Ngày hôm đó, Chúc Tiểu Tiểu cũng chẳng biết mình làm thế nào mà có thể trụ vững đến giờ tan làm. Dù gì tất cả mọi người đều vẫn đang căng thẳng tăng ca, chỉ người không có bản lĩnh như cô đây chẳng dùng được vào việc gì mới có thể nhàn nhã về nhà. Cô cúi đầu đi mãi đi mãi, khi ngẩng lên thì nhìn thấy một quán nhỏ, liền vào trong gọi đầy một bàn đồ ăn. Khi buồn bã, ăn uống là thích hợp nhất!
Chúc Tiểu Tiểu ăn liên tục tới lúc không thể ăn nổi nữa, mới ôm cái bụng căng tròn, tiếp tục cúi đầu lang thang trên đường, tâm trạng vẫn vô cùng tồi tệ.
Tâm trạng của cô hễ không tốt, là những chuyện xui xẻo sẽ liên tục xảy ra. Chúc Tiểu Tiểu vừa không để ý một chút, không nhìn thấy dưới chân là bậc thang của đường đi bộ, liền vấp vào đó, cả người ngã nhoài xuống đất thành hình chữ "Đại".
Với cú ngã này, Chúc Tiểu Tiểu luôn miệng kêu đau "ai da ai da”, nhưng cũng chẳng có tác dụng gì, trên con đường lớn tối đen, không một ai để ý đến cô.
Ở trong công ty Chúc Tiểu Tiếu không để lại quần áo dự phòng, cho nên hôm nay sau khi tắm rửa thay đồ phải mặc chiếc váy lần trước để lại. Điều này khiến cô một mặt thấy may mắn là bộ dạng xấu xí tứ chi vòng kiềng của mình lộ ra không có ai nhìn thấy, một mặt lại thấy buồn vì cảm giác cô đơn và xui xẻo của mình. Cô bò dậy, ống chân đau buốt đành phải ngồi xuống đất
Chúc Tiểu Tiểu nhìn lòng bàn tay của mình, bị trầy xước chút xíu, nắn nắn cổ chân, thấy đau dữ dội, chắc mẩm cú ngã vừa rồi có lẽ đã khiến chân bị trật. Cô buồn rầu, hóa ra lại tệ đến thế. Lần này rõ ràng không thể đứng dậy nổi nữa, Tiểu Tiểu ngồi trên mặt đất khóc tu tu.
Trên đường có vài ba người đi qua, thấy một cô gái trẻ ngồi dưới đất khóc, trông rất mất hình tượng. Mấy người ái ngại, chẳng đến hỏi han, chỉ đi thật nhanh, sợ là đụng phải bệnh nhân tâm thần. Chúc Tiểu Tiểu càng khóc càng lớn, đừng có để ý đến cô là tốt nhất, cô chính là đồ xui xẻo, cứ để cô khóc một mình cho chán đi.
Một đôi giày da đen bóng đến bên cạnh Chúc Tiểu Tiểu từ lúc nào, giọng đàn ông lạnh lùng hỏi: "Khóc cái gì?".
Chúc Tiểu Tiểu ngẩng đẩu lên nhìn, thân hình cao lớn đó không phải Nghiêm Lạc thì còn là ai. Cô hé miệng, bộ dạng đáng thương gọi: "Boss".
Khuôn mặt Nghiêm Lạc cứ y như một khối băng, nhưng trong lòng lại thở dài. Anh vì chuyện cô tự ý ra ngoài làm việc, đang muốn giáo huấn cho cô một trận, nhưng còn chưa mắng được, thì đã nhặt được một cô gái ngồi khóc thút thít bên đường.
Nghiêm Lạc nhìn cô một cái: "Heo ngốc", vừa mắng vừa duỗi cánh tay cẩn thận ôm lấy cô.
Cô ấm ức lau nước mắt, ngoan ngoãn dựa vào vai anh, nhỏ tiếng nói: "Boss, em phạm lỗi rồi".
"Em biết là được rồi!"
"Nhưng em không phải là cố ý, em không biết sẽ xảy ra chuyện như thế này. Anh ta bảo em đi cùng đội, em không dám nói không, những người khác đều không có mặt", cô lại thút thít: "Em không thích anh ta, nhưng anh ta chết rồi, em rất buồn. Đều trách em, em nên báo cáo, không nên cứ đi luôn như thế". Cô kìm nén lâu như vậy, lúc này cuối cùng cũng có người đế trút ra.
Nhắc đến Tống Bình, Nghiêm Lạc liền nổi giận, anh cố kiềm chế không nói gì. Chúc Tiểu Tiểu cũng không mong chờ anh an ủi, chỉ cần anh ở bên cạnh cũng khiến cô yên lòng hơn rất nhiều rồi. Có người để trút hết lòng dạ, cô cảm thấy thoải mái hơn hẳn.
"Em không thích xác sống, nhìn ghê lắm, bọn chúng còn ăn thịt người." Không biết vì đang khóc, hay vì nghĩ tới xác sống, cô bắt đầu nôn khan.
Nghiêm Lạc dừng lại, đỡ cô xuống, để cô có thể nôn vào gốc cây. Chúc Tiểu Tiểu xua xua tay, biểu thị không nôn nổi.
Anh lại bế cô lến. Chúc Tiểu Tiểu không buồn nôn nữa, tiếp tục nói: \'\'Yêu sói cũng rất ghê, sức mạnh của bọn chúng kinh khủng lắm, em căm ghét bọn chúng".
Nghiêm Lạc để mặc cho cô nói, đi đến bên cạnh xe, anh ấn nút mở khóa từ xa, ra hiệu cho Chúc Tiểu Tiểu kéo cửa xe, đặt cô vào trong, sau đó cúi đầu nhìn chân cô, duỗi tay gỡ giày của cô ra, vứt sang một bên.
\'\'Không được, không được. Giày của em mới mua để đi làm, rất đắt đó." Chúc Tiểu Tiểu sốt ruột, tháng đầu tiên cô đi làm đã bị phạt, còn không biết là có bị trừ lương hay không, cô nghĩ đến mà đau lòng.
Nghiêm Lạc nhìn cô, nhíu mày lại, cuối cùng vẫn giúp cô nhặt giày về. Chúc Tiểu Tiểu ôm đôi giày vào trong lòng, lẩm bẩm nói: "Đó là giày của người ta, chưa hỏi gì đã vứt bừa đi". Cô vừa rồi còn thê thảm như vậy, lúc này đã lại dám to gan trách móc, bĩu môi với Boss đại nhân.
Nghiêm Lạc chẳng chút biểu cảm, bộ dạng như hoàn toàn không nghe thấy gì, anh đi về phía bên ghế lái, ngồi vào, khởi động xe.
Chân của Chúc Tiểu Tiếu càng lúc càng đau, rất nhanh sau đó thì sưng lên một cục, cô đau đến mức chẳng có tâm trạng mà nói nữa. Nghiêm Lạc thấy cô như vậy, sắc mặt cũng trở nên khó coi, anh nhanh chóng đạp ga tăng tốc, hai người chẳng mấy chốc đã đến bệnh viện.
Nửa đêm rồi chỉ có thể đến thẳng phòng cấp cứu, cô y tá vội vàng đi gọi bác sĩ. Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy, cô y tá này không phải là nhiệt tình làm hết chức trách, mà thật ra vì cô ta bị Boss đại nhân mặt mũi đen xì dọa. Anh cứ hằm hằm, bừng bừng "sát khí", khiến cho người đứng bên cạnh cảm thấy vô cùng áp lực. Cô y tá kia lúc đầu đứng ngẩn ra nhìn khuôn mặt đẹp trai của Nghiêm Lạc, sau đó thì hoảng hốt chạy đi tìm bác sĩ, bộ dạng của cô ta khiến Chúc Tiểu Tiểu cảm thấy rất vui.
Cô không biết bây giờ là mấy giờ, mở túi lấy điện thoại ra xem, giật thót mình, lại có tới sáu cuộc gọi nhỡ, tên người gọi điện đến đều là: Nghiêm Lạc.
Chúc Tiểu Tiểu chột dạ, nhanh chóng cất điện thoại đi. Thôi chết rồi, hóa ra sau khi tan làm Boss đã đi tìm cô, xem chừng là muốn giáo huấn. Bây giờ cô như dê rơi vào miệng hổ rồi, không biết sẽ thê thảm đến thế nào đây.
Nghiêm Lạc quay người lại, nhìn thấy bộ dạng rụt đầu rụt cổ kỳ quái của Chúc Tiểu Tiểu, hỏi: "Em làm sao vậy?".
Chúc Tiểu Tiểu ý thức được, bắt đầu cầu xin: "Boss, lần sau em không dám tùy tiện ra ngoài nữa, có thể nào không phạt em không?".
"Bây giờ chân em đang bị thương, đừng nhắc anh mắng em."
Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, Boss thật là không biết nói chuyện. Cô lén nhìn anh, cảm thấy anh dường như tâm trạng vẫn tốt. Nhưng hôm nay cô thảm như vậy, tâm trạng của anh khá tốt có phải là không thông cảm với cô quá không? Nhưng mà, anh không mắng cô, điều này khiến cô an tâm phần nào. Sau đó, vấn đề lại xuất hiện.
"Boss, sao mà trùng hợp như vậy, anh lại tìm thấy em?\'\'
"Em nên thấy may mắn là trùng hợp như vậy, nếu không bây giờ em vẫn ngồi dưới đất khóc.”
Chúc Tiểu Tiểu bĩu môi, khi cô khóc, chẳng cảm thấy gì, bây giờ nghe Boss đại nhân nhắc đến như thế này, đột nhiên lại thấy thật mất mặt. Cô phủi phủi váy, giả câm không nói.
Một lát sau, bác sĩ đến. Đó là một bác sĩ trung niên hói đầu, ông ta nhấc cái chân bị thương của Chúc Tiểu Tiểu cao lên một chút, xem xét cẩn thận. Nghiêm Lạc lập tức đem chiếc áo khoác ngoài của mình đắp lên chân của Tiểu Tiểu, hai người bác sĩ và Tiểu Tiểu đều ngẩn ra.
Chúc Tiểu Tiểu đang mặc váy, chân vừa nhấc cao, chiếc váy liền bị kéo lên, Tiểu Tiểu đang đau, chẳng phát hiện ra mình đã bị lộ cả một phần đùi. Chiếc áo khoác này của Nghiêm Lạc vừa che lên, cô liền hiểu, không ngăn được cảm giác xấu hổ, đỏ bừng mặt.
Bác sĩ kia nhìn biểu cảm của Nghiêm Lạc một cái, căng thẳng lau mồ hôi lạnh, chân cũng không dám nhìn nhiều, nhanh chóng viết bệnh án: "Chỉ bị thương phần mềm, không có vấn đề gì lớn. Tôi kê hai loại thuốc bóp, một loại thuốc xịt, quay về có thể dùng đá lạnh chườm trước, trong vòng ba ngày không được chạm vào nước nóng, đừng đi lại. Tốt nhất là giữ nguyên chân, nghỉ ngơi hai tuần là được".
"Mắt của ông là máy X quang? Chỉ xem thế này liền biết là xương không bị thương?"
Giọng nói cúa Nghiêm Lạc trầm trầm, không cần phải lớn tiếng đã dễ dàng khiến bác sĩ cảm thấy mình thực sự không làm hết chức trách.
"Ý, vậy, hay là chụp một tấm nhé."
Nghiêm Lạc nhanh chóng viết phiếu, lấy tiền trong ví đưa cho y tá ở bên cạnh, không nói gì. Y tá hiểu ý, nhận lấy tiền, nhanh nhanh chóng chóng chạy cả đoạn đường, giúp người đàn ông lạnh lùng nộp viện phí.
Nghiêm Lạc khom người bế Chúc Tiểu Tiểu lên, nói với bác sĩ: "Cảm phiền dẫn đường".
Bác sĩ không dám chậm trễ, nhanh chóng đi trước dẫn đường, sau đó chạy đi gọi người trực ban dậy. Chúc Tiểu Tiểu kéo kéo vạt áo Nghiêm Lạc, nhỏ tiếng trách móc: "Làm gì phải chụp X quang, uổng phí nhiều tiền như vậy, em nghèo lắm".
Nghiêm Lạc nhướn mày lên, nhìn cô, ánh mắt đó khiến Chúc Tiểu Tiểu chột dạ, nhỏ tiếng thì thầm: "Vậy có thể nào không trừ tiền lương của em không...". Đây là tháng lương đầu tiên, cô còn muốn cầm đi khoe với bố mẹ.
"Đây là hai việc khác nhau. Trẹo chân nếu làm không tốt sẽ để lại di chứng, chụp một tấm phim sẽ yên tâm hơn."
"Ý anh là em sẽ vẫn bị trừ lương sao?" Chúc Tiểu Tiểu trong lòng rất sốt ruột, nhưng Nghiêm Lạc lại nhìn cô một cái, dọa cô không dám nói gì nữa. Cô vẫn được anh ôm trong lòng, trên chân che bằng chiếc áo khoác của anh. Tình hình thế này thực sự chẳng còn khí thế nào mà tranh luận. Chúc Tiểu Tiểu vẫn còn muốn giữ lại chút thể diện cho mình, lùi một bước nói, "Anh là Boss, anh to nhất".
Chỉ một loáng, chân của Tiểu Tiểu đã được chụp xong, sau chân và xương có hơi rạn một chút, thật sự chỉ là một chút xíu. Mức độ thế này, bác sĩ vốn muốn nói nghỉ ngơi cho tốt, thời gian dài tự mình có thể lành được, nhưng vừa nhìn thấy biểu hiện của Nghiêm Lạc, lại vội vội vàng vàng: "An toàn một chút vẫn là nên bó bột". Nghiêm Lạc hài lòng gật đầu, còn Tiểu Tiểu thì hoàn toàn chẳng có quyền phát ngôn đối với cái chân của mình.
Cô y tá trực ban tất tả chạy đi nộp tiền lấy thuốc, bác sĩ cẩn trọng bó bột xong cho Chúc Tiểu Tiểu, sau đó hai người bọn họ cùng nhau tiễn hai bệnh nhân đến cấp cứu ra cửa, đồng thời thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy người đàn ông này thật đáng sợ.
Hôm nay Chúc Tiểu Tiểu đã trải qua một chặng đường nguy hiểm, tâm trạng cả buổi tối lại thấp thỏm lo âu, thực ra sớm đã mệt rồi. Thêm vào đó còn có tác dụng của thuốc, vì vậy sau khi lên xe, chẳng mấy chốc cô đã bắt đầu mơ màng. Nghiêm Lạc nhìn cô một cái, chậm rãi lái xe vào vệ đường, dừng lại, vươn người sang, ngả ghế cho cô, rồi lấy áo khoác cùa mình đắp lên người cô. Chúc Tiểu Tiểu dường như đã quá mệt, chỉ cựa mình, điều chỉnh tư thế cho thoải mái, rồi lại tiếp tục ngủ thiếp đi.
Chúc Tiểu Tiểu ngủ rất say, ngủ suốt cả quãng đường về nhà, đến việc vào nhà như thế nào, lên giường ra sao cũng không biết. Duy nhất cô chỉ nhớ mình đã nằm mơ một giấc mộng, một giấc mộng cực kỳ bi thương.
Cảnh trong mộng thực sự rất đơn giản, cô được một người ôm lấy, đi trên một lối đi chẳng biết là thông đến chỗ nào, giống như muốn cưỡng ép đưa cô đi vậy. Cô không muốn đi, gắng sức vùng vẫy, gắng sức khóc lóc, nhưng không sao động đậy được. Cô kêu gào thảm thiết, cảm thấy rất bi thương, rất đau lòng. Nước mắt nhòa nhạt, chỉ có thể nhìn thấy mặt đất phủ đầy nham thạch đang lắc lư trước mặt mình. Cô không muốn đi, không muốn rời đi, cô phải cứu, cứu anh...
Trái tim bi thương đến mức dường như bị nỗi đau bóp nghẹt, siết chặt khiến Chúc