Một lúc sau, một ông lão khiêng hòm thuốc, đẩy cửa phòng đến, bắt mạch, kiểm tra lưỡi, trầm tư ngồi viết đơn thuốc, bốc thuốc, pha thuốc.
Tôi uống một chén thuốc xong, chui vào trong chăn ngủ say, đến lúc toàn thân toát ra mồ hôi, trợn mắt tỉnh lại thì đã là chiều rồi.
Tiểu Đào “A di đà phật” một tiếng nói: “Tiểu thư, cô tỉnh rồi, Vân đại công tử đợi cô đã lâu rồi đấy.”
Tôi ngẩn ra. Vân Phi Bạch đã đến rồi?
Tiểu Đào cười hì hì: “Nô tì định gọi tiểu thư nhưng Vân đại công tử nghe nói cô bị bệnh nên cũng nói là không vội lắm đứng ở hoa viên chờ.” Nói xong lại tới kề sát mặt tôi, trên mặt cô nàng xuất hiện hai áng mây đỏ, “Tiểu thư, Vân đại công tử chiếu cố cô thật tốt nha.”
Nha đầu kia lại tình xuân nổi lên rồi.
Xuống giường dọn dẹp một hồi mới đi ra cửa, trước khi rời cửa tôi soi gương cẩn thận vài lần.
Duyên cớ phát sốt này quả là có ích, gái già tôi đây thấy trong gương là một bộ mặt mang bệnh đang đỏ ửng. Tôi sờ sờ mặt, tốt lắm, tốt lắm, giảm bớt đi ít son tốt quá.
Vân Phi Bạch đang đứng khoanh tay trong đình nhỏ sau hoa viên.
Hôm nay anh mặc áo màu vàng nhạt, tay áo rộng thùng thình dài lê trên mặt đất, bay bay như có gió, đong đưa theo nhạc, ánh chiều tà chiếu vào sau tai, trên cổ anh nhiễm một màu vàng mong manh.
Tôi đi đến, anh quay đầu nhìn tôi mỉm cười bảo: “A Ly”
Tôi cười gượng gạo nói: “Huynh, sao huynh lại đến đây?”
Anh đi đến trước mặt tôi, khẽ mỉm cười nhìn tôi, một lúc sau mới nói: “Ta nghĩ đến xem muội vì thế nên đến thôi.”
Giọng anh trầm thấp, lại mềm mại, giống như gió nhẹ thổi mang theo chút dịu dàng, lưu luyến.
Lòng tôi đập rộn, nhìn anh, nhìn nhìn đến quên cả nói chuyện.
Anh bỗng vươn tay chạm nhẹ vào môi tôi: “Thế nào mà lại không cẩn thận lại để môi bị rách thế này?”
Tôi cười ngượng, theo bản năng lấy tay che miệng.
“Đau không?” Hắn hỏi.
Tôi cười hắc hắc, lắc lắc đầu.
“Thế chân thì sao? Còn đau không?”
Tôi lại cười hắc hắc, lắc lắc đầu.
Anh cũng cười, khóe miệng lại nhếch lên, sau đó đưa tay xoa xoa môi tôi nhẹ nhàng, nói: “Không cần che, mặc kệ là bộ dạng thế nào đều nhìn đẹp lắm.”
Tôi giật mình. Anh lại cười, dừng chút bỗng nói: “Muội chờ một chút.”
Nói xong anh xoay người đi đến vườn hoa ngắt lấy một đóa, sau đó đến bên đưa hoa đến trước mặt tôi bảo: “Đóa hoa nhỏ này tặng cho muội.”
Tôi nhịn không được cười cười: “Huynh đang định mượn hoa hiến Phật sao?” (lấy đồ không phải của mình đi thỏa mãn người khác)
Mới nói được có một chút thì có gã sai vặt lọ mọ chạy đến, nói là có người ở ngân hàng tư nhân đến tìm, mời Vân Phi Bạch đi xem.
Anh nhìn tôi xin lỗi, dặn dò tôi một ít rồi bước chân đi.
Đi được vài bước bỗng dừng lại, quay người nhìn phía tôi nói: “Vân Châu cũng bị bệnh, hôm qua ngấm nước, bị cảm lạnh, bây giờ vẫn còn nằm trên giường đấy.”
Tôi giật mình. Tên kia cũng bị bệnh sao?
Xem ra hôm qua vị đại thẩm kia nói rất đúng, quả thật chúng tôi không thể làm tổn thương quả phụ tư xuân được. Nhưng nghĩ đến hôm qua tôi hắt xì vang dội vào hắn cũng không phải là không công.
Gái già tôi đây trượt một chân thế nhưng lại cùng vị quả phụ đại thẩm kia cùng nắm tay tạo nghiệt. Thật là làm bậy, làm bậy quá đi.
Lại nghe Vân Phi Bạch hỏi: “Có muốn đi xem hắn không?”
Tôi cắn môi im lặng. Vân Phi Bạch liền không nói gì nữa, chỉ chậm rãi bảo: “Ta đi trước đây.”
Tôi nhìn theo bóng anh ngây ngốc một hồi, vài con quạ đen trên cây kêu quác quác ầm ĩ. Ngồi im trên mặt đất tự hỏi một lúc, tôi thong thả trở về, đem đóa hoa đặt lên trên bậu cửa sổ, ngồi phơi nắng một chút, rồi gọi Tiểu Đào: “Đi mang hai móng giò đến, chúng ta đi Vân phủ.”
Tiểu Đào hai mắt tỏa sáng ngời “Tiểu thư, cô muốn thổ lộ với Vân đại công tử sao?”
Tôi hít một hơi dài, nói: “Là Vân Châu bị bệnh.”
Tiểu Đào bừng tỉnh hiểu ra, có chút uể oải: “Thì ra là đi thăm Vân nhị công tử.”
Tôi nghiêm trang nói: “Không phải thăm, mà là đi xin lỗi.”
Tạo nghiệt vẫn còn, gái già tôi đây đi xin lỗi thay cho cái hắt xì hôm qua mà thôi.
Kêu gã sai vặt gọi một chiếc xe ngựa, chạy một lèo đến Vân phủ.
Xuống xe, báo danh xong, thì thấy có quản gia vội vàng chạy ra, rất khách khí mời vào làm cho tôi đúng là mười phần “thụ sủng nhược kinh”.
Vừa bước chân vào cửa, tôi giật mình đứng lại, thấy Vân Phi Bạch đang đứng ở hành lang nhìn mình cười.
Tôi ngây một lát rồi nhấn nhá hỏi: “Huynh, không phải huynh đi ngân hàng tư nhân sao?”
Anh bảo: “Ta đoán muội có khả năng sẽ đến nên liền lẻn về chờ muội.”
Tôi sờ mặt, cười ngượng ngùng.
Khi tới cửa phòng Vân Châu, lúc đẩy cửa ra, Vân Phi Bạch bỗng nắm chặt tay tôi. Tôi ngẩn ra, Vân Châu đang nằm trên giường nghe thấy tiếng chân đến cũng giật mình.
Thằng nhãi Vân Châu này bị bệnh nghe chừng cũng rất nặng đây, trên mặt đỏ rực, môi khô nứt nẻ. Da kia bình thường thì trắng nõn mà giờ đây trông tiều tụy vài phần.
Vân Phi Bạch lôi kéo tay tôi vào phòng, nhỏ giọng nói với hắn: “Nhị đệ, A Ly đến thăm đệ này.”
Ánh mắt Vân Châu nhìn theo tay hai người chúng tôi nắm cùng một chỗ thì chớp chớp, rồi ngước mắt nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt trông rất nặng nề, thập phần bí hiểm.
Tôi bị hắn nhìn như thế thì run lên, nhìn hắn gượng cười, đang muốn nói chuyện thì hắn lại cụp mắt sau đó quay mặt đi, mãi sau mới hắng giọng bảo: “Ta mệt rồi.”
Tôi trợn mắt há mồm, gái già là tôi một lời còn chưa kịp nói đây này.
Vì vậy nghĩ một chút rồi lúng búng nói: “Được, vậy…vậy huynh ngủ đi, tôi, tôi nghe nói huynh bị bệnh nên đến xem, xem xong rồi thì tôi đi đây.”
Ra khỏi cửa tôi bỗng nhớ đến hai cái móng giò vội quay đầu bảo hắn: “Tôi có mang theo hai cái móng giò đến, rất bổ cho huynh, huynh nhớ bảo người hâm lại để ăn nhé.”
Lúc ra khỏi phủ thì hoàng hôn đã buông, trước Vân Phủ có treo hai cái đèn lồng to, chiếu xuống dưới chân loang một mảnh.
Lúc Vân Phi Bạch đi đến gần xe, anh bỗng kéo lấy tay tôi. Tôi quay đầu kinh ngạc nhìn anh, anh bỗng tiến lên từng bước, nhẹ nhàng bế tôi lên, được một lúc lâu mới buông tay, nói: “Đi đường cẩn thận nhé.”
Tôi ngây người, rất lâu mới tỉnh lại. Trong lòng thấy hoa cải đang nở rộ, sự giận dữ từ lâu trong lòng được giải thoát, làm tay tôi hơi run rẩy.
Anh không biết rằng tôi đã đợi cái ôm này từ rất lâu, rất lâu rồi.
Tôi ngẩng đầu nhìn trời, nhìn trừng trừng, hít hít mũi, gật đầu một cái: “Vâng”
Hôm nay là một ngày đẹp trời, cũng thật tuyệt vời. Mãi cho đến khi tôi ngồi lên xe ngựa thì tâm trạng vẫn còn bồng bềnh như trên mây vậy.
Ban đêm lại mơ một giấc mơ thật đẹp, lúc tỉnh lại thì đã là nửa đêm. Tôi nằm trong chăn một lát, thấy hứng lên muốn làm thơ nên đứng dậy thong thả đi đến trong viện viết luôn một bài.
Sáng hôm sau, Dao Ngọc đến thăm tôi, đưa cho tôi hai vé xem diễn kịch, nháy mắt với tôi mấy cái nói: “Đây là cặp vé tình nhân, chỉ có ba cặp, nước chè miễn phí, còn có thêm điểm tâm và bữa cháo tối nữa nha.”
Tôi nhận vé, tiễn Dao Ngọc đi, sau đó nhanh chóng vào phòng rửa mặt, ăn diện, rồi gọi Tiểu Đào, mang theo hai móng giò vui sướng đi Vân Phủ.
Rất nhanh đã đến nơi. Từ trên xe bước xuống thấy hai cỗ kiệu to đỗ trước cửa phủ, xung quanh kiệu bốn phía đều có thị vệ canh gác nghiêm ngặt.
Bên cạnh có một đám các vị đại thẩm tụ tập, nhìn đối diện cỗ kiệu chỉ chỉ chỏ chỏ, bàn tán xôn xao.
Tôi buồn thiu, nghĩ nghĩ rồi thong thả bước lên.
Hỏi thăm một chút là cách tốt nhất nên tôi tự mình đi hỏi. Vì thế gái già tôi đây đi tới, ra vẻ như tò mò muốn biết chuyện gì, khụ khụ hai tiếng nói: “Chắc là có cô nương nhà nào tự đến cầu thân phải không?”
Một vị đại thẩm tiến lại gần hai mắt sáng ngời long lanh nước: “Đúng thế! Con gái của Liễu Thừa tướng, Liễu đại tiểu thư đến cầu hôn Vân Đại công tử đó!”
Tôi choáng váng. Gái già tôi đây đúng là miệng thối tự dưng một câu nói toạc ra mất rồi.
Con gái Liễu thừa tướng là Liễu Yên. Lúc trước bà mối Tống đã từng nói nàng có ý với Vân Phi Bạch quả nhiên không phải là giả.
Tôi lẳng lặng chen chân vào nghe nhóm các vị đại thẩm nói chuyện, nước miếng các vị bay tứ tung, từ chuyện môn đăng hộ đối đến nam nữ nhân vật chính trai tài gái sắc thật xứng đôi, đúng là trời đất tạo nên một đôi, một lúc lại nói tăng thêm một nấc chả biết lúc nào thì đã đến đoạn nam nữ nhân vật chính lấy nhau rồi tiếp theo là khi nào thì động phòng, rồi khi nào sinh con.
Đại thẩm thứ nhất nói: “Ta đoán không quá 10 ngày.”
Đại thẩm thứ hai nói: “Ta đoán không quá 20 ngày.”
Đại thẩm thứ ba nói: “Ta đoán không quá 30 ngày.”
Rồi đại thẩm thứ tư, đến thứ năm…
Tôi nghe mà đầu óc choáng váng. Trong lòng thấy càng ngày càng lạnh, vì thế mới chán nản phán một câu: “Tôi đoán không biết là ngày tháng năm nào.”
Rồi đi thong thả đến chân tường ngồi thụp xuống yên lặng, Tiểu Đào mang theo móng giò đuổi kịp ngồi luôn xuống bên cạnh tôi.
Tôi lấy tay ôm ngực bi thương nhìn trời than: “Tiểu Đào ơi, trong lòng tiểu thư nhà em thật khổ sở quá.”
Tiểu Đào nói: “Tiểu thư! Cô tỉnh lại đi! Trăm ngàn lần cũng đừng có cam chịu như thế!”
Tôi cam chịu nói: “Tiểu thư nhà em đây đã sống đến ngần này tuổi, gả cho 6 người cũng gả không xong, khó khăn lắm mới thích một người, vừa thấy cùng người ta tâm đầu ý hợp, mới leo lên lưng ngựa thì lại bị ai khác đoạt mất đi rồi.”
Tiểu Đào vỗ vỗ móng giò, nói: “Được rồi! Tiểu thư, cô phải nhiệt tình xuống tay trước mới được, thừa lúc người khác chưa kịp cướp cô xông vào cướp trước! Dao Ngọc cô nương không phải đã nói rồi còn gì, đầu năm nay, nếu nhìn thấy đàn ông mình thích thì phải bổ nhào vào tranh cướp mới đúng đạo lý chứ!”
Lời này nghe có vẻ rất đúng, nhưng tôi vẫn còn do dự trong lòng: “Vậy em nói xem, tiểu thư nhà em đây cũng muốn tranh thủ đi Vân phủ nói cầu hôn, chẳng nhẽ không sợ sét đánh hay sao?”
Gái già tôi đây một lần, hai lần, ba lần cho đến bốn năm sáu lần rồi, chỉ vì một tiếng trống giục rộn rã thúc đẩy tinh thần hăng hái lên quá cao mà cuối cùng lại khắc chết 6 người, cũng ngang bằng gián tiếp mưu hại mạng người rồi. Nếu ông trời có mắt, lại thấy tôi gây sóng gió tiếp, chỉ sợ một tiếng sét đánh xuống làm cho tôi đây chết không toàn thây, đến nhìn cả tro cốt còn không có nữa ấy chứ.
Tiểu Đào suy tư, sau đó hạ giọng bảo: “Chuyện này cũng khó à nha.”
Quả nhiên, Tiểu Đào cũng hiểu được tôi có khả năng sẽ bị sét đánh trúng mà. Tôi thở dài, u buồn nhìn trời. Bầu trời nhìn rất xanh, mây lại trắng bồng bềnh, ánh mặt trời rọi xuống vàng rực rỡ. Tôi hé mắt nhìn trời sáng sủa, trầm tư một lúc, nói: “Như vậy đi, ta sẽ đếm đến ba, đếm xong rồi nếu trời mưa thì ta sẽ không đi cầu hôn, còn nếu trời vẫn như thế này, ta tức khắc đi cầu hôn ngay.”
Tiểu Đào suy nghĩ chút rồi nói: “Tiểu thư, không bằng chúng ta đánh cuộc được không, nô tì đánh cuộc cô đếm đến ba thì ngay lập tức sét đánh xuống, trời sẽ mưa luôn.”
Tôi nói: “Ta đánh cuộc là không.”
Tiểu Đào lấy trong tay ra hai đồng tiền bỏ xuống đất, nghĩ thế nào lại bỏ thêm hai đồng nữa.
Tôi cũng lấy từ tay áo ra mấy đồng tiền thả xuống đất. Làm xong, ngón tay tôi còn chưa