Hoắc Nhã mềm nhũn chân, lắp bắp trả lời: "Cô, cô, lừa người, cô, không cần, phải dọa dẫm tôi, tôi dù gì cũng đã chết một lần rồi, tôi, tôi không sợ...".
"Không sợ là tốt nhất rồi, vậy tôi cũng không coi là quá độc ác." Chúc Tiểu Tiểu vừa nói vừa kéo cô ta về phía phòng y tế.
Hoắc Nhã gắng sức vùng vẫy, nhưng không phải là đối thủ của Chúc Tiểu Tiểu, mắt nhìn thấy cô thực sự sắp đem mình ném vào cho ác linh, Hoắc Nhã không gan lì được nữa, lớn tiếng nói: “Sư phụ nói, linh hồn của những người này rất thích hợp, cô ấy muốn làm một chuyện lớn, cần phải tập hợp được tám mươi tám linh hồn như thế này. Tôi vừa hay ở trong trường học này, có thể giúp cho cô ấy, nên cô ấy bảo tôi ở đây thu thập linh hồn theo danh sách cô ấy đưa ra".
Chúc Tiểu Tiểu sững lại một lát, hỏi: "Muốn làm chuyện lớn gì? Sư phụ cô là ai? Cô ta đang ở đâu?".
"Cô ta là nói đến Bắc m Vương!", Chu Duệ sớm đã được biết tin tức vụ án ma thần xuất thế phía bên Boss kia, vì vậy cũng đoán được chút ít. Anh lớn tiếng nói: "Chuyện này có thể xâu chuỗi lại rồi, những linh hồn kia là tế phẩm".
Chúc Tiểu Tiểu ép Hoắc Nhã xuống, lớn tiếng hỏi: "Sư phụ cô là ai? Cô ta đang ở đâu? Trong trường học này còn có bao nhiêu đồng bọn của các người? Vì sao lại có nhiều ác linh như thế, tất cả cất giấu ở đâu?".
"Tôi chẳng biết gì cả, tôi chỉ làm việc theo dặn dò của sư phụ, đừng ép tôi, sư phụ sẽ giết tôi đó, cô ấy thực sự có thể giết tôi...” Lời của Hoắc Nhã khiến Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại người đàn ông ở câu lạc bộ kia bị bắt rồi nhưng trên đường áp giải lại chết vì bùa chú. Cô đang nghĩ xem phải ép bức thế nào để Hoắc Nhã nói nhiều thêm chút nữa thì lúc này đột nhiên cảm thấy sau lưng lạnh buốt, mùi của ác linh trào đến từ lúc nào.
Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, quay người vung tay, dây trói hồn được làm thành vòng tay liền văng ra, trong chốc lát quấn lấy hai ác linh, cô nắm chắc Tiểu Phấn Hồng, kéo mạnh về hai phía, đoản kiếm thu lại, một đoạn côn dài duỗi ra, quét ngang, đánh trúng vào một bóng sáng, ác linh kia "bụp" một cái, bị đánh tan.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn lại cẩn thận, người đang đứng trước mặt cô lại chính là nữ bác sĩ kia.
"Cô quả nhiên không phải người bình thường." Nữ bác sĩ lạnh lùng cười, xoa xoa con mèo đen đang nằm trên vai cô ta. "Tuy Tiểu Vĩ tôi vừa thu về chưa lâu, còn chưa được huấn luyện chu đáo, nhưng có thể động thủ được với Tiểu Vĩ, chắc cũng không phải là một nữ sinh tầm thường."
Chúc Tiểu Tiểu đẩy đẩy gọng kính, mở camera siêu nhỏ ra, hỏi: "Cô là ai?". Cô nhìn thấy tay cúa nữ bác sĩ đang cầm túi buộc linh hồn, lại hỏi: "Cô cũng là hàng ma sư?".
Nữ bác sĩ cười lớn: "Hàng ma sư? Nghề nghiệp vô vị biết bao. Tôi lại thích người khác gọi mình là... vu sư". Cô ta làm bộ thở dài: "Thật đáng tiếc, tôi không có thời gian để chơi với cô, tôi có chuyện rất quan trọng phải làm. Nhưng là vì để diệt trừ hậu họa, những kẻ đáng yêu này sẽ ở lại cùng cô". Cô ta mở túi buộc hồn, bên trong vù vù bay ra mười mấy bóng sáng lập tức lao thẳng về phía Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu khua côn, trong chớp mắt đánh đổ được hai con. Sau một đòn thuận lợi, Tiểu Tiểu lại càng tự tin hơn. Nhưng vì ác linh nhiều quá, tốc độ di chuyển lại nhanh không thể đoán biết. Với thân thủ của Chúc Tiểu Tiểu, trong tình huống không có trang bị lúc này, thực sự không thể một lần giải quyết đến mười mấy con.
Bọn ác linh trong chớp mắt lại ập tới, con mèo đen kia nhân cơ hội cũng nhảy vào vòng chiến. Chúc Tiểu Tiểu kinh hãi, đối phó với ác linh còn chưa chắc được thắng thua, huống hồ là thêm vào một con mèo yêu.
Mèo yêu đến rất nhanh, há miệng ra cắn vào sau cổ Chúc Tiểu Tiểu. Chính vào lúc này một mũi đoản tiễn phóng vút tới tấn công nó. Con mèo đen thân thủ rất nhanh nhẹn, nó rụt người lại lăn xuống đất tránh, nhưng cũng bị mũi đoản tiễn kia làm bị thương ở chân sau.
Hóa ra Tiết Phi Hà đã đến: "Xin lỗi đến muộn, đang đi thì gặp ác linh cản đường". Cô ấy phóng vút vút hai mũi đoản tiễn, bắn tan hai ác linh, đồng thời đã chạy đến trước mặt Tiểu Tiểu, lật tay cầm ngang cung ra vung, dây cung lập tức biến thành roi dài, vút vút đánh tan được ba con. Vũ khí của cô ấy đã trải qua nâng cấp, uy lực và khả năng chiến đấu so sánh với trước đây thực sự là không còn gì đế nói.
Có Tiết Phi Hà trợ giúp, áp lực của Tiếu Tiểu cũng giảm đi nhiều, cô lại đánh ngã được hai con. Nhưng ác linh quá thật rất nhanh, một con bất ngờ tấn công phía sau lưng khiến cô không kịp đề phòng, con ác linh kia xông đến muốn ép linh hồn của cô ra. Nhưng lần này Chúc Tiểu Tiểu còn chưa cảm thấy bất kỳ lực ép nào, thứ kia đã bị bắn ra xa rồi tan biến hoàn toàn.
Nữ bác sĩ kinh ngạc, hơi nheo mắt lại: "Đây là pháp thuật gì?". Cô ta niệm chỉ quyết, một đường bùa đao hướng đến chém Chúc Tiểu Tiểu.
Tiết Phi Hà lúc này đã đâm chết con ác linh cuối cùng, đưa tay niệm chú, vạch ra một đường kết giới che chắn trước người của Tiểu Tiểu, hóa giải bùa đao. Lúc này cô ấy nhận ra được nữ bác sĩ này.
"Người nhà họ m, cô thật làm mất mặt họ m ở Hà Bắc."
Nữ bác sĩ này trong lòng thoáng kinh ngạc, ở đây hóa ra là còn có người hiểu biết, nhưng điều m Yến Nam cô ta ghét nhất chính là việc người khác cứ nói đến cái vinh dự gì đó của m gia: "Không cần phải lấy m gia để phủ đầu tôi, tôi chẳng thèm để ý. Lẽ nào cứ họ m là buộc phải giệt trừ yêu ma? Ma thần đại chiến, người thắng làm vua, tôi chẳng qua chỉ là tự chọn con đường của mình thôi. Thần tộc đã suy tàn rồi, chỉ lũ ngốc nghếch hàng ma sư các người là còn cố chấp nắm giữ quy tắc của tổ tiên".
"Cô ta là người của m gia?" Chu Duệ cũng nhìn ra thủ pháp bùa đao vừa rồi, anh nhanh chóng tra tìm.
Tiết Phi Hà vào tư thế nghiêm túc nghênh chiến: "Cô đúng thật biết tìm cớ, thị phi chính tà bất phân, phá quy tắc cái gì chứ? Cô làm những chuyện như thế này, có mặt mũi nào mà đi gặp tổ tông".
m gia pháp thuật huyền diệu, là đại gia hàng ma đệ nhất của giới hàng ma, không thể coi thường khinh suất.
m Yến Nam nhìn chăm chú vào Tiết Phi Hà, Hoắc Nhã ở bên cạnh muốn trốn, liền bị Chúc Tiểu Tiểu khống chế. m Yến Nam nhìn nhìn đồng hồ, nghĩ chỉ có hai người, cô ta có lẽ vẫn còn cơ hội đưa Hoắc Nhã đi, chuẩn bị động thủ, thì lại nhìn thấy Tư Mã Cần từ phía xa đang đưa người chạy đến. Cô ta nheo mắt lại quan sát thấy Tư Mã Cần và đám người vẫn thuận lợi tới gần, có chút kinh ngạc, bọn họ lại không sao?
"Hừ!" m Yến Nam cười nhạt với Tiết Phi Hà, "Xem ra bản lĩnh của các người cũng không nhỏ, có tổ chức như thế này, lẽ nào lão Cửu nhà tôi đang lẩn trong Công ty Nhã Mã kia? Nếu như thế, cũng thật có chút phiền phức rồi". Cô ta bắt đầu tính đường lui.
"Sư phụ, cứu tôi!" Hoắc Nhã vừa nghe thấy m Yến Nam nói phiền phức, sợ hãi hét lên.
Yến Nam nghe thấy, nhào người tới bên Hoắc Nhã, Chúc Tiểu Tiểu giữ chặt Hoắc Nhã, cực kỳ cảnh giác. Tiết Phi Hà cùng vội vàng quay lại giúp đỡ. Nhưng không ngờ rằng m Yến Nam hóa ra đang dùng chiêu đánh lạc hướng, cô ta đột nhiên xoay người bỏ chạy, đồng thời niệm chỉ quyết, một màn sương đỏ dâng lên, mấy người Chúc Tiểu Tiểu trong chốc lát đã bị màn sương vây lại.
Lúc này Tư Mã Cần đuổi đến nơi, phi đao của anh và đoản tiễn của Tiết Phi Hà đồng thời phóng ra, người cũng lao về phía m Yến Nam.
Sự việc diễn ra quá nhanh, đợi Chúc Tiểu Tiểu xua tan được màn sương mê này, xông ra ngoài, thì đã không thấy bóng dáng của m Yến Nam, bọn Tư Mã Cần và Tiết Phi Hà đâu nữa, đến cả con mèo kìa cũng mất hút, chỉ còn lại Hoắc Nhã đang vô cùng kinh hoảng.
Chẳng mấy chốc sau, đám Tư Mã Cần và Tiết Phi Hà quay lại, nhưng không bắt được m Yến Nam. Một vị hàng ma sư đã lục soát được trong ký túc nhân viên của m Yến Nam một số pháp khí, túi buộc hồn và mấy linh hồn. Sự việc sau này thì đơn giản hơn nhiều rồi, Hoắc Nhã bị thẩm vấn cả đêm, còn Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà quay lại tòa nhà tìm linh hồn của Dương Lạc.
Hoắc Nhã rất cứng đầu, cô ta nói là cô ta được nữ vu sư cứu một mạng, cho nên có lòng báo đáp liền bái người đó làm sư phụ, giúp cô ta nuôi mèo, làm việc theo sự dặn dò của cô ta, nhưng những chuyện khác đều không biết.
Điều này khiến cho phía cảnh sát rất đau đầu, tất cả các án mạng, đích xác là không có nửa chút dấu vết và chứng cứ để chứng minh có liên quan đến Hoắc Nhã này. Bọn họ lục soát, kiểm tra toàn bộ đồ đạc và phòng ký túc của Hoắc Nhã, cũng không tìm ra được bất cứ dấu vết nào. Nhưng mà thả một cô gái độc ác như vậy ra ngoài, thì không biết sẽ còn làm ra được những chuyện thế nào nữa.
Bây giờ chỉ còn trông chờ vào Chúc Tiểu Tiểu. Hy vọng cô ấy có thể tìm ra được Dương Lạc kìa, và cũng hy vọng linh hồn đó biết được chút nội tình, có thể cho bọn họ một vài manh mối.
Nhưng Chúc Tiểu Tiểu và Tiết Phi Hà tìm kiếm trong tòa nhà cả đêm cũng không tìm được linh hồn của Dương Lạc. Thấy trời sắp sáng, Chúc Tiểu Tiểu rất sốt ruột, trời sáng, mọi người sẽ dậy sinh hoạt, lại càng khó để tìm kiếm linh hồn. Cô ngẫm nghĩ, quyết định sẽ hành động một mình, vì mỗi lần Dương Lạc hiện thân, đều là lúc cô ở một mình. Tư Mã Cần cân nhắc và đồng ý.
Chúc Tiểu Tiểu ở trong phòng ký túc một lúc, lại chạy đến phòng nước đợi, cô khe khẽ gọi tên Dương Lạc, nhưng vẫn không có chút động tĩnh gì. Lẽ nào cô ta cuối cùng vẫn bị vu sư bắt đi rồi? Chúc Tiểu Tiểu nhìn lên bức tường trắng, nhớ lại chữ "Cứu tôi với" hiện lên trên tường khi đó, lòng thoáng buồn.
Đèn điều khiển bằng âm thanh tắt rồi, Chúc Tiểu Tiểu đột nhiên ngửi thấy mùi cháy khét, cô vội ho một tiếng, làm cho đèn sáng lên. Vòng tròn đỏ trên đồng hồ quả nhiên bừng sáng, Chúc Tiểu Tiểu vui mừng gọi: "Dương Lạc! Là cô sao?".
Bóng sáng chầm chậm hiện ra trước mắt cô, rất mơ hồ, trông mỏng manh và yếu ớt. Nghiêm Lạc từng dùng cụm từ "quần thể yếu ớt" để hình dung nhưng loại hồn ma này, Chúc Tiểu Tiểu lúc này cảm thấy anh nói rất đúng.
"Tôi là hàng ma sư, tôi có thể giúp cô, chúng tôi đuổi được vu sư và mèo yêu kia đi rồi, Hoắc Nhã cũng bị bắt rồi. Cô không cần sợ hãi nữa."
Bóng sáng yên lặng, sau đó di chuyển về phía bên phải. Chúc Tiểu Tiểu nghĩ, đây có lẽ là biểu thị vui mừng nhỉ.
"Trong tòa nhà này, còn có sự việc không bình thường nào khác không? Cô biết chuyện khác của vu sư và mèo yêu kia không?"
Bóng sáng di chuyển về bên trái, biểu thị không có, Chúc Tiểu Tiểu lại hơi thất vọng.
"Vậy, tôi đem thu cô lại trước nhé, chúng tôi sẽ sắp xếp tốt cho cô, giúp cô siêu độ để quay lại luân hồi." Dù sao Dương Lạc cũng không có được manh mối nào mới, vậy những chuyện liên quan đến cái chết của bản thân cô ta và vụ án của sáu năm trước, cứ nên đem thu linh hồn của cô thu lại sau đó sẽ có thể từ từ thẩm vấn.
Lần này bóng sáng lại chuyển về phía bên trái, Chúc Tiểu Tiểu kinh ngạc: "Cô không đồng ý?". Không đồng ý cũng phải thu về, không thể để mặc cho linh hồn lang thang trong nhân gian vậy được. Thế là Chúc Tiểu Tiểu lấy bình dẫn hồn ra.
Bóng sáng kia có chút kích động, nhấp nháy, lúc này trên tường hiện ra mấy chữ bằng dấu nước: "Cứu tôi, thi thể của tôi”.
Những chữ này từng nét được viết ra, hai chữ thi thể kia viết xong, xương sống Chúc Tiểu Tiểu lạnh run, cô hiểu ra rồi: "Thi thể của cô chúng tôi đã tìm được rồi. Cô biết là ai giết cô Không?".
Bóng sáng im lặng một hồi, nhấp nháy, trên tường viết lên hai chữ: "Sử Cầm".
"Cô ta chẳng phải là chết rồi sao? Linh hồn của cô ta