Trong phòng toát ra nồng nặc mùi rượu, bát đũa ngổn ngang. Tần Ca đã mua vé khứ hồi, là mười rưỡi tối nay, vẫn còn hơn một tiếng nữa để có thể đi dạo.
Ánh trăng bên ngoài rất đẹp, trong sáng như nước vậy. Hứa An Ly rất ít khi đi dạo trong cảnh đêm tối thế này, rất nhiều người đang hối hả rời khỏi trường, còn mình cũng sắp phải tốt nghiệp rồi, ít có lúc nào tâm trạng vui vẻ. Những ngày này của cô luôn ưu phiền đến chết, visa của Hà Tiểu Khê cũng sắp xong rồi, cô giục Hứa An Ly rốt cuộc là có đi Na Uy hay không?
Đến tận hôm qua, Hứa An Ly mới nhắn tin cho Hà Tiểu Khê.
“Na Uy sẽ có rừng của cậu, còn không có của mình. Cho dù ở đó rất tĩnh lặng, cũng có tuyết trắng và ánh trăng soi chiếu mọi nẻo đường. Mình có thể sẽ đi Bắc Kinh. Bắc Kinh sẽ không có rừng đâu. Điều đó không quan trọng, quan trọng là mình đã quyết định như thế rồi.”
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, mang theo hơi ấm của nước biển. Bỗng có tiếng hát ở đâu vọng ra, hình như là bài hát Niệm khúc 1990 của La Đại Nhược. Thời gian giống như sợi tơ bay bổng, nhẹ nhàng rồi vụt bay đi mất.
Tối nay Tần Ca rất ít nói.
Hứa An Ly không lấy gì làm lạ, có lúc anh sẽ nói rất nhiều, nhưng cũng có lúc rất im lặng.
“Em tưởng rằng…”
Hứa An Ly hướng cái ánh mắt mơ hồ về phía Tần Ca, nhưng cô cũng không nói được thành lời. Dù sao cũng không phải là lần đầu tiên uống rượu, cũng có chút tửu lượng rồi. Trong lúc im lặng, cô đã dẹp hết được những suy nghĩ hỗn loạn.
“Không phải.” Câu nói của cô vừa buộc ra khỏi miệng liền bị Tần Ca cắt ngang.
Hứa An Ly giành lại. Phải! Hôm nay cô phải nói ra hết, nếu không cả đời này cô sẽ hối hận. Cô đã hối hận một lần rồi, lần này cô không muốn cho mình có thêm cơ hội để hối hận nữa. Tuổi trẻ là một buổi khiêu vũ sắp tàn, cô không muốn tuổi xuân của mình vội vàng tan đi như thế.
Một người có tính hướng nội cũng có lúc do dự, một người trầm lặng ít nói cũng có lúc tình cảm dạt dào.
Cô tưởng rằng mình sẽ không yêu nữa, cũng không có khả năng nhận biết tình yêu nữa. Nhưng thực tế đã cho thấy, cái tình yêu đang ngủ sâu ấy cuối cùng cũng đã được đánh thức dậy.
“Em tưởng rằng, một người thích một người là mãi mãi không thể thay đổi được. Em tưởng rằng cả đời người chỉ có thể yêu một lần. Em tưởng rằng, tất cả đàn ông đều bạc tình. Em tưởng rằng, yêu một người chỉ cần thấy anh ấy hạnh phúc thì mình cũng hạnh phúc.”
Tần Ca mấy lần định cắt ngang lời nhưng đều bị cô ngăn lại, cô nói tiếp: “Hoàn toàn không phải vậy, con người không vĩ đại như thế, tình yêu luôn ích kỷ. Vì vậy, Tần Ca, xin lỗi, em xin lỗi anh.”
Nghe thấy Hứa An Ly nói vậy, Tần Ca bỗng có một cảm giác thanh thản. Vốn dĩ, anh cũng không biết nên mở miệng nói như thế nào, nhưng may quá, đã như vậy thì cứ nói hết ra, chẳng có gì phải xấu hổ cả.
Cái thứ tình yêu này, vốn dĩ hơn nửa đều là sai sót ngẫu nhiên. Kiên trì ba năm rồi, cũng chẳng có gì để hối tiếc nữa.
Vì vậy, Tần Ca nói: “Hứa An Ly, điều này chẳng có gì là lạ, còn nhớ em đã từng nói, tình yêu không phải là sự cho đi của một phía, mà cần hai linh hồn cọ xát nhau để phát ra tia lửa. Nếu đã cọ không ra tia lửa, nếu chúng ta cũng đã từng cố gắng rồi, thì cũng chẳng có gì hối tiếc cả, đây là sự sắp đặt đầy dụng ý của số phận. An Ly, anh chúc em những ngày tháng sau này được hạnh phúc.”
Hứa An Ly ngoái đầu lại, ngây ra nhìn Tần Ca. Sau đó, cô thong thả nói: “Em không cần lời chúc phúc của anh, em cũng không cho rằng đây là sự sắp đặt đầy dụng ý của số phận! Còn có anh bên cạnh, khiến trái tim em có thêm một chỗ dựa và sự ấm áp. Tại sao em luôn cho rằng giữa chúng ta sẽ không có tình yêu? Em biết em đã làm anh đau lòng, em chưa từng nghĩ đến cảm giác của anh, em vô tư tận hưởng sự quan tâm, sự bảo vệ của anh và em chỉ nghĩ đến cảm giác của mình. Tại sao từ trước tới giờ anh chưa bao giờ oán trách em?”
“Vì vậy, em cảm thấy có lỗi với anh? Vì thế mà thương hại anh?”
Hứa An Ly khẽ gật đầu, nhưng lại lập tức bổ sung thêm một câu: “Cũng không hẳn là vậy.”
“Anh không cần lòng thương hại, như thế rất mệt. Em mệt, anh cũng mệt.” Tần Ca lạnh nhạt nói: “Anh hy vọng em sẽ sống tốt hơn anh! An Ly! Anh thật lòng đấy.”
Hứa An Ly nhẹ nhàng hít thở, một trận đau dữ dội chợt lăn qua khe cửa trái tim, nước mắt cô bỗng dưng trào ra.
Cô đã làm tổn thương anh! Trong lúc này, Hứa An Ly mới biết, cô thật sự mất đi cái gì. Cô không phải là thiên thần, mà là một ác quỷ.
“Em xin lỗi.” Hứa An Ly khóc nghẹn ngào nói.
Cô biết sự ương ngạnh và sự ích kỷ của mình đã làm anh bị tổn thương, chỉ có mất đi rồi, mới thấy quý sự tồn tại của nó.
“Em không biết phải làm thế nào mới có thể không mất anh.”
“Đã chẳng còn ý nghĩa gì nữa rồi. Chúng ta lấy cách này để từ biệt nhau. Chính tại đây đêm nay và cả sau này nữa, chúng ta vẫn là anh em tốt của nhau.”
Tần Ca đưa tay ra, chuẩn bị bắt tay từ biệt. Nhưng tay của Hứa An Ly đưa ra nắm lại lấy tay Tần Ca, nắm rất chặt!
Cô nhìn anh đầy nghi hoặc, nước mắt giàn giụa.
Gió đêm nhẹ nhàng thổi tới, gió mùa hạ, có một chút mùi hoa thơm nhè nhẹ, ánh sao lấp lánh chiếu sáng.
“Không!” Hứa An Ly nói một cách dứt khoát.
“Không phải là em mềm lòng, mà là bởi vì trong lòng em, trong những ngày anh em mình quen nhau, thực ra em đã sớm yêu anh rồi…”
Tần Ca thảng thốt nhìn Hứa An Ly.
“Anh không tin sao?” Hứa An Ly quay người lại, mặt đầy nước mắt, ngẩng đầu lên nhìn anh.
Trái tim Tần Ca quặn thắt lại. Tại sao không phải là trước kia mà là bây giờ?
Sau đó, anh từ từ quay người, đây là cách từ biệt tốt nhất. Anh tình nguyện dùng cách này để ra đi. Gió đêm vẫn nhẹ nhàng thổi, hương hoa vẫn phảng phất bay.
Trái tim hai người đập chậm đến mức họ có thể nghe thấy tiếng tim đập của nhau. Hứa An Ly chạy lại, chặn trước mặt anh, cô tiếp tục nói: “Trước đây do em quá tham lam và ích kỷ, em cũng ghét chính bản thân em như vậy, cũng muốn thay đổi chính mình. Đã từng, đối diện với sự chân thành của anh, em không dám chấp nhận là bởi vì em không mang lại cho anh hạnh phúc mà anh mong muốn. Bây giờ em thấy em có thể mang lại cho anh niềm hạnh phúc mà anh cần. Còn nhớ anh đã từng hỏi em, nếu như anh ta đã kết hôn với người con gái khác, thì em sẽ vẫn thích anh ta chứ?”
Tần Ca không nói gì, đứng ngây người ra nhìn Hứa An Ly.
“Em nói, em vẫn thích.”
Tiếng lá cây kêu xào xạc, tất cả đều yên lặng.
Môi Tần Ca động đậy. Giây phút ấy, ngoài im lặng ra vẫn chỉ là im lặng.
“Nhưng bây giờ em cho anh biết, em sẽ không thích nữa.”
Khoảng cách rất gần, Tần Ca vẫn nhìn thẳng vào mặt Hứa An Ly, không biết phải nói gì.
Lặng lẽ… Anh nhìn cô. Cô cũng nhìn anh.
Đêm vắng, chỉ có anh và cô, dường như trong cái thế giới này cũng chỉ còn lại cô và anh, cứ đứng đối diện nhau như vậy, không nói lời nào, cũng không chớp mắt. Một chú chim đang bay tới, bay lui, tìm đường về tổ ấm của nó.
Sau một hồi lâu nhìn nhau, nhưng với Tần Ca lại như tiếng sét ngang tai. Anh nhắm mắt lại, cơ thể có một chút run run. Lồng ngực anh từng trận, từng trận đau xuất hiện. Màn đêm tĩnh lặng, một hồi lâu, anh run run mở mắt ra.
“An Ly, anh không muốn em miễn cưỡng chấp nhận đâu, anh đã…” Tần Ca vẫn chưa nói xong, Hứa An Ly đã cắt ngang lời anh: “Không có!” Hứa An Ly lại nắm chặt tay anh một lần nữa.
Thời gian có thể làm thay đổi tất cả, lẽ nào anh ấy lại không tin sao?
Tần Ca quan sát Hứa An Ly. Dường như anh đang quan sát xem lời của cô nói là thật hay giả. Nhưng dù thế nào thì cũng quá muộn mất rồi, tất cả giờ đã trở thành quá khứ. Lần này, Tần Ca quay về là để từ biệt, quyết định bắt đầu cuộc sống mới ở Bắc Kinh. Anh cũng muốn nói cho Hứa An Ly biết, cái công ty phát hành băng đĩa đó đã sắp xếp bạn gái cho anh thật hoàn hảo. Anh đã suy nghĩ đến chuyện này và cũng thật lòng qua lại với cô gái kia một thời gian rồi. Còn nhớ anh đã từng nói với Hứa An Ly rằng sau này bất kể trái tim người nào “có chủ” cũng đều phải nói cho người kia biết. Anh sẽ không thất hứa. Còn Hứa An Ly, cô đã sớm quen với các cuộc hẹn như thế của Tần Ca, quen với sự phong trần vội vàng đến của anh, ăn một bữa cơm, rồi lại phải đi.
Khi Hứa An Ly nắm chặt tay Tần Ca, trái tim anh như trở nên loạn nhịp. Chỉ có hai từ, có và không. Nếu như là trước đây, anh sẽ không hề có một chút do dự nào. Nhưng bây giờ, cái có và không của anh đều là sự phản bội, là gây tổn thương cho một người khác. Mà cả hai anh em đều muốn bảo vệ. Làm thế nào? Làm thế nào? Phải làm thế nào đây!
Tận sâu trong đáy lòng anh có nhói lên một nỗi đau hỗn loạn. Anh do dự nhìn Hứa An Ly. Cuối cùng, anh cũng mở miệng nói: “Xin lỗi, An Ly!”
“Anh không tin lời em nói là thật à?”
“Anh đã không còn muốn… yêu em nữa.” Anh rất khó khăn để nói ra điều đó.
“Anh sợ em không thể mang lại hạnh phúc cho anh?”
“Điều đó không quan trọng.” Anh lạnh lùng nói.
“Em biết anh chờ đợi quá lâu, giống như trẻ con mong chờ được ăn một chiếc kẹo nhưng mãi vẫn chưa được ăn, đợi đến lúc ăn được thì đã không còn cảm giác vui mừng thích thú như ban đầu nữa, phải vậy không?”
“Anh…”
Hứa An Ly ôm phía sau anh, hai tay từ trên vai anh trượt xuống eo, áp gương mặt đang đầy nước mắt của cô vào lưng anh. Ôm rất chặt, không để cho Tần Ca thở nữa.
Tần Ca cứ đứng ngây người ra, im lặng, không một tiếng động. Trong lòng anh thầm nghĩ: Hứa An Ly, em là nhân chứng cho tuổi trẻ thất bại của anh.
Nếu như cứ thế mà chia tay, anh sẽ không có gì để hối hận, nhưng em lại đột nhiên nói với anh trong trường hợp vướng víu thế này, không thể phân biệt được ai đúng ai sai. Sở dĩ Tần Ca đi Bắc Kinh mà từ bỏ công việc ở đài truyền hình đã được sắp xếp xong, một phần rất lớn là vì anh muốn chứng minh có phải có thể thực sự từ bỏ được tình yêu anh dành cho cô bao năm qua hay không. Nếu như từ bỏ, có phải thực sự là rất đau khổ hay không.
Tần Ca lặng lẽ nhìn Hứa An Ly, giống như ánh mắt đã từng nhìn cô.
Rất lâu sau, Hứa An Ly bỗng nói: “Em luôn luôn thử thích anh, chỉ là anh không biết mà thôi.”
“Nhưng em sẽ thích anh được bao lâu?” Câu nói đang định thốt ra từ trong lòng Tần Ca lại bị anh vĩnh viễn ngăn lại nơi lồng ngực.
Tần Ca chỉ đứng như người máy mà ôm cô. Cơ thể cô vừa mềm mại vừa ngọt ngào, gương mặt trắng như trứng bóc của cô, mái tóc, cơ thể, nước da, tất cả đều toát ra một mùi hương thơm dễ chịu, được anh ôm vào lòng.
Im lặng một hồi lâu, môi cô dần dần đưa tới, cắn chặt lấy môi anh.
Tần Ca cứ tưởng rằng anh sẽ không bao giờ hôn cô nữa, anh tưởng rằng hai người sẽ cứ thế mà rời xa. Nhưng trong cái khoảnh khắc môi cô chạm vào môi anh, anh đã cúi người xuống và cắn chặt lấy môi cô.
Cô ngậm chặt môi anh, nhìn anh. Anh cũng ngậm chặt môi cô, rồi nhìn cô.
Giống như lần đầu tiên vậy, anh hôn cô một cách say đắm mà không cần để ý đến cái gì khác.
Bỗng nhiên, cô lại đẩy mạnh anh ra.
Anh mở to mắt kinh ngạc nhìn cô. Bây giờ, người nắm giữ thế cục là cô chứ không phải anh.
“Đợi em thêm một năm nữa, chúng ta sẽ kết hôn.”
Từ khi Tần Ca đi Bắc Kinh, hai người chưa từng có một lần ở bên cạnh nhau hẳn hoi. Mọi lần đều là anh vội vàng đến, rồi lại vội vàng đi. Tình yêu cần sự giao lưu, cần ở bên nhau nói chuyện, cần sự gần gũi của da thịt, cũng cần phải cãi nhau. «123»