Tôi Có Thể Giả Vờ Cười, Có Thể Nói Dối, Đây Có Tính Là Sở Trường Không?
Tôi thường quan sát mình trong gương. Mắt tôi dù to, nhưng không quyến rũ, khuôn mặt trẻ con, mũi hơn tẹt, đường nét cũng không đặc biệt. Dù xem xét từ phía nào cũng chỉ tính là tạm nhìn được mà thôi.
Ưu điểm duy nhất của tôi là làn da trắng. Tục ngữ có câu “Nhất dáng nhì da”*1. Tôi tuy không nõn nà như mô tả trong tiểu thuyết, nhưng cũng trắng trẻo mềm mại. Đây đều là công của thím. Thím luôn nhắc tôi phải chống nắng và uống nhiều nước, dặn tôi chỉ cần mặt trời hơi gắt một chút, đi ra ngoài nhất định phải che ô. Tôi vẫn thường ăn bo bo và nấm tuyết*2, dì Trần còn luôn nấu những loại canh tốt cho da để tôi uống, vừa ngon lại vừa bổ.
Có người nói, mình ở trong mắt bản thân đẹp hơn trong mắt người khác tới bốn mươi phần trăm, thế nên cuối cùng tôi vẫn phải tự nhắc mình, phải nghĩ khuôn mặt mình chỉ đẹp được sáu mươi phần trăm so với trong gương thôi. Đã không thông minh thì phải tự biết thân mình.
Nghĩ vậy tôi lại thấy chán.
Thế nên tôi thật không hiểu, vì sao cô gái không có gì nổi bật như tôi mà cũng có người theo đuổi. Sau đó tôi lại tự giễu, đây là do vấn đề mất cân bằng giới càng ngày càng nghiêm trọng, các đồng bào nam chỉ còn cách hạ tiêu chuẩn thẩm mỹ của mình, khuất phục trước hiện thực nghiệt ngã.
Lúc vừa vào đại học cũng có nam sinh tỏ ý với tôi. Thế nhưng tôi chưa kịp đáp lại, Bùi Lương Vũ đã xuất hiện đuổi cậu ấy đi rồi.
Lý do của anh ấy là, người anh em, cậu hãy tìm người khác đi. Người ta đã có chồng chưa cưới rồi, tốt nghiệp xong là kết hôn luôn. Cậu đừng lãng phí thời gian nữa.
Ban đầu mọi người còn cho rằng Bùi Lương Vũ là bạn trai tôi. Đến khi anh ấy hẹn hò với người bạn gái thứ hai trong trường đại học, người ta mới hiểu, thì ra giữa chúng tôi là quan hệ “bạn cùng ăn cơm” trong truyền thuyết.
Tôi không rõ tại sao tôi luôn gặp vận đào hoa theo những cách khác người. Chẳng lẽ đời tôi đã định sẽ là vai nữ chính trong phim truyền hình?
Trước kia làm Ôn Thần chú ý là vì nhường chỗ cho người cao tuổi trên xe bus. Từ đây có thể thấy, ẩn sau bề ngoài ngang ngược của bạn học Ôn Thần là một trái tim thanh niên nhiệt huyết luôn tôn thờ những giá trị truyền thống tốt đẹp của dân tộc.
Tôi trêu đến Đường Minh Trạch là vì một quả bóng rổ. Thực ra chuyện này là lỗi của tôi. Trước nay tôi đi đường đều không tập trung, thế nên lúc đi qua sân bóng rổ không chú ý tới quả bóng đang bay đến, xui xẻo bị nó đập trúng.
Thực ra, trừ phi người ném trúng bạn là Diêu Minh*3, chứ không thì lực sát thương của việc bị bóng rổ đập trúng cũng không lớn như người ta vẫn nói. Huồng chi ở thời điểm mấu chốt tôi còn nghiêng đầu né một chút. Ngoại trừ cảm giác đau lúc bị đập trúng ra, những triệu chứng được mô tả trong phim truyện như ngất xỉu, nôn mửa, choáng váng mặt mày... tôi chẳng cảm thấy gì hết.
Nhưng Đường Minh Trạch không cho là thế. Có lẽ là chiều cao khiêm tốn của tôi làm mờ mắt cậu ấy, khiến cậu ấy cho rằng tôi là một đứa con gái vô cùng ẻo lả yếu đuối, dù không biểu hiện gì bên ngoài thì chắc chắn cũng bị nội thương. Thế nên cậu ấy kiên quyết đòi đưa tôi đi bệnh viện kiểm tra, đồng thời khẳng định, “Cậu đừng lo, tớ sẽ chịu trách nhiệm.”
Khi cậu ấy nói lời này, trong chớp mắt tôi nghĩ đến bộ phim truyền hình xem cùng thím lúc còn ở nhà. Nội dung bộ phim bay biến hết, trong đầu tôi chỉ còn cảnh một người đàn ông ngồi bên giường hút thuốc, nói với cô gái đang nằm trên giường, “Em đừng lo, anh sẽ chịu trách nhiệm.”
Sau cùng tôi không chịu nổi sự dai dẳng của cậu ấy, phải đi theo cậu ấy đến bệnh viện trường.
Có lẽ bác sĩ cũng thấy tôi vốn không sao cả, kiểm tra qua loa một chút, đến đơn cũng không viết đã nói, “Cô bé này không sao cả, quay về nghỉ ngơi chút là được rồi.”
Đường Minh Trạch không tin lời bác sĩ, ra khỏi bệnh viện trường rồi cậu ấy vẫn tỏ vẻ không yên lòng, bảo tôi, “Bạn học à, hay chúng ta trao đổi cách thức liên lạc với nhau đi, về sau có chuyện gì cậu tìm tớ cũng dễ.”
Trời ạ, cậu ấy tưởng mình là nam chính trong tiểu thuyết đấy à? Chơi bóng rổ không cẩn thận ném trúng một cô gái, cũng ném ra luôn một câu chuyện tình yêu lãng mạn?
Tôi không còn gì để nói.
Tôi không còn là đứa bé không hiểu chuyện, gặp con trai theo đuổi là sợ, sau đó không nể mặt mà lập tức từ chối nữa. Ngay cả thím còn có lúc ngầm nhắc tôi, tôi đã đến tuổi yêu rồi, gặp được chàng trai tốt cũng nên thử qua lại xem sao.
Đôi lúc nghĩ lại thái độ mình đối với Ôn Thần, tôi cũng hơi hối hận. Khi đó có lẽ tôi đã làm tổn thương anh ấy. Dù việc tôi từ chối là không sai, nhưng thái độ của tôi thực sự làm người khác đau lòng.
Chỉ là tôi không hiểu, vì sao một chàng trai ngoại hình đẹp, gia cảnh tốt, tương lai tươi sáng như thế lại cứ khăng khăng thích tôi.
Tôi hỏi Đường Minh Trạch, cậu ấy nhìn tôi nói, “Bởi vì tớ thấy cậu tốt tính, nhất định sẽ là một người mẹ tốt.”
“Thích chứ.” Tôi gật đầu, “Nhưng tớ còn cách thân phận người mẹ đó xa lắm.”
Cậu ấy lập tức vui vẻ vô cùng, “Thích là tốt rồi, tớ đang tìm người như cậu.”
“Nhưng tớ có bạn trai rồi.”
Cậu ấy lắc đầu, “Tớ không quan tâm”.
Nhưng tớ quan tâm. Tôi nghĩ thầm trong lòng, nhưng vẫn mỉm cười nói, “Tình cảm của tớ và bạn trai rất tốt.”
“Tớ nghe nói cậu ấy đi du học. Thời gian hai người ở bên nhau ít, huống hồ ở nước ngoài có nhiều cám dỗ như vậy, biết đâu cậu ấy...”
“Anh ấy sẽ không thế.” Tôi cắt lời. Cậu ta nói La Duy như vậy khiến tôi rất giận.
Cậu ấy nhìn chăm chú vào mắt tôi, “Lương Mãn Nguyệt, nếu cậu bằng lòng, chúng ta có thể kết hôn ngay.”
“Hả?”
“Nhà sẽ đứng tên cậu, tớ cũng sẽ mua xe cho cậu. New Beetle hay Cooper*4 tùy cậu chọn.”
Cuối cùng tôi cũng ngộ ra, bạn học Đường này không phải cố chấp, mà là đầu óc có vấn đề. Tôi không muốn nói nhiều nữa, quay người định rời đi.
Cậu ấy ngăn tôi lại, “Sao thế? Kết hôn với tớ không tốt sao? Cậu thích trẻ con cơ mà?”
“Bạn học này, tớ thấy cậu nghĩ nhiều quá rồi đó. Chúng ta chưa phải bạn bè, thậm chí cũng chưa tính là quen biết. Cậu đột nhiên nói đến chuyện kết hôn sinh con là có ý gì?”
“Chúng ta kết hôn không được à? Có bao nhiêu cuộc tình thời sinh viên mà có kết quả tốt chứ? Cho dù cuối cùng có thể ở bên nhau, cũng phải phấn đấu bao nhiêu năm mới mua nhà mua xe, sống cho tử tế được? Cậu lấy tớ, tớ có thể cho cậu cuộc sống tốt nhất. Tớ tuy không lãng mạn nhưng rất thực tế! Về chuyện sinh con, cậu không cần lo lắng,” Cậu ấy ngừng lại một chút, nhìn tôi bằng ánh mắt tràn đầy hy vọng, “Tớ đã có một đứa con trai rồi, cậu có thể làm mẹ của nó.”
Ôi mẹ ơi! Tôi kinh hoàng, bỏ chạy trối chết.
Không biết là bạn học Đường này đánh giá cao bản thân hay là đánh giá cao tôi nữa. Làm mẹ của con cậu ấy? Chính tôi vẫn còn là một bé gái đấy.
Cậu ấy vẫn kiên trì, mấy tuần sau không nói gì mà cứ nhằng nhẵng theo tôi.
Cuối cùng tôi chỉ có thể làm phiền Bùi Lương Vũ.
Bùi Lương Vũ rất tuyệt tình, báo cáo thẳng với trưởng khoa của Đường Minh Trạch, nói cậu ấy quấy rầy bạn học nữ, ảnh hưởng nghiêm trọng đến cuộc sống cá nhân của người khác, yêu cầu phải xử lý nghiêm khắc. Phụ huynh của Đường Minh Trạch bị mời đến trường, cậu ấy cũng bị phạt. Tất nhiên là từ đó cậu ấy không quấy rầy tôi nữa.
Về sau Phùng Thái nghe ngóng được, Đường Minh Trạch thực sự có một đứa con trai, là do hồi học cấp Ba cậu ấy sinh với một người phụ nữ có chồng. Lúc đứa trẻ ra đời, người chồng kia thấy con không giống mình chút nào, ép hỏi vợ mãi mới biết sự thật. Hai người đó ly hôn, người phụ nữ đưa con đến nhà họ Đường xong cũng cao chạy xa bay luôn.
Tình tiết éo le, thần kỳ như vậy, tôi thừa nhận chỉ có thể thấy trên phim.
Sau này chúng tôi còn nghe nói bạn học Đường này vẫn không từ bỏ, tìm kiếm trong những nữ sinh bên cạnh một người thích hợp để làm mẹ của con cậu ấy. Chỉ là chúng tôi không biết cuối cùng cậu ấy có tìm được cô gái vĩ đại đó không.
Một thời gian sau, câu nói “New Beetle hay Cooper tùy cậu chọn” vẫn bị Bùi Lương Vũ lôi ra để trêu tôi. Mỗi khi anh ấy nhờ tôi làm việc gì đều có thể nói kèm theo câu “New Beetle hay Cooper tùy em chọn.”
Anh ấy dùng câu này rất nhiều lần, khiến sau đó những bạn học và đàn anh chơi cùng anh ấy cũng bắt chước.
“Cái đuôi nhỏ ơi, giặt quần áo giúp anh nhé, New Beetle hay Cooper tùy em chọn.”
“Cái đuôi, em hát xong bài này, New Beetle hay Cooper tùy em chọn.”
“Cái đuôi, viết luận văn giúp anh được không? Muốn New Beetle hay Cooper em cứ nói một tiếng.”
...
Tôi hối hận vô cùng, tại sao lúc đó còn kể cho Bùi Lương Vũ chứ? Đúng là gậy ông đập lưng ông mà.
-
Người mờ nhạt nhất trong hội học sinh là ai?
Là tôi, không cần bàn cãi.
Mỗi lần nhận hội viên mới tôi mới nhận được chút tôn trọng từ các đàn em đang sục sôi nhiệt huyết phấn đấu, nhưng cũng chỉ được một thời gian ngắn. Chỉ một hai tuần sau là những người mới đến sẽ biết, người có địa vị thấp nhất trong bộ phận là cái kẻ ngày ngày vô công rồi nghề tôi đây.
Các đàn em đều gọi những người trên khóa hoặc cùng khóa tôi là anh hoặc chị, nhưng đến phiên tôi mọi người đều gọi thẳng tên – Lương Mãn Nguyệt, Mãn Nguyệt, Nguyệt...
Hết cách rồi, ai bảo tôi quá hiền, không nóng tính, lại còn vô dụng. Họ không gọi tôi là Tiểu Lương đã là tốt lắm rồi.
Có một lần đang ăn cơm cùng Bùi Lương Vũ, đột nhiên có người hào hứng bắt chuyện với tôi, “Mãn Nguyệt, trùng hợp quá, cậu cũng ăn ở đây à?”. Sau đó không đợi tôi đáp lại, em gái đó lập tức thay đổi thái độ, tỏ vẻ kính cẩn mà gật đầu chào Bùi Lương Vũ bên cạnh, “Chào anh Bùi.”
Bùi Lương Vũ cũng lịch sự gật đầu trả lời, “Chào em.”
Trước mặt người ngoài, Bùi Lương Vũ luôn giữ hình tượng hào hoa nho nhã tốt đẹp. Đến lúc cô gái kia đi rồi mới hỏi tôi, “Đó là ai thế? Gọi em là Mãn Nguyệt, gọi anh là anh. Chẳng lẽ không biết chúng ta cùng khóa?”
Tôi thản nhiên gắp một miếng cà rốt trong bát, “Đương nhiên cô ấy biết chúng ta cùng khóa. Nhưng cô ấy không cùng khóa với chúng ta, là người mới của hội học sinh.”
Bùi Lương Vũ bất lực nhìn tôi, nói, “Lương Mãn Nguyệt, sao em không có phản ứng gì?”
Tôi ngạc nhiên nhìn anh, “Sao lại không phản ứng? Em có chào người ta đấy thôi.”
“Người ta gọi thẳng tên em rồi lại gọi anh là anh, em không thấy mất mặt à?”
Tôi nhún vai, “Em quen rồi.”
Bùi Lương Vũ hết nói nổi.
Hôm sau lúc tôi đang ngồi trong phòng làm việc cắm mặt vào màn hình vi tính cười khúc khích thì Bùi Lương Vũ đến.
Bầu không khí thoáng chốc thay đổi. Nhất là hai em gái mới vào, mặt đều dần dần đỏ lên. Trưởng bộ phận trước kia của chúng tôi đã từ chức rồi, người đương nhiệm là một trong hai đàn chị vẫn luôn đối xử tốt với tôi. Tuy nhiên đôi lúc tôi cũng có suy nghĩ đen tối, chị ấy đối tốt với tôi như vậy, liệu có phải cũng vì Bùi Lương Vũ không?
Bùi Lương Vũ lịch sự chào hỏi mọi người mấy câu, bỗng đi đến chỗ tôi, mỉm cười nhìn tôi nói, “May mà có em làm giúp anh bản kế hoạch của lễ hội văn hóa lần này. Em làm tốt lắm, đư