm tôi?".
Cừu An cắn răng lại, cuối cùng lên tiếng: "Thời gian trước trong tộc xảy ra chuyện, có người đồng ý thay chúng tôi giải quyết, điều kiện là chúng tôi không được quản chuyện bọn sâu máu cấp A nữa. Vốn dĩ tôi cũng định tìm người, nhưng người ấy nói khí số của người sắp tận, bảo chúng tôi vẫn nên giữ khoảng cách thì hơn. Quả nhiên sau đó thì nghe nói chiến thần Cửu Thiên Huyền Nữ đang sắp xếp tấn công địa phủ, còn có tin đồn người bị thương sắp chết, sau đó không lâu, người liền rời khỏi địa phủ".
Nghiêm Lạc lạnh nhạt nói: "Ông ta hình như mỗi một việc đều nói rất đúng, cho nên ông cũng cảm thấy cách xa tôi một chút có thể khiến cả tộc được an toàn?".
Cừu An im lặng một hồi lâu, nói: "Huyết tộc chúng tôi có thể có cục diện bình yên ngày hôm nay, đích xác là dựa vào sự giúp đỡ của Diêm Vương người. Huyết tộc có tồi tệ hơn nữa, cũng không phải loại qua cầu rút ván. Tôi không đi tìm người nữa, là bởi vì Thiên Bà đoán ra, nếu như tôi gặp người thì sẽ hại đến người".
Nghiêm Lạc không chút biểu cảm, Chúc Tiểu Tiểu thì nghe đến mức trái tim đập loạn lên.
"Vậy ông hôm nay vì sao lại đồng ý gặp tôi?"
“Thiên Bà còn tính ra, nếu như tôi không gặp người, thì sẽ hại toàn tộc."
Nghiêm Lạc im lặng một hồi, hỏi: "Ông nói đã xảy ra chuyện, đó là chuyện gì?".
"Chính là Đậu Đậu." Cừu An nói đến tên Đậu Đậu liền ngừng lại, hình như đang cân nhắc xem phải nói tiếp thế nào. Chúc Tiểu Tiểu thực sự không nhịn được nữa, nhìn m Yến Tư một cái. m Yến Tư biết ý, nhỏ tiếng nói bên tai cô: "Đậu Đậu là cháu nội của Tộc trưởng". Chúc Tiểu Tiểu hiểu ra, gật gật đầu.
Lúc này Cừu An thở dài một cái, tiếp tục nói: "Đậu Đậu hai tháng trước chết yểu. Người đó nói có thể thay chúng tôi tìm lại được ba hồn bảy phách của nó về, giúp nó trùng sinh".
"Ông điên rồi?" Nghiêm Lạc nghiêm giọng nói: "Ông rõ ràng biết Huyết tộc một khi chết đi thì sẽ hồn bay phách tán, đâu có khả năng trùng sinh?".
"Nhưng mà người đó làm được. Đậu Đậu thực sự đã tạm thời quay về, nó tuy có chút thay đổi nhỏ, nhưng chúng tôi là Huyết tộc, đối với sự thay đổi của nó vẫn có thể chấp nhận được."
Nghiêm Lạc vẻ mặt nghiêm túc: "Tạm thời? Cho nên ông nguyện để Đậu Đậu biến thành xác sống?". Hồn bay phách tán làm sao có thể dễ dàng tìm thấy thu hồi lại được. Thân thể của Huyết tộc vốn dĩ chính là thiếu máu, luôn luôn băng lạnh, nếu như rời xa hồn phách rồi, so với con người càng không có khả năng duy trì bảo vệ được lâu. Đến hôm nay ông ta nói tạm thời quay lại, ngoại trừ là đem hồn phách không hoàn chỉnh cưỡng ép khóa chặt trong thân thể đã chết, thì không có cách nào khác.
Huyết tộc đối với phương thức sinh tồn lấy máu thịt làm thức ăn của xác sống, đúng là có thể chấp nhận được, nhưng điều đó thật sự quá hoang đường.
Đối với chuyện này Cừu An sớm đã suy trước tính sau, cân nhắc rổi đắn đo, cho nên bây giờ nhắc đến, vẻ mặt ông ta vô cùng bình tĩnh: "Xác sống chẳng qua chỉ là từ để gọi, Đậu Đậu bây giờ có thể ăn có thể uống có thể ngủ, chỉ phải đợi thêm thời gian, đợi chúng tôi tìm được đủ hồn phách, cơ thể Huyết tộc của nó từ từ cũng có thể hồi phục. Đến khi đó, Đậu Đậu sẽ trở lại bình thường".
"Cừu An, ông đang là kẻ đần nói chuyện mơ. Sự khác biệt của cấp B và cấp A các ông, chẳng qua là quan điểm về thiện ác và sức khống chế bản thân. Đậu Đậu lại chỉ là một đứa trẻ, nó có được mấy phần sức khống chế, việc biến thành cấp A chẳng qua chỉ là chuyện sớm chiều. Xác sống do một quỷ hút máu cấp A biến thành, ông cũng biết hậu quả rồi chứ?"
"Tôi sẽ không để Đậu Đậu rời khỏi thôn trang, lần trước ở trong bãi đỗ xe là ngoài ý muốn, chúng tôi đã rất nhanh chóng đem nó về rồi. Thi thể kia, là lúc nó vừa mới tỉnh dậy, người ấy vì muốn Đậu Đậu tiếp tục sống nên mới tìm đồ ăn cho nó. Sau đó tôi vẫn quản lý nghiêm ngặt, tôi tuyệt đối không để nó trở thành mối nguy hiểm đối với con người, sự hồi phục của nó chỉ cần thêm chút thời gian." Giọng nói của Cừu An cuối cùng cũng lộ ra một chút nôn nóng.
Nghiêm Lạc thở dài: "Cừu An, nếu ông chắc chắn như thế, e là hôm nay cũng sẽ không gặp tôi. Đậu Đậu nó có phải đã bắt đầu ăn người trong tộc của bọn ông rồi không?".
Cừu An im lặng hồi lâu, cuối cùng cắn răng lên tiếng: "Diêm Vương, người giúp tôi tìm toàn bộ hồn phách của Đậu Đậu, tôi thay người xử lý những tên sâu máu bên ngoài kia".
Nghiêm Lạc lắc đầu: "Cừu An, sáu trăm năm trước tôi đã đem người mình yêu thương nhất ném vào đường luân hồi để cô ấy chuyển thế làm người, chịu đựng nỗi đau khổ cách trở giữa thần và người, chính là bởi vì tôi biết tôi không thể nào tìm được toàn vẹn hồn phách của cô ấy nếu như cô ấy hồn bay phách tán",
Điều này rõ ràng cho thấy, anh thân là vua của địa phủ, nếu như người mà bản thân mình yêu thương bị hồn bay phách tán, anh còn không có cách nào cứu về được, thì bây giờ với Đậu Đậu, anh làm sao có cách gì cơ chứ.
Cừu An đấu tranh đến cùng: "Nhưng người cũng từng nói, thời đại không còn như xưa, kết cấu và phân bố năng lượng của thế gian cũng khác đi rồi, biết đâu bây giờ có cách...".
"Không có cách nào, Cừu An, ông bị lừa rồi!" Nghiêm Lạc nói: "Người đó có thể tìm lại hồn phách của Đậu Đậu cho ông, chỉ có một loại khả năng, hồn phách nhất định là ở trong ta