Nghiêm Lạc nhìn cô, trong đáy mắt là một thứ cảm xúc kỳ lạ, khiến Tiểu Tiểu đột nhiên thấy lòng mềm nhũn ra. Cô ấp úng, cảm thấy có chút áy náy, thật là không nên chỉ trích bừa bãi thế này. Cô nhỏ tiếng hỏi: "Vậy, sau đó nữa?".
"Cái gì mà sau đó nữa?"
"Thì lần trước anh nói anh sắp có bạn gái rồi, vậy là ý gì?"
Là Boss có niềm vui mới, có cô gái khác đang theo đuổi anh? Hay Boss đã quay đầu là bờ, gương vỡ lại lành? Ôi tò mò quá, trái tim của Chúc Tiểu Tiểu bị sự hiếu kỳ làm cho ngứa ngáy khó chiu.
[ Bạn đang đọc truyện tại thichtruyen.vn ]
Nghiêm Lạc lần này không trả lời, anh lườm cô một cái: "Em nhiều câu hỏi quá".
Chúc Tiếu Tiểu lại giở trò xấu xa: "Nói thêm một chút nữa đi mà, đây là câu hỏi cuối cùng".
Nghiêm Lạc không để ý đến lời cô, lại nói: "Anh có một món quà tặng em".
Ý, chuyển chủ đề nhanh vậy sao?
Nghiêm Lạc bước ra ngoài, cầm thứ gì đó rất nhỏ đi vào, Chúc Tiểu Tiểu há hốc miệng, lớn tiếng gọi: "Bát Bát!".
Niềm vui ngoài mong đợi! Chúc Tiểu Tiểu căn bản không dám tin là thật. Chú chuột béo rõ ràng cũng vô cùng hưng phấn, nó nhảy lên lòng bàn tay Tiểu Tiểu, cào cào làm nũng với cô.
"Tặng cho em? Thật sự tặng cho em sao? Bát Bát về chỗ em sao?", Chúc Tiểu Tiểu ôm lấy Bát Bát vô cùng kích động.
"Để nó ở với em cho đỡ buồn. Ở cùng mấy ngày, nếu em không ghét chăm sóc nó phiền phức, sau này cứ giữ lấy nó." Ý của Nghiêm Lạc là, nếu cô không thích, anh sẽ chịu trách nhiệm thu hồi.
"Không phiền phức, không phiền phức." Chúc Tiểu Tiểu vuốt ve Bát Bát, lông của nó vừa mịn vừa mềm, mượt mà, thân hình nhỏ bé, thật sự rất đáng yêu. Bát Bát cào cào trong tay cô, gắng sức giả bộ dễ thương.
Chúc Tiểu Tiểu thấy rất cảm động: "Boss, anh thật sự là Boss tốt nhất trong thiên hạ\'\'.
Chúc Tiểu Tiểu có Bát Bát rồi, chẳng còn tâm trí đi truy hỏi vấn đề "cuối cùng" kia của Nghiêm Lạc nữa, gạt luôn nó ra ngoài chín tầng mây. Nghiêm Lạc rất hài lòng, anh khẽ cười, chuyển máy tính của Tiểu Tiểu đến, thoắt cái đã lại trở thành ông chủ nghiêm khắc. Anh bắt đầu đốc thúc nhân viên trong lúc nghỉ ngơi, chơi với chuột, cũng cần phải chăm chỉ luyện chơi điện tử, học thuộc hết kiến thức hàng ma.
Buổi chiều, chuông cửa vang lên, Nghiêm Lạc bước ra mở cửa, Chúc Tiểu Tiểu nghe thấy anh hỏi: "Sao em lại đến đây?".
"Sao nào, anh có thể ở lại đây, em thì không thể đến?" Ngữ điệu và khí thế đó, là Tề Nghiên La!
Hai người này thật là, hễ nhìn thấy nhau là phát hỏa. Chúc Tiểu Tiểu nhanh chóng gọi Tề Nghiên La vào trong phòng, hai thứ nguy hiểm ấy cần phải cách ly.
Không ngờ rằng Nghiêm Lạc cũng theo vào cùng, nói với Tề Nghiên La: "Đúng lúc anh phải ra ngoài một chuyến, em ở lại với Heo Con". Ngữ khí tuy không hòa nhã, nhưng nghe ra lại thấy thật gần gũi.
Tề Nghiên La khó chịu nhìn Nghiêm Lạc: "Anh muốn đi cứ đi, em ở cùng Heo Con thì sao, anh quản được không?".
Nghiêm Lạc lườm cô một cái, quay đầu rời đi.
Chúc Tiểu Tiểu nhìn nhìn hai người này, cảm thấy mùi thuốc súng nồng nặc, chỉ sợ rằng bọn họ sẽ cãi nhau. May mà Nghiêm Lạc đi rồi, lúc này cô mới được thở phào nhẹ nhõm. Tề Nghiên La vứt túi sang một bên, ngồi trên sofa nhìn Chúc Tiểu Tiểu.
Chúc Tiểu Tiểu hỏi: "A La, cậu và Boss có hiềm khích?".
"Không có."
"Vậy vì sao hai người lúc nào cũng đối đầu như thế?"
"Không vui vẻ thôi", Tề Nghiên La nói thẳng thừng.
"Ồ!" Chúc Tiểu Tiểu gật đầu, lý do này thật là đầy đủ. Cô không hỏi nữa, tiếp tục chơi trò hàng ma, cô nhất định phải thành một hàng ma sư lợi hại siêu cấp, sức mạnh vô song trong lịch sử, sẽ đánh tan toàn bộ bọn yêu ma quỷ quái. Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại Tống Bình, cắn răng, cuồng loạn kích chuột, liều mình giết địch.
Tề Nghiên La ngồi bên cạnh nhìn Chúc Tiểu Tiểu chơi điện tử, nói: "Cậu chơi lâu như vậy rồi vẫn chưa qua cửa sao".
Chúc Tiểu Tiểu nóng mặt: "Yêu quái quá nhiều, bùa chú cũng không giống nhau, vũ khí lại càng phong phú, đến mấy trăm loại, không tài nào mà nhớ nổi". Cô nghiêm túc thể hiện quyết tâm: "Nhưng mà, mình không nhụt chí đâu, mình nhất định sẽ trở thành hàng ma sư giỏi nhất. Tề Nghiên La, cậu đợi đó mà xem".
Tề Nghiên La gật đầu, chăm chú nhìn Chúc Tiểu Tiểu, ngẫm nghĩ hồi lâu, đột nhiên nói: "Heo Con, nếu như thế giới này bị hủy diệt, cậu nói xem chúng ta phải làm thế nào?".
"Làm thế nào?" Chúc Tiểu Tiểu nhớ lại bộ phim Ngày tận thế mình từng xem, giơ nắm đấm lên: "Đương nhiên là phải chiến đấu đến cùng, sao có thể ngốc nghếch đợi chết được chứ, mọi người đoàn kết lại, đấu tranh đến cùng!".
Tề Nghiên La bị bộ dạng của cô chọc cười, cốc vào trán cô: "Cậu đang diễn kịch đấy à?".
Chúc Tiểu Tiểu cười hì hì, Tề Nghiên La đột nhiên đứng dậy ôm lấy cô: "Heo Con, bạn bè của mình không nhiều, nhưng mình thật sự yêu quý cậu, chúng mình phải mãi mãi là bạn tốt nhé".
Chúc Tiểu Tiểu giật thót người: "Nữ vương núi băng đột nhiên \'thổ lộ\' tình cảm thế này, mình thật sự không quen nổi. Hôm nay cậu bị cái gì kích thích sao?".
"Không!" Tề Nghiên La lắc lắc đầu, lại ngồi xuống, lấy lại dáng vẻ điềm nhiên khi trước: "Không phải hôm nay". Cô ngừng lại một chút, rồi nói tiếp: "Heo Con, mình có việc, muốn nhờ cậu giúp đỡ".
"Được thôi!", Chúc Tiểu Tiểu sảng khoái gật đấu.
"Mình đang viết một cuốn tiểu thuyết viễn tưởng tình yêu, câu chuyện kể về một con heo theo đuổi Diêm Vương. Mình gửi cho cậu, cậu đọc giúp mình xem."
"Tiểu thuyết? Nhân vật chính là một con heo?", Chúc Tiểu Tiểu đần mặt ra. A La bị thứ gì kích động không biết lại còn muốn viết tiểu thuyết? Hơn nữa nhân vật chính lại mất cảm tình thế này, chắc chẳng có độc giả nào ủng hộ mất.
"Đúng, mình đã xây dựng xong câu chuyện rồi, nữ chính là một con heo, cậu nhất định sẽ thích."
Một con heo theo đuổi Diêm Vương? Chúc Tiểu Tiếu há hốc miệng, nữ vương xinh đẹp lại viết tiểu thuyết tình yêu viễn tưởng, sự kiện này thật huyền ảo quá! Còn gì khác có thể khiến cô kinh ngạc hơn không?
Chúc Tiểu Tiểu còn chưa đọc đã bắt đầu đồng cảm với Diêm Vương đáng thương kia rồi! Đại Vương à, ngài hãy bảo trọng, có heo đến tấn công, vũ khí là tình yêu, ngài phải giữ mình đó!
Tề Nghiên La véo véo mặt cô, khuôn mặt đó biểu cảm phong phú quá, chắc chắn lại đang nghĩ ngợi lung tung. Chúc Tiểu Tiểu ôm mặt, đáp trả bằng một chiếc gối. Hai cô gái cười đùa ha hả.
Cả buổi chiều, bọn họ buôn chuyện với nhau, sau đó Tiểu Tiểu nhớ ra Boss đại nhân muốn kiểm tra tiến độ bài học của cô, nhanh chóng hồi tâm, tiếp tục chơi điện tử. Tề Nghiên La ngồi cùng bên cạnh, cũng lấy máy tính ra đánh đánh gõ gõ. Đợi đến khi tạm biệt, Tề Nghiên La nói với Tiểu Tiểu cô đã viết xong một phần câu chuyện và gửi vào hòm thư của Tiểu Tiểu rồi.
"Gửi cái gì?", Nghiêm Lạc quay lại đúng lúc nghe thấy điều này, chau mày hỏi.
Tề Nghiên La nhìn anh: “Liên quan gì đến anh?". Cô hừ một tiếng, cất máy tính, cầm túi của mình, chào hỏi Chúc Tiểu Tiểu rồi đi.
Chúc Tiểu Tiểu thẫn thờ nhìn hai "oan gia" này, thật là hễ gặp nhau một cái, lửa lại bùng lên. Hai người bọn họ rốt cuộc có chuyện gì? Cô lại bắt đầu hiếu kỳ rồi.
Hôm nay, Chúc Tiểu Tiểu chơi xong trò chơi, ăn cơm do Boss đích thân làm, lại đợi thím giúp việc đến chăm sóc.
Chân cô bị thương, Nghiêm Lạc kiên quyết muốn có người ở lại buổi tối chăm sóc cô, thế là liền tìm một thím giúp việc đến. Tóm lại tất cả đều sắp xếp thỏa đáng. Sau khi cung tiễn Boss rời đi, Chúc Tiểu Tiểu đọc truyện của Tề Nghiên La.
Rất lâu rất lâu trước đây, có một con heo nái của gia đình nông dân nọ sinh được một ổ heo con, trong đó có một chú heo con màu hồng phấn rất đáng yêu.
Con trai của người nông dân rất thích chú heo này, thường mang nó cùng đi chơi. Có một ngày đứa bé bất hạnh rơi xuống nước. Chú heo con màu hồng phấn chẳng màng đến thân mình nhảy xuống nước cố gắng đẩy chủ nhân nhỏ vào bờ, còn bản thân mình thì mãi mãi chìm xuống đáy nước sâu.
Sau khi chú heo con chết, hồn phách của nó được giải đến địa phủ. Ngày hôm đó, nó đang xếp hàng phân loại cùng với hồn phách của những động vật bị chết khác, vừa hay gặp em gái Diêm Vương đi tuần qua. Diêm Nữ Vương nhìn thấy chú heo con này rất đáng yêu lại ngoan ngoãn, nhất thời có hứng thú, bèn ban cho nó khôi phục hình dáng ở nhân gian, để lại trong phủ của mình làm thú cưng.
Chú heo con rất thông minh, rất nỗ lực để chủ nhân mới vui lòng. Nhờ sự hoạt bát đáng yêu, nó đã kết giao được rất nhiều bạn bè nơi địa phủ. Hắc Bạch Vô Thường, các Phán Quan đều rất thích nó. Có người quan tâm sẽ dễ làm việc hơn, phạm vi có thể ra vào của heo con càng ngày càng mở rộng. Nếu như Diêm Nữ Vương chủ nhân không có mặt, nó sẽ liền chạy đi chơi khắp nơi. Mọi người cho rằng nó ham chơi, nhưng không biết heo con thực ra là nhớ nhung người chủ nhân nhỏ ban đầu, muốn lại được nhìn thấy cậu ấy.
Heo con không phân rõ được cách biệt giữa địa phủ và nhân gian, chỉ biết đi loăng quăng khắp nơi tìm kiếm, cho rằng có một ngày sẽ tìm được. Nhưng kết quả của việc chạy lung tung này, là nó thường xuyên đi nhầm vào khu vực cấm cúa địa phú.
Hành vi của nó cuối cùng đã khiến Diêm Vương gia - lão đại của địa phủ chú ý.
Một ngày Diêm Vương đang nhàm chán, nhìn thấy chú heo nhỏ trong lúc vô ý đã đi vào đại điện, lởn vởn đến chỗ mình, liền tiện tay lấy đồ cho nó ăn rồi nói chuyện với nó, Sau đó Diêm Vương bất ngờ khi biết được tâm sự nhớ nhung chủ nhân cũ của chú heo nhỏ.
Sự "hiểu ý chú heo" của Diêm Vương đã đổi lại được tình cảm tốt đẹp và sự toàn tâm tin tưởng của chú heo. Nó thường chạy đến chỗ Diêm Vương, trông mong người có thể giúp nó tìm chủ nhân nhỏ trước đây. Nhưng Diêm Vương quản lý chuyện sống chết nhân gian, công việc bận rộn, nào có để tâm được đến chuyện của chú heo con kia.
Sau một khoảng thời gian không nhận được phản hồi, chú heo nhỏ tâm tàn ý lạnh, cuối cùng bỏ qua. Nó lại bắt đầu đi khắp nơi tìm kiếm vận may, nhưng thời gian trôi qua từng ngày, từng ngày, đi khắp các nơi dưới địa phủ, chú heo nhỏ cũng chưa từng tìm được chủ nhân nhỏ. Nó bắt đầu buồn bã chán nản, cơm cũng chẳng muốn ăn.
Diêm Vương tình cờ biết được chuyện bệnh tình của chú heo nhỏ, cuối cùng người cũng mềm lòng, đưa chú heo đến đài Vọng Hương. Đây là lần đầu tiên người cho phép một con súc sinh được nhìn lại nhân gian.
Chú heo con cuối cùng cũng được nhìn thấy tiểu chủ nhân, hóa ra chủ nhân sớm đã trưởng thành, lấy vợ sinh con. Diêm Vương nói với chú heo con sự cách biệt giữa nhân gian và địa phủ, đây căn bản là hai thế giới. Chú heo con cuối cùng hiểu ra, nó nhìn thấy tiểu chủ nhân sống rất tốt, liền an tâm.
Từ lúc đó, chú heo con rất gần gũi với Diêm Vương, thời gian nó ở lại bên cạnh Diêm Vưong còn nhiều hơn thời gian nó ở bên cạnh Diêm Nữ Vương. Nó rất cố gắng đối tốt với Diêm Vương, giả đáng yêu vờ ngoan ngoãn, còn vặn vẹo thân hình tròn nhỏ nhảy múa để giải sầu cho Diêm Vương, lại giúp người đưa bút, truyền gọi bề tôi vô cùng được việc.
Diêm Vương hình như cũng rất thích chú heo con này, người để nó tự do hoạt động trong đại điện, còn nói chuyện với nó, nói những lời đơn giản khiến nó vui vẻ, rồi cho nó ăn nữa, cho phép nó ở gần bên mình...
Tóm lại, heo con và vua của địa phủ ở cùng nhau rất hòa hợp, trở thành vật nuôi được sủng ái nhất trong địa phủ. Nó rất hạnh phúc khi được sống ở đây, trải qua một quãng thời gian rất dài, chú heo lại dần dần