có người muốn thầm ngắm ảnh nhớ người, chắc chắn sẽ lật tung khắp nơi, nếu không tìm thấy, chưa biết chừng còn tới hỏi cô.
Nhưng bao nhiêu tháng nay, theo cô quan sát, cuốn sách đó dường như chưa từng có dấu vết bị giở ra. Vì thế cô cứ đoán mãi, tiệc cưới của mối tình đầu, rốt cuộc Lục Trình Vũ có tham dự không.
Chưa từng nghĩ tới, hôm nay lại có được câu trả lời ngoài dự kiến.
Đồ Nhiễm đứng dậy cáo từ, chị bác sĩ nhìn chằm chằm vào bụng cô:
- Lần sau tìm bọn chị hẹn ở ngoài cũng được. Có bầu rồi, không có việc gì thì đừng tới bệnh viện, nhiều bệnh truyền nhiễm.
Nói ra cũng thật trùng hợp, câu này hôm nay cũng có một người khác nói với cô.
Trước khi tới bệnh viện Đồ Nhiễm tới siêu thị mua một ít đồ, lúc ra ngoài, trời đổ mưa.
Trời cuối thu, mưa rả rích mấy ngày liền, may mà cô có mang theo ô. Siêu thị cách bệnh viện khoảng hai mươi phút đi bộ, nếu đi xuyên qua con ngõ bên cạnh thì gần hơn một chút. Mới đi ra sau phố, một chiếc xe lướt vèo qua bên cạnh, làm bùn đất bên đường bắn tung toé lên ống quần cô. Cô cúi xuống phủi ống quần, gió to thổi lật tung chiếc ô trong tay khiến cô bị ướt. Cô đưa tay sửa lại ô.
Một chiếc Toyota từ phía sau trờ tới, từ từ dừng lại.
Thoạt đầu cô không để ý, chủ nhân chiếc xe đó khẽ bấm còi. Cô nhìn vào trong, Lý Sơ Hạ hạ kính xe xuống.
- Tôi thấy ai giống chị mà. – Cô ấy nói. – Mưa hơi to, nếu chị tới bệnh viện, tôi có thể chở chị đi.
Đồ Nhiễm không nghĩ ngợi nhiều, nói cảm ơn rồi mở cửa xe ngồi vào trong, mang theo hơi ẩm từ bên ngoài.
Bầu không khí bối rối và gượng gạo lại ùa đến, Lý Sơ Hạ rõ ràng là không thoải mái lắm, còn Đồ Nhiễm lại dựa trên lưng ghế như không có chuyện gì xảy ra, ít nhất trông cô cũng như không có chuyện gì.
Trong xe vang lên một ca khúc du dương, khúc nhạc dạo với tiếng sóng biển vỗ về bờ cát và tiếng mưa gió lao xao ngoài cửa sổ thật hợp tình hợp cảnh. Đồ Nhiễm cười cười:
- Bài hát này hay quá.
Lý Hạ Sơ cười rất nhẹ:
- Vậy sao? – Cô ta liếc nhìn cái bụng hơi nhô lên của Đồ Nhiễm, cuối cùng cũng nói. – Chúc mừng chị, được năm tháng rồi nhỉ?
- Ừ, sắp sáu tháng rồi.
Lý Hạ Sơ im lặng một lúc rồi mới nói:
- Chị đi khám thai à?
Cô trả lời qua loa:
- Không, đi làm chút việc, tiện thể đến xem Lục Trình Vũ đang bận gì.
Lý Sơ Hạ ừ một tiếng như có như không.
Thấy cô ta không nói gì, Đồ Nhiễm lại lặng lẽ nghe nhạc, bài hát này hình như bật đi bật lại rất nhiều lần, cô cảm thấy kỳ lạ:
- Hình như cả đĩa này chỉ có một bài này thôi.
Lý Sơ Hạ lại ừ một tiếng, sau đó mới nói:
- Bây giờ đang mùa cúm, chị ít tới những chỗ như bệnh viện thôi.
Đồ Nhiễm cười cười, nói một cách nghiêm túc:
- Cảm ơn cô. Nhưng chuyện công việc, có lúc thật sự không thể theo ý mình.
Lý Sơ Hạ không nói gì, Đồ Nhiễm lại tiếp tục nghe nhạc, nghe đi nghe lại thật sự chỉ có mỗi bài hát này.
Có lẽ chuyện tình cảm, cũng có lúc thật sự không thể theo lòng mình.
Đồ Nhiễm tới tìm Lục Trình Vũ, đúng lúc anh có ca mổ, bận tới nỗi chẳng nói được mấy câu, cô quay về, anh lại hỏi cô đi đâu, cô chỉ nói tới chỗ Chu Tiểu Toàn chơi. Anh cũng không hỏi thêm gì nữa, chỉ bảo cô về sớm, bây giờ trời tối sớm, đi đường phải chú ý an toàn.
Đồ Nhiễm miệng thì đồng ý, nhưng lại về căn nhà nhỏ trước để dọn dẹp một hồi, trong nhà trông khá hơn một chút. Thời gian này, nhân lúc vẫn có thể dùng chút sức tàn chạy loanh quanh, cô cố gắng tới thường xuyên hơn, giúp anh nấu nướng, quét dọn, hoặc thỉnh thoảng ngủ lại.
Hễ thấy cô dọn dẹp là anh lại cau mày.
- Em quét đến thế nào thì cũng không đạt tiêu chuẩn của anh đâu, anh muốn không phải là vệ sinh, mà là vô trùng.
Cô nói anh bị bệnh sạch sẽ đến mức biến thái.
Anh không đồng tình:
- Em không thấy một vị bác sĩ trong khoa anh à, mở cửa không dùng tay chỉ dùng chân, mà còn chỉ chạm bằng gót giày thôi đấy.
Nhưng với đãi ngộ không cần phải đi qua sông mà vẫn có cơm ăn này, anh lại hưởng thụ rất sung sướng, cũng không cảm thấy cô phải vất vả đến mức nào hoặc mấy món ăn đó đều tồn vong vùng vi khuẩn.
Tất bật làm một núi việc xong, Đồ Nhiễm dán một tờ giấy trên tủ lạnh, viết trong tủ lạnh có những món gì, nhắc nhở anh ăn cho nhanh đừng để quá hạn. Viết tới viết lui, mảnh giấy chi chít chữ, lại lo anh đọc lướt nên cô đành phải viết riêng ra, đánh số trên mỗi trang giấy, ở phía cuối lại viết thêm câu chuyển ý, ví dụ như xem tờ giấy số 2, 3, 4 v.v… để biết thêm chi tiết. Cô biết anh nhất định sẽ mở tủ lạnh, bởi vì trong đó có bia và nước khoáng lạnh, anh thích uống những thứ lạnh toát.
Cô không phát hiện ra dấu vết của đầu lọc thuốc hay tàn thuốc trong nhà, đây là chuyện tốt.
Trước khi về, Đồ Nhiễm liếc nhìn tầng cao nhất của giá sách, chỉ là cầm lòng không đặng mà liếc một cái, thấp thoáng nhìn thấy chiếc phong bì màu da bò lúc trước vẫn còn nguyên chỗ cũ. Hình như quyển sổ bìa cứng bên trong vẫn ở đó, chiếc phong bì không dày thêm cũng chẳng mỏng đi bao nhiêu, không dịch sang trái cũng chẳng nghiêng sang phải, hoàn toàn nằm chết dí một xó, quả thật là rất cao, anh kiễng chân lên thì có thể đặt được, nhưng cô lại phải bắc ghế mới với tới được. Cô bỗng cảm thấy anh cố ý làm như vậy.
Cô lại nhòm lên trên một cái rồi bước ra ngoài, khoá cửa lại.
Tới chỗ Chu Tiểu Toàn, Đồ Nhiễm mới biết Tô Mạt và mẹ chồng cũng đã trở mặt với nhau, bây giờ ban ngày Tô Mạt đi làm, con bé con mới hơn một tuổi đầu thì gửi ở nhà trẻ tư thục gần tiểu khu. Con bé lại bị ốm, ho khù khụ, bị lây ở nhà trẻ, nhưng Tô Mạt không hoảng hốt như dạo trước, mà coi như là chuyện bình thường.
Ông bà Đồng thoạt đầu không coi chuyện vợ chồng con trai là chuyện gì to tát lắm, bởi vì tính cách cả hai vợ chồng đều ôn hoà, không gây ầm ĩ lớn. Cho dù sau này Tô Mạt nói với họ là Đồng Thuỵ An có nhân tình bên ngoài, hai ông bà vẫn bán tín bán nghi, một mặt nghi ngờ Tô Mạt hiểu lầm, mặt khác lại đoán chắc thằng hai nhà mình chỉ chơi đùa thân mật với người ta chút xíu, tuyệt đối không làm chuyện bại hoại.
Hai ông bà bàn bạc chuyện này, âm thầm hỏi cậu con trai, cậu con một mực phủ định. Ông Đồng bèn thở dài, ông nói nếu con dâu thứ không quá cần mẫn mà thoáng tính hơn một chút thì tốt biết mấy. Ông cụ cả đời thật thà, chỉ nói mình thế nào thì con trai cũng thế ấy, tuyệt đối không làm gì xằng bậy, vượt ra ngoài khuôn khổ.
Bà Đồng lại nghĩ khác, trước đây bà đã cảm thấy thằng út hơi thái quá, khăng khăng cố chấp với cô con dâu này, nên bà lo con dâu bên ngoài thì như thế nhưng về nhà lại cầm trịch, đã không đỡ đần gì cho chồng lại còn biến nó thành thằng râu quặp. Giờ thấy vậy, bà lại nghĩ con dâu cũng yêu quý con mình hơn một chút, con trai mình cũng không phải loại đàn ông bị vợ dắt mũi, nghĩ đi nghĩ lại, bà lại thấy vui trong lòng.
Cho đến một ngày, thằng út bảo đưa bạn về ăn cơm, thằng út từ trước tới giờ không nhiều bạn bè, nó nói vậy, bà đương nhiên dồn hết công sức để lo liệu, bà còn nghĩ Tô Mạt cũng sẽ tới, tiện thể khuyên bảo hai đứa đôi câu cũng tốt.
Ai ngờ con dâu chính thức không tới, con trai lại dẫn về một cô gái trẻ.
Hôm đó bà Đồng vừa đi chợ về, chưa kịp bước đến dưới lầu đã bị vợ mấy ông giáo sư túm lại hỏi bạn thằng hai nhà bà lai lịch thế nào, đi cái xe xa xỉ thế kia, ăn nói thật khiến người ta vừa ngưỡng mộ vừa đố kỵ. Thoạt đầu bà Đồng cứ ù ù cạc cạc, chỉ có điều gì gì bà cũng sống giữa đám người tài này gần nửa đời người rồi, bình thường không có nhiều cơ hội ngẩng đầu, bây giờ có thời cơ như vậy, chưa biết sự thể thế nào, trước tiên cứ lẳng lặng mà cười đã, như trút được cơn giận.
Cơn giận này bắt nguồn từ việc lúc trước thằng cả nhà bà mua xe, chiếc xe thằng cả mua hơn chục vạn tệ, cũng đỗ dưới lầu, cũng khiến mấy bà già bình luận. Họ nói cái xe này nhỏ, nhà năm người ngồi chật chội, lại nói nhãn hiệu này không tốt, sao lại mua cái xe này. Lúc ấy bà chỉ muối mặt mà ậm ờ cho qua chuyện: Thanh niên mà, bọn nó thích kiểu này thì mặc kệ nó đi.
Giờ đây, bà mang theo một cảm xúc khó tả bước lên lầu giữa những tiếng xì xào to nhỏ, vừa đẩy cửa bước vào liền ngây người ra, lập tức hiểu tám, chín phần.
Ông Đồng ở lì trong phòng nói không được khoẻ, không chịu ra ngoài, cũng không nói gì, từ trước tới giờ ông ấy không giỏi giao tiếp.
Chồng không nói năng gì, bà Đồng cũng hiểu ý của ông, hai cha con đang căng thẳng. Bà lại là người cởi mở, con đã bảo là bạn, thì bà sẽ coi như bạn bè bình thường của con, không có gì khác. Vừa ăn cơm vừa trò chuyện, cô “bạn bình thường” Tôn Hiểu Bạch bèn điềm nhiên khoe gia sản lấy lòng bà như không, bà thầm thở dài: Cùng độ tuổi như nhau, mà sao khác nhiều đến vậy, cô bé này có phong thái hoạt bát và sự nhạy bén của tuổi trẻ, đáng tiếc đáng tiếc. Rồi bà lại nghĩ: Đứa con dâu ngu xuẩn, cục cằn, thô lỗ kia sao có thể là đối thủ của cô bé này được.
Bà Đồng rất giỏi hoà giải, tình huống khó xử tới đâu, chỉ cần có mặt bà là có thể biến can qua thành tơ lụa[12], trừ khi bà không muốn hao tâm tổn trí cho họ.
[12] Ý dùng biện pháp hoà bình để giải quyết tranh chấp. Can qua là từ cổ chỉ chiến tranh, còn tơ lụa là thứ quý mà hai nước thường dùng để tặng nhau.
Lần đầu gặp mặt tưởng chừng nguy hiểm mà lại suôn sẻ, đợi khách ra về, bà Đồng hỏi con trai:
- Con có nghĩ tới con gái con không?
Đồng Thuỵ An còn chưa kịp mở miệng, ông Đồng đã ở trong phòng gầm lên:
- Thằng chó này mà dám ly hôn thì tao sẽ coi như không có đứa con như mày.
“Thằng chó” là từ nói bậy duy nhất mà ông Đồng có thể nói ra trong cả cuộc đời mình.
Bà Đồng thầm cười lạnh:
- Ông tưởng thế là doạ được nó chắc, thằng út nhà ta không ngờ lại là người lòng dạ quyết đoán, đúng là không giống ông chút nào, tôi là mẹ nó mà cũng nhìn nhầm.
Đồng Thuỵ An nói thẳng:
- Duyên phận giữa con và Tô Mạt đã dứt, con muốn giữ con bé, nhưng chỉ sợ Hiểu Bạch phải thiệt thòi, cô ấy cũng đồng ý cho con nuôi con bé, chỉ có điều phía Tô Mạt lại không chịu.
Những lời này của anh ta vừa bình tĩnh, lạnh lùng, vừa hợp logic, nhưng lại khiến cả gia đình như một nồi nước đang sôi sùng sục.
Tất cả những điều này, đương nhiên Tô Mạt không thể nào biết được. Cô vẫn đưa đón con về nhà bà nội, chỉ đôi khi cảm thấy ánh mắt xóm giềng trở nên soi mói và lảng tránh. Lòng cô đang nặng trĩu, sự nhạy bén và tinh tế thường ngày giờ trở nên qua loa, đại khái, nên không nghĩ ngợi nhiều.
Cho tới một hôm, cô con dâu mới nhà hàng xóm trạc tuổi cô lẳng lặng kéo cô lại, nói khéo mấy câu, lúc ấy cô mới tỉnh ngộ. Tô Mạt chẳng nói chẳng rằng, bế thẳng con ra khỏi nhà bà nội, bố chồng chạy theo gọi cô, mẹ chồng níu lấy cô trong nước mắt:
- Tô Mạt, Tô Mạt, là bố mẹ có lỗi với con, bố mẹ không dạy dỗ con cái tử tế, thằng út giờ thành ra như thế, bố mẹ không quản được nó nữa rồi…
Trước cú sốc nặng nề, Tô Mạt lại vô cùng tỉnh táo, cô bỗng bật cười:
- Xét đến cùng anh ấy vẫn là con của bố mẹ, dù có sai đến không thể nào tưởng tượng được đi chăng nữa cũng vẫn là con của bố mẹ, bố mẹ có thể làm gì anh ấy?
Nói đoạn, cô bế con bỏ đi như bay, tận đến khi phía sau không ai đuổi kịp, bọn họ đều là những người có mặt mũi, đương nhiên chẳng dại gì mà gây ầm ĩ trong