Từ sau khi ở Nam Kinh trở về, đôi oan gia Thẩm Hạo và Thiên Thiên rốt cuộc giải hòa, sau cơn mưa trời lại sáng, tất cả đều vui vẻ.
Chẳng qua Thiên Thiên vẫn như trước rất khó chịu mỗi ngày thấy Ứng Dĩnh trang điểm xinh đẹp, chỉnh chu y phục vây quanh Thẩm Hạo.
Thiên Thiên ai oán nói với Thẩm Hạo nhiều lần, nhưng ngày này cũng không làm Thiên Thiên chờ lâu.
Anh ý vị thâm trường cười một cái: “Nhịn thêm vài ngày.”
Sáng sớm thứ hai, Thiên Thiên xin nghỉ nửa ngày để đi bệnh viện khám bệnh với má Diêu, về công ty đã là giữa trưa. Vừa bước vào phòng làm việc liền phát giác có chút là lạ. các đồng nghiệp tụm năm tụm ba cùng một chỗ, thì thầm với nhau. Nhìn theo tầm mắt bọn họ thấy Ứng Dĩnh đang thu dọn đồ đạc của mình, dưới sự giám sát của Bùi Tử Mặc, để vào một cái thùng giấy.
Sau đó rời công ty.
Thiên Thiên kinh ngạc hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”
Elva nói: “Hình như bị khai trừ, cụ thể mình không rõ.”
Tuy rằng Thiên Thiên luôn không thích Ứng Dĩnh nhưng chưa từng nghĩ muốn cô bị đuổi việc.
Cô ngẫm nghĩ, đến gõ cửa phòng Thẩm Hạo.
“Mời vào.” Thẩm Hạo ngẩng đầu, vừa thấy Thiên Thiên, khóe mắt liền tràn ra ý cười: “Tớ
i thật đúng lúc, anh có việc muốn nói với em. Công việc của Ứng Dĩnh tạm thời nhờ em gánh vác, công ty sẽ nhanh chóng thông báo tuyển dụng trợ lí mới.”
“Không thành vấn đề.” Thiên Thiên cắn cắn môi, muốn nói lại thôi.
Thẩm Hạo cười cười, buông văn kiện trong tay xuống, bình tĩnh nói: “Em còn có chuyện muốn nói với anh?”
“Không, không có.” Thiên Thiên trừng mắt nhìn anh.
“Trong lòng em có việc thì luôn nói lắp,” Thẩm Hạo cười cười, “Thật ra em không nói anh cũng biết, em là vì chuyện của Ứng Dĩnh đúng không?”
Cái gì cũng bị anh nhìn thấu, Thiên Thiên gật đầu: “Phải, quá bất ngờ.”
Thẩm Hạo ra hiệu cho cô ngồi xuống, vươn tay ra nhéo nhéo cái mặt tràn đầy nghi ngờ của cô: “Em đừng cho rằng anh dùng thủ đoạn gì, anh còn chưa có cái năng lực lớn như vậy, đều là cô ấy gây tội thì phải chịu tội.”
“A?” Thiên Thiên ngạc nhiên.
“Cô ấy lấy hóa đơn cá nhân lẫn vào hóa đơn công ty để thanh toán, bị bộ tài vụ phát hiện, chỉ đơn giản vậy thôi.” Thẩm Hạo nhún vai.
Thiên Thiên hỏi: “Vậy anh để cô ta qua bên anh làm việc là vì động cơ gì?”
Thẩm Hạo nói: “Anh thừa nhận anh có suy tính, thứ nhất, sau khi chúng ta công khai quan hệ vẫn ở cùng một tổ như vậy không thích hợp cho lắm, thứ hai, cô ấy từng hãm hại em, có anh canh chừng, cô ta cũng không dám.”
Anh dừng một chút, lại nói: “Anh cũng nghĩ muốn giúp em báo thù, nhưng không đợi anh điều tra, cô ấy đã phạm tội trước.”
Thiên Thiên liếc xéo Thẩm Hạo một cái, không tỏ vẻ gì.
Thẩm Hạo cười khẽ một tiếng: “Em rốt cuộc là muốn cười hay là cảm động muốn khóc?”
Thiên Thiên nói: “Ai, anh quả nhiên rất biết bao che khuyết điểm.”
Thẩm Hạo không nói gì, trực tiếp kéo cô vào lòng.
Thiên Thiên bị dọa đến lúng túng trốn tránh: “Đây là ở công ty, anh đừng hồ nháo.”
Vì thế Thẩm Hạo theo đề nghị của cô, để thời gian hồ nháo sau khi tan việc.
Hai người cùng đi ăn cơm tối, sau đó lại tản bộ thật lâu.
Nhưng Thẩm Hạo vẫn như trước, cảm thấy khó giải nỗi khổ tương tư, đêm khuya chạy đến dưới nhà Thiên Thiên, gọi điện cho cô. Thiên Thiên thấy ba má đã ngủ, liền nhẹ tay nhẹ chân mở cửa xuống lầu.
Hai người ngồi trên ghế đá trong công viên, tình ý kéo dài, tâm sự. (e hèm, con nít dưới 18 tuổi đằng sau quay, che…đít lại )
Thiên Thiên nói: “Nếu chúng ta đã quen nhau, có vài chuyện em muốn biết rõ.”
“Địa chỉ gia đình của anh, số CMND, từng quen qua bao nhiêu cô, lương một năm bao nhiêu, có gởi ngân hàng nhiều không, sau này không phải đều giao cho em sao? em còn muốn biết gì nữa?” Thẩm Hạo bỡn cợt cười nói. (câu số 3 với 4, em muốn biết nè)
“Hừ, anh cùng Rose là quan hệ gì?” Thiên Thiên đưa ra chuyện cũ năm xưa.
“Quan hệ đồng nghiệp a.”
“Có một lần cô ấy đến phòng làm việc của anh tâm trạng thật sự rất High, lúc gần đi còn nói ‘buổi tối gặp’. Nói, có phải gạt em đi hẹn hò không?” Thiên Thiên hung hăng véo một cái vào hông Thẩm Hạo, nghiêm hình bức cung.
“Chuyện lâu như vậy mà em còn nhớ được?”
“Đương nhiên! Anh có nói hay không?”
Thẩm Hạo giơ cờ trắng: “Anh nói. Cô ấy nói ‘buổi tối gặp’ thật ra là chỉ gặp nhau trong ‘Hiệp cốt nhu tình’.”
“A?” Đây là đáp án mà Thiên Thiên không thể nào nghĩ tới, “Tên cô ấy là gì?”
“Tiểu Hoàn Tử.”
“…”
“Lúc đó cô ấy rất quấn quít anh, nên anh nghĩ dụ cô ấy đi chơi game, không ngờ cô ấy thật sự bị nghiện, sau đó không đeo theo anh nữa, nước cờ này xem như đi đúng rồi.” Thẩm Hạo đắc ý cười. (hí hí, kinh nghiệm cắt đuôi độc đáo, các anh nên học theo )
Chẳng trách cô cùng Thẩm Hạo công khai tình cảm mà Rose còn chạy tới chúc mừng cô, vốn dĩ không xem cô như tình địch. Thiên Thiên giật mình hiểu ra.
“Rose là Tiểu Hoàn Tử, vậy Cậu Bé Bút Màu Tiểu Tân thì sao? Là ai? Sẽ không là Bùi Tử Mặc chứ?”
Thẩm Hạo bỗng nhiên nhăn nhó, Thiên Thiên chỉ có thể hạ thủ tiếp: “Không nói đúng không? Trong điện thoại của em hình như còn số của Mễ Bác thì phải, có thời gian chắc nên hẹn anh ấy ra uống cà phê…”
“Là má anh…” quả pháo nặng này Thẩm Hạo ném vào làm cô lờ mờ đầu óc. ( )
“Trời ạ.” Thiên Thiên nghẹn họng, “Em phải gả đến một gia đình kiểu gì a!”
Thẩm Hạo hung hăng trừng cô: “Em trốn không thoát.” Anh cúi đầu hôn cái miệng nhỏ không ngừng liến thoắng của cô. (cái kiss được mục kích đầu tiên, hem phê gì hết, à quên, dưới 18 che… miệng lại, chảy nước miếng kìa)
Thiên Thiên thở gấp thoát ra: “Câu hỏi cuối cùng.”
“Hỏi mau.” Thẩm Hạo trong lòng đã sớm ngứa ngáy khó nhịn.
“Anh, anh làm sao biết kể chuyện đồng thoại?”
Thẩm Hạo nghĩ tới buổi tối tuyệt vời anh bắt đầu hiểu rõ lòng mình và phát hiện ra Thiên Thiên là Tâm Hữu Thiên Thiên Kết, anh cười tươi rói, biểu cảm thiên biến vạn hóa.
“Anh có phải là…”
Thiên Thiên còn chưa nói xong, Thẩm Hạo liền chắn môi cô, hôn cô đến thất điên bát đảo, hôn đến cô phải chủ động choàng hai tay đặt lên cổ anh mới đùa dai khẽ cắn vành tai cô một chút, vừa lòng nhìn khuôn mặt đỏ bừng của ai đó. (điêu luyện…)
“Thiên Thiên, em không có tuổi thơ sao? Biết kể chuyện cổ tích không phải là chuyện rất bình thường sao?”
“…”
“Mấy chuyện cổ tích đó Bùi Tử Mặc cũng biết kể, kể còn giỏi hơn anh. Hắn thường xuyên nói, kể chuyện cổ tích cũng là một thủ đoạn theo đuồi con gái.”
Em muốn giết hắn!
“Bùi Tử Mặc, em muốn giết hắn!”
Bùi Tử Mặc đang ở nhà trong thư phòng lên mạng bỗng nhiên rùng mình một cái.
“Bà Thẩm à, em còn câu hỏi nào nữa không?”
“Hết rồi.”
Thẩm Hạo ôm cô vào lòng, cúi đầu liền hôn lên môi cô, hôn đến nóng bỏng triền miên.
Tình nồng ý mật, tất cả đều không lời. (mà chỉ hành động…)
Cuộc sống hạnh phúc của cô gái ngốc nghếch Diêu Thiên Thiên từ nay bước sang trang mới.
Lại đến lễ tình nhân, vì Thẩm Hạo đeo bám dai dẳng công kích đủ bề, Thiên Thiên rốt cuộc đồng ý cùng anh về nhà gặp ba mẹ chồng tương lai.
Có thể biết được, trong thời khắc cửa bị mở ra, Thiên Thiên cùng lúc nhìn đến 3 gương mặt quen mà không quen đang tươi cười, đó chính là một phen bao nhiêu điều bất ngờ tuyệt vời… ( Tiêu Dao bé bỏng của ta )
The end. Ngoại truyện:
~ Một ~
Một ngày nào đó, Thiên Thiên cãi nhau với Thẩm Hạo vì một chuyện nhỏ.
Thiên Thiên bị Thẩm Hạo nói đến không có cách nào phản bác, cô giận dữ: “Anh còn không nhường em một chút, em sẽ bỏ anh.”
“Em bỏ không được.” khóe miệng Thẩm Hạo nhếch lên, cười thật sự là thỏa mãn.
“Không, vậy em giết anh.”
Thẩm Hạo cười càng sâu: “Giết người là phạm pháp, em nhất định phải đền mạng.”
“Không sao, em giết anh xong rồi tự sát.”
“Oa, em vì anh tự tử sao? Thiên Thiên, thì ra em yêu anh đến vậy, anh cảm động quá.” Vẻ mặt anh ở trong tình trạng say mê.
“Không phải tự tử, là chôn cùng. Em không thể chịu nổi nữa, không muốn sống, cho nên ôm anh chôn cùng. Nghĩ theo một cách khác thì nếu như em là Tần Thủy Hoàng, vậy tác dụng của anh tương đương tượng binh mã, nếu như nói cao sang thì gọi là: Tượng binh mã của Tần Thủy Hoàng.”
Thẩm Hạo cười sâu khôn lường: “So sánh như vậy không đúng, tượng binh mã thì rất nhiều, mà anh thì là độc nhất vô nhị.”
Thiên Thiên vỗ đầu một cái: “Ai da, anh nhắc em mới nhớ. Đúng ha, vậy em nên đi tìm thêm mấy nam nhân, làm thành một đội quân.” ( ở chung riết cũm lên level )
“…” Thẩm Hạo thật hối hận a.
~ Hai ~
Có một lần, Thiên Thiên từ Tô Châu đi công tác về, trên xe lửa cô đã nói rõ với Thẩm Hạo là một lát chờ anh tới đón ở cái ga nào.
Lúc Thiên Thiên đến, Thẩm Hạo đã chờ ở đó.
Anh dựa vào cửa xe, rất có cảm giác ngọc thụ lâm phong.
Chỗ đó vừa đúng là trạm taxi, rất nhiều tài xế đậu ở đó chờ khách, thấy Thiên Thiên xách theo hành lý, liền nhao nhao mời cô.
Thiên Thiên làm ra vẻ không quen biết Thẩm Hạo, chớp mắt một cái: “Bác tài, đến đường XX bao nhiêu tiền?”
Thẩm Hạo cực kì phối hợp: “Không cần tiền, cô hôn tôi một cái là được.”
Thiên Thiên liền hôn một cái lên mặt anh, sau đó vui vẻ lên xe của anh.
Mấy bác tài còn lại thấy được liền choáng váng, có người còn tốt bụng khuyên cô: “Tiểu cô nương, người này có vẻ ngoài, mới xem là biết không phải người tôt, cô đừng trúng kế của hắn a.”
Thẩm Hạo chảy mồ hôi a, nhanh chóng chạy nhanh rời hiện trường.
Thiên Thiên ở trên xe cười không ngừng miệng, đương nhiên lúc về đến cũng nhận được trừng phạt.
~ Ba ~
Hôm đó là ngày sinh nhật của Thẩm Hạo và Thiên Thiên.
Buổi chiều anh bị khách hàng gọi đi bàn một hợp đồng quan trọng, cho đến lúc tan tầm còn chưa về, Thiên Thiên chỉ phải tự mình đi mua bánh kem.
Lúc cô lấy bánh kem về nhà, Thẩm Hạo đang mặc tạp dề bận rộn trong bếp, trên bàn đã có thức ăn thịnh soạn.
“Về rồi cũng không nói cho em biết.” Thiên Thiên thấp giọng nói thầm, trong lòng thì ngây ngất.
Thẩm Hạo ló đầu từ bếp ra: “Cho em bất ngờ không tốt sao?”
Thiên Thiên cười tươi như hoa nở.
Thẩm Hạo mang đĩa bò bít tết 7 phần và một chai rượu đỏ đến, rất có phong phạm của nam nhân nội trợ: “Thân ái, có thể dọn cơm.” (thịt bò 7 phần chín)
Hai người trước một khắc còn dịu dàng thắm thiết nhìn nhau, ngay sau đó một khắc đã không chút khách khí ăn ngốn nghiến.
“Cái này của em, đừng giành.”
“Phần em ở bên kia, còn không đủ em ăn sao?”
Hoàn toàn không để ý hình tượng, cuối cùng cả hai ăn no, ngã vào trên ghế sô pha.
Qua nửa buổi, Thiên Thiên nói: “Chúng ta còn chưa ăn bánh kem.”
Thẩm Hạo chấn kinh.
Thiên Thiên liều mạng lôi kéo tay anh: “Sinh nhật nhất định phải ăn bánh kem.”
Mở hộp bánh kem ra, Thẩm Hạo lại là cả kinh.
Trên bánh kem viết: Màng Chân Hãn Lân sinh nhật vui vẻ. (nguyên văn =.= )
“Em thật vô tâm, ngay cả bánh kem cũng lấy nhầm.”
Thiên Thiên giống như liếc si vậy nhìn anh liếc mắt một cái: “Đần, cái này là vì lừa thêm được miếng kem đó mà!”
“…” Thẩm Hạo hoàn toàn bị cô đánh bại.
~ Bốn ~
Hôm đó là lễ giáng sinh, Thiên Thiên lôi kéo Thẩm Hạo đi dạo phố, Thẩm Hạo không hứng thú