“Ám cách?”. Thẩm Thiên Lăng nghe vậy hứng thú, tình tiết chỉ gặp trong phim truyền hình này thật đáng chờ mong! Tò mò bước tới gõ một cái, quả nhiên phía dưới có một khoảng không.
“Chíp!”. Cục Bông đứng phía trên cực kì hớn hở, rất muốn!
“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi Tần Thiếu Vũ.
“Không biết”. Tần Thiếu Vũ lấy dao ra, rạch dọc một đường. “Mở ra xem”
Thẩm tiểu thụ vô cùng khẩn trương!
Cục Bông cũng vô cùng khẩn trương!
Vì vậy lúc Tần Thiếu Vũ lấy vách ngăn xuống thì thấy Thẩm Thiên Lăng rướn cổ vào trong xem, Cục Bông ngồi xổm trên vai hắn cũng đang rướn cổ, một người một chim dù vẻ mặt hay tư thế cũng y chang nhau, vừa nhìn đã biết ruột thịt!
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, vươn tay nhéo mặt hắn. “Thẩm tiểu trư”
“Cái gì vậy, mau lấy ra xem!”. Thẩm Thiên Lăng giục.
Tần Thiếu Vũ lấy thứ bên trong ra, là một cái hộp gỗ màu đỏ, sau khi mở thì bên trong lại có một cái hộp khác, bên trên có một cái khoá bằng đồng tinh xảo.
“Có phải ám khí hay không?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Khả năng không lớn”. Tần Thiếu Vũ lắc đầu, nhưng vì lý do an toàn mà bảo Thẩm Thiên Lăng đứng phía sau mình.
Cục Bông cũng giơ móng chạy đến bên cạnh Thẩm Thiên Lăng, ngửa đầu ra sức kêu – mau ôm!
Cực kì biết tự bảo vệ bản thân mình!
Tần Thiếu Vũ nhẹ nhàng mở cái hộp ra, bên trong rất yên ắng, cũng không bắn ra ám khí.
“Cái gì vậy?”. Thẩm Thiên Lăng từ phía sau hắn ló đầu ra.
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng. “Ngươi đoán xem”
“Sao đoán được?”. Thẩm Thiên Lăng kháng nghị. Ít nhiều gì cũng gợi ý đi chứ, không đầu không đuôi ai mà biết!
“Huyết ngọc hồng liên”. Tần Thiếu Vũ lấy ra một đoá hoa sen màu đỏ sáng long lanh.
“Chíp!”. Cục Bông lập tức phấn khởi nhào tới.
“Huyết ngọc hồng liên?”. Thẩm Thiên Lăng giật mình. “Là thứ ngày xưa Phượng Cửu Dạ cho ta ư?”
“Nếu không ngươi nghĩ hắn cứ đuổi theo ngươi là vì cái gì?”. Tần Thiếu Vũ nói. “Vốn định dùng cái này biểu lộ thành ý mà mượn sức ngươi, nhưng ngươi nhận thánh vật của Ma giáo xong thì mất trí nhớ, dựa theo tính cách của Phượng Cửu Dạ thì sao có thể cam tâm được”
Thẩm Thiên Lăng quan sát một chút, sau đó buồn bực nói. “Hoàn toàn không thấy có gì đặc biệt”
Tần Thiếu Vũ lưu loát nói. “Vì Ma giáo quá nghèo, một thứ vứt đi cũng có thể xem như bảo bối”
Thẩm Thiên Lăng: …
“Vật này đừng để cho người khác thấy”. Tần Thiếu Vũ bỏ Huyết ngọc hồng liên vào ám cách lần nữa. “Đỡ phát sinh rắc rối”
“Vứt đi chẳng phải càng sạch sẽ hơn sao?”. Thẩm Thiên Lăng không hề muốn trong phòng có đồ của Phượng Cửu Dạ.
“Trước hết giữ lại một thời gian”. Tần Thiếu Vũ hôn nhẹ lên trán hắn. “Nghe lời”
“Chíp!”. Cục Bông dùng ánh mắt tan nát cõi lòng nhìn cha mẹ nó, rõ ràng cực kì bất mãn với chuyện “còn chưa được chơi đã bị cất vào”.
“Ngươi cũng nghe lời”. Tần Thiếu Vũ xoa đầu nó, tiện tay thả xuống mấy viên ngọc bích tròn vo.
Mặc dù kém hơn so với Huyết ngọc hồng liên, nhưng thắng ở số lượng! Trái tim bị tổn thương của Cục Bông giảm bớt một chút, dùng móng vuốt đá tới đá lui để chơi.
“Công tử, Tần cung chủ”. Bảo Đậu ở ngoài cửa nói. “Trang chủ mang Hàm thiếu gia trở về”
“Thứ gì đến sẽ đến”. Thẩm Thiên Lăng thở dài. “Phụ tử gặp lại, hơn nữa còn chuyện của Diệp đại ca, nghĩ thôi đã nhức đầu”
“Đi xem thôi”. Tần Thiếu Vũ nắm tay hắn ra ngoài. “Tránh cho làm lớn chuyện”
Cục Bông lúc đầu cũng lắc lư theo sau, đi tới nửa đường thì dừng bước nhìn theo cha mẹ nó ra ngoài, sau đó sung sướng vòng về phòng ra sức đạp chỗ kia.
Trong phút chốc bụi bay tứ tung, gỗ bên dưới cũng phát ra tiếng vỡ vụn, đáng tiếc bên dưới tấm gỗ còn che một tầng sắt, cực kì cứng rắn.
Cục Bông lại thử đạp một chút, kết quả vẫn không đạp nát được, ngược lại móng vuốt còn bị đau, cực kì thê thảm.
“Í?”. Sau khi Bảo Đậu bước vào thì bối rối. “Đang êm đẹp đạp xuống đất làm gì?”
Cục Bông buồn bực không lên tiếng ngồi xổm trên ám cách, ánh mắt suy sụp.
Cực kì thất vọng.
Mà ở một nơi khác trong sảnh chính, Thẩm Hàm đã tắm rửa xong đang ngồi uống trà ăn điểm tâm với Thẩm trang chủ.
“Cha”. Thẩm Thiên Lăng vào nhà. “Các ngươi đã về rồi”
“Sao không mặc nhiều một chút”. Thẩm trang chủ cau mày. “Nếu bị mẹ ngươi thấy lại lải nhải bên tai ta cả đêm”
“Hôm nay trời không lạnh”. Thẩm Thiên Lăng ngoan ngoãn bóp chân cho hắn. “Đại ca đã về, cha biết chưa?”
“Vừa vào cửa là có người nói”. Thẩm trang chủ nói. “Thiên Phong bị mẹ ngươi gọi đi bao lâu rồi?”
“Nửa canh giờ”. Thẩm Thiên Lăng thử hỏi. “Có cần ta đến nói một tiếng với mẫu thân không?”
“Không cần”. Thẩm trang chủ lắc đầu. “Chuyện này trước hết để mẫu thân ngươi khuyên nhủ cũng tốt”
“Diệp đại ca rất tốt”. Thẩm Thiên Lăng bóng gió. “Cha nhất định sẽ thích”
“Nói bậy, ta thích hắn làm gì?”. Thẩm trang chủ nghe vậy cau mày. “Tuy ta chưa gặp qua Diệp Cẩn nhưng thỉnh thoảng cũng nghe người ta nói, ba năm chờ ở Quỳnh Hoa cốc mà không gặp được hắn, muốn tìm hắn xem bệnh lại có rất nhiều quy củ, vừa nghe đã biết là tính tình kì quái”
“Lời đồn sao có thể tin được?”. Thẩm Thiên Lăng phản bác. “Người ta còn đồn ta có thể hô phong hoán vũ, cha nghĩ là thật hay giả?”
Thẩm trang chủ: …
Tần Thiếu Vũ đứng cạnh cửa nén cười.
“Nói chung chuyện này ta sẽ tự lo, ngươi không cần nhúng tay”. Thẩm trang chủ uy nghiêm nói. “Sau này cũng đừng nhắc lại”
Thẩm tiểu thụ thầm kháng nghị.
Sao cha hắn lại có thể như vậy chứ, không biết nói lý lẽ lại còn tự cao tự đại, cực kì không giống đại hiệp!
“Trang chủ”. Người hầu ở bên ngoài bẩm báo. “Phu nhân và đại thiếu gia tới rồi”
Thẩm Hàm nghe vậy lập tức đứng dậy, đặt bánh ngọt trên tay xuống bàn.
Thẩm Thiên Phong đẩy cửa vào phòng, mang theo một luồng gió lạnh.
Vì trước đó đã dặn phải giữ bí mật nên Thẩm Hàm cũng không gọi thành tiếng, nhưng trong mắt vẫn sáng long lanh, vẻ mặt cũng hưng phấn.
Thẩm Thiên Phong cười, vươn tay ra với hắn.
Thẩm Hàm lập tức chạy tới nhào vào lòng hắn.
“Hơn một năm không gặp, đã cao như vậy rồi”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Có nhớ cha không?”
“Có”. Thẩm Hàm ra sức gật đầu.
“Hắn gọi ngươi là gì?”. Thẩm trang chủ nghe vậy cau mày.
“Cha”. Thẩm Thiên Phong giao Thẩm Hàm cho Tần Thiếu Vũ, tự quỳ xuống đất. “Ta có chuyện muốn nói với ngươi”
“Nói thì cứ nói, quỳ làm gì?”. Thẩm phu nhân đau lòng. “Mau đứng lên”
“Nương”. Thẩm Thiên Phong nói. “Sau khi nói hết những gì cần nói, ta đương nhiên sẽ đúng dậy”
“Không phải muốn dẫn một nam nhân về nhà chứ?”. Thẩm phu nhân nói. “Hồi nãy đã nói rồi, còn có chuyện gì khác nữa?”
“Mấy năm trước lúc ta chinh chiến ở Mạc Bắc, có làm một chuyện sai lầm”. Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại định thần một chút, sau đó gằn từng chữ. “Thẩm Hàm chính là con trai ruột của ta”
Một lời vừa nói ra, trong phòng lập tức yên tĩnh lại. Thẩm Thiên Lăng trong lòng điên cuồng khen ngợi đại ca hắn, rốt cuộc cũng nói ra rồi, đúng là thời khắc lịch sử!
Thẩm Hàm nắm chặt ống tay áo Tần Thiếu Vũ, rõ ràng cũng rất khẩn trương.
“Cái gì?”. Thẩm phu nhân giật mình không nhẹ.
“Tiểu Hàm là con ruột của ta”. Thẩm Thiên Phong lăp lại một lần. “Năm ấy ta cứu một nữ tử Mạc Bắc, không cẩn thận bị ám hại, sau đó thì có hắn”
“Trời ạ”. Thẩm phu nhân vẫn chưa tin. “Ý ngươi là, hắn là cháu trai ruột của ta?”
“Tiểu Hàm quả thật là cốt nhục của Thẩm gia”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta làm việc không chu toàn khiến mẹ hắn chết trong buồn bực, cũng khiến hắn chịu khổ từ nhỏ. May mà ông trời có mắt, cuối cùng cũng để hắn về bên cạnh ta”
“Mau tới cho ta xem”. Thẩm phu nhân gọi Thẩm Hàm.
Tần Thiếu Vũ vỗ vai Thẩm Hàm. “Đi đi”
Thẩm Hàm cẩn thận đi tới trước mặt Thẩm phu nhân, do dự không biết có nên gọi hay không.
Thẩm phu nhân ôm hắn vào lòng, cởi áo ra nhìn, quả nhiên nhìn thấy ba nốt ruồi giống hệt như trên người Thẩm Thiên Phong, vì vậy lập tức mừng đến mức rơi nước mắt. “Đúng là cháu ruột của ta”
“Mau kêu bà nội”. Thẩm Thiên Lăng giục.
“Bà nội”. Thẩm Hàm rất ngoan ngoãn.
“Ôi”. Thẩm phu nhân cười vui sướng, ôm hắn không nỡ buông tay.
“Cha”. Thẩm Thiên Phong nhìn Thẩm trang chủ. “Để bảo vệ tiểu Hàm không bị kẻ xấu làm hại, trước kia ta đã phụ lòng tiểu Cẩn một lần, hôm nay nhất định sẽ không phụ hắn lần thứ hai, xin cha hãy thành toàn”
“Ngươi là con trưởng của Thẩm gia, sau này sẽ làm Minh chủ võ lâm, làm việc sao lại không biết tính toán như thế?”. Thẩm trang chủ răn dạy. “Hồi xưa còn trẻ phạm sai lầm thì thôi, hôm nay sao có thể xử lý theo cảm tính như vậy?”
“Ta rất nghiêm túc”. Thẩm Thiên Phong nói. “Trách nhiệm trên vai ta sẽ gánh vác, con trai ta sẽ nuôi nấng thật tốt, tiểu Cẩn ta cũng không buông tay”
“Giữa Thẩm gia và Diệp Cẩn, nếu ta để cho ngươi chọn một thì sao?”. Thẩm trang chủ lạnh lùng hỏi.
Thẩm Thiên Lăng nghe vậy sửng sốt, đừng làm lớn chuyện vậy chứ.
“Có gì mà không thể từ từ nói?”. Thẩm phu nhân cau mày. “Thiên Phong vất vả lắm mới về tới nơi, huống hồ còn có cháu nội ở đây”
“Cho ngươi một đêm suy nghĩ”. Thẩm trang chủ đứng dậy ra ngoài. “Ngày mai lại tới tìm ta”
Thẩm Thiên Lăng vừa định gọi hắn thì bị Tần Thiếu Vũ kéo lại, không thể làm gì khác hơn ngoài ngậm miệng.
“Đứng lên trước đi”. Thẩm phu nhân đỡ Thẩm Thiên Phong. “Tính tình cha ngươi ngươi cũng biết, không thể ép được, phải dỗ ngọt”
“Mẫu thân về trước đi”. Thẩm Thiên Phong quỳ dưới đất không nhúc nhích. “Ta ở đây đợi cha”
Thẩm phu nhân giận. “Nếu cha ngươi vẫn không chịu thì sao? Chẳng lẽ ngươi quỳ ở đây cả đời”
“Lăng nhi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Mang mẫu thân và tiểu Hàm về phòng trước”
“Cha”. Thẩm Hàm đứng bên cạnh hắn. “Ngươi đứng lên trước đi”
“Nghe lời, theo tiểu thúc trở về”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Ngày mai cha sẽ đến chỗ ngươi”
“Nhưng…”
“Thiếu Vũ”. Thẩm Thiên Phong cắt ngang hắn.
Tần Thiếu Vũ thở dài, ôm Thẩm Hàm ra ngoài.
“Cha”. Khoé mắt Thẩm Hàm đỏ lên, nằm sấp trên vai Tần Thiếu Vũ, rơi nước mắt lã chã.
Thẩm phu nhân đau lòng, Thẩm Thiên Lăng nhân cơ hội đỡ nàng ra ngoài. “Đại ca cứ giao cho ta, mẫu thân mau đi dỗ tiểu Hàm đi”
“Vậy ngươi phải khuyên đại ca ngươi cho tốt”. Thẩm phu nhân căn dặn.
“Đương nhiên”. Thẩm Thiên Lăng ra sức gật đầu, nhìn nương quẹo vào hành lang rồi mới xoay người về phòng. “Tất cả mọi người đi rồi, đứng lên đi”
“Ngươi cũng về đi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Ta muốn yên tĩnh một mình”
“Yên tĩnh cũng có thể ngồi mà yên tĩnh”. Thẩm Thiên Lăng khuyên nhủ. “Tội gì phải quỳ? Giống như mẫu thân nói vậy, nếu cha không đáp ứng chẳng lẽ ngươi cứ quỳ mãi?”
“Nếu cha không đáp ứng, ta không thể làm gì khác ngoài mang tiểu Cẩn đi”. Thẩm Thiên Phong nhắm mắt lại. “Quỳ ở đây xem như là chuộc tội với cha mẹ”
“Đi?”. Thẩm Thiên Lăng trợn mắt. “Ngươi phải đi ư?”
“Nếu không phải bất đắc dĩ, ta cũng không đi bước này”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhưng nếu thật sự b