m anh tớ nhé, sau này ấy có một người em gái là tớ”.
Cậu ta cười khổ một tiếng: “Trong một hoàn cảnh nào đó, làm anh cũng giống như xuống địa ngục vậy, không có chút hy vọng nào, nhưng tớ vẫn luôn mong ấy được hạnh phúc, ấy chuyển lời đến em rể, nếu như nó đối đãi không tốt với ấy hoặc như không chung thủy với tình yêu của ấy thì bảo nó cứ liệu hồn”.
Tôi cảm động mà vẫn phải cười.
Về đến ký túc, tôi gửi tin nhắn cho Sở Giang Nam: “Quan nhân, có nhớ em không?”.
“Nhớ”.
“Nhớ nhiều không?”.
“Nhớ đến mức xương đóng lại còn muốn mở ra”.
“Hải Nam đẹp không?”.
“Đẹp, anh ở ngay vịnh Á Long, nhưng không đẹp bằng em, chẳng ai đẹp bằng em hết”.
“Thôi xin!”.
“Mà anh phải nghĩ đến em lúc ngủ đấy, nếu không cho anh gặp ác mộng luôn”.
“Làm sao anh dám không nghĩ đến em, hàng ngày đi dạo trên bãi biển, các tế bào như chết hết vậy, chẳng nghĩ ra được cái gì, nếu như có em ở đây thì tốt quá, để anh nói với sếp xem sao, rằng em đến giúp anh viết nhạc, chỉ cần em đến thì anh sẽ có hưng phấn để viết”.
Tôi cảm giác nhắn tin không đủ làm tôi thỏa mãn, lập tức gọi điện cho anh, anh nhấc máy, nói rất khẽ: “Sếp anh đang ở đây, em đừng loạn lên đấy”.
“Em muốn nghe giọng của anh”. Tôi làm nũng.
“Được được, em còn được nghe cả đời, không muốn nghe cũng không được, anh viết được ba bài rồi, viết đủ mười bài để cô ấy thu một đĩa là anh sẽ về”.
“Chủ của anh là nữ?”.
“Ừ, là nữ”.
“Có đẹp không?”.
“Xấu chết được, kém em khoảng tám trăm lần”.
“Nói linh tinh, chắc chắn là xinh”.
“Không xinh, nhưng có rất nhiều tiền. Người ta được bố đầu tư cho, thuê anh viết nhạc, một bài một vạn tệ, với cái giá ấy ngu gì mà không viết”.
“Nhưng anh đừng có trúng kế của địch đấy, đừng có mà hiến thân cho giặc”.
“Cái này thì em yên tâm, không được em cho phép anh nào dám hiến thân”.
“Lằng nhằng, đi đi, đừng có mà ở cạnh cô ta đấy, dù sao thì em vẫn có cảm giác cô ta là gái đẹp”.
“Cô ta là khủng long”.
Chúng tôi nói mấy câu tình cảm sau đó dập máy, tôi có chút buồn, nếu như tôi có tiền, thì cần gì phải để anh đi bán mạng như vậy, xem con gái nhà người ta lắm tiền, muốn thuê ai viết cũng được, người ta thích vậy mà. Nghe nói muốn xây một phòng thu âm ở Hải Nam cũng phải tốn mấy trăm vạn tệ, người ta quả thật lắm tiền.
Nghĩ về đôi vợ chồng nghèo chúng tôi, nếu chúng tôi thích tiền, thì một đứa với Khả Liên, một đứa với Bí Ngô, chỉ đơn giản vậy là lắm tiền ngay. Nhưng đối với tình yêu nói đơn giản thì rất đơn giản, nói phức tạp thì cũng rất phức tạp, nếu không thì sao Sách Nhan phải ra nước ngoài cơ chứ?
Nghĩ đến Khả Liên, lòng tôi quặn đau, rốt cuộc thì chúng tôi từng rất tốt với nhau, nhưng tại sao bây giờ hai đứa cứ như hai con đường xa lạ vậy.
Tôi muốn đi tìm Khả Liên một chuyến.
Đã ba năm rồi, chúng tôi không qua lại gì với nhau cả, chỉ có lần Sách Nhan tự vẫn là gặp nhau thôi. Tôi nghĩ, tảng băng giữa hai đứa nên giải quyết đi thôi.
3
Lần này anh rời xa em,
Là gió, là mưa,
Là đêm tối,
Em nở nụ cười,
Anh vẫy tay,
Con đường hiu quạnh tách đôi hai đầu.
Lúc tôi đọc được bài thơ Phú Biệt của nhà thơ Trịnh Sầu Dữ, tôi nhớ đến Khả Liên, mọi thứ giữa hai đứa làm sao tôi có thể quên được? Nó hát rock rất hay, cũng rất cố chấp, tôi luôn cảm thấy nó chưa bao giờ rời xa tôi, tuy rằng lâu nay hai đứa mất liên lạc.
Tôi nhớ lúc hai đứa mười sáu tuổi, cùng đọc bài thơ này, vô cùng cảm khái, chúng tôi đều nói cả đời này sẽ tốt với nhau, bất luận có chuyện gì xảy ra, chúng tôi sẽ dựa vào nhau mà sống, phải biết quý trọng nhau.
Nhưng, chúng tôi không làm được như vậy.
Bây giờ mỗi đứa một nơi.
Có điều trong thâm tâm tôi luôn có nó, không bao giờ quên, rất nhiều lần tôi còn mơ đến nó, cùng nhau ra sân vận động tâm sự, hay tán gẫu với nhau bên chiếc xích đu.
Tôi đứng ở dưới nhà nó.
Trong lòng cảm thấy bất an, không biết nó có thèm nhìn tôi không nữa? Mọi thứ dù sao cũng đã thay đổi rồi. Cả hai đứa không còn là những đứa trẻ mười sáu, mười bảy tuổi nữa, nó trải qua không ít chuyện, còn tôi, tình yêu của tôi cũng phải trải qua nhiều khúc rẽ.
Tôi không tìm thấy nó.
Tôi đứng trước cửa ký túc của Khả Liên, sợ đối diện với bộ mặt lạnh nhạt của nó, nhưng tôi muốn nói với nó một câu: “Khả Liên, lúc nào mày cũng ở trong lòng tao. Từ trước tới nay chưa từng thay đổi, tình cảm hai đứa lúc thiếu thời tao mãi mãi không bao giờ quên”.
Bạn cùng phòng của Khả Liên nói với tôi, nó rất ít khi về đây, nó hay bay đến Vũ Hán, phải thi lại mấy lần rồi.
Tôi vui mừng thay cho Khả Liên, vì biết thành phố tình yêu của nó là Vũ Hán, tôi chưa từng đến đó, nhưng chỉ cần Khả Liên thích là được rồi.
Mấy ngày sau, tôi lại đến tìm Khả Liên.
Lần này, tôi nhìn thấy nó.
Khả Liên thay đổi rồi, xinh đẹp và kiều diễm hơn trước, tôi gọi tên khi đang ở sau lưng nó.
Khả Liên quay đầu lại, nhìn tôi, hai đứa nhìn nhau rất lâu, nhìn đến lặng người, hoa anh đào trong trường đang nở rất đẹp, rất giống với trường cấp ba trước đây của chúng tôi, Khả Liên vẫn nhìn tôi chăm chăm mà không nói câu nào.
Có người bán kem đi qua, tôi liền mua hai hộp kem và kẹo bông.
Đây là loại mà cả hai đứa thích ăn nhất.
Chúng tôi đã từng mỗi người ăn hết bảy hộp kem trong một buổi chiều, kết quả là đến tối đều bị đau bụng, Khả Liên nói, thành tích bảy hộp kem có thể ghi vào sử sách được rồi.
Tôi đưa cho nó một hộp kem. Khả Liên thích ăn kem chocolate.
Nó vẫn đứng nhìn tôi và không nhận hộp kem.
Ánh mắt nó đầy sự xa cách, mọi thứ đã thay đổi rồi, tôi không còn là tôi, nó cũng không còn là Khả Liên trước kia nữa, nhưng, dù sao chúng tôi cũng có quá khứ với nhau.
Trong quá khứ, khi tôi đau khổ, giữa đêm cũng có thể tìm nó sẻ chia, còn khi Khả Liên khóc, không cần biết tôi đã ngủ hay chưa, nhưng kiểu gì cũng đòi tôi đi dạo cùng nó bên bờ Tây Hồ. Tây Hồ biết rõ về những điều đã qua giữa chúng tôi, cây cầu cũng biết, rồi thì những cây cối và những hàng ghế bên bờ Tây Hồ đều biết về hai chúng tôi.
Này, tôi vẫn kiên trì.
Nó vẫn không nhận.
Tôi rất ngượng. Tôi nghĩ: Nó vẫn hận tôi, không hận thì đã nhận hộp kem của tôi rồi.
“Khả Liên”. Tôi gọi nó. Giọng nói dường như có vẻ van nài.
Đúng vậy, nó chắc cũng nghe hiểu giọng nói đó của tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, tôi đọc được từ ánh mắt của nó: Có sự ấm ức, có sự oán hận, tha thứ, cũng có sự buồn bã, sự hồi tưởng và đau lòng… còn tôi thì cũng có hơn gì, bao nhiêu mùi vị của cảm giác như xộc thẳng lên đầu.
Khả Liên đón lấy hộp kem, nhưng ánh mắt nhìn xuống dưới.
Kẻ đưa, người nhận, còn có thể nói gì nữa?
Khả Liên vẫn một mực không mở lời, chúng tôi sánh bước bên nhau, đi đến tận cuối đường thì nó lên tiếng: “Tao còn có việc, nên không giữ mày ở lại ăn cơm được”.
Đối với tôi, như thế là cảm kích lắm rồi. Nó không tức giận, không mắng chửi tôi, không coi tôi là kẻ thù, tôi biết, tất cả là nhờ tình yêu, nó đã có tình yêu nên mới có lòng vị tha như thế.
Trên đường trở về, tôi nhìn ra ngoài cửa xe, thấy lá hoa hòe đang chui vào trong xe và rụng xuống sàn, rất đẹp, trong tôi lúc này ngoài tình yêu, tình bạn còn có mùi thơm nồng nàn của hoa hòe nữa.
Sở Giang Nam đã đi hơn một tháng rồi, tôi như người mất hồn vậy. Tôi từng nói, tôi đã bị chàng trai này sở hữu, không có anh, tôi cảm thấy không còn hơi thở, dường như anh chính là dưỡng khí của tôi vậy.
Đúng, anh chính là dưỡng khí của tôi.
Cuối cùng thì mùa hè cũng đến, chuẩn bị được nghỉ hè rồi, sẽ vui đây. Tôi cũng chuẩn bị bước vào năm thứ tư, thời gian sao trôi qua nhanh thế, Bí Ngô sắp ra nước ngoài, Sở Giang Nam sáng tác một bài hát được một vạn tệ, Khả Liên thì đã tha thứ cho tôi hay ít nhất là không còn hận tôi nữa, mọi thứ đang phát triển một cách tốt đẹp hơn.
Trong thời gian Sở Giang Nam không có nhà, tôi nhận dạy gia sư mấy nơi, kiếm ít bạc vụn tiêu, tôi có dự định của riêng mình, tôi muốn đi Hải Khẩu, ra vịnh Á Long, bởi vì Sở Giang Nam từng nói rằng: “Muốn đi dạo cùng tôi trên bãi biển để ngắm hoàng hôn màu vàng”.
Tôi muốn từ trên trời rơi xuống đầu Giang Nam.
Rốt cuộc thì kỳ nghỉ hè cũng đã đến, tôi đã đặt vé từ trước, có ông trời làm chứng, đây là lần đầu tiên tôi đi máy bay, nói thật là vẫn có cảm giác say. Bởi vì chạy đến với tình yêu, cho nên nhìn ai trên máy bay cũng thấy đẹp mắt, tiếp viên vừa cao vừa xinh xắn, tôi đúng là chưa va vấp với cuộc đời.
Vì tình yêu trong mộng mà con người ta có thể rất manh động gây ra những chuyện ngốc nghếch, lúc nào cũng mong ngóng về người mình yêu chứ quản ngại gì chuyện nửa đêm tờ mờ sáng, để tiết kiệm, tôi mua vé chuyến nửa đêm cho rẻ.
Trong bộ phim Blue, nhân vật nữ chính Juli nói: “Con người ai cũng có những vật không thể bỏ đi được”, cô ấy nói với tình yêu của mình những lời như: “Em cũng giống những người phụ nữ khác, cần hít thở, có lúc ho hắng, có lúc sâu răng…”. Tôi cũng từng nói với Sở Giang Nam: “Anh yêu, em cũng biết ghen, biết đố kỵ, biết tương tư và em có răng sâu”.
Trong lúc bay, tôi không được ngắm bầu trời xanh mây trắng mà chỉ nhìn thấy một màu đen tĩnh mịch của buổi đêm, vừa xuống máy bay, cái nóng của Hải Nam liền ập tới, tôi còn ngửi được mùi tanh của biển.
Lúc này, tôi cách biển rất gần, càng lúc càng gần.
Cách vịnh Á Long cũng rất gần.
Tôi theo địa chỉ Sở Giang Nam ghi lại để tìm, bây giờ đã là mười hai giờ đêm rồi, anh đã ngủ chưa nhỉ? Hay là đang sáng tác nhạc? Hay anh đang nhớ mình nhỉ?
Không, không được gọi cho anh.
Cần xuất hiện một cách đột ngột để xem anh thế nào? Ôm chặt lấy tôi và hôn mãnh liệt? Dùng lời của anh nói là “Hôn cho chết thì thôi?”. Sau đó thì sao? Vừa nghĩ đến chuyện sau đó, mặt tôi liền đỏ lựng xấu hổ.
Sau đêm đó, anh đi Hải Nam, đêm đó cứ như một giấc mơ, cảm giác không thật, thậm chí ngay cả sự đau đớn cũng không thật, tôi chỉ nhớ về mồ hôi của anh, nước mắt của tôi, chỉ nhớ về sự quấn quít giữa lửa và băng.
Tôi xuất hiện trước cửa nhà nơi anh ở.
Trước đó, tôi đã vào nhà vệ sinh nữ ở khách sạn để chỉnh sửa nhan sắc một chút, sợ mấy tiếng bay làm tôi trông nhếch nhác, đánh lại son môi, thoa thêm ít phấn, sau đó xịt tí nước hoa, những chiêu này thật là thường, nhưng trong tình yêu thì rõ ràng rất chất phác.
Tôi gõ cửa phòng anh.
Người ra mở cửa không phải là anh.
Là một cô gái rất xinh đẹp.
Tôi đơ cả người. Tưởng mình nhầm phòng.
“Là ai?”. Tôi nghe thấy tiếng Sở Giang Nam, điều đó chứng minh tôi không nhầm, đây có phải là cô ca sĩ đó không? Tại sao lại rất giống Trần Tuệ Lâm? Vì sao không phải là cô khủng long như anh nói? Dáng người cao như thế, thân hình đẹp như thế, lại còn là con gái của CEO nổi tiếng trong ngành bất động sản! Anh có phải đến để sáng tác nhạc gì đâu, thậm chí là được người ta bao.
Tôi phát ghen, tức giận và đố kỵ.
Tôi rất tức giận!
Lúc này đã mười hai giờ đêm, cô nam quả nữ trong căn phòng hướng ra phía biển, dựa vào cái gì chứ? Đây có phải người tình rất mực kiên trinh của tôi không? Đây có phải Sở Giang Nam mà tôi theo đuổi từ Hàng Châu đến Bắc Kinh nữa không?