ng. Những ám vệ còn lại đồng loạt dùng ánh mắt khiển trách hắn – Có biết ăn nói hay không, năm mới mà lại nói những chuyện này, chẳng biết nhìn tình huống gì cả!
Ám vệ thức thời cúi đầu. “Thuộc hạ lỡ lời”
“Cùng lắm thì đợi xuân về đi Đại Lý một chuyến là được”. Tần Thiếu Vũ nói. “Không chừng bọn họ đã có em bé rồi”
“Oa”. Ám vệ đồng loạt hít một hơi khí lạnh. “Đừng nha, Tả hộ pháp quả thật có thể sinh con ư?”
Thẩm Thiên Lăng: …
Loại người gì thế này? Tin chắc rằng ta có thể sinh ra một con chim, nhưng lại không tin nữ nhân có thể sinh em bé!
“Vì sao không thể?”. Tần Thiếu Vũ bật cười.
“Tả hộ pháp sinh con ư?”. Ám vệ Giáp chậc lưỡi. “Quả thật không thể tưởng tượng là bộ dạng gì”
“Đúng vậy”. Ám vệ Ất nói. “Các ngươi nghĩ xem liệu lúc mới sinh ra có biết chạy hay không?”
Ám vệ Bính lắc đầu. “Chạy thì tính là gì, không chừng vừa sinh ra đã cao ba thước”
Ám vệ Đinh siết chặt nắm đấm. “Ta nghĩ nhất định phải cao bốn thước, còn cao hơn cả tiểu Ngũ!”
Nhất định cái đầu ngươi! Đầu Thẩm Thiên Lăng kêu ong ong.
May mà Tả hộ pháp không có ở đây, nếu không các ngươi nhất định bị treo trên cây phơi khô.
Một khắc sau, một cái ghế xé gió bay tới từ cầu thang.
Tần Thiếu Vũ nhếch môi, ngửa đầu uống cạn một chén rượu.
“Ai?”. Ám vệ vung roi chặt cái ghế làm hai, đồng loạt chắn phía trước Thẩm Thiên Lăng.
“Là ta”. Âm thanh quen thuộc vang lên, sau đó một nữ nhân áo đỏ bước tới, mặt mày tươi tắn như cành đào, nụ cười như hoa tháng ba.
“Chíp!!!”. Mắt Cục Bông loé sáng, lao tới như đạn pháo!
“A!!!”. Ám vệ cũng đồng loạt giơ tay chạy tới.
Hoa Đường vươn tay ôm lấy Cục Bông, nhảy tới trước mặt Tần Thiếu Vũ. “Cung chủ”
Ám vệ chụp vào khoảng không, đành phải đổi sang ôm lấy ông chủ đang lên tính tiền để bày tỏ tâm trạng trào dâng.
Bị bảy tám nam nhân cao to ôm vào lòng, ông chủ lệ rơi đầy mặt, ta đã tạo nghiệt gì thế này…
“Tả hộ pháp”. Thẩm Thiên Lăng cũng vui mừng. “Ngươi về lúc nào thế?”
“Hôm qua, vốn định muốn tới Nhật Nguyệt sơn trang ngay, nhưng lại xảy ra chút chuyện nên hoãn lại”. Hoa Đường ngồi trên bàn. “Mệt chết ta”
“Cần về đó không?”. Tần Thiếu Vũ đưa một chén trà cho nàng.
“Đương nhiên không cần”. Hoa Đường vuốt ve Cục Bông. “Đã nói rồi, sinh là người của Truy Ảnh cung, chết là ma của Truy Ảnh cung”
“Chíp!”. Cục Bông hạnh phúc đến mức nhắm hết cả mắt, thứ mềm nhũn hình như ngày càng mềm nhũn!
“Tiểu Ngũ đâu rồi?”. Ám vệ đồng loạt vây tới hỏi.
Hoa Đường hời hợt nói. “Bán rồi”
“Oa”. Ám vệ mở to hai mắt, sửng sốt trong chốc lát rồi bắt đầu xoè tay ra tính, sau đó một người vui vẻ nói. “Ta thắng ta thắng, ta cá là hai năm!”
Thẩm Thiên Lăng: …
Tình huynh đệ đâu rồi?
“Sao ngươi không bán hắn sớm một chút?”. Một ám vệ tiếc nuối phàn nàn. “Sớm hai tháng thì ta đã thắng”
“Bán cũng tốt”. Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Ta giúp ngươi tìm một người khác”
“Cung chủ”. Nam tử đứng trên cầu thang rất bất đắc dĩ. “Sao ngươi cũng hùa theo trêu ghẹo thuộc hạ?”
“A!”. Thẩm Thiên Lăng nhìn hai đứa trẻ trong ngực hắn, mở to mắt.
Ám vệ kêu ngao ngao, nhào tới vây quanh nước mắt lưng tròng. “Hai đứa, hai đứa, hai đứa, hai đứa!”
“Ta biết là hai đứa rồi”. Triệu Ngũ dở khóc dở cười.
“Có thể ôm một chút không?”. Ám vệ đồng loạt quay đầu nhìn Hoa Đường, cực kì điềm đạm đáng yêu.
Hoa Đường nhìn mọi người cười.
Ám vệ nhỏ giọng hoan hô, sau đó ba chân bốn cẳng đón lấy hai đứa bé, ngồi bên cạnh chơi đùa.
“Song sinh ư?”. Tần Thiếu Vũ cười hỏi.
“Ừ, hai đứa con trai”. Triệu Ngũ ngồi đối diện Tần Thiếu Vũ. “Nàng không cho ta đưa thư báo tin cho cung chủ, muốn trực tiếp mang tới”
“Đại ca ngươi thì sao?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Hắn là ca ca tốt, nhưng không chung đường với ta”. Tiểu Ngũ nói. “Hiện tại từ biệt thì sau này còn là huynh đệ, nhưng nếu cưỡng ép ta ở lại làm việc cho hắn, mâu thuẫn chỉ ngày càng nhiều”
“Mặc kệ thế nào, về là tốt rồi”. Tần Thiếu Vũ vỗ vai hắn. “Cũng đỡ cho ta phải tới Đại Lý tìm Đoạn Bạch Nguyệt đòi người”
Hoa Đường hỏi. “Dọc đường chúng ta nghe dân chúng nói cung chủ và Thẩm công tử sang năm sẽ thành thân, thật vậy sao?”
Tần Thiếu Vũ nhướn mày. “Đương nhiên là thật”
“Vậy thì tốt quá rồi”. Hoa Đường thở phào một hơi, vỗ ngực nói. “Cũng may là về kịp”
“Chíp”. Cục Bông dùng đầu cọ cọ nàng, đôi mắt hạt đậu sáng long lanh!
Đêm ba mươi, Thẩm Thiên Lăng đứng trong sân nhìn Tần Thiếu Vũ viết câu đối mà cảm thán. “Không ngờ ngươi còn có bản lĩnh này”
“Thế nào, theo ta ngươi không lỗ vốn đúng không?”. Tần Thiếu Vũ cười nhìn hắn. “Có muốn viết thử không?”
“Được”. Thẩm Thiên Lăng bỏ quả hạch đào đường xuống bàn, vừa mới lau tay cầm lấy bút lông thì ám vệ lại đột nhiên trăm miệng một lời kêu lên.
Thẩm Thiên Lăng run tay, ngẩng đầu nói. “Ta còn chưa viết gì cả”
Các ngươi muốn hoan hô thì phải chờ ta viết xong chứ. Diễn viên quần chúng cũng không cần như thế, kỹ xảo biểu diễn không thể khoa trương như vậy được. Nếu ở đây có phó đạo diễn thì nhất định không cho các ngươi ăn cơm!
“Không phải thế!”. Ám vệ đồng loạt nhảy xuống nóc nhà.
“Cung chủ”. Ngoài cửa có tiếng lộp bộp, sau đó ba ám vệ vọt vào, trong tay một người còn ôm một con gà hoa.
“Í, các ngươi đã về rồi”. Thẩm Thiên Lăng rất vui.
Cục Bông ngồi trên bàn nhìn con gà, đáy mắt tràn ngập nghi hoặc.
“Đúng vậy, chạy suốt đêm không ngủ”. Ám vệ đặt các thứ trên người xuống, bày khắp một bàn, có cá mặn thịt khô, vàng bạc châu báu, quả thật y như tiệm tạp hoá.
“Ở đâu ra thế?”. Thẩm Thiên Lăng bối rối.
“Lấy từ trong cung ra”. Ám vệ tự hào ưỡn ngực. “Cung chủ dạy bọn ta, đi đâu cũng không thể chịu lỗ”
Phương châm chỉ đạo cực kì chính xác.
Thẩm Thiên Lăng: …
“Sự việc thế nào rồi?”. Tần Thiếu Vũ hỏi.
“Xong xuôi”. Ám vệ nói. “Hoàng thượng giả bệnh, dụ Lý Uy Viễn bức vua thoái vị làm phản. Thẩm đại thiếu và Nhị thiếu hộ giá thành công, chỉ mất hai ngày đã trấn áp được quân phản loạn, trả lại binh quyền cho Hoàng thượng”
“Đại ca và Diệp đại ca thì sao?”. Thẩm Thiên Lăng hỏi.
“Đi sau bọn ta”. Ám vệ nói. “Hoàng thượng muốn giữ bọn họ lại vài ngày, Diệp cốc chủ đáp ứng, Thẩm đại thiếu cũng ở cùng hắn nên chúng ta chạy về trước”
Tần Thiếu Vũ vuốt cằm. “Sợ là Diệp Cẩn không dám gặp cha mẹ chồng nên lấy cớ kéo dài”
Thẩm Thiên Lăng: …
Ngươi nghĩ ai cũng da mặt dày như ngươi ư?
“Mấy thứ này là Hoàng thượng ban cho ư?”. Những ám vệ còn lại chỉ vào con gà, cảm thấy khó hiểu. Hoàng thượng kiểu gì vậy, ngay cả một con gà mà cũng đem đi tặng người khác.
“A, không phải”. Ám vệ ôm con gà lắc đầu. “Lúc trước rời khỏi Thiếu cung chủ ta cảm thấy nhớ nên nuôi một con gà, ai ngờ sau đó nảy sinh cảm tình nên mang về”
“Xì”. Những ám vệ còn lại đồng loạt xoay người lên nóc phòng, tiếp tục vắt chăn phơi nắng.
Con gà lanh lợi chạy trong sân, nhìn rất có tinh thần.
Cục Bông lắc lư đi sau lưng nó, đôi mắt hạt đậu rất MOE!
Tần Thiếu Vũ và Thẩm Thiên Lăng nhìn nhau, cười ra tiếng.
Cực kì hạnh phúc.
Bữa tiệc đoàn viên đêm đó rất long trọng, lúc kết thúc thì tất cả mọi người đều hơi say.
“Đừng để Lăng nhi đón giao thừa”. Thẩm phu nhân nói. “Độc mới vừa giải xong, dẫn hắn về nghỉ ngơi trước đi”
“Vâng”. Tần Thiếu Vũ dùng áo lông cừu bọc lấy Thẩm Thiên Lăng, ôm trở về phòng.
Nha hoàn xung quanh đồng loạt siết vạt áo, tiểu công tử nhà ta thật tốt số, gả cho một nam nhân biết điều như vậy.
Quả thật khiến người ta hâm mộ.
Trong phòng ánh nến ấm áp, Thẩm Thiên Lăng ngửa mặt nằm trên giường, không chớp mắt nhìn Tần Thiếu Vũ, mái tóc đen mềm xoã trên gối.
“Say ư?”. Tần Thiếu Vũ dùng tay vuốt ve gò má hắn.
Hai tay Thẩm Thiên Lăng vòng qua vai hắn. “Đúng lúc làm chuyện xấu”
Tần Thiếu Vũ cười ra tiếng, phất tay buông rèm.
Trên bàn ánh nến lay động, chiếu bóng dáng hai người lên tường, lúc triền miên dây dưa thì không còn phân rõ ai là ai.
Ngoài cửa sổ tiếng pháo vang lên từng đợt, pháo hoa không ngừng nổ tung trên bầu trời, những đứa trẻ vui sướng đuổi nhau chơi đùa trên tuyết, khuôn mặt đỏ bừng.
Một năm mới tràn đầy hi vọng đã đến.
Trong hoàng cung cách xa ngàn dặm, Diệp Cẩn đang ngồi trên nóc nhà ngắm sao.
“Lạnh không?”. Thẩm Thiên Phong ở bên cạnh hắn hỏi.
“Không”. Diệp Cẩn quay đầu nhìn hắn. “Ngươi có hối hận không?”
Thẩm Thiên Phong sửng sốt. “Hối hận cái gì?”
“Hối hận không về nhà”. Diệp Cẩn ôm đầu gối. “Hiện tại Nhật Nguyệt sơn trang nhất định rất náo nhiệt”
“Hoàng cung cũng náo nhiệt mà”. Thẩm Thiên Phong xoa đầu hắn. “Hoàng thượng còn mời gánh hát tới cho ngươi”
“Ồn muốn chết”. Diệp Cẩn phàn nàn.
“Ngươi nha, ngoài miệng thì nặng lời”. Thẩm Thiên Phong ôm hắn vào lòng. “Rõ ràng không muốn để cho hắn một mình đón năm mới”
“Ngươi nghĩ nhiều rồi”. Diệp Cẩn cực kì bình tĩnh. “Ta chỉ không muốn về nhà với ngươi mà thôi”
“Ta đã nói với Hoàng thượng”. Thẩm Thiên Phong nắm tay hắn. “Sau Tết nguyên tiêu, ta sẽ mang ngươi về Nhật Nguyệt sơn trang”
“Ta không đi”. Diệp Cẩn cự tuyệt.
“Không thể không đi”. Thẩm Thiên Phong ôm chặt hắn. “Hoàng thượng đã đồng ý tứ hôn cho chúng ta”
“Cái gì?”. Diệp Cẩn tức giận. “Vì sao hắn không hỏi ta trước?”
“Vốn định hỏi ngươi”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhưng hôm ấy ngươi sắc thuốc ở dược phòng, Hoàng thượng mới gõ cửa hai cái ngươi đã quăng bầu nước ra đuổi đi”
Diệp Cẩn: …
Ta cũng không biết hắn đến vì chuyện này!
“Không được”. Diệp Cẩn xắn tay áo lên muốn xuống dưới. “Ta phải tìm hắn hạ chỉ một lần nữa”
Thẩm Thiên Phong kéo Diệp Cẩn vào lòng, cúi đầu hôn một cái. “Đừng quậy”
Quậy cái đầu ngươi! Diệp Cẩn giận dữ lau miệng. “Ta sẽ không ở lại Nhật Nguyệt sơn trang!”
“Được”. Thẩm Thiên Phong gật đầu. “Thành thân xong, chúng ta sẽ mua nhà trong thành”
“Cha nương ngươi thì sao?”. Diệp Cẩn nheo mắt lại.
“Đều rất tốt”. Thẩm Thiên Phong nói. “Nhất định sẽ thích ngươi”
“Nhất định cái rắm”. Diệp Cẩn bĩu môi. “Lão tử là nam nhân, ngươi là con trưởng của Thẩm gia, dù nhìn từ góc độ nào cũng không thể được bọn họ thích”
“Ta nói rồi, sẽ không để ngươi uất ức”. Thẩm Thiên Phong nói. “Đừng lo, cứ giao tất cả mọi chuyện cho ta là được”
“Nếu cha ngươi chết sống không chấp nhận ta thì sao?”. Diệp Cẩn rất không yên lòng.
Thẩm Thiên Phong dở khóc dở cười. “Ngươi tin ta một lần được không?”
“Hay là ta về Quỳnh Hoa cốc trước?”. Diệp Cẩn lại đề ra yêu cầu mới.
Thẩm Thiên Phong nói. “Về Quỳnh Hoa cốc trước, sau đó chờ ta thuyết phục được cha mẹ rồi trở lại đón ngươi ư?”
“Ngươi suy nghĩ nhiều rồi”. Diệp Cẩn sắc bén nói. “Trở lại xong ta sẽ không ra ngoài nữa”