Tuyết, rốt cục đã ngưng. Ngoài phòng thỉnh thoảng truyền đến từng trận tiếng nhánh cây gãy lốp bốp, một mảnh trắng noãn theo tiếng gãy kia rì rào rơi xuống, vì cuối cùng cũng bị quá trọng lượng.
Đại tuyết sơ tình (ngày đầu của trận tuyết lớn), bầu trời vô cùng trống trải bát ngát, mây trôi lững lờ, ánh sáng mặt trời như vàng nhạy nhẹ nhảy thoát ra, ẩn trong sương mù, nhìn không rõ mọi vật lắm. Yên ả khoan thai khiến người ta kinh hãi.
Hướng bên ngoài, ba ngàn dặm về phía nam, tư thế hào hùng, sôi nổi mạnh mẽ.
Bên trong triều, trong lúc này một điện ba cung, lại an tĩnh bình lặng, chặt chẽ như nhắm mắt.
Một dây đàn đã kéo căng đến cực hạn, tựa hồ chỉ còn đợi một cái chớp mắt cuối cùng kia mà phát lực, từ nay về sau liền nảy lên tự nhiên, không còn bị gò bó nữa.
Thời gian lo lắng mà nhàn nhã luôn trôi đi quá nhanh, ba ngày thoáng cái đã qua đi.
Phong mật thư vừa mới phát ra kia có lẽ là đã đến trong tay cái vị gọi là nội các đại nhân ấy rồi, trận chiến không khói thuốc súng này, có lẽ tức khắc sẽ được khai hỏa.
Thủy Dạng Hề vẫn mang bộ dạng lười biếng nằm ở trên tháp như cũ, một tay cầm sách, tựa hồ rất là chuyên chú nhìn. Nhưng ngón tay tinh tế thon dài kia lại bắt đầu đem sách nắm thành vài cái vết hằn. Trong lòng nàng quả thực rất không bình tĩnh.
Nàng không bình tĩnh không phải vì phong mật thư vừa mới gửi kia. Trong chuyện lá thư gửi đi này cuối cùng có thành không thành, đối với nàng lúc này mà nói không có bao nhiêu ý nghĩa. Nàng đang chờ đợi, chờ đợi Quân Vô Nhan nghiên cứu chế tạo giải dược thành công.
Quyển sách trên tay đã bị nàng niết có chút thay đổi hình dạng, một thân ảnh đột nhiên lắc mình đến trước mắt, Thủy Dạng Hề sửng sốt, cuối cùng nhẹ nhàng gọi thành tiếng: “Cảnh...”
Nam Cung Ngự Cảnh rút ra quyển sách trong tay đã bị nàng tra tấn không còn giống hình dạng của sách nữa, đem tay nàng hoàn hoàn toàn toàn bao bọc lại trong bàn tay to của hắn, ôn nhu nói: “Hề Nhi, đừng lo lắng...”
“Nhưng mà...” Nàng cấp bách muốn cãi lại, nhưng lời nói trong miệng cuối cùng không có xuất ra được. Hôm nay đã là ngày thứ chín giao ước với Trương Thái y, nếu là ngày mai không có dược nữa, độc kia của hắn thật là càng khó giải hơn nữa.
Nàng không cần, nàng không cần kết quả như thế...
“Hư...” Hơi thở thanh thiển lượn lờ bên tai, nhàn nhạt phủ ở trên mặt hắn, “Nếu cái gì cũng không nghĩ, thì bây giờ đem hết thảy buông xuống. Vô luận kết quả như thế nào, chúng ta, vẫn bất ly bất khí.” Bất ly bất khí, hiện tại là khả năng duy nhất bọn họ có thể nắm giữ được.
“Được...” Đem mặt chôn vào trước ngực hắn, nghe tiếng tim kia đập hùng hồn mạnh mẽ, tâm tựa hồ bình an lại.
“Oanh...” cánh cửa đá mở ra như tiếng trả lời.
Thủy Dạng Hề khẩn trương nhìn chăm chú vào động tĩnh bên trong cửa, một đôi mắt tha thiết nhìn, dường như đang chờ đợi, lại ẩn ẩn mang theo sợ hãi. Đây là một phần tâm tình mâu thuẫn mà dày vò biết bao. Vất vả trong đó, chỉ mình nàng biết.
“Cữu cữu, thế nào?” Ngoài cửa chỉ lộ ra một góc thân ảnh màu xám, liền vang lên thanh âm không thể đợi được đã có hơi chút run run của nàng.
“Rắc rắc,” lại một cành cây không chịu nổi trọng lượng của tuyết mà cùng thoát ly thân cây, tuyết rơi lả tả trên mặt đất, Thủy Dạng Hề lại nghe trong lòng cả kinh.
Lúc này, thân ảnh màu xám kia đã hoàn toàn đứng ở phía trước. Tóc bạc lốm đốm như mấy ngày trước, có điều trên mặt có thêm vài phần tiều tụy, sự mệt mỏi giữa hai hàng lông mày cơ hồ là có thể thấy rõ.
Hắn há mồm, đang muốn nói rõ, thì trước mắt xuất hiện một Hắc y nhân lách mình mà vào.
“Chủ thượng,” Hắc y nhân quỳ gối thẳng, cung kính đưa lên bồ câu đưa thư, “Linh Vương truyền thư.”
Bầu không khí tựa hồ theo lời hắn nói ngược lại chùn xuống, Thủy Dạng Hề liếc hướng hắc y nhân một cái, tay không tự chủ được mà vuốt ve người đang ôm ấp.
Nam Cung Ngự Cảnh nhẹ nhàng vỗ vỗ trên lưng nàng, đứng dậy tiếp nhận bồ câu đưa thơ, gỡ xuống bức thư, vừa mở ra, khóe môi liền không tự giác cong lên. Phong thái kia lộ ra quả quyết là nắm chắc thắng lợi trong tầm tay.
Chỉ phất phất tay, thân ảnh Hắc y nhân kia liền biến mất.
“Hết thảy đều vẫn thuận lợi?” Đứng dậy đi thong thả đến bên người hắn, mềm nhẹ hỏi.
“Toàn bộ theo kế hoạch tiến hành.” Hắn giương mày, đôi mắt sáng lưu chuyển hết thảy phù hoa, rạng rỡ sinh huy, sự lo lắng đối với độc trên người cũng mảy may không thấy nữa.
Lúc này, ngoài Thừa Kiền Điện lại vang lên một trận tiếng bước chân thất kinh không hợp thời, đánh vỡ sự hài hòa ngắn ngủi trong điện.
“Hoàng Thượng,” một thanh âm lộ vẻ già nua vang lên ngoài điện, “Lão thần có việc gấp bẩm báo.”
“Tuyên...” Một chút ý cười khó hiểu hiện lên trong mắt hắn, giống như cực kỳ đắc ý.
Dứt lời, quả thật là một lão thần run rẩy đi vào điện, sau khi đối Nam Cung Ngự Cảnh hành lễ, ngẩng đầu nhìn thấy Thủy Dạng Hề cùng Quân Vô Nhan thì bất giác ngẩn ra. Hắn không dự đoán được sẽ ở trong Thừa Kiền Điện nhìn thấy người bên ngoài khác ngoài Hoàng Thượng.
“Trịnh Ái khanh chuyện gì hoảng loạn như thế?” Thanh âm không lớn, nhưng đầy đủ uy nghiêm, hợp thời quanh quẩn trong điện Thừa Kiền.
“Hoàng Thượng, tám trăm dặm báo khẩn cấp, Linh Vương trúng mai phục binh bại, Dĩnh Thành khủng hoảng là khó giữ được a!” Hắn hai tay đem dâng một sớ màu vàng giơ lên thật cao, sự lo lắng kia từ trong ra ngoài thể hiện rõ chắc chắn quả quyết.
“Cái gì?” Một tiếng hét to, Nam Cung Ngự Cảnh cầm chén trà trong tay thẳng ném tới trên mặt đất, bước nhanh đến trước mặt lão thần kia, cũng không thu nhận tấu chương, chỉ hung tợn nói, “Ngươi lặp lại lần nữa cho trẫm.”
Lão thần kia hẳn là bị Nam Cung Ngự Cảnh trước nay chưa có tức giận dọa đến, chỉ có thể lắp bắp nói ra vài cái âm tiết: “Dĩnh... Dĩnh thành... Quả thật là khó giữ được.”
Thủy Dạng Hề nhìn kỹ lão thần dưới điện, sau một lúc lâu mới nhớ tới người này tên là Trịnh Cân, quan đại phu tứ phẩm, tuy có chút tầm thường vô vi, nhưng không phải là người đại gian đại ác, cũng không cùng một phe với Thái Hậu. Chẳng qua quá mức bo bo giữ mình, thành tích không nhiều.
Thông qua miệng của người như vậy đem thổi phồng cho người cần hiểu, ngược lại cũng khiến người ta tin tưởng tám phần. Nghĩ đến đây, Thủy Dạng Hề không khỏi mím môi mỉm cười.
Nam Cung Ngự Cảnh đang muốn nói cái gì nữa, lại nghe bên ngoài một tiếng kêu lên: “Thái Hậu nương nương giá lâm...”
Thủy Dạng Hề hơi trầm ngâm, tới trái lại rất nhanh, tin tức này chẳng phải quá nhanh đi. Nghiêng người một cái liền dẫn theo Quân Vô Nhan trốn sang một bên.
“Hoàng Thượng, nghe nói Linh Nhi đánh thua trận, có thể có việc này sao?” Người còn chưa tới, tiếng đã tới trước, ngữ khí quả nhiên là hùng hổ dọa người.
“Mẫu hậu như thế nào biết được?” Nghe không ra hỉ nộ, thanh âm trước sau như một, lãnh đạm như nước.
“Hừ,” một tiếng kêu đau đớn, làm như tức đến cực hạn, “Chớ không phải là Hoàng Thượng định đem chuyện lớn như vậy gạt ai gia sao. Ai gia là Thái Hậu một nước, ngay cả lãnh thổ của giang sơn xã tắc cũng không được quan tâm ư?”
Bà ta bốp một tiếng, tay hung hăng chụp ở trên bàn bên cạnh, tiếng vang thanh thúy, làm chấn động những người trong điện, khiến họ nhất thời đều sửng sờ.
Thủy Dạng Hề khẽ cụp mắt mỉm cười, Thái Hậu lần này thật đúng là đủ lớn giọng hiếp người, xem ra nhược điểm nơi tay là thật, khí thế cũng đủ a.
“Vậy ý muốn của mẫu hậu như thế nào?” Thanh âm va quẹt quần áo vang lên, Nam Cung Ngự Cảnh đã trở lại trước án thư, vô tình hỏi.
Thái Hậu quả nhiên bị thái độ như vậy của hắn chọc giận, sang sảng vang lên: “Hoàng thượng không để ý giang sơn mình, ai gia để ý. Ai gia đã vì ngươi nghĩ ra được đối sách rồi. Nay trong triều chỉ có Lâm Nhung Tướng quân có thể cùng Thịnh Hạ Quốc đánh một trận. Vì vậy Hoàng Thượng phải tức khắc phái hắn dẫn binh xuất phát.”
Lâm Nhung? Nam Cung Ngự Cảnh nhìn chăm chú quá buổi chiều. Đáy lòng cười nhạt, quả nhiên có bàn tính tốt.
“Nếu trẫm nói không...” Một câu còn chưa nói xong, đó là một trận dồn dập ho khan, khí thế rào rạt, như là muốn không còn sức nữa mới bỏ qua.
Thủy Dạng Hề nhíu nhíu mày, bộ dạng này nghe thế nào lại giống thật sự như vậy? Tay nàng không khỏi gắt gao nhéo vạt áo người bên cạnh.
Tiếng ho khan một trận rồi tiếp một trận, tựa hồ có xu thế càng ngày càng nghiêm trọng. Một trận bén nhọn dồn dập qua đi, rốt cục ngừng lại. Nhưng Nam Cung Ngự Cảnh trong tay bụm môi, đã thấy loang lổ vết máu, trước mắt cũng dần dần trở nên mơ hồ, không bao lâu liền hôn mê bất tỉnh.
Thái Hậu thấy thế, hí mắt xem kỹ hồi lâu, khóe môi lộ ra một chút ý cười, không mấy có thể nhận ra, cất cao giọng nói: “Người đâu, vì Hoàng Thượng truyền Thái y.” Nói xong, liền nghênh ngang mà đi ra điện.
Chỉ để lại câu: “Hoàng Thượng long thể bất an, không nên hao tâm tổn sức quá nhiều, một chuyện phái binh thôi, do ai gia làm thay.”
Thủy Dạng Hề phút chốc lắc mình một cái, chạy vội tới bên cạnh Nam Cung Ngự Cảnh tinh tế xem xét, trong lòng không khỏi cả kinh: “Như thế nào lại ra cái dạng này? Chàng chẳng lẽ không phải giả bộ sao?” Nàng đối với thần trí có chút mơ hồ của Nam Cung Ngự Cảnh vừa rồi, quát lên, quả thực là giận đến cực điểm.
Ai ngờ người vừa rồi ngã xuống kia cũng phớt lờ cười: “Nếu không y như thật, có thể nào giấu giếm được. Ta hôm nay chưa dùng dược, ngấm ngầm dùng hơi thở, độc này sẽ phát tác theo.” Hắn giơ tay lên, khẽ vuốt trên của hai má nàng, “Hề Nhi thực xin lỗi, làm nàng lo lắng. Nhưng thể trạng ta như thế nào, tự ta có thể biết mà.” Nói xong, lại là một trận ho khan, máu lại càng nhiều lên.
Thủy Dạng Hề vừa thấy vậy nhất thời hoang hoang mang lo sợ. Nàng có thể bị ngàn đao vạn kiếm mặt không đổi sắc, nàng có thể mỗi ngày nhìn người chết đói nằm xuống mà thờ ơ, nhưng, nàng không thể nhìn hắn thống khổ, không thể nhìn hắn ở trong mắt nàng chậm rãi biến mất.
Một đôi tay đột ngột kéo cổ tay Nam Cung Ngự Cảnh qua, cẩn thận đem mạch bắt. Thủy Dạng Hề ngửa đầu nhìn lên, Trương thái y cũng đến rồi.
“Thế nào?” Nhìn mi Trương thái y càng ngày càng nhăn lại, nàng lo lắng hỏi.
“Hoàng Thượng vì sao dược không có tác dụng? Vốn đã hết cách xoay chuyển trời đất, nay độc tố lại phát tác trước thời hạn, vậy nên làm thế nào cho phải?” Mâu trung hắn rốt cuộc tỏa ra một mảnh tức giận, giận vì y thuật không giải được độc..
“Cữu cữu, có biện pháp nào không?” Nàng lúc này mới nhớ tới người áo xám bên cạnh, nghiên cứu chế tạo đã nhiều ngày, cũng dùng nhiều dược liệu quý hiếm như vậy, không có khả năng một chút thành quả cũng không có a.
Quân Vô Nhan cả người chấn động, tuấn mâu thật sâu, vẻ trầm trọng không hơn được nữa, cuối cùng thở dài một tiếng, chậm rãi nói: “Ta vừa rồi đã muốn nói, giải dược không có.”
Thủy Dạng Hề vừa nghe, trời đất quay cuồng, toàn bộ đại điện giống như đều sụp xuống dưới, nàng lảo đảo vài bước, cúi đầu hỏi: “Cậu là nói, độc của Cảnh rốt cuộc không giải được, Cảnh chàng chỉ có một con đường chết?”
Thanh âm của nàng quá mức bình tĩnh, bình tĩnh đến không có một tia phập phồng, không mang theo một tia tình cảm. Âm thầm khiến người ta kinh hãi.
Quân Vô Nhan ngưng trọng nhíu nhíu mày, rồi cuối cùng g