Thủy Dạng Hề đầu óc hơi chút thanh tỉnh lại, bảy tám năm trôi qua cũng không phải là vô dụng, tuy rằng, vẫn còn đau, còn hận, nhưng đã không còn cái cảm giác loại này tê tâm liệt phế. Xem ra, nàng thật sự đã thích ứng với việc sống một mình, một người sống với bóng dáng chính mình, không cần đả thương người cũng không làm bị thương mình.
Nam Cung Ngự Vũ thu hồi tâm trạng, trong mắt sát ý chợt lóe lên rồi biến mất, nàng cũng dám chất vấn hắn như thế. Hừ, khi nào, thì hắn đường đường nhị hoàng tử một quốc gia lại tệ đến nỗi một nữ tử cũng dám đối với hắn hô to gọi nhỏ.
Nam Cung Ngự Cảnh trái lại cười nói: “Hề Nhi còn chưa gặp qua nhị hoàng huynh đi. Đến, đây là nhị hoàng tử của Thiên Mị hoàng triều, con của Thục phi mà phụ hoàng sủng ái nhất.” Tuy nói thế nhưng trong lòng hắn lại có chút vui mừng, đồng thời thòng thêm một câu tin tức ở cuối lời nói.
Thủy Dạng Hề thấy dáng vẻ cười cười của Nam Cung Ngự Cảnh, trong mắt liền dấu đi hận ý tràn ngập, cười đến ngọt ngào, rồi thi lễ với Nam Cung Ngự Vũ nói: “Hề Nhi thật sự không biết nhị hoàng huynh giá lâm, xin thứ cho Hề Nhi tội vô lễ.” Trên mặt là nụ cười dào dạt xin lỗi, nhìn không ra một chút cảm xúc dao động, giống như Thủy Dạng Hề mới vừa rồi là do chính hắn nhìn nhầm.
Nguyên lai đây là nhị hoàng tử, Thủy Dạng Hề trong lòng hừ lạnh một tiếng, đúng là cùng một cái bộ dáng với Mạc Giản Thành, xem ra, cũng không phải là cái thứ tốt gì.
Nam Cung Ngự Cảnh vẫn ôm Thủy Dạng Hề, hoàn hảo, thân thể nàng đã không còn căng thẳng như lúc trước, tựa hồ đã thả lỏng, liền đối với Nam Cung Ngự Vũ nói: “Tin tưởng nhị hoàng huynh đại nhân đại lượng, nhất định là sẽ không cùng Hề Nhi so đo nửa phần. Chúng ta còn có việc, trước hết xin thất bồi, gặp lại tại yến hội buổi tối, nhị hoàng huynh.” nói xong những lời ý vị thâm trường này, liền lôi kéo Thủy Dạng Hề nghênh ngang mà đi, hắn không muốn Thủy Dạng Hề cùng hắn đứng đó thêm một khắc nào, tuy rằng đã biết Thủy Dạng Hề đối với Nam Cung Ngự Vũ cũng không có tình ý gì đáng nói, nhưng trong lòng vẫn không muốn.
Nam Cung Ngự Vũ nhìn bóng dáng bọn họ rời đi, khóe miệng nhếch lên nụ cười trào phúng, một hồi cuồng phòng từ đáy mắt bắt đầu kêu gào...
Buổi tối yến hội Trục Cầu hừng hực khí thế rốt cục đã bắt đầu, tựa hồ, như đã chờ đợi thật lâu. Địa điểm, đã quyết định ở Ngự Hoa Viên, chỉ vì, hôm nay thời tiết rất tốt, cộng thêm ánh trăng say lòng người, Hoàng Thượng liền nói cử hành ngay tại Ngự Hoa Viên, vừa có thể xem hoa, lại ngửi được hương thơm, còn có thể ngắm trăng, hơn nữa còn có sáo thổi đàn tấu, không biết có bao nhiêu là hoàn mỹ. Đợi thêm một khoản thời gian nữa, đại khái là giờ Dậu, liên tiếp nhiều vương tôn công tử, hầu phủ tiểu thư lục tục kéo đến, trong chốc lát toàn bộ Ngự Hoa Viên đã tràn đầy một đám người xinh đẹp, thực sự là một hoa viên mùa thu đầy màu sắc, ai, hoa thu tuy đẹp, nhưng lại gần lúc suy tàn...
Từng vị trí của mỗi tiểu thư đều đã sớm được an bài rất tốt, chủ yếu là thiết lập một cái bàn thấp, bên trên để tám trái banh vải nhiều màu rủ xuống. Người của những tiểu thư kia còn chưa tới, thì trên bàn đã có banh màu, Thủy Dạng Hề nhìn thấy, chỉ lạnh lùng cười, mấy người này, thật quá nóng vội. Hãy nhìn khuôn mặt của mỗi tiểu thư, khi thấy banh vải nhiều màu đều mang vẻ vui sướng, mà sâu xa, tất nhiên còn có thể lấy chuyện này thổi phồng hoặc đả kích lẫn nhau, hoá ra, các nàng là đem chuyện này để làm thước đo mà bình luận mị lực của người khác?. Thủy Dạng Hề lắc đầu, lòng người, quả nhiên là khó dò, nàng ở nơi đây vì này vận mệnh của nữ tử này mà thương tiếc, trong khi bản thân họ thì lại rất thích thú.
Bất quá qua một hồi chờ, người nên đến đều đã đến đây, nên ngồi thì cũng đã ngồi xuống. Rốt cục cũng nghe được thanh âm bén nhọn như hát của thái giám vang lên: “Hoàng Thượng, hoàng hậu nương nương, Thục phi nương nương đến.” Thật là tốt, vài người quan trọng cuối cùng đã xuất hiện, nhất thời, mọi người đều đứng dậy hành lễ.
Thủy Dạng Hề cúi đầu, chỉ nhìn thấy trước mắt có mấy đôi chân đảo qua, liền đi về phía chỗ ngồi cao giữa yến hội. Trong chốc lát thì nghe được tiếng Hoàng Thượng nói: “Chúng ái khanh bình thân, đều ngồi đi. Hôm nay cũng không phải là ngày gì trọng đại đừng quá quy tắc, đã gọi là yến hội, tức là để cho các ái khanh có thể chơi vui vẻ tận hứng, cứ thư thái như vậy, không cần giữ lễ tiết.” Mọi người nghe xong, mỗi người đều trở lại chỗ ngồi của mình, chẳng qua cũng không còn tuỳ tính như lúc trước nữa.
Hoàng đế Nam Cung Liệt hướng thái giám bên người ý ra lệnh một cái, vì thế liền nghe hắn hô lên: “Hoàng Thượng có chỉ, yến hội chính thức bắt đầu, xin các vị tiểu thư báo lên cho người phụ trách số lượng banh màu của mình.”
Nhìn thấy mấy tiểu thư vui vẻ tiến lên chào, còn có các quan viên ở phía dưới vẻ mặt họ hoặc tự đắc hoặc thở dài, Thủy Dạng Hề trong lòng liền hiểu rõ ràng thêm vài phần, trận yến hội rõ ràng là hôn nhân ngầm của các thế lực chính trị khắp nơi, người khổ không phải là những nữ nhi bị xem là công cụ và thương phẩm sao? Chính là... Nàng thoáng nhíu nhíu mày: “Chỉ không biết là người nơi nào đã khai sáng ra phương thức yến hội này, chẳng phải đang cổ vũ cho thần tử thiết lập quan hệ để kết phái kết đảng hay sao?”
“Hề Nhi thật sự là thông minh,” Nam Cung Ngự Cảnh cười nói: “Nhưng mà, người nghĩ ra yến hội này là hoàng đế, cũng dựa vào yến hội này mà làm tan rã hiện tượng kết bè kết đảng.” Nam Cung Ngự Cảnh giống như đang thuận miệng mà nói.
Thủy Dạng Hề suy nghĩ kỹ lại, nga, đúng rồi, nếu phản tác dụng, thật đúng là đang cổ vũ cho hiện tượng này xuất hiện. Nhưng nếu đem cục diện này khống chế tốt, như vậy không biết đã làm yếu đi biết bao nhiêu tâm lực cùng tinh lực của những bè đảng này, bởi vậy có thể thấy được, vị hoàng đế sáng tạo yến hội này, tâm tư cũng không phải người bình thường có thể so được. Nàng nhìn hoàng đế đang ngồi trên cao liếc mắt một cái, nghe người ngoài đồn đãi, cho tới bây giờ hắn đều trầm mê sắc đẹp và ca múa, không hỏi đến chuyện triều chính, là hạng người ngu ngốc vô năng. Nếu như là thật, thì yến hội chẳng phải là đưa thêm cho hắn vào hoàn cảnh càng khó khăn thêm hay sao?
Khi nàng hồi phục lại tinh thần, đã là nghe thấy được thanh âm của nhạc trúc vang lên, nguyên lai vũ đạo là màn bắt đầu yến hội, nói trắng ra chính là nghi thức khai mạc, bất quá không giống so với hiện đại ở chỗ chỉ có vũ đạo mà không có ca hát.
Những người ở đây điều biết yến hội này tiềm ẩn tính chất chính trị, nhưng thật ra những ưu điểm của yến hội này đều thuộc về các quan gia tiểu thư không có ý tranh giành kia, các nàng đến tột cùng là hoa lạc vào nhà ai thì không có bao nhiêu người chú ý, như vậy, cứ để cho các nàng cùng người mà mình yêu thương có thêm cơ hội gần nhau thêm mấy phần đi, Thủy Dạng Hề xem ra, đây là chuyện duy nhất của yến hội làm cho nàng vừa lòng.
Bởi vậy, trên yến hội cuộc chiến tranh đoạt của các vị tiểu thư rất nhanh liền tiến vào giai đoạn gay cấn, bất quá chỉ một canh giờ sau liền chỉ còn có nữ nhi Thủy Dạng Tình của Thừa tướng Thủy Mộc Vân, và nữ nhi Hình Oánh Oánh của bộ binh Thượng Thư Hình Thiên Cương, và nữ nhi Sở Thủy Nhu của trấn quốc đại tướng quân Sở Luật, ba người còn chưa cùng nhau tỷ thí.
Theo quy định của yến hội, các vị tiểu thư hẳn là phải dựa vào xếp hạng từ thấp đến cao mà bước ra trước tỷ thí, chính là, không biết vì sao Hoàng Thượng đến đây lại hưng trí, để tạo thêm không khí mới mẻ, khiến cho ba vị này theo thứ tự từ cao đến thấp ra tỷ thí.
Bởi vậy, Thủy Dạng Tình liền thành người đầu tiên trong ba người bước ra sân. Vẫn là vẻ mặt kiêu ngạo, tựa như không xem chúng nữ tử ở trong mắt, nàng quay qua nhìn Thủy Dạng Hề, trong mắt hiện lên một tia khinh miệt, nàng đã thoáng xem xét qua số banh màu của mình, thì lại phát hiện có banh vải nhiều màu của tam hoàng tử trong số đó, xem ra, Thủy Dạng Hề bất quá cũng chỉ như thế thôi, vậy mà lần trước trở về phủ còn tỏ vẻ tự đắc.
Thủy Dạng Hề nhìn biểu tình của nàng, vừa xem đã hiểu ngay, biết nàng trong lòng nghĩ cái gì, nên chỉ cười trừ, trò hay, còn ở phía sau. Nghĩ thế không khỏi liếc nhìn về phía nhị hoàng tử ngồi đối diện, nhưng hắn lại giơ chén rượu lên hướng Thủy Dạng Hề cười, ý tứ kia quá rõ ràng, các ngươi thua là nhất định rồi. Thủy Dạng Hề ánh mắt không khỏi u ám hẳn, quay về Tống Nương ở phía sau phân phó vài câu, Tống Nương liền gật gật đầu, vội vàng ly khai.
Lúc này, Thủy Dạng Hề trong lòng đổ là có chút nóng nảy, có chút giận chính mình sao có thể sơ sẩy như thế, bất quá vẻ mặt bên ngoài vẫn bình tĩnh nhìn Thủy Dạng Tình ác chiến quần hùng. Thủy Dạng Tình tài hoa, quả thực danh bất hư truyền, bất quá mới có vài hiệp xuống, đối thủ của nàng ta liền bỏ quyền thi đấu, nói lời nhận thua, chỉ chốc lát sau, liền chỉ còn lại có hai người: một công tử mặc y phục dài màu xám; một người khác là tam hoàng tử.
Thủy Dạng Tình ôm cầm đứng lên phía trước: “Không biết hai vị ai chỉ giáo trước?”
Công tử y phục màu đen cúi người hành lễ nói: “Tất nhiên là hạ thần, tam hoàng tử thân phận tôn quý, để cho hạ thần xung phong trước.” Nói xong liền đứng lên, Thủy Dạng Hề thấy hắn rõ ràng ăn mặc thật bình dị, mặc một kiện áo choàng màu đen, khoác thêm một cái khăn cùng màu, nhưng toàn thân khí chất thật làm cho người ta có chút đui mù, cộng thêm vẻ tao nhã, làm con người hắn nhã nhặn thêm vài phần, trong đôi mắt hắn loé lên sự tàn khốc lạnh lẻo, có thể thấy trong sự tao nhã có thêm vài phần anh khí. Thủy Dạng Hề có chút nghi hoặc, người này cho nàng một loại cảm giác quen thuộc.
Đang nghĩ tới đây, thì trên tay truyền đến đau đớn nhè nhẹ, quay lại nhìn thì ra là Nam Cung Ngự Cảnh, hắn nắm tay nàng tăng thêm lực đạo. Nàng khó hiểu nhìn về phía hắn, thì thấy hắn vẫn không nhúc nhích chỉ để ý nhìn chằm chằm nàng, mâu quang sáng quắc, giống như bảo thạch chói mắt, sâu không thấy đáy, khiến nàng có loại cảm giác sắp bị cắn nuốt, trong mắt hắn tràn ngập tất cả màu sắc, tình ý thắm thiết, đem nàng bao vây lại, làm cho nàng không có chỗ để trốn, tim, trong một khắc đó đã nhảy lên không tầm thường.
Chỉ nghe hắn nói: “Hề Nhi sao có thể ở trước mặt phu quân mà nhìn nam nhân khác đến đui mù như thế?” Trong thanh âm hỗn loạn nồng đậm vẻ bất mãn.
Thủy Dạng Hề cố ý dịu dàng nói: “Như thế nào, phu quân ghen tị?” Vẻ mặt cười ngọt ngào nhìn hắn, làm Nam Cung Ngự Cảnh ngẩn ra. Thủy Dạng Hề nhìn thấy thế, tâm tình trở nên rất tốt. Có thể làm cho Nam Cung Ngự Cảnh kinh ngạc, quả thực chính là điều thú vị nhất a.
Đúng vào lúc này, Tống Nương đã trở lại, ở bên tai Thủy Dạng Hề thì thầm vài câu, liền thấy Thủy Dạng Hề biến sắc: “Quả nhiên là như thế. Hắn đã xuống tay đối phó Nguyệt Mộng trước tiên?” Thủy Dạng Hề hung hăng nhìn chằm chằm Nam Cung Ngự Vũ, hận đến nghiến răng nghiến lợi, “Vậy Nguyệt Mộng có chuyện gì không? Khi nào thì có thể tới trong cung?”
Tống Nương trả lời: “Thật ra thì không có gì đáng ngại, Trần tổng quản đã truyền đến tin tức, chắc còn phải nửa canh giờ nữa.”
Thủy Dạng Hề cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, nửa canh giờ, sợ là không còn kịp rồi...
“Hề Nhi không cần hao tâm tốn sức như thế, không kịp liền không kịp đi, không quan trọng, cùng lắm thì.” Nam Cung Ngự Cảnh tựa hồ một chút cũng không có lo lắng.