ước. Khả năng của anh có hạn, không can dự được quá nhiều chuyện.
- Chị không biết phải nói gì… – Lúc xuống xe, Gia Doanh khóc khản cả giọng.
- Vậy thì không cần nói gì cả, đợi Hàng Hàng về rồi chúng ta cùng bàn bạc.
Gia Doanh nhìn người đàn ông cao to trước mặt, trong tình huống hỗn loạn này, cậu ta vẫn bình thản như nước, trái tim chị dần bình yên lại.
- Ừ!
- Có tin tức gì em sẽ gọi điện ngay cho chị.
- Thiệu Hoa, chị…
- Chị hai! – Trác Thiệu Hoa bỗng dang tay ra ôm lấy chị. – Sẽ không có chuyện gì đâu, đã có em rồi!
Gia Hàng đứng ở ngã tư. Đèn xanh, cô tiếp tục đi về phía trước, không có điểm đến, cứ đi mãi không dừng, trong đầu trống rỗng.
Phía trước có rất đông người. Để đẩy mạnh tiêu thụ, có công ty tổ chức hoạt động ngoài trời, có cả biểu diễn. Trời rét mướt, nghệ sĩ biểu diễn chỉ mặc tấm áo mỏng, mặt mũi tím tái vì lạnh.
Có một cô gái mặc sườn xám Mông Cổ đang kéo nhị hồ, khúc Tái mã. Rất chuyên nghiệp, cũng rất nhập tâm, khi thể hiện những chú tuấn mã tung vó trên thảo nguyên bao la, đầu cô ta gật gù như gà mổ thóc.
Mọi người đứng quanh vỗ tay như sấm.
Cô gái khom người cảm ơn, đến lượt MC lên sân khấu tiếp tục quảng cáo sản phẩm.
Người xem không chịu, lao xao yêu cầu cô gái chơi thêm một khúc. Cô gái ngoảnh lại mỉm cười, vẫy tay với đám đông.
Nụ cười đáng yêu, ý nhị kia không giống với vẻ phóng khoáng của con gái Mông Cổ, mà giống nét duyên dáng của con gái Giang Nam.
Gia Hàng bất giác ngắm cô gái lâu hơn một chút, nhìn mãi, nhìn mãi, cô cảm thấy cô gái này trông thật quen mắt.
Bất thình lình, máu huyết xông thẳng lên não cô.
Cô len qua đám người, chạy về phía sau.
Công ty thuê một chiếc xe du lịch làm chỗ nghỉ ngơi, có mấy người mặc áo khoác quân đội đứng túm tụm ở cửa xe. Cô gái vừa bước tới vừa hà hơi vào tay, luôn mồm kêu lạnh chết đi được. Một người đàn ông cầm một chiếc áo khoác quân đội tiến lên ôm lấy cô ta, cô ta ngẩng đầu lên, thơm vào mặt người đàn ông, cười nói:
- Cảm ơn!
- Vào trong cho ấm! – Người đàn ông kéo cửa xe, đẩy cô gái lên xe.
Cánh tay cô gái bị Gia Hàng chạy tới túm lại.
- Làm gì thế? – Cô gái cau mày.
- Cô không nhận ra tôi sao? – Gia Hàng trừng mắt nhìn thẳng vào mắt cô ta.
Cô gái chớp mắt:
- Cô nhầm người rồi.
Gia Hàng cười cười:
- Cô không chỉ bất lịch sự, mà trí nhớ lại còn kém nữa. Một năm trước, cô không từ mà biệt…
Cô gái sững người lại, lập tức bịt chặt miệng Gia Hàng, cười với người đàn ông phía sau:
- Bạn cùng trường hồi trước, nhất thời không nhận ra, bọn em đi uống chút gì cho nóng.
Cô ta kéo Gia Hàng tới một góc tối, sốt ruột nói:
- Rốt cuộc cô muốn thế nào, nói cho cô hay, chuyện kia không liên quan gì đến bọn tôi, đều do một tay bạn cô sắp xếp hết.
Gia Hàng nhìn về phía chiếc xe:
- Bạn cô hả, sợ anh ta biết cô từng mang thai hộ người khác sao?
Cô gái dậm chân:
- Người đẹp ơi, tôi thật sự không có lừa cô đâu. Tôi vốn không phải là người của công ty kia, bọn họ thuê tôi về diễn kịch thôi, chỉ cần khiến cô tin thật là được.
Gia Hàng túm chặt cánh tay cô tay, dùng sức mạnh quá, cô gái đau đớn kêu toáng lên.
- Cô nói hết từ đầu tới cuối cho tôi nghe, thiếu một chữ, tôi sẽ tới vạch trần cô với anh bạn trai kia.
Cô gái nhăn nhó:
- Ở đại học tôi học diễn xuất, nhị hồ là chuyên ngành phụ của tôi. Có một hôm bạn tôi nói có việc này, hỏi tôi có nhận hay không, hơi mất thời gian một chút, nhưng nhiều tiền. Tôi đã học năm thứ tư, bài vở không nhiều, thời gian thì rảnh, nên tôi nhận. Công ty đó đúng là công ty mang thai hộ, bạn tôi đã từng bán trứng ở đó, nên mới quen biết bọn họ. Khi tôi đến đó, bạn cô đã tới rồi. Đó có lẽ là sau hôm cô và cô ta cùng tới. Tôi tưởng họ muốn tôi mang thai hộ nên đã từ chối. Bạn cô nói chỉ cần tôi giả vờ làm người mang thai hộ, càng giống thật càng tốt, tình tiết cụ thể cứ làm theo những gì cô ta soạn là được. Cô ta đi rồi, tôi hỏi ông giám đốc tại sao cô ấy lại phải đi vòng vèo như vậy, tìm thẳng người con gái kia là được rồi. Ông ta nói, cô gái kia là bạn của cô ta, có tri thức, sức khỏe tốt, dung mạo đoan chính, cô ta không tiện mở miệng. Chỉ có cách thuận theo tính cách của cô gái kia, bốc thuốc đúng bệnh. Không lâu sau, cô và cô ta cùng tới, ký hợp đồng, tiền cọc, phẫu thuật gì đó đều là giả hết, bạn cô chỉ thật sự bỏ ra mười vạn tệ thôi, tôi được hai vạn, công ty được tám vạn. Tôi chỉ biết đến thế…
Cô gái sợ sệt nhìn Gia Hàng.
Có lẽ do đứng ở nơi gió lùa, Gia Hàng cảm thấy khắp người từ trong ra ngoài đều giống như đang đứng giữa một dòng sông băng, răng đánh lập cập, mồm há ra mấy lần nhưng không nói nổi lời nào.
- Cô thật sư mang thai hộ chị ta sao? – Mắt cô gái sáng lên vẻ hiếu kỳ. – Chắc sinh rồi chứ, con trai hay con gái?
Mồm miệng cuối cùng cũng đã bình thường trở lại:
- Sinh một đôi thai long phượng.
- Oa, chị ta trả cô bao nhiêu tiền?
- Một triệu tệ!
Sáu mươi vạn tệ chuyển vào tài khoản cộng thêm chiếc đồng hồ ba mười hai vạn tệ, không tính nhầm chứ?
- Thật á? – Cô gái hết sức ngưỡng mộ.
Gia Hàng nhún vai, quay người bỏ đi. Cô rất muốn cười, nhưng da thịt đã đông cứng lại, không nghe theo lời cô.
Buổi chiều, cô biết được mình là một kết tinh nhục nhã không dám ngẩng đầu nhìn trời.
Giờ đây, cô biết được mình còn là một công cụ chất lượng thượng thừa.
Bố mẹ là giả, chị gái là giả, bạn bè cũng giả nốt.
Khi mang thai hộ Giai Tịch, cô thật sự trượng nghĩa đầy mình nếu không sẽ không hùng hồn đến thế trước mặt Thành Công.
Cô coi Giai Tịch là một người bạn rất tốt rất tốt. Là bạn, cô không đành lòng để Giai Tịch rơi nước mắt, không đành lòng để chị ta tiều tụy, không đành lòng nhìn chị ta hụt hẫng. Khi biết Giai Tịch qua đời, lòng cô đau như cắt. Kết hôn với thủ trưởng, tận trách với Tiểu Phàm Phàm, xuất phát điểm đều là vì Giai Tịch.
Chỉ là sau đó…
Cô cũng là giả, là vợ giả của thủ trưởng, là mẹ giả của Tiểu Phàm Phàm.
Cô càng đi càng nhanh, cuối cùng, cô chạy như điên trên phố, như thể đang bị một con ác thú đuổi sau lưng.
Cô muốn rũ bỏ tất cả, cô muốn quên hết mọi thứ, cô muốn làm một con heo vui vẻ như trước kia.
Khi không còn nhấc nổi chân nữa, cô phát hiện ra mình đang đứng trước cổng trường Bắc Hàng, phòng bảo vệ đang sáng đèn.
- Tìm ai? – Bác bảo vệ thò đầu ra.
Cô vẫn nhớ ra được tên thầy hướng dẫn.
- Nghỉ hết rồi, không biết có ở trong đó không? – Bác bảo vệ nhìn cô lẩm bẩm.
- Cháu mượn điện thoại gọi nhờ một chút được không ạ?
Bác bảo vệ gật đầu, đẩy điện thoại bàn về phía cô, rồi lại quay đầu ra xem ti vi.
Bàn tay bấm số hơi run rẩy.
- A lô? – Một giọng nữ nghe điện thoại.
Gia Hàng nhắm mắt lại, nín thở.
- Sao không nói gì?
- Sao em lại nghe điện thoại của anh? – Một giọng nam lên tiếng.
- Nó cứ reo mãi, em tiện tay nghe, là số máy bàn.
- Đề nghị em sau này tôn trọng sự riêng tư của anh, dù là số gì, dù reo bao nhiêu lần cũng không liên quan đến em! A lô?
Gia Hàng lẳng lặng cúp điện thoại.
Cô quên mất, Chu sư huynh đã là thì quá khứ.
Bóng tối như một chiếc miệng rộng ngoác đầy máu, từng chút một nuốt trọn cả thế giới, sau đó mím chặt lại, tất cả đau khổ đều chỉ còn lại bất lực.
Gia Hàng bần thần đi đi lại lại trong sân trường. Mỗi một cảnh vật quen thuộc đều khiến cho rất nhiều chuyện cũ hiện về, sau đó khi nhìn thấy bóng dáng lẻ loi cô độc của ngọn đèn đường, tâm trạng cô lại chìm vào u ám.
Đi hết một vòng, Gia Hàng thấy mệt, cô dựa vào một gốc cây, mệt mỏi nhắm mắt lại.
Cô mở mắt ra, có âm thanh lao xao phát ra từ phía sân bóng.
Cô đi xuyên qua khu rừng nhỏ, nhìn thấy mấy chàng trai đang cởi đồ, rõ ràng là vừa mới tới. Có lẽ con cái của công nhân, bốn bề sân bóng thắp mấy ngọn đèn, đủ để thi đấu một trận.
- Đâú tôi với. – Gia Hàng kéo soạt khóa áo khoác.
Mấy cậu con trai bị Gia Hàng thình lình xuất hiện làm cho giật bắn mình, khi nhìn ra cô là nữ thì bật cười.
- Bà chị ơi, ngồi đó mà xem thôi, đây không phải thứ chị chơi được đâu. – Một cậu trai cười nói.
Gia Hàng lẳng lặng nhìn cậu ta, cởi áo khoác ra, giật lấy quả bóng trong tay cậu ta, chuyển tới bảng rổ, lật tay một phát, quả bóng từ sau lưng chui tọt vào rổ, cô lại bắt gọn lấy:
- Chơi hay không?
Mấy cậu con trai đưa mắt nhìn nhau, bà chị này cũng có nghề đây!
- Được, chơi luôn.
Mới chạy được mấy vòng, Gia Hàng đã ướt sũng mồ hôi. Lâu lắm rồi cô không có được cái cảm giác ra mồ hôi sảng khoái như vậy, tuy thể lực hơi khó theo, nhưng cô không muốn bỏ cuộc. Khi cô thi đấu, mọi phiiền não đều tan biến, toàn bộ cuộc đời cô chỉ còn là một trái bóng, giành vào tay, ném vào rổ, đã là viên mãn.
- Bà chị, chị ở trong đội tuyển trường à? – Một cậu nhóc cùng đội với Gia Hàng hỏi.
- Tập trung chơi bóng đi. – Gia Hàng lau mồ hôi trên mặt.
Không biết điện thoại của cậu nhóc nào cứ kiên trì réo mãi. Cậu nhóc lầm bầm chạy đi nghe, bạn gái cậu ta tìm.
- Mẹ kiếp, chơi bóng cũng không yên, sắp bằng bà ngoại tôi rồi đấy. – Cậu trai miễn cưỡng nhặt quần áo lên. – Lần sau chơi tiếp nhé, nếu tôi không đi thì cô ấy sẽ cằn nhằn mãi không thôi cho mà xem.
Cũng không còn sớm nữa, mấy cậu trai khác biết ý lục tục nhặt quần áo lên, không muốn chơi tiếp nữa.
Gia Hàng đập bóng, chạy từ bảng rổ này sang bảng rổ khác, không định dừng lại.
- Bà chị, vứt bóng ở chỗ bảo vệ rồi về sớm đi nhé!
Cuối cùng chẳng còn một tí sức lực nào nữa, Gia Hàng ôm quả bóng, cả người ướt sũng như vừa dầm trong nước, chầm chậm đi về phía khan đài.
Một bóng đen tiến về phía cô.
Cô chớp mắt, ngẩng đầu lên.
- Đến rồi à! – Cô thở hổn hển.
- Lần này định phạt gì đây? – Chu Văn Cẩn rút khăn tay ra đưa cho cô. Trước đây, khi họ hẹn nhau, ai đến muộn sẽ chủ động nhận phạt, một chầu phim hay một bát mì thịt bò.
Gia Hàng lắc đầu, gió lạnh thổi qua khiến mồ hôi khô rất nhanh. Cô lấy tay áo chùi qua quýt rồi ngồi phệt xuống bậc thang:
- Là em đến sớm.
Chu Văn Cẩn cúi xuống nhìn một lát, rồi cũng ngồi xuống bên cạnh cô, lấy quả bóng trong tay cô nghịch nghịch.
- Ở chỗ này, em cũng thua anh không ít đâu. – Anh hất hàm về phía sân bóng.
- Em cũng có lúc thắng đấy chứ. – Gia Hàng nhướn mày kiêu ngạo.
- Ừ, thắng một lần là quẫy đuôi lên tận trời xanh, rú lên cho cả trường đều biết.
- Bởi vì chẳng dễ dàng gì! – Dù thế nào thì thể lực nam nữ cũng vẫn khác biệt.
- Heo. – Chu Văn Cẩn quay sang nhìn cô. – Tại sao hôm nay lại hẹn anh ra đây?
Cô trầm ngâm:
- Chu sư huynh, anh đã từng hối hận bao giờ chưa?
- Trong thế giới của đàn ông không có từ hối hận. Cho dù là sai lắm, cũng phải chấp nhận hậu quả. – Anh nhặt chiếc áo khoác trên mặt đất, khoác lên người cô. – Còn em?
- Em cũng không hối hận, hiệu thuốc đâu có bán thuốc hối hận đâu.
- Heo. – Giọng Chu Văn Cẩn bỗng nhỏ đi, nhỏ tới mức có thể bị gió thổi bay. – Về bên anh đi.
Mắt Gia Hàng đau nhức, cô cúi xuống cởi rồi lại thắt dây giày:
- Về thế nào?
Quay ngược thời gian, trở về năm thứ hai, sau đó bắt đầu lại từ đầu?