“Ngươi đang làm gì vậy?”. Tần Thiếu Vũ khẽ nhíu mày.
“Không có gì”. Thẩm Thiên Lăng trốn tránh ánh mắt của hắn.
Tần Thiếu Vũ bước tới định mở nắp hộp, nhưng bị Thẩm Thiên Lăng chặn lại. Tuy Cục Bông không biết chuyện gì xảy ra nhưng vẫn kiên định giúp mẹ nó, đặt mông ngồi lên nắp hộp không cho cha đụng vào, đôi mắt hạt đậu rất kiên nghị.
“Ngươi đừng hỏi”. Thẩm Thiên Lăng nhắm mắt lại. “Đem đi đi, sau này đừng để ta nhìn thấy nữa”
“Ta còn tưởng giữa hai đứa không còn bất kì bí mật nào nữa”. Giọng Tần Thiếu Vũ bình lặng nhưng nghe vào có chút mất mát. “Ta còn phái người đi khắp thiên hạ tìm cho ngươi, không ngờ đã đến tay ngươi rồi”
“Xin lỗi”. Giọng Thẩm Thiên Lăng khàn khàn.
“Nói cho ta biết, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Tần Thiếu Vũ chậm lại âm điệu, nhẹ nhàng nâng cằm hắn lên. “Chỉ cần ngươi nói ra, cho dù sai lầm cỡ nào ta cũng tha thứ cho ngươi”
Khoé mắt Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng. “Xin lỗi”
“Ngươi không có lỗi với ta”. Tần Thiếu Vũ ôm hắn vào lòng. “Chưa từng có”
Nước mắt Thẩm Thiên Lăng rơi lã chã, hai tay ôm chặt lấy eo hắn.
“Hồi nãy giọng điệu ta không tốt”. Tần Thiếu Vũ vỗ vỗ lưng hắn. “Chúng ta bình tĩnh nói chuyện được không?”
“Có thể cho ta một chút thời gian ngẫm nghĩ không?”. Trong đầu Thẩm Thiên Lăng hỗn loạn, thật sự không biết sắp xếp từ ngữ thế nào.
“Được”. Tần Thiếu Vũ hôn lên trán hắn. “Có muốn ta ở bên cạnh không?”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Vậy ta ra ngoài”. Tần Thiếu Vũ buông tay ra. “Nếu nghĩ xong thì bảo ám vệ đến tìm ta”
“Ta chỉ cần cái này là được rồi”. Thẩm Thiên Lăng lấy Bích Lục Đồng lúc trước mẫu thân đưa rồi bỏ Phi Hà Châu vào. “Còn lại đều cho ngươi”
Tần Thiếu Vũ cũng không hỏi nhiều, cầm hộp ra ngoài.
Cục Bông rướn cổ lên nhìn cha nó, sao có thể lấy đi chứ, thật đáng ghét!
“Cung chủ”. Ám vệ đang canh giữ trong sân.
“Để ý Lăng nhi”. Giọng Tần Thiếu Vũ rất thấp. “Có bất cứ khác thường gì đều phải báo cho ta biết”
“… Vâng”. Tuy ám vệ không biết xảy ra chuyện gì, nhưng khó thấy Tần Thiếu Vũ lộ ra vẻ mặt này khi nói về Thẩm Thiên Lăng, vì vậy mọi người đều thức thời không hỏi nhiều.
“Sao lâu quá vậy?”. Ngoài sân, Thẩm Thiên Phong và Diệp Cẩn đang chờ Tần Thiếu Vũ. “Quay về lấy đồ thôi mà?”
“Ta không đi”. Tần Thiếu Vũ nói. “Nói cho mấy chưởng môn hôm khác ta sẽ đến xin lỗi”
Tần Thiếu Vũ vẫn nhìn chằm chằm vào tiểu viện, hoàn toàn không để ý hắn nói cái gì.
Thẩm Thiên Phong: …
Tính tình kiểu gì thế này?
“Ta đi xem Lăng nhi”. Diệp Cẩn bước vào trong sân.
“Giúp ta một chuyện”. Tần Thiếu Vũ gọi hắn lại.
“Chuyện gì?”. Diệp Cẩn hỏi.
Tần Thiếu Vũ nhảy xuống đất, kề vào tai hắn nói nhỏ vài câu.
“Sao ngươi không tự hỏi?”. Diệp Cẩn nghe vậy cau mày.
“Nếu hắn muốn nói cho ta biết thì sẽ không giấu đến bây giờ”. Tần Thiếu Vũ cười khổ. “Chắc là có những chuyện hắn không biết nên nói với ta thế nào”
“Được rồi”. Diệp Cẩn gật đầu. “Ta sẽ cố hết sức”
“Diệp cốc chủ”. Ám vệ canh giữ trong sân thấy hắn vào thì đồng loạt chào hỏi.
Diệp Cẩn đẩy cửa vào phòng thì thấy Thẩm Thiên Lăng đang ngồi bên bàn, Cục Bông đang vui sướng dùng móng đá Bích Lục Đồng để chơi.
“Rất nhiều đại phu muốn có nó, thế mà ngươi lại làm đồ chơi cho Cục Bông”. Diệp Cẩn ngồi xuống đối diện hắn. “Nếu truyền đi nhất định sẽ tức chết hơn trăm người”
“Hắn bảo ngươi tới ư?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
Diệp Cẩn thở dài. “Ta còn định giả bộ nhưng xem ra không được rồi”
Thẩm Thiên Lăng cười cười, đưa cho hắn một chén trà.
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”. Diệp Cẩn hỏi Thẩm Thiên Lăng. “Lần đầu tiên Thiếu Vũ mang ngươi tới Quỳnh Hoa cốc là vì Hoàng Kim Nhãn, hiện tại đã có đủ chín viên linh thạch, nếu ngươi không muốn nói cho Thiếu Vũ biết nguyên nhân thì nói với ta cũng được”
Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Nếu ta nói ta không phải Thẩm Thiên Lăng kia, ngươi tin không?”
Trên nóc nhà, Tần Thiếu Vũ cau mày, hai tay cũng không tự chủ siết chặt.
“Cốc chủ đang nói gì với công tử thế nhỉ?”. Ám vệ và Thẩm Thiên Phong ở xa xa nhìn, đều cảm thấy khẩn trương!
Đang êm đẹp đừng nghiêm túc thế chứ, thật khiến người ta vặn vẹo!
“Cái gì?”. Diệp Cẩn giật mình.
“Ta vốn không phải Thẩm Thiên Lăng kia”. Thẩm Thiên Lăng lặp lại lần nữa. Nếu lần này không nói rõ hai người nhất định sẽ có rạn nứt. Huống hồ giống như Tần Thiếu Vũ đã nói, nếu đã ước hẹn trọn đời thì cần thành thật với nhau, nếu không sẽ không công bằng với hắn.
“Dịch dung ư?”. Diệp Cẩn thật sự rất khó tin.
“Không phải”. Thẩm Thiên Lăng lắc đầu. “Đại khái là thời không giao nhau, ngươi cũng có thể xem như Tá thi hoàn hồn”
“Là thật”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Ta vốn không thuộc về thế giới này”
Diệp Cẩn vươn tay đo nhiệt độ trên trán hắn.
Thẩm Thiên Lăng đẩy tay hắn ra, bắt đầu chậm rãi kể. Từ việc ngoài ý muốn xảy ra trong lễ trao giải, đến lúc vừa tới thế giới này không biết phải làm sao, rồi gặp được Tần Thiếu Vũ, rồi có duyên gặp được sách cổ và chân nhân, biết rằng nếu thu thập đủ hạt châu sẽ trở về thế giới kia. Nói ra từng chuyện, tảng đá trong lòng cũng dỡ xuống từng mảnh.
Diệp Cẩn lúc đầu còn nửa tin nửa ngờ, càng về sau càng kinh ngạc, thậm chí không biết nên nói gì.
“Ngươi tin không?”. Sau khi nói xong, Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn. “Không tin cũng đúng thôi, nếu không phải là đương sự ta cũng cảm thấy đều là nói bậy nói bạ”
Diệp Cẩn lắc đầu. “Ngươi để ta suy nghĩ một chút”. Lượng thông tin quá lớn, trong thời gian ngắn rất khó tiêu.
“Hắn đang nghe, có phải không?”. Thẩm Thiên Lăng yên lặng hỏi.
Tần Thiếu Vũ đẩy cửa bước vào.
Thẩm Thiên Lăng nhìn hắn, khoé mắt đỏ bừng.
“Giúp ta bảo mật”. Tần Thiếu Vũ nhìn Diệp Cẩn. “Mọi người, kể cả Thiên Phong”
“Ừ”. Diệp Cẩn hoàn hồn lại, gật đầu. Xưa kia lỡ tay khiến Thẩm Thiên Lăng bị thương suýt mất mạng, hắn đã tự trách hồi lâu, huống hồ là bí mật lớn như vậy.
“Ta ra ngoài trước”. Diệp Cẩn thức thời rời khỏi. Ngoài sân mọi người vừa thấy hắn ra thì lập tức xông tới, vô cùng tò mò!
“Đôi lứa cãi nhau mà thôi”. Diệp Cẩn vẻ mặt chán ghét. “Quan tâm chuyện nhà người ta như vậy, đổi nghề làm mai đi”
Thẩm Thiên Phong nhìn trời, ám vệ đồng loạt tan nát cõi lòng.
Diệp cốc chủ sao lại độc miệng như vậy, quả thật không chịu nổi!
Thời điểm này rất muốn xếp hàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của phu nhân.
Nhưng cung chủ rất hung dữ.
Cuộc đời thật vô vọng.
Trong phòng, Tần Thiếu Vũ bước tới ôm Thẩm Thiên Lăng vào lòng. “Chỉ vì chuyện này thôi sao?”
“Chuyện này không phải chuyện lớn ư?”. Mũi Thẩm Thiên Lăng đỏ bừng.
“Chuyện này mà là chuyện lớn gì?”. Tần Thiếu Vũ cúi đầu nhìn hắn. “Lăng nhi là yêu tinh không biết từ đâu chui ra, cũng không phải bí mật gì, khắp thiên hạ đều biết”
Thẩm Thiên Lăng bị hắn chọc cười.
“Đứa ngốc, không sao đâu”. Tần Thiếu Vũ nhéo mặt hắn.
“Ngươi tin không?”. Thẩm Thiên Lăng nhìn Tần Thiếu Vũ. “Chắc vì ta và hắn giống nhau như đúc, cũng có thể hắn là kiếp trước của ta, nói chung ta không phải Thẩm Thiên Lăng trước kia của Nhật Nguyệt sơn trang, mà đã thay đổi linh hồn”
“Ta tin”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Ngươi nói gì ta cũng tin”
“Đừng bình tĩnh như vậy”. Trong mắt Thẩm Thiên Lăng còn ngấn lệ, nhưng khoé miêng đã mang ý cười. “Ít nhiều gì cũng phải tỏ ra kinh ngạc một chút”
“Ta chỉ quan tâm một chuyện”. Tần Thiếu Vũ nắm lấy tay hắn. “Ngươi còn muốn quay về không? Trở về thế giới của ngươi”
Thẩm Thiên Lăng lắc đầu.
“Chắc chứ?”. Tần Thiếu Vũ hỏi lại một lần.
“Ừ”. Mười ngón tay Thẩm Thiên Lăng giao nhau với hắn. “Lam Tinh Ngọc là sư phụ cho ta vào lần đầu gặp nhau¸ lúc đó ta còn muốn về nên không nói cho ngươi biết. Càng che giấu, ta càng không biết phải nói thế nào với ngươi”
“Không sao”. Tần Thiếu Vũ lau nước mắt cho hắn. “Cho phép ngươi gạt ta lần này”
Thẩm Thiên Lăng vùi mặt vào sâu trong ngực hắn. “Ta từ bỏ linh thạch, ngươi trả lại cho mọi người đi”
“Được”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Sẽ không hối hận đấy chứ? Sau này cũng không trở về được”
“Sau này ngươi không được phép phụ ta”. Thẩm Thiên Lăng ôm chặt lấy hắn.
“Ta thề”. Tần Thiếu Vũ hôn lên tóc hắn. “Kiếp này hay kiếp sau đều đối xử tốt với ngươi”
“Cung chủ”. Ám vệ ở bên ngoài gọi. “Thẩm trang chủ phái người đến nói đã pha trà Phổ nhị hảo hạng, mời công tử qua nếm thử”
“Ta đi với ngươi”. Mười ngón tay Tần Thiếu Vũ giao nhau với Thẩm Thiên Lăng. “Trừ sư phụ, ta và Diệp Cẩn ra, lai lịch của ngươi vĩnh viễn là bí mật, tuyệt đối không có người thứ năm biết”
“Ừ”. Thẩm Thiên Lăng gật đầu.
Tần Thiếu Vũ trao cho hắn một nụ hôn triền miên mà ngắn ngủi, tay trong tay đi ra cửa.
Bên ngoài bầu trời rực rỡ.
Từ nay về sau, quan hệ của hai người cũng chưa từng biến đổi, thậm chí vì mở rộng cõi lòng mà càng thân mật. Diệp Cẩn đã từng tò mò hỏi. “Ngươi quả thật vứt hết mớ linh thạch kia ư?”
Tần Thiếu Vũ lắc đầu. “Vẫn giữ lại toàn bộ”
“Sao lại giữ, không sợ hắn đi ư?”. Diệp Cẩn cau mày.
“Giữ lại linh thạch vì sợ sau này hắn đổi ý. Nếu đã quyết định đi, ép ở lại cũng không có ích gì”. Tần Thiếu Vũ cười nói. “Nhưng ta tuyệt đối tin rằng sẽ không khiến hắn có ý định quay về”
“Đúng như tính cách của ngươi”. Diệp Cẩn suy nghĩ một chút, lại hỏi. “Vậy ta có thể tìm hắn trò chuyện về thế giới khác không?”
“Đương nhiên”. Tần Thiếu Vũ gật đầu. “Gần đây Lăng nhi cũng nói một ít với ta, nghe rất thú vị”
“Bảo đảm sẽ giữ bí mật”. Diệp Cẩn giơ tay thề, sau đó vui sướng đi tìm Thẩm Thiên Lăng.
Tần Thiếu Vũ lắc đầu cười, tựa trên cây phơi nắng.