nhưng Thiên Thiên có lệnh, anh sao dám không theo.
Thiên Thiên nhìn trúng một bộ quần áo, để ý nhìn giá tiền, lôi kéo Thẩm Hạo đi, “Quá mắc.”
Thẩm Hạo mấp máy môi: “Mặc thử đi, cho đỡ ghiền cũng tốt a.” nói xong anh còn đẩy Thiên Thiên vào phòng thử.
Thiên Thiên thay xong đi ra, đứng trước gương thưởng thức hình dáng yểu điệu động lòng người của mình.
Thẩm Hạo thấy trái phải không có người, nắm tay Thiên Thiên bỏ chạy: “Thừa dịp nhân viên bán hàng không ở đây
, chúng ta chạy mau.”
Thiên Thiên nhất thời lờ mờ, mặc cho Thẩm Hạo dắt tay cô chạy ra ngoài.
Cho đến lúc thở hồng hộc chạy không nổi nữa hai người mới dừng lại.
Nghĩ đến sau này phải sống qua những ngày trốn chạy kinh hồn, Thiên Thiên nhịn không được khóc nấc lên. Cô một phen nước mũi một phen nước mắt nói: “Anh không muốn đi dạo phố với em cũng không cần làm vậy.”
Thẩm Hạo sờ sờ mũi, lại trịnh trọng nói: “Bây giờ không an toàn, đi nhanh lên, có phải em muốn bị bắt không a?”
Thiên Thiên khóc càng dữ dội hơn, mắt đã hồng hồng: “Có tiền cũng không thể mua sự thanh thản, chúng ta trả đồ lại cho người ta đi.”
Thẩm Hạo cũng nhịn không được nữa, cười: “Ngốc, lúc em trong phòng thử đồ, anh đã thanh toán bộ này rồi.”(hết thuốc chữa, bà này thì ngốc, ông này lại khoái đùa, nhưng sống bên cạnh người như Hạo ca thì cuộc sống không hề nhàm chán tẹo nào.)
Lúc này Thiên Thiên mới biết cô lại bị đùa giỡn, cô vung quả đấm lên, lại là một hồi bạo lực gia đình.
~ Năm ~
Vào một ngày cuối tuần, Thiên Thiên, Thẩm Hạo, Diệp Tử và Hướng Huy chơi mạc chược ở nhà Thẩm Hạo.
Chơi mạc chược thì Hướng Huy và Thẩm Hạo là cao thủ, Diệp Tử hiểu sơ một phần, Thiên Thiên chỉ là vào cho đủ tay. Sau vài ván, 3 thua 1 thắng, người thắng lại là bà cô ngốc Thiên Thiên.
Diệp Tử trừng Thẩm Hạo: “Hừ, nhất định là ông cố ý thả nước.”
Diệp Tử phẫn nộ quơ một phát trên đầu anh: “Anh nhìn xem người ta, biết đau lòng bà xã, chính mình bị thua tiền còn liều mạng tặng cho, anh thì sao, vắt chày ra nước, đôi Phong của em bị chết trong tay anh.”
Hướng Huy sờ mũi không nói, Thiên Thiên và Thẩm Hạo trốn một bên cười trộm.
“Ai da, lại thắng nhiều như vậy.”
Thẩm Hạo đùa cô: “Vậy có phải cần tỏ vẻ một chút?”
Thiên Thiên rất hào phóng rút ra một tờ tiền đưa cho Thẩm Hạo: “Không thành vấn đề, xem như cho anh tiền trà nước.”
Thẩm Hạo phun một ngụm trà.
Diệp Tử cười ha ha: “Bằng chứng như núi a.”
“Hình như hơi đói.” Hướng Huy đạm đạm nói.
Thiên Thiên lập tức tiếp thu tinh thần của lãnh đạo, lấy lòng nói: “Em vào bếp xem có gì ăn không.”
Thẩm Hạo cũng theo đi qua.
Trong tủ trừ chén đũa sạch sẽ cũng chỉ có chén đũa sạch sẽ, trong tủ lạnh chỉ có trà, cà phê và đồ uống.
Không có mì ăn liền, không có sủi cảo đông lạnh, không có bánh bích quy, không có…
Thẩm Hạo là người rất đơn giản trong chuyện ăn uống, cho nên trong nhà anh không tìm thấy bất cứ đồ ăn vặt nào.
“Ra ngoài ăn.” Thẩm Hạo nói.
“Lười đi quá.” Hướng Huy nói, “Ai ra ngoài mua đi?”
Thiên Thiên nháy mắt mấy cái: “Chơi úp ngửa đi.” (Trần Quốc Toản ra quân í )
“Được.” nhất trí thông qua.
Mấy lượt đều là 2 bàn tay úp, 2 bàn thì ngửa, rốt cuộc đến lần thứ 5, một mình Thiên Thiên ngửa, cô tâm không cam, tình không nguyện ra ngoài mua đồ ăn khuya.
Thẩm Hạo vốn định đi cùng cô, Diệp Tử nói: “Ba người chúng ta còn có thể chơi thêm một bàn.” Anh nghĩ tới Thiên Thiên có võ, người có thể ức hiếp cô còn chưa sinh ra nên cũng yên lòng cho cô đi một mình. (Viv: èo, câu này chính hiệu con nai vàng của Điệp tỷ luôn á: người có thể giết ta còn chưa sinh ra , Pil: đọc ct thấy câu đó nhìu ý… mà hem bít ai phun ra đầu tiên )
Cũng là Thiên Thiên xui xẻo, lúc ra thì đèn cảm ứng trong hành lang còn tốt, khi trở về, bất luận là cô giậm chân cỡ nào nó cũng không sáng.
Tối lửa tắt đèn lại cầm theo một chồng hộp thức ăn thật không tiện, cô muốn gọi điện cho Thẩm Hạo xuống lầu xách phụ nhưng lại không đem theo di động, cô chỉ còn cách dựa vào cảm giác bấm thang máy.
Tật sợ tối của cô thật ra đã bớt rất nhiều, nhưng cá tính bộp chộp khó mà bỏ, vừa ra khỏi thang máy, không lưu ý một chút liền vấp ngã, đầu gối đập vào bậc thang, đau đến nhe răng nhếch miệng.
Thật không dễ dàng mới về đến nhà, bước vào cửa nghe thấy tiếng cười nói của Diệp Tử, thật ra cô đã thương lượng với Hướng Huy là chỉ ra tay úp, giữ vững thế cục.
Thiên Thiên không trách Diệp Tử và Hướng Huy làm càn, oán khí đều dồn lên đầu Thẩm Hạo: “Anh đần chết đi, sao không ra giống em?”
Cô đang rất phẫn nộ, Thẩm Hạo không dám nói tiếp, Thiên Thiên lại tức thêm, nói: “Đầu gối em mà sưng lên là đều do anh hại.”
Thẩm Hạo lấy lòng nói: “Đau chỗ nào? Anh thổi thồi cho em.”
“Hừ, thổi thì có ích gì.”
Bên kia, Diệp Tử và Hướng Huy vừa ăn khuya vừa xem kịch hay.
Thật không dễ dàng chờ Thiên Thiên phát tán xong, Thẩm Hạo cười nói: “Nói xong rồi chứ? Nói xong anh lấy đá chườm cho em.”
Khó được anh thân thiết như vậy, Thiên Thiên hết giận phân nửa, cô hỏi: “Có thể lấy đá chườm sao? Đầu gối em bị xây xát da.”
Thẩm Hạo trợn mắt: “Ai nói là chườm đầu gối? Anh nói là chườm đầu của em a! vừa vào cửa liền giống như ăn thuốc súng, đầu óc cháy hỏng rồi.”
Diệp Tử và Hướng Huy cười đến té trên mặt đất, Thiên Thiên xông lên đấm đá Thẩm Hạo tơi bời hoa lá.
~ Sáu ~
Mễ Bác biết Thiên Thiên sắp kết hôn lại tới dây dưa cô.
Hôm đó, Thiên Thiên cùng Lâm Hi đang ăn tối tại tiệm cơm, Lâm Hi vừa thấy Mễ Bác liền rất tức giận, cô cầm lấy di động của Thiên Thiên đặt trên bàn đột nhiên ném vào đầu Mễ Bác.
Lâm Hi khinh bỉ nhìn cô: “Người như vậy mà bồ còn đau lòng?”
Mễ Bác rất vui mừng, dù sao trong lòng cô còn có hắn.
Thiên Thiên thật không dễ dàng mới lấy lại di động, thở phào một hơi, trừng mắt nhìn Lâm Hi: “Bồ không thể dùng thứ khác đập sao? Mình mới mua di động, làm mình đau lòng chết đi được.”