vậy, tại sao? Hắn đã chịu đối đãi không công bằng như vậy bao lâu?
Vốn là oán hắn, lại bị câu nói trước khi hắn bỏ đi chôn chân, nàng đau lòng không thôi.
Đau lòng? ! Không thôi? ! Túc Tử Nguyệt giật mình thật lâu, nàng không thể nào tin nổi mình động lòng với một nam nhân cậy mạnh vô lý.
"Trời ạ!" Nàng trầm luân, vì một nam nhân cuồng ngạo nàng không kềm chế được mà đánh mất tâm hồn, đột nhiên nhận ra điều này làm nàng không thể nào chấp nhận, nhưng nàng không cách nào không quan tâm hắn, không chú ý đến nỗi đau của hắn.
Nàng. . . . . . Sao lại yêu một người đàn ông như vậy? Không thể như vậy, nàng nên hận hắn , bởi vì hắn đã đoạt đi thân thể của nàng; nên oán hắn, bởi vì hắn đem nàng nhốt trong cái lồng này. . . . . .
Dù hắn làm nàng đau lòng, nàng cũng phải thừa nhận, nàng yêu người không nên yêu. . . . . .
Dù hắn làm nàng đau lòng, nàng cũng phải thừa nhận, nàng yêu người không nên yêu. . . . . .
***
Một hồi chạy tiếng dồn dập, từ xa tới gần, vang vọng cả hành lang, cuối cùng tất cả dừng lại ngoài cửa lớn.
"Huyên gia, vương giao phó bất luận kẻ nào cũng không cho phép quấy rầy hắn." Hai người thị vệ thân cận Viêm Hoàng đứng lên, ngăn Viêm Huyên cử động.
"Lui ra." Viêm Huyên bình tĩnh lộ ra gương mặt tuấn tú.
"Xin lỗi." Chỉ lo làm tròn nhiệm vụ được giao .
"Đáng chết, các ngươi có biết lần này nghe theo vương là sai hay không?" Vì một nữ nhân, lại muốn đại quân chinh chiến?
Chích Dữ Dương chỉ có thể cúi đầu không nói.
"Tránh ra!" Viêm Huyên cố ý đẩy hắn, nhưng đối phương lại như cũ không nhượng bộ nửa bước.
"Ta nói tránh ra!"
"Xin lỗi, thứ lỗi khó tuân theo, trừ khi vương hạ lệnh tiếp kiến, nếu không chúng ta không thể làm gì khác hơn là ngăn cản Huyên gia."
"Các ngươi? !"
Viêm Huyên tức giận, giơ tay bắt một người trong đó, một tay kia đẩy một người khác ra, chân hướng cửa đạp một cái, đá văng cửa chính đang đóng lại, mà phía sau cửa cách đó không xa, là một nam nhân sắc mặt âm trầm đứng thẳng.
"Ngươi muốn tạo phản?" Viêm Hoàng giật giật khóe miệng, đối với việc Viêm Huyên phá cửa mà vào đáp lại.
"Thuộc hạ hành sự bất lực, xin vương giáng tội." Tả, hữu thị vệ thân cận cung kính quỳ trên mặt đất thỉnh cầu trừng phạt. Bọn họ ngàn lần không nghĩ đến, Viêm Huyên luôn luôn ôn hòa, sẽ hành động như thế, vì vậy nhất thời sơ sót, mới để cho Viêm Huyên xông vào được.
"Đứng lên đi." Viêm Hoàng nhàn nhạt hạ lệnh, cũng không ý trách cứ.
"Vào đi, tìm ta gấp như vậy có chuyện gì?" Viêm Hoàng quay lưng lại bước đi thong thả trả lời, ngồi lại nơi thuộc hắn.
Viêm Huyên đứng ở trước thư án, sau đó xem xét kỹ lưỡng Viêm Hoàng.
"Ngươi muốn cùng『Thủy quốc』 khai chiến?"
"Sáng nay mới ra lệnh, ngươi đã biết tin, xem ra ngươi rất quan tâm chánh sự ."
" Không phải ta quan tâm chánh sự, mà là chiến sự, ngươi rõ chưa? Trận chiến sẽ làm hại nước hại dân, ngươi xác định vì một nữ nhân xuất chinh?" Hắn không muốn nhìn thấy chiến hỏa liên miên, cảnh tượng nhân dân buồn khổ .
"Nếu như ngươi không đồng ý cách làm của ta, ngươi có thể đi lên thế vị trí của ta, vậy sẽ làm con dân cả nước được giải thoát." Viêm Hoàng tự giễu .
"Đừng luôn lấy phương thức này công kích ta...ta chỉ hi vọng không có chiến tranh, thật vất vả duy trì hòa bình hai nước mấy chục năm, hôm nay cần gì vì một nữ nhân khai chiến?" Viêm Huyên tức giận trừng mắt nhìn Viêm Hoàng.
"Là bọn hắn đoạt người trước, chẳng lẽ ta không nên đòi lại thứ thuộc về ta?" Viêm Hoàng tức giận nói.
Viêm Huyên nhắm mắt hít sâu, một lát sau mới mở hai mắt ra, không sợ nhìn vào đôi mắt âm u của Viêm Hoàng.
"Yên Nhu không phải thứ gì, nàng là nữ nhân, là một nữ nhân có cảm tình sinh động, chẳng lẽ ngươi chưa tùng nghĩ, vì sao Hải Tuyển không để Yên Nhu quay về?"
Viêm Hoàng im lặng trừng mắt nhìn Viêm Huyên, chờ đợi câu sau của hắn.
"Chúng ta luôn luôn phòng bị nghiêm ngặt, sao Hải Tuyển (người bên Thủy Quốc đó các nàng) có thể không tiếng động đi vào bắt người?" Nguyên tưởng rằng vương có thể đã nghĩ thấu , không ngờ hắn lại để cho tức giận làm đầu óc choáng váng.
"Có ý gì?"
"Có thể là Yên Nhu tự nguyện đi cùng hắn, nếu không Hải Tuyển không cần phải nói cho ngươi biết sự thật, hắn đem Yên Nhu giấu đi, chúng ta có thể vĩnh viễn không biết Yên Nhu đi đến nơi, nhưng hắn lại tôn trọng ngươi, chẳng lẽ ngươi không phải hiểu dụng ý của hắn sao?"
"Đủ rồi, ngươi đi xuống thôi." Viêm Hoàng cắt đứt lời nói của Viêm Huyên.
"Vương. . . . . ."
"Đi xuống, để cho ta yên tĩnh một chút." Viêm Hoàng gầm thét ra tiếng.
Viêm Huyên nhàn nhạt nhìn Viêm Hoàng cuồng rực lửa giận, hắn cũng không e ngại Viêm Hoàng tức giận, "Hi vọng ngươi nghĩ lại." Bỏ lại lời nói, hắn liền ngẩng đầu đi ra khỏi thư phòng.
Có thật như vậy không? Viêm Hoàng chăm chú nhìn vào cánh cửa đã đóng lại.
Không phải hắn không nghĩ tới khả năng này, chỉ là vô luận như thế nào, hắn phải mang Yên Nhu về, chuyện này phải nói rõ, nhưng nếu Yên Nhu có ý với Hải Tuyển, như vậy Hải Tuyển muốn lấy được Yên Nhu, cũng phải theo lễ.
Viêm Hoàng mệt mỏi, hai mắt nhắm lại, chẳng bao lâu sau, chuyện Yên Nhu đã sớm không làm hắn phiền lòng rồi, bởi vì nữ nhân ồn kia xuất hiện đi ?
Hắn có thể không quan tâm Yên Nhu rời đi, nhưng hắn lại không cách nào không để ý, nàng miệng miệng nói nói rời đi, cái nữ nhân chết tiệt kia, tại sao không chịu ở bên cạnh hắn làm bạn với hắn?