ả nhà chú, vậy nên đã chuẩn bị trước tâm lý, cuối cùng lại thành ra ngạc nhiên. Nhà của ông là một ngôi nhà lớn thoạt nhìn khá bình thường, cảnh vật xung quanh rất đẹp. Cổng nhà còn có người đứng gác, trông thật uy phong.
Ông ngoại có hơi nghiêm túc, nhưng lúc nói chuyện với tôi cũng rất mềm mỏng. Bà ngoại rất nhiệt tình, vui vẻ cho tôi hoa quả và kẹo, nhìn tôi cười dịu hiền, cầm tay rồi lại vuốt tóc tôi. Tâm lý lo sợ họ sẽ không thích mình của tôi cuối cùng cũng được buông lỏng.
Đến giữa trưa anh trai mới đến đây. Ở trước mặt ông bà, anh khá ngoan ngoãn, nói chuyện với ông ngoại còn chịu trả lời tử tế. Bình thường hiếm khi thấy anh như vậy, tôi không khỏi nhìn lén vài lần, anh bắt được liền trừng mắt với tôi. Tôi không dám nhìn nữa, tập trung ngồi cạnh bà ngoại, nghe bà và ông nói chuyện. Bà hỏi tôi một chút tình hình trong nhà, câu nào tôi cũng ngoan ngoãn trả lời.
Bà ngoại và ông ngoại khiến tôi nhớ đến ông bà nội ở quê, thế nên ở trước mặt họ, tôi có thể mặc sức làm nũng, pha trò cho họ vui vẻ. Tôi cố tình không để ý đến ánh mắt khinh thường của anh trai. Lúc ăn cơm, anh đi qua tôi, nói nhỏ một câu chỉ đủ để hai người nghe được. Anh bảo:
“Chó ngoan.”
Mặt tôi đỏ lên, lại làm bộ không nghe thấy rồi bỏ đi.
Tôi đi học tiểu học, được xếp vào khối lớp Sáu*1.
Ngày đầu tiên tôi đi học cũng không ổn lắm. Lúc đó, trong khối tiểu học, tiếng phổ thông không thông dụng như bây giờ. Mỗi khi đi học, ở trong lớp toàn nói tiếng địa phương, tôi nghe không hiểu, cũng không thể tham gia vào các cuộc nói chuyện. Ở trong nhà, thím và anh trai đều là người miền Bắc nên ngày ngày đều nói chuyện bằng tiếng phổ thông, tôi lại càng không học được gì cả. Tôi không dám nói chuyện với các bạn học. Trong mắt tôi, họ đều có vẻ kiêu căng của đám trẻ con trên tỉnh lớn. Tuy họ cũng không biết tôi từ đâu đến, nhưng bất giác tôi cũng cảm thấy tự ti.
Đau đầu hơn nữa là chuyện học tập của tôi. Lúc còn nhỏ, bố mẹ không rảnh mà trông nom tôi, năm tôi năm tuổi đã cho tôi vào tiểu học. Tôi mù mờ mất một năm, cuối cùng cũng hiểu, đó là vì bố mẹ tôi ở nhà cứ đụng một chút lại cãi nhau, đánh nhau, hoặc chiến tranh lạnh.
Sau đó họ ly hôn, tôi bị đẩy qua đẩy lại, thực sự chẳng ai thèm lo chuyện học hành của tôi. Không ai quản lý, tôi lại càng vui, làm bài tập chủ yếu là ứng phó, lúc thi cử, đến bảy, tám mươi phần trăm là không biết; sau khi tan học phần lớn thời gian là đi chơi với Lưu Manh Manh. Việc mà tôi giỏi nhất chính là chơi nhảy dây. Giờ đến đây học, tôi mới nhận ra khác biệt lớn biết bao.
Tôi không dám nói cho chú thím, chỉ biết tự mình cố gắng. May mà tôi cũng không quá ngốc, dần dần vẫn có thể theo kịp chương trình học. Nhưng vẫn có khi gặp phải đề khó, khó đến mức dù tôi có nghĩ nát đầu cũng không tìm ra cách giải.
Tôi chỉ còn cách đi gõ cửa phòng anh trai.
Anh nói, “Vào đi”.
Tôi mở cửa vào. Anh đang chăm chú vào máy chơi game, không thèm liếc tôi lấy một cái, cũng chẳng hỏi tôi tìm anh có chuyện gì.
Tôi chỉ còn cách tự mình mở miệng.
“Anh ơi… Em… Em có bài tập không biết làm, anh chỉ cho em được không?”
Anh nhìn tôi một cái, không thèm mở miệng, lại cắm đầu xuống chơi game. Một lúc sau thấy chán mới tạm dừng trò chơi, nhận lấy vở bài tập và bút của tôi.
“Dễ thế mà cũng không biết làm. Đúng là đồ ngốc.” Anh nhăn mặt, vung bút một cái đã viết được ra đáp án.
Tôi nhìn vào, chỉ thấy có mỗi đáp án ở trên giấy, đang định mở miệng, anh đã lại tiếp tục chơi. Hết cách, tôi chỉ có thể đóng cửa, lặng lẽ rời đi.
Tôi đứng ngoài cửa cắn chặt răng, trong lòng cảm thấy hối hận vô cùng. Về sau dù có gặp phải bài khó cũng sẽ không đi tìm anh ta nữa.
Hôm sau tôi đi học sớm, trong lớp đã có mấy bạn học. Họ tụ tập quanh chỗ ngồi của một bạn nữ, bàn luận về bộ phim hoạt hình tối qua. Bạn nữ kia là người duy nhất mà tôi nhớ tên, vì cô ấy là lớp trưởng, ngày thường tính tình hoạt bát đáng yêu, thầy cô và bạn bè đều thích cô ấy.
Tôi hơi do dự, nhưng cuối cùng cũng đi qua bên đó.
“Ngô Gia Hinh, tớ có một bài tập khó chưa làm được, cậu có thể giảng giúp tớ được không?”
Cô bạn quay đầu, ánh nắng mặt trời xuyên qua ô cửa sổ chiếu lên khuôn mặt trắng nõn. Cô ấy cười nói, “Được chứ.”
Vậy là từ lúc lên thị xã đến giờ, tôi đã có được người bạn đầu tiên.
Ngô Gia Hinh thực sự rất đáng yêu, lại nhiệt tình giúp người khác. Cô ấy bảo, cô ấy đã muốn nói chuyện với tôi từ trước, nhưng thấy tôi không mặc đồng phục, lại mặc quần áo đẹp như vậy, lúc nào cũng chỉ cô độc một mình, khiến người khác cảm thấy rất khó tiếp cận.
Tôi rất ngạc nhiên. Tôi còn nghĩ, ở trong mắt họ tôi là một con bé nhà quê mới phải.
Thực ra trẻ con làm quen với nhau rất nhanh. Hết giờ học, cô ấy qua giúp tôi ôn lại, có câu nào không hiểu thì cứ hỏi, cô ấy sẽ kiên nhẫn nghe rồi giải thích rất tỉ mỉ. Cô ấy còn dạy tôi nói tiếng địa phương, giới thiệu tôi với các bạn học khác, đưa tôi cùng đi chơi, lúc tan học, cả nhóm cùng về nhà. Mọi người đều rất vui vẻ, khiến tôi như được trở lại những ngày tháng trước kia.
Dần dần, tôi cũng tiến vào thế giới mà tôi vẫn cho rằng rất khó với tới đó, cuối cùng cũng đã biết mong đợi từng ngày được đến trường.
Rất nhiều năm sau, tôi vẫn cảm thấy thật may mắn vì khi đó bản thân mình đã dám tiến thêm một bước. Nếu không, thật chẳng biết tôi sẽ bỏ lỡ bao nhiêu quãng thời gian tươi đẹp, bỏ lỡ bao nhiêu những cô bạn đáng yêu đến thế.
Thành tích tốt nghiệp tiểu học của tôi không quá tốt, kết quả thi vào trung học cơ sở cũng bình thường, nhưng cuối cùng cũng vào được khối trung học cơ sở của trường ngoại ngữ tốt nhất thị xã. Ban đầu tôi không hiểu cái gì là trọng điểm khu, trọng điểm thị xã, trọng điểm tỉnh, vẫn là nhờ Gia Hinh giải thích tôi mới hiểu được. Thành tích bình thường như tôi mà cũng có thể vào được trường tốt như thế, chắc chắn là do chú tác động. Nhưng chú cũng không nói nhiều, chỉ bảo cho tôi và anh trai học cùng trường, anh ấy cũng dễ quan tâm tôi hơn.
Đối với việc học hành của tôi và anh trai, yêu cầu của chú không hề nghiêm khắc. Vì chú luôn có quan điểm, trẻ con thì phải chơi nhiều, phải lớn lên một cách nhẹ nhàng. Đứa trẻ biết chơi mới là đứa thông minh, lớn rồi sẽ tự biết nỗ lực để thăng tiến. Với anh tôi, chuyện khác thì không nói chứ riêng chuyện này là anh ấy nghe chú lắm, ngày nào cũng ở ngoài chơi thỏa thích. Tôi thật không nói nên lời.
Đương nhiên là anh ấy cũng giỏi sẵn rồi, thành tích toán học tốt kinh khủng. Đến cả khối trung học cơ sở xa xôi chúng tôi mà thỉnh thoảng vẫn có người nhắc tên anh ấy, lúc nhắc đến lại lộ vẻ hâm mộ vô cùng.
Lúc vừa mới nhập học, thím không yên tâm để tôi đi xe bus một mình, bảo anh hàng ngày phải đưa tôi về. Thế nên tôi tan học xong còn phải mỏi mắt đợi anh ấy nguyên một tiết học. Cuối cùng anh đi cùng một đám con trai ra khỏi lớp, ném cho tôi một tờ tiền giấy, bảo tôi tự bắt xe mà về. Đến ngày thứ hai là tôi tự biết điều đi về cùng Gia Hinh.
Gia Hinh là tự lực thi vào trường này. Khi nhận được phiếu điểm, cô ấy rất kích động mà gọi điện thoại cho tôi, “Lương Mãn Nguyệt, cậu đoán xem tớ có thi được vào trường ngoại ngữ không?”
Tôi bèn giả ngốc: “Không biết được...”
“Tớ đỗ rồi! Tớ đỗ rồi! Chúng ta lại có thể học cùng trường rồi. Tớ đã nói là chúng mình trời sinh có số làm chị em mà.”
Tôi cười. “Trời sinh đã có số làm chị em”, nghe thật dễ chịu.
Tôi đã từng vô cùng không muốn đến ở nhà của chú, đã từng nghĩ cuộc sống ăn nhờ ở đậu sẽ rất u ám, rất khổ sở. Thế nhưng, thời gian đã nói cho tôi biết, cuộc sống mà tôi sợ hãi đó, thì ra lại là cuộc sống tốt nhất.
Nghĩ là biết, nếu như tôi tiếp tục sống ở ngôi nhà đó, tuy bố tôi và mẹ kế không thể xử tệ với tôi quá mức, thì nhất định cũng không xem trọng tôi. Nghe nói mẹ kế đã sinh con trai, khiến ông bà nội vốn bất mãn về việc ra đi của tôi đều rất vui mừng, sự chú ý của cả nhà chỉ trong chớp mắt đã tập trung hết vào em trai mới sinh. Những cuộc điện thoại của bố bắt đầu ít dần, từ một tuần một lần thành nửa tháng một lần, rồi thậm chí kéo dài đến một tháng.
Tôi cũng chẳng phải là không đau lòng, không phải là không uất ức. Nhưng thời gian vẫn luôn là liều thuốc tốt nhất. Thời gian qua lâu, cuối cùng tôi cũng từ bỏ. Bởi vì tôi nhát gan, tôi yếu đuối, thế nên tôi chỉ biết cúi đầu nhẫn nhịn. Tôi cũng không phản kháng. Chuyện đã như vậy rồi, tuy không thể thay đổi, tuy không thể bày tỏ nỗi uất ức của mình với ai, nhưng tôi sẽ cố gắng sống thật tốt cho chính mình.
Cuộc sống được nâng niu, sự giáo dục tốt, một người chú yêu thương mình, một người thím quan tâm mình, ông bà ngoại hiền từ, bạn bè đáng yêu, và cả người anh trai tính cách tuy khó chịu nhưng cũng dần trở nên thân thuộc kia, tôi cần phải thật trân trọng. Những điều này là thật, không phải ảo giác. Tôi sẽ không bị bỏ rơi nữa, cũng sẽ không phải làm một kẻ đáng thương mà chẳng ai cần.