br/>Đồ Nhiễm yêu cái đẹp, tuy đang mang bầu cũng vẫn đi giày cao sáu bảy phân, dù đã rất cẩn thận nhưng vẫn bị trẹo chân.
Trong khoảnh khắc ấy, Lục Trình Vũ xoay người bước ra khỏi tầm mắt của cô, dần dần mất hút trong biển người.
²²
Từ khi Đồ Nhiễm về ở nhà mẹ đẻ, bà Vương Vĩ Lệ lại gầm ghè chì chiết.
Suốt mấy ngày này, bạn bè, họ hàng cứ nói xa nói gần với bà:
- Thông gia nhà bà nhìn thế nào cũng ra người có tiền, ra vào có xe sang đưa đón, quen biết không quan chức thì cũng người làm ăn, sao không mua cho vợ chồng hai đứa một căn nhà mới? Không có nhà thì cho cái xe cũng được. Cho dù là con trai đi nước ngoài học chuyên tu không kịp chuẩn bị, thì cũng nên đón con dâu về nhà ở mới phải chứ, trong nhà lại có người giúp việc, bọn họ là dân làm ăn, dù bận đến đâu thì người giúp việc cũng có thể chăm sóc được, hơn nữa chỉ cần có tiền thì đâu có thiếu sức lao động, huống chi cháu lại sắp ra đời rồi…
Người bên cạnh vờ như vô ý, nhưng từng câu từng chữ lại như xát muối vào tim bà Vương Vĩ Lệ. Ngoài mặt bà cười cười thoái thác, nhưng trong lòng lại nổi cơn tam bành vì cuộc hôn nhân này khiến nhà bà vừa mất thể diện vừa khó chịu. Càng nghĩ càng ức, cả ngày bà ca cẩm về chuyện này trước mặt Đồ Nhiễm:
- Ai bảo con cứ cuống lên đòi cưới như lửa đốt đít đến nơi, khiến người ta chê cười, tự mình dâng đến cửa đương nhiên người ta không thèm rồi. Bên nhà trai đến căn phòng cưới cũng không chuẩn bị cho, còn để con dâu ì ạch vác bụng bầu về nhà mẹ đẻ, ngoài con bé em gái chẳng có địa vị gì kia còn gần gũi với con, mấy người khác có ai coi con ra gì không?
Biết mẹ nóng tính, không nhịn được mấy chuyện cỏn con này, Đồ Nhiễm cũng không để bụng, chỉ nói một câu cho qua chuyện này:
- Từ mười năm trước quan hệ giữa Lục Trình Vũ với bố anh ấy đã rạn nứt rồi, mấy năm nay vốn không qua lại, lần này vì chuyện cưới xin nên mới nói với nhau vài câu.
- Không phải con kể bố nó đưa hết tiền mừng cưới cho con sao, ít ra cũng phải được mười mấy vạn chứ?
Đồ Nhiễm dạ một tiếng.
Bà Vương Vĩ Lệ vỗ tay đánh đét:
- Vậy thì tốt, bán căn nhà này đi, ứng trước một ít tiền đổi căn khác to hơn, dù sao con với đứa bé cũng ở đây một thời gian. Hơn nữa em trai con cũng chẳng còn nhỏ nữa, mấy năm nữa phải kết hôn rồi, chúng ta cũng phải chuẩn bị cho nó chứ, con gái bây giờ kén chọn lắm, đàn ông không có nhà thì bọn nó chẳng thèm để mắt đến đâu.
Đồ Nhiễm thở dài:
- Mẹ, sinh em bé ra cũng phải tốn tiền, bây giờ đồ dùng của trẻ con đắt như vậy, con cũng phải dành dụm chứ. Hai năm nay Đồ Loan lại không về, chuyện nhà cửa để một thời gian nữa mới bàn tiếp có được không ạ?
Thấy cô như vậy, bà Vương Vĩ Lệ vội an ủi:
- Con yên tâm, sau này mẹ sẽ trông cháu giúp con, không cần con phải chi một xu, coi như làm ôsin miễn phí, mẹ giúp không công cho bọn con. Nhiễm Nhiễm, bên nhà chồng con chắc chắn là không trông mong được gì rồi, có những chuyện con phải nghĩ cho kỹ, con chỉ có một đứa em trai thôi, sau này ngay cả mẹ cũng sẽ ra đi, con và Đồ Loan phải nương tựa vào nhau, người khác thì không nói chắc được, không ruột rà máu mủ thì không dựa dẫm được, đều là người ngoài hết. Còn nữa, bà ngoại cũng chẳng còn sống được bao lâu, con không muốn bà được sống thoải mái hơn một chút sao? Bây giờ ở dưới cái nhà này vừa là sòng mạt chược vừa là cửa hàng sắt thép, bốn, năm giờ sáng đã ầm ĩ, náo loạn, bà ngoại đâu được nghỉ ngơi cho tử tế…
Đồ Nhiễm bần thần ngồi trước cửa sổ rất lâu, đến tận khi ánh tà dương bên ngoài dần tắt, căn phòng dần chìm vào bóng tối.
Cô tính thời gian, chỗ Lục Trình Vũ đang là giờ ăn trưa, cô cầm điện thoại lên, nghĩ thêm một lúc rồi mới gọi.
Mấy ngày sau, Đồ Nhiễm đi xem nhà, vẫn ở trong tiểu khu hoa viên trước đây đã từng sống.
Nhà cũ nhưng bảo quản khá tốt, hai năm trước mới trang trí sơ qua, vì con ra nước ngoài nên chủ nhà bán vội, giá đưa ra hợp lý. Đồ Nhiễm nhờ người quen giới thiệu đi xem vài lần, diện tích và phương hướng đều ổn, chỉ có vị trí tầng không được ổn lắm. Chung cư cao tầng mà căn phòng lại ở tầng ba, mỗi khi trời nhập nhoạng tối mới có thể đón được chút nắng rơi rớt từ khe hở giữa hai tòa nhà, còn phần lớn thời gian trong ngày đều hơi âm u. Giống như những người xem nhà khác, về điểm này Đồ Nhiễm không hài lòng lắm, nhưng nghĩ lại, bà ngoại không quen đi thang máy, ở thấp cũng có cái hay của thấp, hơn nữa xung quanh đều là xóm giềng cũ, bà cụ cũng có chốn để trò chuyện. Cô bèn quyết định mua.
Cuối tuần, Đồ Nhiễm tới nhà Chu Tiểu Toàn chơi, Chu Tiểu Toàn hỏi cô:
- Chuyện nhà cửa cậu đã bàn với Lục Trình Vũ chưa?
Đồ Nhiễm thở dài:
- Đương nhiên là phải bàn. Truyện được biên tập và post tại website: WWW.77F1.XTGEM.COM (77F1.XTGEM.COM)
Bàn thì có bàn, nhưng cô giở chút mẹo vặt.
Hôm đó cô gọi điện thoại quốc tế, đầu tiên là nói dông dài một hồi, sau đó nhắc tới chuyện bao giờ anh về, Đồ Nhiễm nói:
- Sau khi anh về, hai vợ chồng mình với một đứa con, ở cùng với người già không tiện lắm… hay là lấy tiền mừng bố anh cho đi đặt cọc để mua nhà trước, số còn lại sẽ trả góp mỗi tháng, anh thấy thế nào?
Lục Trình Vũ nói:
- Một mình em sao có thể lo cho cả hai căn nhà, chuyện này đợi anh về rồi tính.
Đồ Nhiễm lại nói:
- Sau khi anh về công việc chắc chắn sẽ rất bận rộn, phòng ký túc cũng đã trả rồi, không tránh khỏi phải ở nhà mẹ em một thời gian, hai phòng năm người thì chật chội quá.
Lục Trình Vũ ngẫm nghĩ:
- Nhà thì hơi nhỏ, hay là bán cái nhà em đang ở đi, dùng số tiền mừng kia mua một căn to hơn.
Hai người lại bàn bạc một lúc, cuối cùng quyết định theo phương án này, còn về giấy tờ nhà đứng tên ai, Đồ Nhiễm không nhắc tới, anh cũng không hỏi.
Chu Tiểu Toàn tỏ ra coi thường mánh khóe của Đồ Nhiễm:
- Đến chồng mình mà cậu cũng tính kế, nhưng con người Lục Trình Vũ này chưa chắc đã ngốc thật, ngược lại mình cảm thấy cậu mới là đồ ngốc.
Đồ Nhiễm mỉa mai:
- Mình mặc kệ anh ấy ngốc thật hay ngốc giả, chỉ cần kết quả đúng như mình mong muốn là được. Lúc lấy mình, ngoài một chút tiền lễ và một cái nhẫn to như cái khoen chìa khóa ra, còn lại anh ấy chẳng tiêu tốn thêm thứ gì.
Chu Tiểu Toàn lắc đầu:
- Nói cậu ngốc cậu lại thật sự coi mình là đầu heo. Bát nước này mẹ cậu hắt đi cũng triệt để thật, thằng Đồ Loan nhà cậu hơn hai mươi tuổi đầu, về nước cũng là một con rùa biển[2], nó không tự mua nhà được à? Dựa vào cái gì mà dùng tiền của cậu, cảm thấy cậu kiếm tiền dễ lắm à?
[2] Từ lóng, chỉ những sinh viên đi du học nước ngoài về nước.
Đồ Nhiễm lại bần thần hồi lâu rồi mới đáp:
-Mấy đứa con một như cậu không hiểu được nổi khổ của bọn mình đâu. Hơn nữa, nếu đợi đến khi Đồ Loan về nước mua nhà thì giá nhà đã tăng vọt lên tận trời cao rồi. Thôi, lần cuối cùng, có giúp nữa mình cũng chẳng còn bản lĩnh đâu.
Chu Tiểu Toàn không đồng tình:
- Cũng chỉ có cậu mới như vậy, đã cưới nhau rồi còn bày mưu tính kế. Cậu ra mà xem hai vợ chồng nhà đối diện, bụng còn to hơn bụng cậu, nhà họ đang ở cũng vậy, mà họ vẫn sống như thế, có thấy họ làm sao đâu. Người không hiểu là cậu, tâm lý và quan niệm của cậu đều có vấn đề.
Đồ Nhiễm bĩu môi:
- Ngốc à, hôn nhân đa phần đều bên ngoài hào nhoáng, bên trong mục ruỗng, chỉ có thể bịt mắt được mấy cô bé non kinh nghiệm, lý tưởng đầy mình như cậu thôi, mau đi tìm một tên đàn ông mà luyện tập đi, không có kinh nghiệm thì cũng chỉ đánh trận trên giấy mà thôi.
Chu Tiểu Toàn nói:
- Không phải là mình lý tưởng hóa, mà là cậu quá thực dụng, bây giờ càng ngày mình càng cảm thấy Lục Trình Vũ gặp phải cậu là anh ta xui xẻo.
Đồ Nhiễm không muốn tranh cãi với bạn, nói mãi bụng cũng đói meo, bèn lục tung tủ tìm đồ ăn. Nhưng trong tủ lạnh ngoài nước Coca thì chẳng còn gì, cô vội giục Chu Tiểu Toàn ra ngoài mua đồ ăn.
Chu Tiểu Toàn ngồi im trên ghế không nhúc nhích, vô cùng đắc ý:
- Lâu lắm rồi mình không tự nấu nướng gì, cô hàng xóm nhà đối diện thật sự cực kỳ hiền thục, từ hôm ăn một bữa ở nhà họ về, mình liền cảm thấy thức ăn mình nấu đúng là cám heo. Mình nói cậu hay, hôm nay nhà họ gói sủi cảo, cậu nhịn thêm một lúc, lát nữa chắc chắn sẽ có người mang đồ ăn tới.
Vừa dứt lời đã nghe thấy tiếng gõ cửa, Chu Tiểu Toàn nháy mắt với Đồ Nhiễm rồi ba chân bốn cẳng chạy ra mở cửa.
Bên ngoài là một người phụ nữ trẻ, Chu Tiểu Toàn vội mời người đó vào trong nhà. Cô gái nhẹ nhàng từ chối, nói là mang biếu cô một đĩa sủi cảo ăn thử, bếp trong nhà còn đang nấu nên không ở lâu được.
Đồ Nhiễm nghe giọng cô gái này hết sức quen, không khỏi nhoai người ra xem, vừa nhìn thấy cô gái đã vừa sửng sốt vừa mừng rỡ, chầm chậm bước ra cửa thốt lên:
- Tô Mạt!
Lúc này người ngoài cửa mới nhìn thấy cô, bàng hoàng kinh ngạc, mồm há hốc nhưng không thốt ra được tiếng nào, một lúc sau mới bật cười:
- Đồ Nhiễm? Sao cậu lại ở đây? – Cô ấy ngắm nghía một lúc. – Suýt nữa thì mình không nhận ra, sao cậu lại thành thế này?
Chu Tiểu Toàn rất tò mò:
- Hai người quen nhau? Hồi xưa Đồ Nhiễm không như thế này sao? Hồi xưa cậu ấy là con trai à?
Biết mình lỡ lời, Tô Mạt bịt miệng cười khúc khích, xua tay lia lịa:
- Không phải, không phải, càng ngày cậu ấy càng đẹp ra.
Đồ Nhiễm cười:
- Thế giới này thật nhỏ, không ngờ chúng ta đi một vòng rồi lại gặp nhau. Sau khi tốt nghiệp, chẳng phải cậu đã về quê sao? Chu Tiểu Toàn nói cậu kết hôn rồi… Có phải là với ai kia không?
Tô Mạt thoáng ngượng ngùng:
- Ừ.
Thấy bụng cô hơi nhô lên, Đồ Nhiễm cầm tay bạn nói một cách chân thành:
- Chúc mừng cậu!
Chu Tiểu Toàn thình lình chen vào một câu:
- Làm trò gì thế, gặp nhau chúc mừng cách mạng thắng lợi đấy à?
Đồ Nhiễm bật cười, vội giới thiệu hai người với nhau:
- Tô Mạt, bạn đại học của mình, hồi trước ở cùng phòng. Chu Tiểu Toàn, bạn cấp hai, bạn ăn hại.
Tô Mạt mím môi cười mãi, điệu bộ hiền lành, ánh mắt trong sáng, Đồ Nhiễm không khỏi cảm thán:
- Tô Mạt, cậu chẳng thay đổi gì cả, trừ cái bụng ra.
Mặt Tô Mạt ửng hồng:
- Cậu đợi một lát, mình gọi Đồng Thụy An sang, chắc chắn anh ấy sẽ cực kỳ ngạc nhiên cho coi.
Đồng Thụy An là chồng mới cưới của cô ấy, ba người từng học cùng một trường đại học.
Đồ Nhiễm và Tô Mạt học với nhau bốn năm, không gì là không nói.
Khi đó còn ngây thơ, thuần khiết, từ chuyện trái tim Tô Mạt đã xao xuyến, bồi hồi như thế nào khi gặp Đồng Thụy An lần đầu, đến việc hai người quen nhau, yêu nhau, nắm tay, trao nhau nụ hôn đầu, thậm chí cả sự lúng túng, bối rối của lần đầu tiên, việc lớn, việc bé, Tô Mạt đều kể tuốt tuồn tuột cho cô bạn thân nghe.
Tuổi thanh xuân khờ dại, quấn quýt không rời, tựa như ngập tràn hạnh phúc, không một ai không tin vào tình yêu tuyệt mỹ.
Cho tới một lần Tô Mạt nức nở đến tìm cô, nói mình đã mang thai, Đồ Nhiễm cũng hoảng loạn theo. Cuộc đời sinh viên vừa mới bắt đầu, ngày tốt nghiệp còn xa vời, tình yêu là ánh trăng trong nước, khẽ chạm là tan. Đồ Nhiễm lặng lẽ cùng Tô Mạt đi tới bệnh viện làm phẫu thuật, Đồng Thụy An không tới.