ừ bỏ vương vị để lấy phu nhân Simpson, một người phụ nữ đã qua hai lần chồng.
- Mẹ…
Bà Âu Xán ngắt lời anh:
- Nếu con đã quyết, chúng ta cũng không cần phải nói tiếp nữa. Chuyện của cô con, bố mẹ sẽ phải chịu búa rìu dư luận gì, con đều không cần phải hỏi tới.
Trác Thiệu Hoa cười tự giễu:
- Phàm Phàm thì sao?
- Bệnh của con đã chữa khỏi, sau này vẫn có thể có con. Phàm Phàm là cháu nhà họ Trác, để nó có được sự giáo dục tốt nhất là được rồi.
Trước đây anh chỉ cảm thấy mẹ đã đầu tư quá nhiều công sức cho sự nghiệp của bố, vì thế không thể nào đem lại cho anh hơi ấm tình cảm, giờ thì anh mới biết, thì ra bà vốn là người lạnh lùng từ trong xương tủy.
Bi ai như một cái bong bóng nước, đầu tiên là một cái, sau đó càng lúc càng nhiều, dần dần trở thành một làn nước cuồn cuộn, nhấn chìm anh.
- Cảm ơn mẹ đã tôn trọng con. – Anh khẽ mỉm cười.
- Con tới sơn trang à?
- Dạ!
Bà cười đầy ẩn ý:
- Không cần con phải bỏ công đi, mẹ đã nhờ bác Thành cho người đi đón bọn nó về rồi.
Anh xoay người bước ra khỏi cổng, bị Thành Công túm lấy ngay trong ngõ.
- Cậu nói thật cho tôi biết, con Heo đó rốt cuộc đã gây ra tai họa gì? Thư ký của ông gia nhà cậu tự nhiên lại đích thân ra mặt, mặt đen sì như cái đít nồi, miệng như bị dán băng dính, lại còn ra lệnh cho bọn tôi không được sử dụng công cụ liên lạc. Mẹ kiếp, đúng là nực cười, chỉ thiếu mỗi cái lệnh bắt nữa thôi thì có khác gì đang bắt tội phạm bị truy nã đâu, còn tôi chính là tòng phạm.
Mắt Trác Thiệu Hoa ánh lên một tia phẫn nộ, nhưng ngay lập tức đã bình tĩnh lại:
- Xin lỗi, mẹ tôi chuyện bé xé ra to.
- Ha, tính tôi qua quýt thế thôi à? Được, vậy câu nói xem, chuyện bé ấy là chuyện gì? – Thành Công cười lạnh.
- Cậu biết rồi đấy, cô tôi…
- Chẳng lẽ là do Heo ép bà ấy?
- Thành Công! – Trác Thiệu Hoa nhỏ giọng gầm lên. – Không được nói đùa lung tung.
Thành Công buông anh ra, nhún vai:
- Tôi đâu phải là người hài hước, tôi chỉ muốn biết sự thật thôi.
- Hôm nay tâm trạng tôi rất tồi tệ, sau này nói cho cậu nghe sau. Gia Hàng và Phàm Phàm đang ở đâu?
Thành Công khoanh tay liếc sang, bĩu môi:
- Là chuyện con Heo đó… mang thai hộ bị lộ phải không?
Mỗi sợi dây thần kinh trong người Trác Thiệu Hoa đều căng cứng lên.
Thành Công nhàn nhã nói:
- Tôi nói đúng rồi chứ gì?
Trác Thiệu Hoa túm lấy cánh tay anh ta, kéo xềnh xệch vào xe, đóng cửa lại:
- Sao cậu lại biết chuyện này?
Thành Công thật sự khoái chí, hiếm khi nhìn thấy gã này căng thẳng như vậy. Anh ta vỗ vai Trác Thiệu Hoa:
- Thả lỏng, thả lỏng, chuyện này ngoài cậu biết, cô ấy biết, trời biết đất biết ra, tôi là người duy nhất được biết. Là Heo nói lộ ra một câu, còn tôi lại là một bác sĩ phụ sản, dò theo manh mối mà truy hỏi. Trước mắt, tôi sẽ kín bưng như hũ nút. Nhưng, nếu cậu vẫn giấu tôi cái gì, tôi sẽ chẳng đảm bảo được điều gì đâu.
- Thành Công, trước giờ tôi không biết cậu lại tò mò đến thế đâu.
- Đó là vì tôi chưa gặp được mục tiêu khiến tôi hứng thú.
- Mục tiêu của cậu bị sai lệch rồi. – Giọng Trác Thiệu Hoa không có chút thiện cảm nào.
- Chỉnh là không khó. – Thành Công nhếch mép.
- Tại sao?
Thành Công thu nụ cười lại, nghiêm túc trả lời:
- Cậu là anh em tốt của tôi, con heo kia lại cũng hợp ý tôi, ba người cộng lại vẫn hơn hai người.
Trác Thiệu Hoa chằm chằm nhìn anh ta, rất lâu sau, anh mới ngả người về phía sau:
- Tôi sẽ không cảm ơn đâu.
- Đừng có buồn nôn như thế.
- Trận chiến này có lẽ là trận chiến nguy hiểm nhất tôi đã từng gặp trong đời, mà tôi nhất định phải thắng.
- Tôi đồng ý. – Thành Công ngoáy tai, làm điệu bộ rửa tai lắng nghe.
- Số phận là cây bút như thế nào đây, sao lại có thể vẽ nên một bức tranh không tài nào tưởng tượng ra nổi như vậy? Cậu có lẽ chẳng thể nào tin được, mẹ đẻ của Gia Hàng lại là chị của cô ấy, còn bố đẻ của cô ấy, lại là dượng của mình… Án Nam Phi!
Bàn tay đang ngoáy tai của Thành Công đờ ra, anh ta đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không kìm chế được vẻ mặt đờ đẫn.
Trác Thiệu Hoa đặt những bước chân nặng nề lên trên bậc thềm, tiếng cười nói trong viện lọt qua khe cửa, vang lên rõ rệt.
- Phu nhân, Phàm Phàm chắc đến lúc đi tè rồi nhỉ? – Giọng thím Đường vút lên.
- Vừa mới tè xong. – Giọng Gia Hàng vừa trong vừa giòn. Nghe thấy giọng nói này, trái tim anh bỗng ấm áp trở lại, tiện tay đẩy cổng ra.
- Thiếu tướng Trác, trưa nay có cần chuẩn bị chút rượu vang không ạ? – Dì Lữ hỏi. – Hôm nay là bữa cơm đầu tiên ở nhà vào năm mới đấy.
Anh gật đầu, nghe thấy tiếng đập bóng trong phòng làm việc.
Thím Đường cười:
- Phu nhân đang dạy Phàm Phàm chơi bóng rổ, hai người chơi vui vẻ lắm.
Để giữ ấm, mùa đông các cánh cửa đều đóng lại. Anh không vội mở cửa, mà đứng trên hành lang một lúc. So với mấy căn phòng khác, phòng làm việc rộng hơn một chút, không nhiều đồ đạc. Sofa bị đẩy vào góc tường, Phàm Phàm đang được ủ bằng một cái chăn mỏng giữa sofa, hai tay thả tự do. Lúc này, hai con mắt cu cậu đang mở tròn xoe, hai tay giơ cao khua khoắng, như đang muốn giúp cho ai.
- Một đội thi đấu có năm người, trong đó một người là đội trưởng, thành viên dự bị thông thường là bảy người, trong thời gian quy định, bên nào được nhiều điểm hơn là thắng. – Gia Hàng vừa nói vừa chuyển bóng đi hai vòng rồi dừng lại, quả bóng như dính vào tay cô, tung lên tung xuống, sang trái sang phải. – Mỗi cầu thủ chỉ được phép phạm quy bốn lần trong trận đấu, lần thứ năm sẽ bị đuổi khỏi sân, cho nên nhất định phải nắm vững. Nhóc thối, con hiểu chưa nào?
Cô hơi chu mỏ lên, Phàm Phàm tưởng mẹ định thơm mình, vội ngóc đầu lên, miệng chu ra chờ đợi.
Cô ranh mãnh chụt một cái, khoa trương chép miệng:
- Oa, hôn được giai đẹp rồi!
Phàm Phàm không biết là hiểu thật hay hiểu giả, những vẫn rất đắc ý.
Đứng ngoài cửa sổ, Trác Thiệu Hoa không nỡ chớp mắt. Anh đã từng nói, Phàm Phàm là đứa trẻ hạnh phúc nhất, may mắn nhất trên thế giới này.
- Nhóc thối, học chơi bóng rất dễ, nhưng muốn chơi giỏi thì hơi khó nha, còn phải khổ luyện. – Gia Hàng đỡ Phàm Phàm ngồi dậy. – Thực ra, trên thế giới này, có rất nhiều con đường, dù con chọn con đường nào, cũng sẽ không bằng phẳng. Haizz, không trắc trở thì còn gì là cuộc đời nữa! Với những người cố tình bới móc hoặc làm tổn thương con, con cứ coi họ như không khí, bởi vì cuộc đời của con không liên quan gì tới họ, không cần phải phí thời gian… thủ trưởng?
Trác Thiệu Hoa cúi đầu hít hà mùi mồ hôi trên người Gia Hàng, đặt lên môi cô một cái hôn thật sâu. Hôn, là không đủ, anh mút lấy đôi môi hồng thắm, dường như muốn nuốt trọn lấy cô.
Gia Hàng ngắm nhìn anh, từ lúc bước vào phòng, miệng anh như khóa kín.
- Mấy giờ về đến nhà? – Anh không nỡ rời xa đôi môi cô.
- Hôm nay bọn em đều dậy sớm, tám giờ tới Bắc Kinh, mười giờ về đến nhà.
Vậy từ tám giờ tới mười giờ? Trác Thiệu Hoa ôm cô, khẽ thở dài:
- Xin lỗi, anh suy nghĩ không chu toàn, để em phải chịu ấm ức rồi.
Gia Hàng cắn môi:
- Người phải nói xin lỗi là em.
- Đừng nói về mình như vậy. – Người anh run lên vì xót xa, thực ra cô mới là người phải chịu tổn thương.
- Cần, dù sao bà ấy cũng là bề trên, nhưng em lại không kìm chế được, em… đã lên giọng dạy dỗ bà ấy. – Cô chột dạ len lén nhìn anh.
- Dạy dỗ ai? – Anh băn khoăn.
- Bà nội Phàm Phàm… Bà Âu.
Trác Thiệu Hoa cảm thấy mình cần phải ngồi xuống, để Gia Hàng kể lại tình hình dạy dỗ của cô cho anh nghe. Anh dịch cái chân lên trên, ngồi thật may mắn, cúi đầu nói với Tiểu Phàm Phàm.
- Ngoan, đừng lên tiếng, để cô giáo Heo giảng bài nhé.
Gia Hàng chớp mắt một lúc lâu, ngượng nghịu kéo ghế ngồi xuống trước mặt hai người họ.
- Buổi sáng trời còn chưa tỏ đã có người gõ cửa, bên ngoài là hai người mặc quân phục, khiến em chẳng muốn hỏi gì thêm, đi theo họ về Bắc Kinh. Khi đó em sợ đờ đẫn cả người, cảm giác như đang cơn binh biến trong phim lịch sử, sắp đổi chủ nên phải sơ tán người nhà trước. Lại nhìn bác sĩ Thành, mặt mày cũng nghiêm trọng. Em tưởng ở đây thật sự đã xảy ra chuyện gì, ra sức cắn chặt môi, ôm chặt lấy Tiểu Phàm Phàm.
Trác Thiệu Hoa nhìn con trai trong lòng mình, rồi lại nhìn người con gái mắt xoe tròn trước mắt, anh có thể hình dung ra nỗi sợ hãi của cô ấy khi ấy.
- Vừa xuống xe, em phát hiện nơi đó là bệnh viện của bác sĩ Thành. Bác sĩ Thành muốn đi vào cùng em, nhưng người lính kia không cho, chỉ cho em và Tiểu Phàm Phàm đi theo. Bà Âu đang đứng trên hành lang, không biết là em bị lạnh hay là do sợ quá, không nói nổi một câu nào. Phàm Phàm thì lại ngủ lăn. Bà Âu khẽ đẩy cửa một gian phòng bệnh, để em nhìn vào bên trong, em nhìn thấy trên giường có một người đang nằm, không nhìn rõ mặt. Bà ấy nói đó là cô Trác Dương. Hôm trước uống thuốc ngủ, tuy cứu được, nhưng vẫn tuyệt thực, mạng sống vô cùng mong manh. Sau đó, bà ấy nhìn em chằm chằm, hỏi em nhìn thấy những cảnh này thì nghĩ gì.
Lúc đó, anh vẫn đang nằm trên giường, không thể ngờ rằng mẹ anh lại ra chiêu này. Anh áy náy, bất lực.
- Cơn sợ hãi buổi sáng bỗng biến thành một ngọn lửa, em nói tìm chỗ nào nói chuyện. Bà ấy nhìn em khinh thường, nói được. Em không bế Tiểu Phàm Phàm vào mà gửi con ở phòng y tá, nhờ y tá trực trông hộ.
- Không đợi em nói gì, bà Âu đã lên tiếng, nói em không chỉ thay đổi cuộc đời anh, mà bây giờ còn hủy hoại cả hôn nhân và mạng sống của bà Trác Dương. Đầu em giống như bị nổ tung lên, không còn để ý gì đến phép tắc nữa, hoặc có thể nói lời của bà ấy đã thổi bùng lên ý chí trong em. Em đã từng tham gia thi hùng biện, khi kích động sẽ nói rất nhanh. Em nói cuộc đời của mỗi người đều chỉ thuộc về bản thân họ, không ai có thể nhúng tay vào. Em chỉ cần chịu trách nhiệm với cuộc đời em, không có nghĩa vụ chịu trách nhiệm cho cuộc đời người khác. Khi chúng ta đăng ký, trong tay anh có súng, còn em thì không, tức là không tồn tại khả năng em ép buộc anh, đương nhiên anh cũng không dùng súng ép buộc em. Em đã từng suy nghĩ rất kỹ, em có thể hoàn toàn chịu trách nhiệm với những hành vi của mình. Sự kết hợp của chúng ta là dân chủ, hòa bình, hữu hảo.
- Một cuộc hôn nhân tan vỡ, thông thường là xuất hiện vấn đề mang tính nguyên tắc hoặc bạo hành, hay sự khác biệt về thói quen, em không phải là thành viên trong gia đình bà Trác Dương, liên quan gì đến em chứ? Nếu cứ nhất định muốn nói vấn đề huyết thống, được coi như cha làm con chịu. Hai mươi ba năm nay, ông ấy chưa từng làm trọn nghĩa vụ làm cha với em dù chỉ một ngày, hà cớ gì em phải trả nợ thay ông ta? Ngoài ra, em cho rằng cuộc hôn nhân dễ dàng tan vỡ cũng giống như những công trình xây dựng bị rút ruột trong xã hội, là vấn đề chất lượng, vốn là tình yêu không đủ sâu sắc, là họ không tin tưởng lẫn nhau, đừng có đổ tội cho người khác. Bà Trác Dương không còn muốn sống, đổ hoàn toàn là hành vi cá nhân, em có người làm chứng, em hoàn toàn không phải là kẻ tình nghi phạm tội.
Dường như cô nói liền một mạch cả một đoàn dài như vậy, gương mặt nhỏ nhắn bừng sáng lấp lánh, khiến người ta không rời mắt được.
- Có phải là hơi kích động không?
Dù gì bà Âu cũng là mẹ của thủ trưởng, khi đó máu cô dồn lên đầu, không để lại cho bà m