hầu báo rằng phu nhân mời công tử và cung chủ qua có chuyện quan trọng bàn bạc.
“Còn có chuyện gì quan trọng?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.
“Chuyện quan trọng của nhạc mẫu không phải là hầm một nồi canh đại bổ cho ngươi ư?”. Tần Thiếu Vũ nhanh trí ra ngoài. “Ta đột nhiên có việc gấp, không đi được”
“Đừng có mà lần nào cũng xài chiêu này!”. Thẩm Thiên Lăng ra sức kéo hắn. “Có nạn cùng chịu, quay lại đây! Nếu không chúng ta sẽ ly hôn!”
Trong mắt Tần Thiếu Vũ bất đắc dĩ.
“Lăng nhi, mau tới đây”. Thấy hai người tiến đến, Thẩm phu nhân ở bên cửa sổ gọi.
“Sao vậy?”. Thẩm Thiên Lăng bước vào.
“Đến xem mấy thứ vải này”. Thẩm phu nhân sắp xếp. “Lựa làm đồ cưới cho ngươi và Thiếu Vũ”
“Lăng nhi lựa là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Trước kia sư phụ đã cho Tần mỗ một bộ đồ, căn dặn nhất định phải mặc vào ngày đại hôn, không thể trái lệnh”
“Vậy à”. Thẩm phu nhân hơi thất vọng. “Nếu Quỷ Thủ thần y đã ra lệnh thì không thể làm gì khác”
Thẩm Thiên Lăng dùng ánh mắt phẫn nộ mà khiển trách nam nhân của hắn. Rõ ràng là kiếm cớ! Không muốn mặc đồ đỏ thêu hoa mẫu đơn thì cứ nói thẳng, đừng tìm một lý do chính nghĩa như vậy chứ!
Cái gọi là phu thê giống như chim rừng, tai vạ tới nơi thì mạnh ai nấy bay!
“Cái này thế nào?”. Thẩm phu nhân ôm một cây vải đỏ thẫm tới.
Thẩm Thiên Lăng khổ sở nói. “Hơi chói mắt”
“Chói mắt mới tốt, mới phú quý!”. Thẩm phu nhân vỗ một phát. “Chọn cái này đi, ngày mai sẽ kêu thợ may tới đo cho ngươi”
“Vì sao Diệp đại ca và đại ca không mặc?”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị.
“Vì nương thương ngươi”. Thẩm phu nhân vỗ vỗ tay hắn. “Vải này chỉ có một thôi”
Thẩm Thiên Lăng chân thành nói. “Hay là tặng cho Diệp đại ca đi?”
“Không cần”. Thẩm phu nhân nói. “Ta đã đặt một cây vải mới, rất nhanh sẽ mang tới”
Thẩm Thiên Lăng: …
Quả nhiên phải chấp nhận số phận.
Không biết Diệp đại ca có xù lông không?
Hai vị thiếu gia của Nhật Nguyệt sơn trang thành thân trong một ngày, vốn là chuyện lớn. Huống hồ còn là hôn lễ với Truy Ảnh cung, Quỳnh Hoa cốc và triều đình. Tần Thiếu Vũ cũng chọn địa điểm thành hôn ở Nhật Nguyệt sơn trang, chỉ cần cưới đúng người thì địa điểm ở đâu không quan trọng. Hôm đó không chỉ có các chưởng môn, quan viên và thương gia, thậm chí Sở Uyên cũng tự bãi giá xuôi nam, quy mô cực kì to lớn, trước nay chưa từng có.
Những ngày trước khi thành thân, Thẩm Thiên Lăng bắt đầu chóng mặt hoa mắt, thậm chí còn cố gắng ôm con trai bỏ trốn, kết quả không được như ý. Vì vậy người hầu Nhật Nguyệt sơn trang vẫn thường thấy tiểu thiếu gia nhà mình lo lắng, chống cằm đờ ra.
“Thầy bói cũng thật là”. Nha hoàn vừa đau lòng vừa oán hận. “Đang êm đẹp sao lại xem ngày hoàng đạo xa như vậy, nhìn xem tiểu thiếu gia đã trông ngóng thành dạng gì rồi”
Thời gian này đối với mỗi người đều là dày vò, cho nên tới ngày đại hôn thì từ trên xuống dưới ai nấy đều thở phào nhẹ nhõm. Rốt cuộc cũng thành thân, nếu chờ thêm nữa tiểu thiếu gia sao có thể chịu đựng được, đã ủ rũ thì thôi, cái đuôi xù nhất định sẽ không còn xù nữa.
Quả thật khiến người ta đau lòng.
Thẩm Thiên Lăng cũng đã vài ngày không ngủ ngon, sáng hôm đó lại bị kêu dậy sớm chuẩn bị, ngay cả cơm cũng chưa ăn. Cả phòng đỏ chót, người người chạy ra chạy vào, ngay cả Cục Bông cũng bị quấn vải đỏ, lắc lư đến chóng mặt.
“Hôm nay đã thành thân rồi”. Thẩm phu nhân lau nước mắt. “Đại ca ngươi còn biết tìm một người về, sau ngươi lại gả ra ngoài cơ chứ?”
“…”.Thẩm Thiên Lăng còn chưa kịp nói gì thì đã bị ôm vào lòng. Tiểu thư Đường gia bảo ai lại không biết võ công, khuôn mặt Thẩm Thiên Lăng bị vùi vào ngực nương hắn, đẩy không ra, quả thật toàn thân hít thở không thông, cực kì thê thảm!
“Phu nhân phu nhân, cung chủ tới!”. Bên ngoài có người gọi.
Những người trong phòng lập tức rối tung lên, thường xuyên có người giẫm phải chân nhau. Bên tai ầm ĩ, trước mắt cũng ầm ĩ, Thẩm Thiên Lăng chóng mặt hoa mắt, quả thật muốn nhắm mắt lại ngất đi.
Cục Bông ngồi trong mâm bánh cưới, dùng ánh mắt đồng cảm nhìn Thẩm tiểu thụ. Tuy không biết những người này đang làm gì, nhưng hình như rất lợi hại.
Cả ngày này Thẩm Thiên Lăng chưa từng có một giây phút tỉnh táo. Cho đến khi màn đêm buông xuống, vào phòng tân hôn rồi mới bình tĩnh một chút. Cục Bông vốn cố gắng theo vào nhưng lại bị Thẩm Hàm ôm đi, chỉ đành không cam lòng bỏ cuộc.
Cảm giác bị cha mẹ vứt bỏ thật đáng buồn!
Thẩm Thiên Lăng ngồi trên giường, quay đầu nhìn chữ “Hỉ” xung quanh, vẫn cảm thấy như ở trong mơ.
Cửa phòng “cạch” một tiếng mở ra, Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào, trên người có mùi rượu.
“Giờ gì rồi?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Cũng không trễ lắm, khách khứa vẫn còn, chắc định ở suốt đêm”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Trước hết cho ta ôm một chút”
“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Lăng xoa đầu hắn. “Bận rộn lâu như vậy, rốt cuộc có thể thả lỏng rồi”
“Hiện tại không sợ ư?”. Tần Thiếu Vũ cười nhẹ. “Sao hồi trước lại muốn trốn?”
“Khẩn trương”. Thẩm Thiên Lăng nhéo mặt hắn. “Sau này không được ăn hiếp ta”
“Sao ta nỡ”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên môi hắn. “Nhất định nâng ngươi trong lòng bàn tay cưng chiều”
“Không biết Diệp đại ca và đại ca hiện tại thế nào?”. Thẩm Thiên Lăng cực kì quan tâm.
Tần Thiếu Vũ bật cười. “Cái này cũng muốn xen vào ư?”
“Lẽ nào ngươi không tò mò?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Ta tò mò hắn làm gì?”. Tần Thiếu Vũ cởi ra dây lưng của Thẩm Thiên Lăng. “Ta tò mò Lăng nhi cởi ra sẽ như thế nào thôi”
“Vẫn nên ngủ sớm đi, ta hơi mệt”. Thẩm Thiên Lăng nỗ lực tranh thủ quyền lợi, mấy ngày nay hắn mệt thê thảm, cực kì muốn ngủ cho ngon!
“Không được”. Tần Thiếu Vũ cởi áo ngoài của hắn ném ra màn. “Đêm tân hôn nhất định phải xx, nếu không sẽ biến thành xấu xí”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi nghiêm túc ư?
“Phu nhân yên tâm, đêm nay ta nhất định sẽ cố gắng”. Tần Thiếu Vũ tiếp tục cởi áo lót của hắn. “Chúng ta xx tới sáng!”
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy rớt nước mắt. “Thật ra cũng không cần chuyên nghiệp như vậy!”
“Không còn cách nào khác”. Tần Thiếu Vũ cởi sạch hắn ra. “Ta làm việc luôn chuyên nghiệp”
Thẩm Thiên Lăng căm giận. “Ta hoàn toàn không thấy vậy”
“Phải không?”. Tần Thiếu Vũ cười như có như không, nhéo bụng mỡ của hắn.
“Ta nói bậy rồi”. Thẩm Thiên Lăng rất nghe lời. “Thật ra thiếu hiệp ngươi rất… ưm”
“Ưm?”. Tần Thiếu Vũ ngậm lấy vành tai của hắn, động tác trên tay lại nhanh hơn.
Thẩm Thiên Lăng cắn môi dưới, trả thù mà đá hắn một cái.
Tần Thiếu Vũ cười nhẹ, cúi đầu hôn thật sâu lên cánh môi mềm mại của hắn.
Rèm đỏ ấm, một đêm vui.
Mà ở bên kia, Diệp Cẩn bởi vì làm nghề y mà kiến thức rất phong phú. Thế nhưng kiến thức hoá thành thực tế lại không thể thực hiện được! Tuy đã chuẩn bị tâm lý nhiều lần nhưng khi thấy Thẩm Thiên Phong bước vào phòng thì vẫn muốn đánh hắn ra.
Ai muốn làm chuyện đó chứ, mất mặt chết người!
“Vẻ mặt gì thế này?”. Thẩm Thiên Phong khó hiểu.
“Hay là ngươi ra ngoài ngủ đi?”. Diệp Cẩn đề nghị.
Thẩm Thiên Phong: …
“Vậy ta ra ngoài cũng được”. Diệp Cẩn chạy ra phía ngoài, kết quả bị kéo vào lòng Thẩm Thiên Phong. “Đừng quậy”
Lão tử cơ bản không hề quậy! Diệp Cẩn siết thành nắm đấm.
“Rượu giao bôi”. Thẩm Thiên Phong đưa cho hắn một chén rượu.
“Uống xong rượu giao bôi ngươi sẽ ra ngoài ngủ ư?”. Diệp Cẩn chưa từ bỏ ý định.
Thẩm Thiên Phong lắc đầu.
Diệp Cẩn: …
Người đâu cứu mạng!
Rượu giao bôi là rượu Lê Hoa thượng hạng chưng cất nhiều năm, sau khi Diệp Cẩn uống xong thì thấy toàn thân khô nóng, nghĩ cách này hình như rất hữu hiệu, vì vậy lại tự rót thêm một chén.
“Không được”. Thẩm Thiên Phong chặn chén rượu lại, buồn cười nói. “Ai lại uống rượu giao bôi hai lần”
“Vậy ngươi đánh ta ngất xỉu đi”. Diệp Cẩn nói. “Sau đó ngươi muốn làm gì thì làm”
Dù sao trốn cũng không thoát, chi bằng rướn cổ lên nhanh chóng đến một đao!
Thẩm Thiên Phong bật cười. “Khẩn trương ư?”
“Nói thừa!”. Diệp Cẩn giận dữ.
“Có thuốc không?”. Thẩm Thiên Phong kề vào tai hắn hỏi.
“Không có”. Diệp Cẩn một mực phủ nhận.
“Đừng quậy”. Thẩm Thiên Phong ôm hắn ngồi lên giường. “Ta sẽ không làm ngươi đau”
Diệp Cẩn nghe vậy mặt đỏ tới mang tai, xù lông nói. “Những lời này mà ngươi cũng không biết xấu hổ nói ra miệng!”
Đã nói là không biết xấu hổ mà!
“Chúng ta đã thành thân rồi”. Thẩm Thiên Phong nắm tay hắn. “Đương nhiên phải làm chuyện thân mật”
“Đã bảo ngươi đánh ta ngất xỉu mà ngươi không chịu!”. Diệp Cẩn tiếp tục giận.
“Không nỡ”. Thẩm Thiên Phong nhẹ nhàng kéo áo hắn ra. “Đổi phương pháp khiến ngươi ngất xỉu”
Trong lòng Diệp Cẩn tràn ngập cảm giác bi tráng!
Từng lớp áo bị cởi ra, lộ ra nửa thân trên mảnh mai trắng nõn. Thẩm Thiên Phong cúi đầu hôn lên từng tấc da thịt của Diệp Cẩn. Chờ đợi đã lâu rốt cuộc cũng tới, nhất thời cảm thấy không nỡ, chỉ mong đêm nay vĩnh viễn cũng không chấm dứt.
Một lát sau, Diệp Cẩn hít sâu nói. “Vậy ngươi tìm sợi dây trói ta lại đi”
Thẩm Thiên Phong: …
Diệp Cẩn nói. “Nếu không ta nhất định không nhịn được mà đánh ngươi”
Thẩm Thiên Phong xuống giường thì tìm thấy một chai nhỏ bên trong. Diệp Cẩn lấy gối che mặt giả chết.
Trong phòng huân hương nhàn nhạt, bầu không khí rất tốt đẹp.
Thẩm Thiên Phong rất cưng Diệp Cẩn, đương nhiên không nỡ khiến hắn bị thương. Nhưng dù sao cũng là lần đầu tiên, lúc đi vào đương nhiên trắc trở. Trán Diệp Cẩn đổ mồ hôi, cau mày nằm sấp trên giường.
“Ngoan”. Thẩm Thiên Phong hôn lên tai hắn, muốn cho hắn thả lỏng một chút.
Cảm giác bị vật lạ xâm nhập cũng không thoải mái, Diệp Cẩn giật giật thân thể muốn tránh đi, nhưng Thẩm Thiên Phong sao lại cho hắn thoát, ngược lại còn ôm chặt hơn. Sau vài lần, thuốc mỡ dần dần có tác dụng, hô hấp Diệp Cẩn dồn dập, khẽ rên rỉ. Tuy thanh âm không lớn nhưng nghe vào tai Thẩm Thiên Phong thì hệt như lửa cháy trên đồng cỏ, chỉ hận không thể giữ chặt lấy người bên dưới mới yên tâm.
“Ta không làm nữa”. Diệp Cẩn toàn thân giống như bị treo trên không trung, nửa vời khiến trong lòng khó chịu, lại không biết làm sao, trong mắt đầy hơi nước, thậm chí còn muốn xin tha.
Bình thường hắn hay xù lông cậy mạnh, khó thấy hắn tỏ ra yếu đuối như bây giờ. Trong lòng Thẩm Thiên Phong ba phần đau lòng bốn phần không nỡ, lại c