Ở Na Uy liệu có rừng rậm dành riêng cho cô không?
Sao cô có thể quên được anh ấy chứ? Tần Ca của cô, trong ánh nắng màu hồng ấy, nó vừa vội vàng mà lại hoang mang sợ hãi, lại có chút bận rộn, trên trán đầy những giọt mồ hôi trong veo như thủy tinh. Còn cuộc đời của anh, có phải cũng đều nhớ đến cô của cái thời khắc này.
Cuộc sống sinh viên của Hứa An Ly vẫn cứ thế trôi đi.
Hà Tiểu Khê vẫn là người bạn tri kỷ tốt nhất của cô. Sau khi tốt nghiệp, Hà Tiểu Khê đã đến Na Uy, tuy không có kết quả viên mãn với anh chàng đó, nhưng anh và cô vẫn luôn là bạn tốt của nhau. Cô bạn gái người Hàn Quốc của anh ta cũng không còn ghen tị khi anh có một hồng nhan tri kỷ như Hà Tiểu Khê.
Anh chàng người Na Uy đã giúp cô liên hệ với trường đại học, là trường đại học tốt nhất ở Na Uy, chuyên ngành chính là những kiến thức liên quan đến phương diện ngoại giao. Cô muốn sau khi tốt nghiệp sẽ trở thành một nhà ngoại giao, xuất hiện một cách trang nhã ở những nơi mang tính chất cấp cao.
“Cậu cũng đến Na Uy đi.” Trong điện thoại hoặc các tin nhắn, Hà Tiểu Khê luôn dụ dỗ Hứa An Ly như thế.
Từ đó, trong đầu Hứa An Ly lúc nào cũng hiện lên hai từ: Na Uy. Hứa An Ly không hiểu gì về Na Uy cả. Hồi còn học cấp hai, cô học môn địa lý không phải là giỏi lắm, thế là lấy bản đồ thế giới ra, tìm đến nước Na Uy. Trong sách địa lý nói đó là một đất nước xinh đẹp của vùng Bắc Âu, tiếp giáp với Đại Tây Dương, chịu ảnh hưởng của dòng nước ấm Đại Tây Dương, nên thời tiết quanh năm ôn hòa, nguồn tài nguyên ngư nghiệp phong phú. Được gọi là quốc gia bán đảo, là một trong những nước có ngành hàng hải phát triển nổi tiếng thế giới.
“Chúng ta cùng đi xem rừng Na Uy nhé.”
Hà Tiểu Khê còn dùng điện thoại tải về cho Hứa An Ly một bài hát có tên Rừng Na Uy. Mới đầu Hứa An Ly không thích bài hát này lắm, nhưng cuối cùng, từ chỗ ghét ban đầu đến bây giờ, cô lại thấy thích bài hát này. Khi tiếng nhạc vang lên, cô cảm giác dường như mình đang thực sự được ở trong môi trường thiên nhiên của Na Uy vậy.
Để em đỡ trái tim anh xuống
Thử cho nó tan chảy ra
Xem trong trái tim anh, em có còn đẹp vẹn nguyên
Và nhớ em tha thiết
Vẫn yêu em mà không thể nói nên lời…
Trong lòng anh có địa hạt nào em vẫn chưa từng qua
Mặt hồ nước ở đó thật yên bình
Không khí tràn đầy tĩnh lặng
Tuyết trắng phủ đầy khắp các nẻo đường
Chôn vùi những ký ức mà em không muốn khơi dậy
Em thật lòng muốn bắt đầu lại từ đầu
Tình yêu chân thành có thể bền lâu
Tại sao ánh mắt em vẫn chất chứa sự hoang tàn khi cô đơn
Anh có phải chỉ là một sự gửi gắm của em
Lấy đầy khoảng trống trong em
Khi rừng trong lòng em đến lúc nào mới có thể giữ chân anh lại…
Còn về việc đi hay không đi Na Uy, Hứa An Ly từ trước đến nay chưa từng nghĩ đến. Đó là một đất nước sao mà xa lạ với cô, xa lạ đến mức cô không biết phải làm sao để hiểu về nó.
Cô nói với Hà Tiểu Khê, Na Uy có rừng của cậu, chứ không có rừng của mình. Điều đó cũng có nghĩa là Hứa An Ly không biết rừng của mình ở đâu. Cô đã từng tưởng rằng nó sẽ là đại học B, nhưng thực tế đó chỉ là sự hoang tưởng mà thôi, cô chưa từng có rừng của chính mình. Nếu miễn cưỡng để có một cái, có lẽ nó sẽ là cái dốc núi phía sau trường học khi còn học cấp hai, rừng cây bạch dương đó chính là khu rừng trong lòng cô. Dẫu rằng là mùa đông tuyết trắng không dấu vết, dẫu rằng nó đã rụng hết tất cả lá, những cây bạch dương vẫn không mất đi uy phong vốn có của nó.
Đó chính là rừng cây duy nhất mà cô từng thấy và từng thích khi còn là thiếu nữ. Thân cây cao và thẳng, vỏ ngoài màu trắng sữa, lá cây nhỏ mà sắc nhọn.
Mỗi khi sắp đến tết, Hứa An Ly đều dùng vỏ cây làm thành những tấm thiệp chúc mừng với những hình thù khác nhau để gửi cho giáo viên và các bạn cùng học. Thật đúng là một sự lãng mạn không thể lãng mạn hơn. Bây giờ, mỗi khi cần dùng đến thiệp chúc mừng, lại chẳng có những cây bạch dương nữa. Lúc ấy Hứa An Ly mới biết rằng, cô đã sắp phải chia tay với thời thiếu nữ của mình để đón tuổi hai mươi sắp đến, cũng coi như đó là một món quà lúc trưởng thành.
Sau khi tốt nghiệp, Hứa An Ly cũng không có dự định ở lại Thanh Đảo. Đi đâu cô cũng chưa biết, tương lai đối với cô lúc ấy thật mờ mịt.
Qua một ngày là ít đi một ngày. Ít đi một ngày, cái sự mờ mịt ấy càng trầm trọng hơn.
“Vậy, cậu còn yêu anh ấy không?” Tuy không nói là ai, nhưng trong lòng Hứa An Ly và Hà Tiểu Khê đều biết rất rõ.
“Không còn yêu nữa.”
“Vậy cậu thực sự có thể quên anh ấy mà không có một chút vấn vương nào sao? Bắt đầu một cuộc tình mới?”
“Không biết nữa.”
“Tần Ca là một người rất được, phải nắm giữ lấy hạnh phúc trước mắt.”
Còn nhớ khi nghỉ đông, Hà Tiểu Khê cũng đã hỏi cô về vấn đề này rồi.
Yêu thì sao, mà không yêu thì sao, cánh rừng đó đã không còn là của cô nữa rồi. Thời gian đã trôi qua, vật đổi sao dời, nói chuyện tình yêu làm gì nữa. Dù đã đặt cược cả tuổi mười bảy của mình vào trong đó, nhưng Hứa An Ly vẫn không hề hối hận. Đến giờ, cô đã sớm chấp nhận sự thật một cách điềm nhiên. Sau khi biết anh và Thẩm Anh Xuân thuê nhà sống chung, họ chỉ thỉnh thoảng gọi điện thoại hỏi thăm một chút, nhưng cũng khó tránh khỏi những lúc vô tình gặp nhau. Vì cùng ở dưới một khoảng trời trong cùng một thành phố, cơ quan anh cách trường học cũng không xa.
Tần Ca đã đi Bắc Kinh, sống cuộc sống của một chàng trai phiêu lưu.
Tháng nào cũng có một ngày Tần Ca ngồi tàu mười một tiếng từ Bắc Kinh về Thanh Đảo. Chuyến tàu từ Bắc Kinh đến Thanh Đảo giờ đã trở thành chuyến tàu quen thuộc của Tần Ca và Hứa An Ly. Tháng nọ nối tiếp tháng kia, từ một cây con nhỏ cũng sắp lớn thành rừng rậm rồi.
Thấm thoắt, Hứa An Ly cũng sắp tốt nghiệp đại học. Sự thay đổi của thời gian thật khiến người ta cảm thấy sự vô tình của năm tháng.
Chuyện đã đến nước này, ngay cả Tần Ca cũng không biết mình còn có thể kiên trì thêm được bao lâu nữa, hoặc là nói kiên trì như vậy còn có ý nghĩa gì nữa? Có một số chuyện mãi mãi cũng khiến mình không thể hiểu nổi, có lẽ lần này là lúc anh nên nói lời từ biệt rồi.
“Bất kể anh làm thế nào, em cũng chỉ thấy cảm động mà không hề thấy rung động hay sao?”
Câu hỏi này của Tần Ca đã hỏi Hứa An Ly đến cả n lần rồi. Trên thực tế, Hứa An Ly làm sao có thể chỉ cảm động mà không hề rung động chứ?
Cô không phải là một người tàn nhẫn lạnh lùng. Cô cũng không phải là một người giống như đã từng nói với Thẩm Anh Xuân, người đàn bà giỏi giao tiếp đến lọc lõi. E rằng cô có muốn trở thành người giỏi giao tiếp thì mọi người cũng không tin. Cô vừa không phải là người con gái có bản tính lạnh lùng, cũng không giỏi giao tiếp, cô không phải là lợi dụng sự chân thành và khẳng khái của anh, cô không phải là lòng dạ khôn lường, mà là cô sợ chính mình cũng không có cách nào mang đến cho anh sự cuồng nhiệt và trái tim yêu trọn vẹn như anh được. Cô sợ anh thất vọng. Vì vậy, ngay cả chính cô cũng do dự.
Các chị em trong ký túc lại không hề do dự, dường như nhân vật chính là họ vậy. Nghe nói sáu giờ tối Tần Ca sẽ đến nơi, bọn họ đều cảm động đến rơi nước mắt thay cho Hứa An Ly. Chu Lệ Diệp sẽ đại diện những người trong ký túc mời Tần Ca ăn cơm. Người đàn ông tốt như Tần Ca đúng là đàn ông tuyệt thế, có thắp cả đèn lồng lên mà đi tìm thì cũng không thấy. Nếu không lấy anh ấy thì An Ly khó có thể xoa dịu sự phẫn nộ của mọi người.
“Nếu là mình, thì mình đã sớm nhận lời yêu anh ấy rồi.” Tiểu Bạch nói một cách khuyếch trương.
“Tốt hơn trăm lần cái anh chàng đa tình họ Đường đấy! Mất một được mười, Hứa An Ly, cậu hiểu chưa?”
“Đàn ông bây giờ đại đa số chỉ nhiệt tình ba phần thôi, Hứa An Ly! Nếu cậu không gật đầu đồng ý, người đàn ông tốt sẽ trở thành chồng của người khác, đến lúc ấy, cậu có hối hận cũng đã muộn rồi.” Chu Lệ Diệp luôn nói thẳng vào vấn đề.
Khua môi múa mép.
Hứa An Ly biết mọi người đều là muốn tốt cho cô nên cũng không giận họ: “Các cậu vội vàng rồi, tối nay ai đồng ý lấy anh ấy, mình không có ý kiến gì, còn tình nguyện làm phù dâu luôn.”
“Haizz, sao không nói sớm, giờ gạo sắp nấu thành cơm rồi mới chịu buông tay, cậu coi bọn mình là bọn ế không lấy được chồng hả?”
“Mọi người đều là ngôi sao trong tương lai, bây giờ không lấy chồng, đến lúc ấy hối hận cũng không kịp nữa.” Hứa An Ly cũng học cách mượn gió bẻ măng.
“Được! Vậy thì chúng mình cùng lấy anh ấy!”
“Ha ha ha.”
“Cùng nhau lấy anh ấy! Thế chẳng phải là thê thiếp thành một đàn hay sao?”
“Đàn ông đều thích như thế, cũng có người không thích như thế, Tần Ca chính là kiểu người thứ hai.”
Một mối tình kết thúc, cũng có nghĩa là bắt đầu một cuộc sống mới. Cả quãng đời sinh viên cũng đều sắp đi qua hết rồi, tất cả đã trở lại yên tĩnh trong lòng cô. Chẳng phải nói thời gian là liều thuốc chữa lành vết thương tốt nhất hay sao? Thời gian trôi đi như nước chảy, lấp đầy vết thương lòng rất nhanh, không hề để lại một chút dấu tích nào.
Vậy là, lần gặp mặt này, Hứa An Ly kéo theo tất cả các bạn cùng phòng. Trước đây đã từng gặp Tần Ca, nhưng chưa bao giờ họ lại có khoảng cách gần gũi như thế, nói chuyện lại càng ít hơn.
Ăn cơm ở một quán nhỏ bên cạnh trường. Trong bữa ăn, mọi người nhìn anh như nhìn một động vật quý hiếm trong vườn thú mà không cần mất tiền mua vé. Hóa ra, anh đích thực là một người đàn ông như cây ngọc đón gió vậy, còn có sức hấp dẫn hơn cả khi còn ở trong trường.
Người đàn ông đẹp trai vừa bình thường lại vừa có phong thái quý tộc như vậy là đối tượng của biết bao nhiêu cô gái đổ xô vào giành giật? Ở bên cạnh một anh chàng đẹp trai, các mỹ nữ vui vẻ hẳn lên, mọi người vừa cười nói vừa uống rượu. Họ cứ chén qua chén lại như thế suốt hơn một tiếng đồng hồ.
“Ấy! Đại minh tinh à, Hứa An Ly nhà chúng em giao cho anh đấy, tương lai của cậu ấy là phúc hay là họa đều do anh đấy nhé.” Chu Lệ Diệp vừa nói, vừa dùng ánh mắt ra hiệu, mọi người lập tức hiểu ý liền chủ động rút lui.
Hứa An Ly mỉm cười, uống chén rượu, mặt cô đỏ bừng lên, đại khái là do tâm trạng vui vẻ. Cô kéo Chu Lệ Diệp lại.
“Ba người chúng ta là ba kilô oát (kw), đủ để chiếu sáng cả thành phố.” Tiểu Bạch phát biểu ý kiến.
“Ngồi xuống đi, mọi người cùng nói chuyện vui vẻ có hay hơn không.” Hứa An Ly kiên quyết nói.
Chu Lệ Diệp cười một cách thần bí.
Vi Vi kéo tay Chu Lệ Diệp, cô lên tiếng: “Này! Không được! Đừng làm hỏng chuyện xem mặt của mình.”
“Được được, mình tán thành cho các cậu, cám ơn các cậu đã đến đây cùng mình. Cho mình gửi lời hỏi thăm anh rể tương lai nhé.” Hứa An Ly cười nói.
Ba người nhún vai cười khoan khoái bước đi. Họ vừa đi ra khỏi, trong phòng đang nhộn nhịp bỗng trở nên im lặng lạ thường. Hứa An Ly nhìn Tần Ca, nhất thời không tìm được lời nào thích hợp để nói, nhưng không thể phủ nhận rằng, tối nay cô đã rất vui.
Thực tế, lúc này, Hứa An Ly có rất nhiều điều muốn nói với anh, tim đập thình thịch, cô không biết phải nói như thế nào. Im lặng không có nghĩa là không có lời gì để nói, đây là cách biểu đạt rất ăn khớp của hai người. Kể từ khi hai người quen nhau đến giờ, thời gian mỗi lần ở bên nhau đều qua đi trong sự tĩnh lặng. Hứa An Ly đề xuất ra ngoài