Nàng để lại cho anh một câu cuối cùng là, cũng được, cũng được lắm.
Anh ôm chặt nàng vào lòng, hai tay run rẩy, nhưng lại không có nước mắt.
Nếu nàng trở về Minh giới trước anh thì cũng tốt, nếu lần này chia ly chỉ rất ngắn ngủi, cũng tốt lắm. Nhưng cái chính là, nàng cũng chưa nói gì, mà anh thì cũng giả vờ không biết, số mệnh không trọn vẹn, thế gian này chỉ có một con đường đó là vĩnh viễn biến mất.
Giờ phút này anh chỉ là người phàm, không có phép thuật, chỉ có thể nhìn sự sống trên mặt của nàng dần dần rút đi, thân thể dần dần lạnh. Anh ôm nàng thật chặt, muốn mang lại cho nàng chút ấm áp, có lẽ nếu ấm lại thì nàng sẽ mở mắt ra, giống như ngày xưa, nhìn anh cười, gọi anh một tiếng tiểu ca ca.
Nhưng cũng phí công. Gió ngoài cửa sổ thổi một trận nhưng không mạnh lắm làm mắt anh mê man.
Một tiếng lạch cạch vang lên, một ánh chớp loé lên, không lâu sau thấy Lan Xuyên đã đứng trước giường. Anh ngẩn người.
Lan Xuyên thở dài bảo: “Ta xem gương vạn dặm thấy kiếp của hai người, quả thật chua xót biết bao, chua xót thực sự, so với bản quân ngày xưa thì kịch bản này cảm động lòng người hơn nhiều, chậc chậc chậc…”
Anh mừng quá, giống như chết đuối vớ được cọc vậy.
Lan Xuyên vỗ vỗ vai anh, trấn an nói: “Ngươi đừng vội, vừa mới xem trong gương thì nha đầu kia số cũng chưa tận, ta vội vàng đến đây, nghĩ tạm thời thu lại hồn phách của nàng mang về Minh giới, đặt ở trong huyền băng quan nuôi dưỡng. Trước là bảo trụ nguyên thần của nàng, sau khi đợi ngươi từ thế gian trở về, thử nhìn xem có cách nào gọi nguyên thần của nàng tỉnh lại, một lần nữa sống lại.”
Cũng chỉ có thể làm như vậy.
Đây cũng là điều tốt nhất và là biện pháp cuối cùng.
Lan Xuyên lại thở dài: “Nếu có thể tỉnh lại thì là tốt nhất, nếu như không tỉnh lại… thì chính là số mệnh” Anh im lặng mãi một lúc sau chỉ hỏi một câu: “Cháu còn sống trên thế gian này lâu không?”
Với kiếp phàm trần, mặc kệ là thần tiên hay yêu ma quỷ quái, cũng phải sống hết kiếp này thì mới thuận lợi trở về chỗ cũ, còn nếu không sống hết kiếp này, thì sẽ phải sống kiếp tiếp theo, cho đến khi nào viên mãn mới được trở về chỗ cũ, kể cả anh là Thái tử Minh giới cũng thế, cũng chỉ có chờ sinh tử tự nhiên đến, mới cho anh một cái chết viên mãn
Sớm một ngày cũng không được mà chậm một ngày cũng không được.
Lan Xuyên bấm đốt tay tính tính, cười tủm tỉm bảo: “Không lâu không lâu nữa đâu, còn phải sống hai năm nữa” Bấm bấm xong lại thở dài, “Chà chà, ngươi phải sống thêm hai năm khổ cực như thế thì thật đau lòng biết bao, hậm hực thành tật, lại nhiễm phải bệnh lao, cuối cùng hộc máu mà chết, đúng là giống kiếp chó chết bi thảm đầm đìa, chậc chậc chậc”
Lan Xuyên vốn định mang Trà Đản đem về Minh giới, nhưng lại bị anh ngăn lại, nàng đã không còn, chỉ còn lại duy nhất đứa con có thể an ủi anh, chỉ còn lại đứa bé này thôi.
Lan Xuyên đành phải thôi, lúc gần đi ra đến cửa lại lộn lại dặn dò anh: “Đến lúc đó thì nhớ sớm trở về, mấy ngày đầu nuôi dưỡng nguyên thần là một công việc mất công mất sức, mất thời gian lắm, từng giờ từng khắc không được rời đi, lúc nào cũng phải ở bên, tên kia nhà ta khó tránh khỏi lại uống dấm chua cho mà xem”
Hai năm nhân gian, hai mùa xuân, hai mùa thu, trong nháy mắt liền trôi qua rất nhanh. Đối với Minh giới thì chỉ có hai ngày mà thôi. Nhưng anh lại cảm thấy ngày như rất dài, nhìn không thấy cuối, vừa chờ vừa lo lắng đến phiền. Cũng may còn có đứa con này ở cùng anh, anh ôm bé, chỉ vào bức tranh trên tường dạy bé bi ba bi bô gọi mẹ.
Chú bé này lần đầu tiên gọi từ “mẹ” kia, cười khanh khách, nước miếng chảy ròng ròng, anh chịu không nổi véo véo khuôn mặt trắng nõn mềm mềm của bé, cũng nhịn không được, cười cười mà hốc mắt hồng hồng.
Quả nhiên anh đúng như lời Lan Xuyên nói, vì quá đau buồn sinh bệnh, hai năm sau, chôn vùi xuống lòng đất, rót xuống hai chén rượu thì anh lại trở về Minh giới.
Lúc sắp đi, Vân lão gia tử luôn ở bên anh, khóc nước mắt lã chã. Anh không đành lòng nhưng cũng không có cách nào giải thích, định lẳng lặng đem đứa con ra đi, sau nghĩ tới nghĩ lui vẫn quyết định làm một cái tượng gỗ thế thân ở lại.
Ngày ấy trở về, chân vừa chạm đất, anh liền ôm con đi thẳng đến điện Minh Hoa.
Nguyên thần của A Ly đặt ở huyền băng quan, được dưỡng rất tốt. Lan Xuyên nhàn nhã ngồi dưới đất nghiên cứu tập đông cung đồ, lo lắng tích tụ trong ngực bây giờ mới thả lỏng.
Chú bé với tới huyền băng quan, hua hua cánh tay trắng nõn, mồm bi ba bi bô rất hưng phấn.
Anh xoa xoa đầu bé bảo: “Gọi mẹ đi!”
Cậu bé kia miệng còn có nước miếng, ánh mắt xoay tròn long lanh, giọng non nớt gọi: “Mẹ… hôn”
Anh nghe thấy giọng con non nớt gọi một tiếng, túm lấy huyền băng quan, hốc mắt bỗng đỏ lên.
Lan Xuyên thì rất hưng phấn đi đến, sờ sờ đầu bé, nói với anh: “Ngươi đừng vội, nguyên thần nha đầu kia vẫn ổn, chẳng qua là chưa tỉnh lại thôi, vấn đề ở chỗ là phải đợi đến bao giờ mới tỉnh”
Anh trầm mặc xuống hỏi: “Nếu có thể tỉnh lại được, chắc không lâu lắm nhỉ?”
Lan Xuyên lắc lắc đầu: “Cũng không nói trước được, có lẽ là một hai năm tỉnh lại, có lẽ là một hai trăm năm hoặc có thể là một ngàn năm, hoặc có thể chẳng bao giờ tỉnh lại nữa”
Làm sao lại không thể tỉnh lại cơ chứ, mặc kệ là bao nhiêu năm anh đều có thể chờ được, cuộc đời của anh còn rất dài, chỉ có đầu, không có cuối, cho dù là chờ đến ngàn ngàn vạn vạn năm, đợi đến khi nào hết đau thương thì mới thôi không phải vậy sao?
Mùa đông qua, xuân lại tới, hoa đào nở rực rỡ, lá chuối tiêu thay từng lớp từng lớp, chẳng gần như biển biếc, cũng chẳng như nương dâu, vậy mà chốc lát cũng đã ba trăm năm.
Cây hòe già bên bờ tường cũng đã nở hoa.
Anh xoa lên băng quan, lẩm bẩm nói: “A Ly, lại là mùa xuân rồi.”
Anh nhớ nhiều năm trước, lúc anh năm trăm tuổi, nàng ba trăm tuổi, anh đã gặp nàng là một Thủy quỷ, nàng cầm theo một viên đá, đặt xuống đất rồi đặt chân lên, giữ lấy vai anh rồi hôn anh, đôi mắt của nàng rất ngây thơ, mở rất to, khi đó, cũng là mùa xuân giống như hiện giờ. Rất nhiều năm sau, ở trần gian, ngày ấy anh mới vào Dược Sư cốc, ngồi ở trên cây nhìn nàng tắm ở suối nước nóng, hoa đào ở dược sư cốc nở rực rỡ, đó cũng là một ngày nắng xuân.
Và đến sau này, nàng bỏ đi, ngày ấy, nàng ở trong lòng anh được anh siết chặt lấy, cũng là ngày xuân giống như trước đây, hoa đào nở rực, hoa lê trắng muốt.
Nghĩ nghĩ, nàng như đến từ mùa xuân, rồi lại đi, mà nay đã qua ba trăm năm, giờ đã là tháng cuối mùa xuân, anh chờ đến khắc khoải, chờ đến lo sợ, nhưng nàng vẫn không trở về.
Con trai đã lớn lên nhiều, một đứa bé nhỏ xíu xiu nay cũng đã lớn lên tí chút, là một nhi tử rất hiếu thuận, biết châm trà cho anh, lúc hôn lên má anh gọi anh một tiếng cha rất ngọt ngào, rồi sẽ ngắt một cành hoa hòe đặt lên đầu giường anh, vào mùa đông thì chúi vào trong vòng tay anh, sau đó sẽ cất giọng non nớt muốn anh đọc truyện trong sách hoặc là đến chỗ Lan Xuyên nghe kể chuyện xưa, cũng giống như nàng rất thích ăn bánh hoa hòe.
Cây hoa hòe bên bờ tường đã nở rất rực rỡ, anh rất muốn cùng với nàng, cầm chiếc móc câu để ngắt cành hoa hòe xuống, sau đó nàng nhóm lửa, anh đối diện với nàng, vui vẻ cùng nhau nướng bánh.
Có một đêm, quả thực là trong mộng đã gặp cảnh như vậy.
Nàng ở trong nhà bếp nhóm lửa, vừa lẩm nhẩm hát, trên mặt anh vui vẻ, Trà Đản đứng ở trên ghế cao, thò tay vào đống bột mì nghịch nghịch. Mũi nàng dính nhọ than, Trà Đản vỗ tay cười khanh khách: “Mẫu thân thật xấu, thật xấu quá.”
Nàng lập tức méo miệng.
Anh bật cười, gọi nàng bước tới, rồi lấy tay áo lau cho nàng, nhưng không ngờ, nàng chợt cho tay vào nồi bột, cầm một nắm bột trét vào mặt anh.
Lông mày trắng, mặt trắng, Trà Đản từ sau lưng họ nhô khuôn mặt nhỏ nhắn ra, miệng ồn ào kêu lên: “Già mà không kính, già mà không kính.”
Thật vui vẻ. Thật viên mãn.
Còn có một đêm, anh mơ thấy nàng đứng dưới tán cây hoa hòe, anh đi tới, nàng quay đầu lại nhìn anh cười, lộ ra hai chiếc răng khểnh nhỏ: “Tiểu ca ca.” Anh mừng như điên, đưa tay ôm lấy nàng, nhưng lại ôm vào khoảng không.
Khi tỉnh lại hóa ra là giấc mộng.
Hoa hòe trong viện lại nở, nhưng người vẫn chưa trở về.
Hoa hòe trong viện lại nở, bao giờ người mới trở về?
Anh từ trong Minh Hoa điện đi ra, đã là chập tối. Lúc quay về đi qua hồ sen bên cầu, nhìn thấy bé con đang ngoan ngoãn ngồi trên băng ghế nhỏ ngủ gà ngủ gật chờ anh.
Anh bất giác mỉm cười. Quả đúng là dưa gang đẻ ra dưa chuột, tính tình ngốc nghếch hồ đồ thật giống nàng.
Anh bước tới bế con lên, nhưng lại phát hiện ra trên khóe mắt con có hai giọt nước mắt, như là vừa mới khóc. Anh nhíu mày, gọi con: “Trà Đản.”
Tiểu tử kia dụi mặt tỉnh dậy, viền mắt vẫn còn đỏ, thấy anh liền ôm lấy cổ anh, nước mắt lại lăn xuống.
Anh nhíu mày hỏi: “Con sao vậy? Nước mắt con trai không dễ rơi, khóc sướt mướt thì ra thể thống gì?”
Tiểu tử ấm ức nói: “Bọn chúng, bọn chúng nói con là đứa không có mẹ, nên… không ai muốn chơi với con.”
Anh giật mình, một lát không nói gì.
Trà Đản lại dụi mắt, bám lấy cổ anh, nói: “Cha à, rốt cuộc thì lúc nào mẹ mới có thể tỉnh lại gọi Trà Đản một tiếng cục cưng vậy cha?”
Anh gần như sắp khóc, nhưng cố kiềm chế, hôn lên má con, khàn giọng: “Sắp rồi, sắp rồi.”
Thế nhưng, sắp, rốt cuộc sẽ là lúc nào?
Buổi tối sau khi dỗ dành con đi ngủ xong, anh ngồi trước bàn phê sổ. Cửa điện bỗng nhiên bị đẩy ra, lão quỷ quan cầm phất trần đi vào bẩm báo: “Diên Vĩ công chúa cầu kiến điện hạ.”
Diên Vĩ công chúa là cháu gái bên dì họ hàng xa của anh, tính tình dịu dàng hiền thục, xinh đẹp, rất được dì anh yêu chiều, gần đây đến Minh giới làm khách, cũng rất biết lễ nghi phép tắc, thường xuyên đưa Trà Đản đi chơi, dạy Trà Đản học chữ, giúp Trà Đản tắm.
Anh suy nghĩ nói: “Mời công chúa vào.”
Diên Vĩ công chúa tiến vào, hành lễ với anh hai lễ, sau đó bưng bát canh ở trong cặp lồng ra, nói: “Nghe nói gần đây điện hạ hay thức đêm, Diên Vĩ cố ý hầm bát canh mang tới, mong điện hạ không chê bai.”
Diên Vĩ nhìn anh, chờ mong, nhưng anh chỉ mỉm cười: “Làm phiền công chúa rồi.”
Canh đã được mang đến, nhưng anh không uống, lại tiếp tục vùi đầu vào tấu chương.
Anh ngẩng đầu lên, nhìn nàng: “Công chúa còn có việc?”
Mặt Diên Vĩ ửng hồng lên, vội vàng xua tay, một lát, lại thấy anh tập trung vào trong tấu chương, nàng lại cắn môi, mặt đỏ tới tận mang tai rồi lui ra ngoài.
Từ đó về sau mỗi đêm Diên Vĩ công chúa đều mang một chén canh tới, làm anh thấy phiền não, anh xưa nay là người ít nóng giận cũng phải bực mình, nhưng lại không thể nói thẳng ra được, liền gọi lão quỷ quan tới giải thích thay, nào ngờ, Diên Vĩ công chúa kia lại không hề phật lòng, mỗi ngày đều thay đổi nhiều kiểu canh hầm mang tới.
Ngày hôm đó, là chè hạt sen nấm tuyết.
Lúc dâng lên, nàng không giống như lúc trước là lập tức lui ra, mà là nắm chặt chiếc khăn tay, cẩn thận dò xét nhìn anh.
Anh chau mày: “Công chúa còn có việc gì sao?”
Mặt nàng từ từ đỏ lên, vò chiếc khăn trong tay, một lát sau, cắn cắn môi, nói: “Điện hạ có con trai, lại gánh vác thêm vai trò