Tôi gọi điện kêu khổ với La Duy. Anh ở đầu dây bên kia thoải mái nói, “Không sao đâu, không sao. Chẳng qua chỉ là một bài hát thôi mà, em cho bọn họ mở mang kiến thức đi.”
“La Duy kia, anh đang mỉa em đấy à?”
Anh vội cười cầu hòa, “Sao thế được? Bùi Lương Vũ là chủ tịch hội học sinh kia mà? Lúc tuyển chọn bảo anh ấy loại em ra là được.”
Tôi nghĩ một chút rồi nói, “Vậy cũng đúng. Em chỉ sợ anh ấy chẳng thèm quan tâm.”
“Không sao, em phải tự tin vào bản thân mình chứ. Chỉ cần nghe giọng hát của em xong, cho dù anh ấy mặc kệ thì người khác cũng sẽ không để yên.”
“Thế chẳng phải em sẽ bị xấu mặt trước đám đông à?”
“Khoan khoan, em bình tĩnh đã. Dù sao cũng không phải lần một lần hai...”
“Cũng đúng”. Tôi gật gù, nhưng lập tức phản ứng lại, “La Duy, anh nói gì hả?”
Tôi và La Duy bàn bạc mãi, cuối cùng cũng chọn được bài “Đu Quay Ngựa Gỗ” của Vương Phi*1. La Duy nói bài này rất dễ hát, cũng không quá cao. Tuy tôi vẫn nghi ngờ, nhạc của Vương Phi làm gì có chuyện dễ hát, nhưng cũng không nghĩ nhiều mà đồng ý.
Tôi tin, dựa vào tai nghe nhạc của số đông, tôi chắc chắn sẽ không được chọn. Nhưng dù phải tự đi bêu riếu mình, tôi cũng sẽ không để bị mất mặt quá. Mấy hôm sau đó tôi tải bài “Đu Quay Ngựa Gỗ” về iPod nghe nhiều lần.
Cuộc tuyển chọn tiến hành ở hội trường của trường, đồng chí Bùi Lương Vũ làm giám khảo chính, nghiêm trang ngồi ở giữa. Tôi thấp thỏm ngồi một bên đợi. Trên sân khấu, cứ chốc lát lại có một khúc độc tấu nhạc cụ, một dàn hợp tấu giao hưởng, một bài đơn ca, một điệu múa cổ truyền, khiêu vũ hiện đại, múa ba-lê, còn có một màn tiểu phẩm hát nói, thậm chí còn có diễn tuồng...
Khi nữ sinh đại diện tổ thư ký hát xong bài Hero, tiếng vỗ tay dưới khán đài suýt nửa làm nổ cả hội trường. Tôi càng xem càng thấy xấu hổ, chỉ hận không thể đi sửa tên tiết mục ngay. Tôi không phải tới hát, tôi tới đây để làm trò hề.
Ý đồ muốn lén trốn đi vừa nảy ra trong đầu thì chị tổ trưởng ngồi cạnh Bùi Lương Vũ dường như cảm thấy gì, lập tức quay đầu nhìn tôi. Ánh mắt ấy vừa có động viên, vừa tràn đầy uy hiếp.
Tôi càng ngượng. Đàn chị thực sự không hiểu, tôi mà lên sàn thì mới là làm chị ấy mất mặt.
“Tiết mục tiếp theo, mời bạn Lương Mãn Nguyệt của tổ ngoại giao lên sân khấu.”
Tôi ngập ngừng đứng lên, chậm chạp đi về phía trước, mỗi bước đi đều vô cùng nặng nề, đúng là đang cố vùng vẫy trước khi chết.
Nhưng đàn chị và Bùi Lương Vũ đều không nhìn thấy ánh mắt cầu cứu của tôi, cả hai đều cười tươi tắn. Chắc họ đang đợi xem tôi làm trò hề đấy mà.
Được rồi, tôi thua, tôi từ bỏ.
Tôi hít sâu một hơi. Chết thì chết, sợ gì chứ.
Tôi cầm micro lên, “Mình... Mình có thể chỉ biểu diễn cho ban giám khảo xem thôi có được không?”
Yêu cầu này mặc dù có hơi quá đáng, nhưng tôi thực sự không muốn mất mặt trước nhiều như vậy. Càng ít người càng tốt. Mọi người ở dưới nhìn nhau, vài người ở hàng ghế đầu tiên bắt đầu xì xào.
Tôi nhìn chằm chằm Bùi Lương Vũ. Bùi Lương Vũ, anh nhất định phải giúp em.
Sau một cuộc trao đổi ngắn, Bùi Lương Vũ cầm micro nói, “Nếu bạn học này đã yêu cầu, vậy mời những người không phận sự đang có mặt trong hội trường tạm thời tránh mặt một chút. Chúng tôi sẽ công bố sau khi có kết quả tuyển chọn.”
Tôi đứng trên khán đài, liên tục cúi đầu. Tự tôi cũng biết mình quá quái dị. Nhưng các bạn học ơi, xin hãy tin tưởng tôi, không nghe tôi hát mới là có lợi cho các bạn.
Thật may trước khi tiết mục của tôi bắt đầu, người trong hội trường không còn nhiều nữa. Mặc dù có một vài người cằn nhằn nhưng sau đó vẫn rời khỏi. Cuối cùng hội trường chỉ còn vài nhân viên sân khấu ở lại. Tôi gật đầu đầu với người phụ trách âm nhạc, ý nói đã chuẩn bị xong. Cậu ấy liền bắt đầu.
“Dưới vẻ ngoài lộng lẫy và ánh đèn rực rỡ, em tựa như ngựa gỗ nơi thiên đường này...”
Hát xong một bài, những người ở dưới đã hóa đá toàn bộ. Mặt tôi đỏ đến tận mang tai. Sao có thể chứ? Tôi cũng đã luyện mấy ngày nay rồi mà. Tuy tôi biết chắc chắn sẽ không hay, nhưng cũng làm gì đến nổi không nghe nổi...
Về sau đàn chị nói cho tôi biết, đó là lần đầu tiên trong đời chị ấy nghe thấy có người hát “Đu Quay Ngựa Gỗ” chỉ với đúng một nốt như vậy. Chị ấy nói, “Thực sự là không có nhạc điệu gì hết.”
Đúng là không có nhạc điệu. Quả nhiên là vẫn không có tiến bộ gì.
Được một lúc, Bùi Lương Vũ đưa hai tay lên, bắt đầu vỗ tay. Đàn chị lúc này mới hoàn hồn, liền hoan hô theo. Những người khác thấy thế cũng vỗ tay ầm ầm.
Tôi chết lặng. Bùi Lương Vũ cầm micro nói, “Giọng hát của bạn này thực sự quá đặc biệt. Lát nữa chúng tôi sẽ báo kết quả cho bạn.”
Đây là ý gì chứ? Sao không nói thẳng với tôi là game over đi? Nhưng Bùi Lương Vũ cũng không hiểu ý tôi, tôi chỉ có thể tức giận mà đi xuống sân khấu, đưa micro cho nhân viên hậu trường.
Hai ngày sau đó Bùi Lương Vũ vẫn trốn tôi. Không nhận điện thoại, không trả lời tin nhắn, cũng không đi ăn cơm cùng tôi nữa.
Tôi bắt đầu cảm thấy khó hiểu. Chẳng lẽ anh ấy có bạn gái mới?
Lúc đàn chị đưa cho tôi bảng danh sách tiết mục, tôi mới biết tại sao mấy ngày nay Bùi Lương Vũ khác thường. Đó là do anh ấy đã trở mặt với tôi. Trước kia đã nói rõ là sẽ không chọn tôi, vậy mà bây giờ thì sao?
Trên tờ giấy có tên “Danh sách các tiết mục biểu diễn trong đêm khai mạc lễ hội văn hóa lần thứ XX của Đại học X”, ở phần cuối cùng ghi rõ: “Số 10. Đu Quay Ngựa Gỗ - Lương Mãn Nguyệt.”
Đàn chị không những mặc kệ tôi, còn vui vẻ nói, “Đây là chị và Bùi Lương Vũ phải vất vả lắm mới giành được cho em đấy. Tuy giọng hát của em còn có chút khuyết điểm, nhưng còn một thời gian nữa mới đến đêm khai mạc, em có thể luyện tập thêm.”
Vẻ mặt của chị ấy rõ ràng là đang muốn nói, em xem chị đối với em có tốt không? Cảm ơn đi, mau cảm ơn chị đi.
Tôi nắm chặt tờ danh sách tiết mục trong tay, cố gắng kiềm chế khao khát muốn xé tan nó.
Bùi Lương Vũ bị tôi chặn đường khi tan học. Bạn học bên cạnh anh còn cười tươi bắt chuyện với tôi, “Cái đuôi, mấy ngày không gặp em rồi nhỉ?”
Tôi không đếm xỉa đến bọn họ, chỉ nhìn chằm chằm Bùi Lương Vũ. Những người khác thấy tình hình căng thẳng liền vội vã chào tạm biệt rồi chuồn đi mất.
Bùi Lương Vũ bày ra vẻ mặt ngây thơ, mỉm cười nhìn tôi nói, “Đi ăn cơm thôi. Anh không gọi em, nhất định là em lại không ăn uống đàng hoàng rồi.”
“Bùi Lương Vũ, anh sẽ bị quả báo!” Tôi nhìn anh, gằn từng tiếng một.
“Anh làm sao?” Anh vẫn trưng ra vẻ vô tội.
Tôi liền ngồi thụp xuống, che mặt nghẹn ngào, “Em sẽ mách với La Duy là anh bắt nạt em!”
Chắc chắn là Bùi Lương Vũ không sợ La Duy, nhưng anh ấy nhất định sẽ sợ nước mắt con gái. Quả nhiên anh cuống lên, muốn đỡ tôi dậy, “Sao thế? Em đừng khóc.”
“Anh muốn em làm trò cười cho người ta đúng không?” Tôi vừa giả vờ khóc lóc vừa lên án anh.
“Sao anh lại muốn em làm trò cười cho người khác được? Đây là do tổ trưởng của em khăng khăng yêu cầu...”
“Nhất định cũng có phần của anh! Anh chỉ toàn trêu chọc em!”
“Em đừng khóc, chiều nay anh sẽ báo với bọn họ hủy bỏ tiết mục này là được chứ gì?”
“Thật không?”
“Thật.” Anh đảm bảo.
“Vậy được rồi.” Tôi thoải mái đứng lên như chưa có chuyện gì xảy ra, “Đi, mời em ăn một bữa thật ngon.”
“Lương Mãn Nguyệt, em lừa anh!”
“Em lừa anh cái gì? Em đứng lâu mỏi quá, muốn ngồi nghỉ một lúc thì làm sao?”
“Lương Mãn Nguyệt, sao con lại học người ta xấu xa như thế chứ! Khuê nữ của bố ơi, con học đứa nào thế? Để bố đi dạy cho nó một trận.”
“Ai là khuê nữ nhà anh? Đừng có làm người ta buồn nôn nữa!”
Giải quyết xong chuyện này, tôi như thể bỏ được tảng đá trong lòng xuống, đến bước chân cũng nhẹ tênh.
Buổi chiều khi tôi đang giặt quần áo thì Bùi Lương Vũ gọi điện đến.
“Mãn Nguyệt ơi, anh xin lỗi em.”
Trong lòng tôi chợt lạnh buốt, “Sao thế?”
“Bản danh sách tiết mục đã được gửi cho bên công ty tài trợ rồi. Lúc chiều khi bọn anh bàn chuyện đổi tiết mục, họ không đồng ý. Họ nói nhất định phải là em.”
Công ty tài trợ! Tôi như bị sét đánh ngang tai.
Cúp điện thoại của Bùi Lương Vũ xong tôi lập tức gọi điện cho anh. Chuông đổ nửa ngày anh mới nhận.
“Anh ơi rốt cuộc em đã làm gì sai, anh hãy nói cho em biết đi...” Điện thoại vừa kết nối được tôi liền cầu xin.
“Em làm gì sai nào?” Anh hứng thú hỏi.
“Em không biết...”
“Em không biết thì làm sao anh biết được.”
“Thế sao anh còn chỉ đích danh em lên hát?”
“À. Vậy thì sao? Không được à? Anh còn tưởng họ cố ý loại em ra nên mới giúp em mà.”
“Anh! Em bị hãm hại đấy! Em không biết hát đâu! Em mà lên sân khấu, tự làm mất mặt mình thì thôi đi, nhưng không thể làm anh mất mặt được. Chuyện này sẽ làm ảnh hưởng đến hình tượng của anh anh biết không?”
“Vô tư đi, anh sẽ giả vờ không quen em.” Anh ở đầu dây bên kia nhẹ nhàng nói.
Tôi cảm thấy mặt mình đen lại, không thể làm gì hơn là tiếp tục cầu khẩn, “Anh, anh hãy bảo họ loại em ra đi!”
“Em nói gì thế, không nghe rõ... Anh còn có việc, về nhà nói sau nhé.”
Trước khi cúp điện thoại anh còn nói một câu, “Anh sẽ đến dự đêm khai mạc.”
Tôi chỉ có thể ngẩng mặt lên trời ai oán, nước mắt đầm đìa.
Anh bảo về nhà nói tiếp, nhưng mấy ngày sau đó, dù tôi về nhà hay đến nhà anh đều không gặp được. Gọi điện thoại cho anh, nếu không phải không nhận thì là tắt máy. Không biết là bận thật hay là cố ý tránh tôi nữa.
Tôi vô cùng đau khổ, hết năn nỉ đàn chị thì thuyết phục Bùi Lương Vũ. Nhưng không biết hai người đã thông đồng trước với nhau hay thế nào mà đều nói một câu, “Đây là bên công ty tài trợ yêu cầu, thực sự không còn cách nào khác.”
Tôi tiếp tục cầu xin, “Người tài trợ là anh trai em, có chuyện gì em sẽ chịu trách nhiệm, không liên lụy đến mọi người đâu.”
Đàn chị sờ trán tôi, xem tôi có sốt hay không rồi nói, “Mãn Nguyệt bé bỏng của chị, em họ Lương, người đó họ Lưu. Rất khác nhau đấy. Em không thể vì chuyện cá nhân mà lừa dối tổ chức. Không sao đâu, tập luyện cho tốt đi, vẫn còn có thời gian mà.”
Bùi Lương Vũ xoa đầu tôi thở dài, “Anh cũng có nghe nói qua về tính tình của anh trai em. Anh đây lực bất tòng tâm rồi.”
Trước giờ thím vẫn cảm thấy tôi quá hướng nội, luôn động viên tôi tham gia hoạt động tập thể. Thím mà biết, không khéo sẽ xảy ra chuyện mẹ và ông bà ngoại của nhà tài trợ kéo cả đoàn đến tham dự đêm khai mạc mất. Cách này không được.
Cuối cùng tôi cũng hiểu, chuyện này coi như đã định sẵn kết cục rồi.
Thế nên tôi chỉ còn cách lao vào điên cuồng tập hát. Vào thời điểm tôi luyện đến mức chỉ cần vừa nghe thấy nhạc dạo đầu của bài hát là muốn nôn, lễ khai mạc rốt cuộc cũng được cử hành. Mấy lần diễn tập tôi đều không dám đi, chỉ nhờ Bùi Lương Vũ nói giúp. Mất mặt một lần là quá đủ rồi.
Tất cả những bộ trang phục tôi tự chọn đều bị đàn chị gạt bỏ. Cuối cùng chị ấy mượn cho tôi một bộ váy dạ hội màu trắng, đơn giản mà đẹp, chỉ có điều đó là váy cúp ngực, lưng và vai đều lộ ra ngoài. Lần đầu tiên tôi mặc trang phục hở hang như vậy, không khỏi có chút thiếu