m, xem trọng nữa hay không? Nghề nghiệp và tài năng quân sự của nó sớm muộn gì cũng sẽ bị hủy diệt, nó đã đánh mất chính bản thân mình.
Ông từ từ nhắm mắt lại:
- Hàng Hàng, con có thể cảm nhận được nỗi đau của người làm cha như ta không?
Gia Hàng thật muốn nói đại thủ trưởng đã quá coi trọng cô rồi, hồng nhan họa thủy ít nhất cũng phải có một chút điều kiện, cô một là không nhan sắc, hai không tài nghệ, nhưng… Cô lại không đủ sức nói như vậy, thủ trưởng hình như thật sự là vì cô.
Vì cô mà chịu kỷ luật, vì cô đánh mất nguyên tắc…
Mùa hè năm Chu Văn Cẩn ra nước ngoài, tâm trạng cô suy sụp cùng cực. Trò chơi đã không còn đủ chỗ cho cô phát tiết, thật sự mang theo tâm lý đùa giỡn, cô tấn công vài trang mạng lớn. Cô chỉ khiến cho mấy trang web đó tê liệt vài giây, hoa diên vĩ xanh vừa xuất hiện là lại khôi phục lại như cũ. Cô như một đứa trẻ con, chỉ muốn đùa chơi vui vẻ, không nghĩ tới sẽ có hậu quả gì. Cô tưởng rằng không ăn cắp dữ liệu, trang web không bị tổn thất gì, thì chắc chắn sẽ không để lại hậu quả gì.
Hết kỳ nghỉ hè, cô cũng quên luôn chuyện này.
Hoa diên vĩ xanh tái xuất giang hồ, cô đứng ở góc độ xem kịch vui, khinh thường hậu bối không sáng tạo, cũng không suy nghĩ sâu xa hơn, cho tới khi Chu Văn Cẩn tới tìm cô, ngầm ám chỉ đó là hành động của cô. Cô không hề hoảng sợ, chỉ cảm thấy lòng lạnh giá. Hoa diên vĩ xanh là kỷ niệm chung của cô và anh ta, nhưng anh ta đã phá hủy như thế.
Cô không biết hoa diên vĩ xanh là ai, nhưng biết được một khi Chu Văn Cẩn đã mặc định mục tiêu là cô, tất sẽ đổ tội.
Thì ra… Chu Văn Cẩn không sai, nhưng vẫn đã đổ tội.
Ông Trác Minh đau lòng tới mức nào, cô có thể hiểu được một chút, nhưng còn cô, ông có thể hiểu được bao nhiêu?
- Đại thủ trưởng, nếu ngài không phải là anh trai của bà Trác Dương, ngài có nói với con những điều này không? – Câu này thật khó lọt tai, nhưng cô vẫn muốn hỏi cho rõ.
Ông Trác Minh thở dài:
- Ta già rồi, nhưng chưa hồ đồ đến mức đem hết sai lầm của đời trước đổ lên đầu đời sau. Chuyện tình cảm, được mất tùy duyên. Chuyện của Trác Dương và Án Nam Phi, hãy để bọn họ tự giải quyết. Con bị liên đới tới chuyện này, ta cho rằng đó là sự đùa bỡn của số phận.
- Ngài có từng nghĩ rằng đó là do chị con khiến ông ta bày mưu, để thủ trưởng mắc bẫy? – Cô hỏi đùa.
- Nếu thật sự chị con muốn gài bẫy, thì người mắc bẫy nên là Án Nam Phi.
Gia Hàng cười, đại thủ trưởng đúng là đại thủ trưởng, sẽ không bị những chuyện linh tinh vụn vặt ảnh hưởng đến cách nhìn nhận của mình, ánh mắt ông độc đáo mà chuẩn xác.
- Đại thủ trưởng, ngài muốn con phải làm thế nào?
Ông Trác Minh thở dài, đi tới trước bàn làm việc, rút từ trong đó ra một cặp hồ sơ đưa cho cô.
- Xin hãy trả lại Thiệu Hoa trước đây cho ta!
Đại thủ trưởng dùng từ “xin”, vẻ mặt lại nghiêm trang thế kia, cô muốn cười, khóe miệng nhếch lên, rớt xuống hai hàng nước mắt.
Cuộc họp diễn ra trong Bộ Công nghệ Thông tin, cuộc diễn tập kết thúc hoàn hảo, lãnh đạo Vụ An ninh đề xuất tất cả những người tham gia lần này liên hoan một bữa.
Tối nay, không có nhiệm vụ, không có áp lực, lại đúng dịp năm mới, thực sự là thả lỏng đúng nghĩa, có mấy người gục ngay tại trận.
Chu Văn Cẩn không chủ động đứng dậy mời rượu, khi người khác mời, anh ta chỉ nhấp môi một chút. Khi buổi liên hoan kết thúc, anh ta là một trong số ít những người còn tỉnh táo, trong đó cũng bao gồm cả Trác Thiệu Hoa.
- Con trai tôi hư lắm, tôi mà đụng đến một tẹo rượu thôi là nó không cho tôi bế liền. – Mặt anh ánh lên nét rạng rỡ của người làm bố.
- Vậy thì để Trác phu nhân vất vả một tối vậy. – Vụ trưởng Vụ An ninh cầm lấy ly của anh, định rót thêm rượu.
Trác Thiệu Hoa khéo léo từ chối:
- Ban ngày cô ấy đã vất vả lắm rồi, buổi tối nên đến lượt tôi trực.
- Thiếu tướng Trác, phu nhân công tác ở đâu? – Không biết ai hỏi.
Trác Thiệu Hoa dùng trà thay rượu, cười với mọi người:
- Xin mọi người chú ý tới trò chơi quy mô lớn dành cho nữ giới Lệ nhân hành của công ty Trì Sánh sẽ ra mắt trong năm nay, đó chính là tác phẩm của cô ấy.
- A, là trò chơi dành cho nữ giới sao, đây đúng là đỉnh cao trong lĩnh vực trò chơi, người thường không dám đụng đến đâu. – Có người đùa.
Mặt anh toát lên vẻ dịu dàng:
- Cô ấy sẽ không để mọi người phải thất vọng.
- Thật mong chờ!
Một đoàn người túm tụm bước ra khỏi khách sạn, trên trời cao, ánh trăng lành lạnh đã mấy ngày không ló dạng đang tỏa ánh sáng nhàn nhạt, hòa cùng với ánh đèn đường, lung linh như nước chảy.
Đợi mọi người lên xe hết, Trác Thiệu Hoa mới đi về xe của mình.
- Thiếu tướng Trác. – Phía sau có người gọi anh.
Anh nhắm mắt, xoay người lại, ôn hòa nhìn Chu Văn Cẩn:
- Không phải vừa rồi trung úy Chu đã lên xe rồi sao?
- Tôi muốn mời Thiếu tướng Trác một ly cà phê.
Gương mặt Trác Thiệu Hoa chìm trong bóng tối, không nhìn rõ sắc mặt, anh ta vội nói thêm một câu:
- Trước mặt anh không phải là trung úy Chu, chỉ là sư huynh của Gia Hàng.
- Được! – Trác Thiệu Hoa quay đầu nói vài câu với Tiểu Dụ, Tiểu Dụ gật đầu, lái xe đi.
Họ vào một quán cà phê do một người Bỉ mở ở gần đó, cả hai cùng đồng thanh gọi một ly cà phê đen.
- Tối nay tôi không ngủ ngon rồi. – Khi cà phê được đưa lên, Chu Văn Cẩn dùng muỗng quấy, ngước mắt lên nhìn Trác Thiệu Hoa.
- Phấn khởi quá hả, có thể hiểu được. Nhưng cậu làm thêm nhiều ngày rồi, vẫn cần nghỉ ngơi cho khỏe. – Giọng Trác Thiệu Hoa không nhanh không chậm.
- Thiếu tướng Trác cảm thấy tôi sẽ phấn khởi sao?
- Không thì sao?
- Đây không phải là phòng họp của Bộ Công nghệ Thông tin, tôi và anh không phải là mối quan hệ cấp trên và cấp dưới, chỉ là hai người đàn ông cùng quan tâm đến Gia Hàng. Hình như, về cái gọi là diễn tập của ngày hôm nay, anh nên cho tôi một lời giải thích.
Trác Thiệu Hoa nâng ly cà phê lên, nhíu mày ngửi một hơi, hình như không thích lắm, anh lại đặt ly xuống.
- Bắt đầu từ ngày hôm nay, cậu không cần phải quan tâm đến Gia Hàng nữa. Sau này, cậu chỉ là trung úy Chu thôi, không phải là Chu sư huynh gì hết.
- Nực cười, anh có thể đại diện cho cô ấy sao?
- Cho dù là hồi ức, hay là tình cảm, đều nên quý trọng, đâu có thể lãng phí như cậu? Chu Văn Cẩn, đây là lần cuối cùng.
- Anh đang lảng tránh vấn đề, tôi hỏi anh về cuộc diễn tập ngày hôm nay, mấy lời nhăng cuội của chuyên gia, người khác tin, tôi thì không tin đâu. Anh lấy danh nghĩa diễn tập, muốn che giấu dấu vết những việc làm xấu xa của cô ấy ba năm về trước, có đúng không?
Trác Thiệu Hoa bật cười:
- Trong mắt cậu, Gia Hàng chính là một hacker xấu xa đúng không, sau đó, cậu trượng nghĩa, đem hết sức mình bắt cô ấy về quy án?
- Lần đầu tiên chúng ta gặp nhau, tôi hỏi cậu có quen với các nhân tài máy tính khác hay không, khi đó người cậu tiến cử chính là Gia Hàng, cậu nói trình độ cô ấy ngang ngửa cậu. Khi đó, dường như cậu rất để ý tới cô ấy. Bây giờ, cảm giác cậu đem lại cho tôi lại là thù hận, là vì người cô ấy yêu là tôi sao? Chu Văn Cẩn, tôi cho cậu hay, cậu không hiểu Gia Hàng, không tin Gia Hàng, đây mới là nguyên nhân đích thực khiến hai người không ở bên nhau, chứ không phải vì sự tồn tại của tôi. Cậu đã có quá nhiều cơ hội, nhưng cậu đều bỏ lỡ. Từ trước tới nay, cậu chưa từng có tình địch.
- Nếu điều anh nói là sự thật, vậy… anh hãy buông tha cho Gia Hàng, tôi cũng sẽ từ bỏ tất cả mọi thứ hiện giờ, tôi sẽ… trân trọng cô ấy.
Trác Thiệu Hoa cụp mắt xuống, nhếch môi:
- Cậu thật sự ấu trĩ tới mức tưởng rằng mình vẫn còn cơ hội? Lần thứ nhất, khi nhìn tôi và Gia Hàng ở trường bắn, ngày hôm sau cậu đã xông vào phòng tôi chất vấn quan hệ của chúng tôi, đó đã là vi phạm nội quy rất lớn, tôi trách mắng cậu, trong lòng cậu không phục, nhưng lại không nghĩ rằng đó là tôi vì quý trọng mà bảo vệ cậu. Lần thứ hai, trung tâm phóng vệ tinh Tây Xương bị tấn công tê liệt, kỳ lạ là không hề bị một chút tổn thất nào, nhưng lại khiến cậu danh nổi như cồn. Khi tôi về nói cho Gia Hàng nghe, khi đó mặt cô ấy đã biến sắc, cậu có biết là tại sao không?
Vẻ mặt Chu Văn Cẩn biến hóa kịch liệt.
- Cô ấy đã nói một câu hôm nay cậu cũng đã nói, nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất. Kỹ thuật của cậu hết sức tinh vi, cao siêu, xét tới việc cậu chỉ vội vã muốn chứng minh bản thân mình chứ không có ý đồ xấu, đồng thời cũng để hoàn thiện hệ thống bảo mật của trung tâm phóng vệ tinh, tôi vẫn quý trọng tài năng của cậu, lặng lẽ quan sát biểu hiện của cậu. Cũng may, cậu dường như đã trấn tĩnh lại. Gia Hàng tưởng tôi không phát hiện ra, mím môi thật chặt. Lúc này, chúng tôi bắt đầu thực hiện diễn tập phương án hoa diên vĩ xanh, tôi quen với Gia Hàng muộn hơn cậu ba năm, hoa diên vĩ xanh lúc trước, tôi không hề biết. Đó chỉ là trùng hợp mà thôi. Ngay lập tức cậu mặc định mục tiêu là Gia Hàng, cậu đã lần theo dấu vết của mục tiêu. Cô ấy theo dõi một topic trên diễn đàn, cậu liền đến nhà chị cô ấy bắt giữ cô ấy một ngày. Tôi biết, nhưng tôi không can thiệp. Chuyện giữa cậu và cô ấy, Gia Hàng sẽ tự giải quyết tốt, tôi tin tưởng cô ấy, mà cô ấy tự nhiên cũng sẽ không nhắc tới chuyện này với tôi. Đây đã lần thứ ba tôi khoan dung với cậu. Chỉ cần liên quan tới cậu, cô ấy đều ra sức bảo vệ, tôi cũng hết sức phối hợp, trân trọng. Nhưng trên thế gian này, bất kỳ điều gì cũng có giới hạn. Chu Văn Cẩn, chỉ có một điểm tôi cần phải cảm ơn, đó là cậu đã xóa sạch trơn mọi dấu vết về cậu trong lòng cô ấy, khiến tôi có thể có được cô ấy trọn vẹn. Sau này, nếu cậu không thể tự biết yêu quý bản thân mình, đội Kỳ binh mạng sẽ không chút do dự mà khai trừ cậu. Giải thích như thế, cậu đã hài lòng chưa?
Hai tay Chu Văn Cẩn run bắn lên, phải ghì vào ống quần mới giữ yên lại được, anh ta vừa hổ thẹn không thể tha thứ được cho bản thân, lại vừa bị thương và tuyệt vọng.
Thì ra cô đã từng trân trọng anh ta như vậy, tại sao anh ta không hề hay biết…
Bao năm nay, người con gái tên Heo đó, người con gái anh thích, anh đã từng đẩy cô vào lòng người khác.
Trác Thiệu Hoa bỏ đi từ lúc nào, anh ta không hay biết. Anh ta thẫn thờ ngồi đó, như hóa đá.
Bồi bàn đưa tới một ly cà phê, làn khói nghi ngút bốc lên làm mờ tầm mắt anh ta.
Đứng trước quầy thu ngân, Trác Thiệu Hoa ngoái lại nhìn Chu Văn Cẩn, dặn dò phục vụ đừng làm phiền anh ta, lúc nào anh ta về nhớ gọi giùm một chiếc xe.
Giờ phút này, Trác Thiệu Hoa cuối cùng đã có thể thở dài một hơi đầy sảng khoái.
Lúc đẩy cửa vào sân, động tác anh nhẹ nhàng hơn bình thường mấy phần, cũng không để ý đến thời gian đã muộn, vừa vào cửa anh đã gọi thật to:
- Gia Hàng!
Gia Hàng đang bế Phàm Phàm ngồi xem thời sự buổi tối, cô dán mắt vào màn hình, nhưng lại không biết trong đó đang nói gì. Phàm Phàm lúc thì nhìn cô, lúc thì nhìn tivi, sau đó mí mắt bắt đầu rũ xuống.
Cả hai bị tiếng gọi của anh làm cho giật mình, Phàm Phàm phản ứng nhanh hơn cô, lập tức ê a kêu toáng lên, ngoái đầu ra cửa.
Cô cũng xoay người theo, liền ngã vào một vòng ôm êm ái:
- Bây giờ đã cho Phàm Phàm xem những chuyện quốc gia đại sự nghiêm trọng thế này, có phải là hơi sớm phải không?
- Phàm Phàm nhà mình thông minh sớm, đừng tưởng bây giờ con còn nhỏ,