ước, để lộ ra những ngọn cỏ úa vàng, khiến con người cảm thấy tràn trề hy vọng.
Thành Công bước tới bên cô:
- Vậy hai ngày này chắc là đặc sắc lắm nhỉ, có bị ăn tát không?
- Kìa, bố mẹ tôi không đành lòng đâu, thế giới này rộng lớn lắm, người chưa cưới đã có con đâu chỉ có một mình tôi.
Thành Công trợn tròn mắt:
- Cô không nói rõ chuyện mang thai hộ sao?
Gia Hàng trầm ngâm phải tới mười giây, quay sang cười ngượng nghịu:
- Mấy hôm trước mới đọc được một bài báo, nói về tình hình hiện nay của ca thụ tinh trong ống nghiệm đầu tiên trên thế giới. Thực ra cô gái đó không có gì khác biệt so với người thường cả, nhưng người ta vẫn rất tò mò không biết hàng ngày cô ấy ăn gì uống gì, có bạn bè không, hít thở có bình thường hay không.
- Cô lo Phàm Phàm cũng sẽ như thế sao? – Thành Công hít vào một hơi.
- Nếu ở nước ngoài, chuyện này có lẽ sẽ rất bình thường, nhưng ở trong nước, là phạm pháp. Gia đình thủ trưởng, gia đình Giai Tịch không biết sẽ bị dư luận đè nén tới mức nào, cả đời Phàm Phàm sẽ sống trong bóng tối, dẫn dần nó sẽ không biết cười, không biết khóc, có lẽ sau này lớn lên nó sẽ hỏi: Tại sao lại sinh con ra đời? Nó còn nhỏ như thế, không có quyền quyết định có nên đến thế giời này hay không. Nó có sai lầm gì chứ, tại sao lại phải gánh chịu tất cả những điều này? Cho nên, tôi không thể nói.
- Đã nghĩ tới tất cả mọi người rồi, vậy còn cô, nếu Chu sư huynh của cô không biết chân tướng, cứ hiểu lầm cô như vậy, chưa biết chừng cả đời này sẽ bỏ lỡ nhau, cô có tủi thân không? – Thành Công tức đỏ cả mắt.
- Bác sĩ Thành, tình đầu của anh là ai?
- Không nhớ. – Thành Công sốt ruột phẩy tay.
- Tôi cũng sẽ quên nhanh thôi.
Đúng thế, sẽ quên thôi. Ba năm nay, không phải cũng đã qua rồi sao. Thêm ba năm, mười năm nữa, Chu sư huynh sẽ chỉ là sư huynh mà thôi.
- Được, Chu sư huynh gạt ra ngoài, vậy những người khác, nếu biết cô có quá khứ như vậy, có dám chấp nhận cô không?
- Tại sao lại cần người khác, bây giờ tôi là gái đã có chồng.
Thành Công im bặt, sững sờ nhìn Gia Hàng:
- Cô không định ly hôn sao?
Tim như bị khoét một lỗ, gió lạnh hun hút lùa vào, anh ta thấy rét.
- Cũng không hẳn, chỉ là kế sách tạm thời. – Gia Hàng đỏ mặt.
- Hỏi cô thế này vậy nhé, tôi và Thiệu Hoa đều thuộc diện đàn ông ưu tú, nếu cả hai bọn tôi đứng trước mặt cô, nhìn thấy ai tim cô sẽ đập nhanh hơn?
Gia Hàng cười ngặt nghẽo:
- Anh mà ưu tú nỗi gì, anh ấy là quân tử, còn anh là lưu manh.
Thành Công đanh mặt lại, quay người bỏ đi, anh ta thật sự bị tổn thương nặng nề, một sự tổn thương trên mọi phương diện chưa từng có trước đây, từ linh hồn cho tới thể xác.
Cùng trang lứa với Thiệu Hoa, từ nhỏ đã chơi với nhau trong cùng một khu tập thể, Thành Vĩ là cái đuôi của bọn họ. Con nhóc Thành Vĩ ngốc nghếch, dở người, thích Thiệu Hoa nhưng lại làm cao, muốn Thiệu Hoa phải theo đuổi mình. Cũng không biết là Thiệu Hoa không biết thật hay giả vờ không biết, lúc nào đối với nó cũng không nóng không lạnh. Sau đó Thiệu Hoa lấy Giai Tịch, Thành Vĩ khóc rất lâu. Anh ta chứng kiến, nhưng lại không có cách nào giúp em mình một tay. So với Thiệu Hoa, bố anh ta luôn cho rằng anh ta chỉ là kẻ làm nền. Kể cả khi chơi trò cảnh sát bắt trộm, cho dù Thiệu Hoa có làm trộm, anh ta làm cảnh sát cuối cùng vẫn bị trộm đâm chết, chiến thắng vĩnh viễn thuộc về Thiệu Hoa. Cho nên khi thi vào cấp ba, anh ta sống chết không vào trường quân sự mà chọn học ngành y, anh ta muốn cùng tỏa sáng như Thiệu Hoa trong một lĩnh vực khác.
Có thể anh ta thực sự đã thành công, nhưng hôm nay tại sao lại cảm thấy tụt hẳn một bước dài so với cậu ta?
- Anh về văn phòng à? – Kẻ khiến anh ta căm hận nghiến răng ken két vẫn không sợ chết mà đuổi theo hỏi.
- Không.
- Thế anh đi đâu?
- Tôi cũng đi tìm người mang thai hộ, đẻ cho tôi một lũ con. – Anh đẩy cô ra, không muốn nhìn thấy cái con heo ngu đần không tim không phổi này nữa.
Gia Hàng nghiêng đầu:
- Dở hơi à, chẳng lẽ anh có bệnh khó nói?
Cô y tá đi ngang qua đó bàng hoàng dừng bước, yếu ớt cất tiếng hỏi:
- Người cô nói là bác sĩ Thành sao?
Gia Hàng ra vẻ bí hiểm trả lời:
- Tự đoán đi.
Ào, một luồng gió chướng thổi qua, Thành Công đang đi lên lầu bất giác rùng mình.
Giấc ngủ chưa tới ba giờ đồng hồ khiến Gia Doanh bước vào thời kỳ già nua trước tuổi. Buổi sáng Lạc Gia Lương tỉnh dậy, khi ra khỏi phòng đụng đầu vào khung cửa, ngã phịch xuống đất, cũng chẳng kêu đau mà cứ đờ đẫn ra, anh ta cũng chẳng ngủ ngon.
- Doanh Doanh, chuyện tối qua là mơ phải không? – Trên bàn ăn, anh ta hỏi chị.
Chị múc cháo cho anh, cười khổ:
- Anh tan làm xong thì đưa Tử Nhiên đi cắt tóc, rồi đi ra nhà tắm công cộng mà tắm rửa sạch sẽ.
- Không biết bên nhà chồng Hàng Hàng làm nghề gì nhỉ? – Lạc Gia Lương thở dài sườn sượt, buộc mình phải chấp nhận sự thật.
- Hàng Hàng nhà chúng ta thì có nhà nào mà không xứng được?
Lạc Gia Lương gật đầu:
- Cũng phải.
Nói thì nói vậy, nhưng Gia Doanh vẫn hết sức thận trọng với lần đầu tiên hai nhà gặp nhau. Đã mấy năm rồi chị không mua quần áo mới, may mà dáng người không thay đổi, mấy chiếc áo khoác trước đây vẫn còn khá mới, kiểu cách cũng cổ điển, có thể mặc đi ra ngoài. Tử Nhiên và Lạc Gia Lương thì mặc quần áo mới để dành cho dịp Tết.
Chị xin nghỉ nửa ngày, đưa bố mẹ và Gia Hàng tới trung tâm thương mại.
Bố mẹ sắm đồ mới từ đầu tới chân, Gia Hàng thì mới từ trong ra ngoài, sau đó, chị còn kéo Gia Hàng tới quầy trang sức, mua một cặp nhẫn đôi bằng vàng.
Gia Hàng giật lại thẻ tín dụng của Gia Doanh, áy náy cười với cô bán hàng:
- Kiểu này tôi không thích. Chị, chị đi cướp ngân hàng của chị đấy à?
Tiêu tiền như nước thế.
- Hàng Hàng, đây là quà tặng, cũng là tấm lòng của chị. Bố mẹ sẽ chuẩn bị cho em một món hồi môn khác. – Gia Doanh nói rất nghiêm túc.
Gia Hàng đỡ lấy cái đầu đang muốn ngất xỉu của mình:
- Chị, chị sống ở thời thượng cổ à, bây giờ đâu còn thịnh hành mấy vụ này nữa? Hơn nữa bọn em đã… cười từ lâu rồi, không cần đâu!
- Đó chỉ là đi đăng ký thôi, còn chưa tổ chức lễ cưới. Ở nước ngoài có một số cặp vợ chồng con được mấy tuổi rồi mới tổ chức lễ cưới, chị sẽ coi như em thích như vậy.
Gia Hàng xị mặt:
- Có thể đừng phức tạp hóa như vậy được không? Nếu em muốn mua gì, em sẽ tự mua. Em không thể gây phiền phức thêm cho mọi người được.
Ông Gia nói:
- Hàng Hàng, đó không phải là gây phiền phức, mà là bố mẹ và chị mừng cho con nên mới làm vậy, nếu không thường ngày chịu khổ chịu cực kiếm tiền để tiêu vào việc gì?
Gia Hàng đầu hàng.
Mua nhẫn xong, lại đi mua quần áo cho Tiểu Phàm Phàm, cuối cùng Gia Doanh kéo Gia Hàng tới quầy mỹ phẩm, mua một bộ kem dưỡng da mà Gia Hàng cảm thấy như bị trấn lột. Để chọn được một màu son phù hợp, Gia Doanh loay hoay hơn bốn mươi phút.
Gia Hàng ôm đầy một bụng ấm ức, nhưng nhìn vẻ mặt nghiêm túc của Gia Doanh lại không dám nói gì, phục tùng thôi!
Cô chỉ lấy làm may là Tiểu Phàm Phàm là con trai, sau này cô không phải phiền não như vậy.
Thủ trưởng lại phải làm ca đêm, Tiểu Phàm Phàm hụt hẫng ở trong phòng khóc nức nở, thím Đường đang dỗ dành cậu bé. Gia Hàng bế cậu nhóc, trong mắt cu cậu thật sự có nước mắt.
- Trẻ con đứa nào cũng thích đông người, hôm nay thằng bé rất không ngoan. – Thím Đường kể tội.
Gia Hàng nhẹ nhàng dùng khăn giấy lau nước mắt cho Phàm Phàm, cậu nhóc quay đầu ra cửa, ê a luôn miệng, như muốn cô đi ra ngoài.
- Sao con lại không phải là một con cá nhỉ?
Trí nhớ của loài cá nhiều nhất chỉ duy trì được ba giây, cho nên một mình nó ở trong cái bể cá bé tí cũng không cảm thấy cô đơn, hiu quạnh.
- Bây giờ ngoài trời tối rồi, ông bà ngoại đi ngủ rồi, ngày mai mình đi thăm ông bà, nhé? – Cô còn dùng tay đỡ mặt mình, nhắm mắt lại, tỏ vẻ đang buồn ngủ.
Tiểu Phàm Phàm chớp mắt, như hiểu được, ngoan ngoãn rúc vào lòng Gia Hàng.
Gia Hàng đưa cậu nhóc vào phòng tắm, vặn đầy một bồn nước, bên trong có chiếc phao hình con vịt, mặc vào cho Phàm Phàm, cu cậu có thể nổi được trên nước.
Phàm Phàm nô đùa rất vui, tay đập bì bõm, chân đạp đạp, Gia Hàng sợ cậu bé sặc nước, bèn ngồi bên cạnh trông chừng, kết quả bị ướt nhẹp từ đầu đến chân.
- Cô cởi quần áo ra tắm cùng nó luôn đi! – Nhìn cô nhếch nhác như vậy, thím Đường cười nói.
- Cháu với nó ấy ạ? – Gia Hàng chỉ vào mũi mình, như nghe thấy điều gì kỳ quặc lắm.
- Hai đứa con trai tôi từ nhỏ đã đi tắm ở nhà tắm nữ công cộng với tôi rồi, khi đó điều kiện trong nhà không được tốt, mùa đông tắm lạnh nên dẫn đi luôn. Rất nhiều người cũng làm như vậy. Cô là mẹ nó, cho con mình xem thì có sao đâu. Hơn nữa thằng nhóc này bao lớn chứ.
Gia Hàng khóc dở mếu dở, dường như trọng tâm câu hỏi không phải ở đó.
Tiểu Phàm Phàm mạnh chân mạnh tay, khua tay một cái, mặt mũi Gia Hàng lại ướt nhẹp nước, cậu nhóc cười không khép miệng lại được.
- Nhóc thối, con mà nghịch nữa, Heo cho ăn đòn đó! – Gia Hàng trừng mắt giơ tay lên.
- Trời ạ, sao mà lại yếu đuối thế! Thôi được rồi, được rồi, Heo không tốt, Heo tắm cùng với con. – Gia Hàng nhận lỗi, nhanh chóng cởi sạch quần áo, chỉ để lại bộ đồ lót rồi chủ động trèo vào trong bồn tắm.
Ha ha, lộ sạch rồi, cấm trẻ em nha!
Tiểu Phàm Phàm nhìn người mới trèo vào, nước dâng cao không ít, con vịt nhỏ tung tăng bơi tới bơi lui. Gia Hàng lúc thì cào chân, lúc thì túm lấy cái cẳng chân mũm mĩm, rồi ôm chầm lấy cu cậu, thơm chùn chụt lên ngực. Tiểu Phàm Phàm vô cùng khoái chí, nước bọt bắn từ đầu này tới đầu kia bồn tắm.
Nô mệt rồi, cậu nhóc ngoan ngoãn nằm ngủ trên bụng cô. Cô khẽ vuốt ve làn da mịn màng của cậu bé, một cảm giác mãnh liệt phá mầm chui ra… Tiểu Phàm Phàm thực sự đã ra đời từ trong cơ thể cô.
Cu cậu nhắm mắt lim dim hưởng thụ, khẽ rên ư ử theo nhịp vỗ của Gia Hàng.
Sợ cậu nhóc bị lạnh, Gia Hàng không dám ngâm quá lâu. Thím Đường cầm quần áo đứng bên cạnh đợi, mặc xong là nhét vào trong chăn. Gia Hàng không dám nói sẽ cho thằng nhóc ngủ, cô nằm ngủ không yên. Nhóc đá cô xuống giường thì không sao, nhưng nếu cô đá nó, hậu quả thật đáng nghiêm trọng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa vang lên, cô bèn cởi sạch quần áo ướt từ từ ngâm mình vào trong nước, hít một hơi dài sảng khoái. Nước hơi nguội, nhưng cô không vặn thêm nước nóng, quấn khăn tắm quanh người rồi đi chân trần ra bên ngoài. Cô không định tắm nên không mang quần áo để thay vào. Dù sao cũng đang ở trong phòng mình, có trần như nhộng cũng chẳng ai ngắm.
Đang cúi đầu gài khăn.
- Gia Hàng, hôm nay có lên mạng không?
Nhìn thấy thủ trưởng ngồi trước bàn đang quay đầu lại, tay cô run bắn lên, chiếc khăn tắm cứ thế chầm chậm tuột xuống dưới chân.
Thời gian bị một bàn tay ma quỷ giữ lại.
Tay và mặt của Gia Hàng hoảng hốt cứng đờ trong không trung, Trác Thiệu Hoa ra sức duy trì vẻ bình tĩnh, nhưng mắt lại hoa hết cả lên, ánh mắt anh dán chặt vào cảnh đẹp mỹ lệ đó.
Nhưng ngay giây tiếp theo, anh đã quay người đi theo tiềm thức, không thể dọa cô nhóc này sợ chết khiếp được.
Nhưng đầu óc lại không chịu hợp tác với anh, những hì