Tình yêu câm lặng của tôi giống như một đóa sen dại trong hồ lớn, nở một cách kiêu hãnh, tỏa ra mùi thơm mê hoặc. Chỉ tiếc rằng chỉ có tôi hiểu và chỉ có tôi nhìn thấy.
Sách Nhan ở bên tôi, không để cho tôi phải rửa bát, không để tôi phải gọt hoa quả, chỉ sợ làm hỏng bàn tay của tôi, thậm chí đến cả kem đánh răng cũng lấy cho tôi, tất cả đồ dưỡng da đều phải là của Pháp, Sách Nhan chiều chuộng tôi như thế, cô ấy nói: “Tôi chiều quá không khéo làm hư em mất!”.
Thích ai thì sẽ chiều chuộng vô cùng, đó là câu nói của Sách Nhan. Nghe xong mà tôi đau lòng, tôi nghĩ, nếu như Sở Giang Nam nói với tôi như vậy thì tốt biết mấy.
Chúng tôi thường xuyên đi shopping, đi xem phim, đi nghe ca kịch ở nhà hát Bảo Lợi. Tôi thích nhảy hiện đại, nên ở đâu có biểu diễn, Sách Nhan đều mua cho tôi vé hạng tốt nhất.
Cô ấy từng nói: “Em yêu, chúng mình sẽ ở hết những khách sạn năm sao của Bắc Kinh!”.
Tôi thích khách sạn Kempinski, nên Sách Nhan thường xuyên đặt phòng ở đó.
Tôi thích ăn đồ ăn Đức, nên Sách Nhan đặt đồ ăn Đức, hoặc lái xe đến nhà hàng Đức ở rất xa chỉ để ăn bánh mì xúc xích và pho mát.
Chỉ cần tôi thích, thì Sách Nhan sẽ làm. Dù sao cái mà cô ấy có cũng là tiền.
Tôi và cô ấy đều xuất thân trong gia đình giàu có, đều muốn gì được nấy, nhưng Sách Nhan đã nói: “Tình yêu của tôi, mọi thứ tôi đều có thể cho em: tình yêu, thể xác, ham muốn, hội họa, mọi thứ mà em muốn. Đàn ông sẽ không tin rằng chúng mình sẽ dành cho nhau tình yêu mãi mãi”.
Cái tình yêu mãi mãi đó sao mà xa xôi, nhiều lúc chính tôi cũng bần thần, khi mà nghe tiếng mưa xuân bay ngoài trời, tôi bần thần rất lâu, tôi có Sách Nhan yêu tôi thương tôi như thế, nhưng tôi vẫn chưa thỏa mãn.
Chuyện chăn gối giữa tôi và cô ấy cũng trống rỗng và mông lung. Tôi vẫn rên rỉ, nhưng sự rên rỉ của tôi thật trống rỗng, về sau Sách Nhan có nói một câu rằng: Bạn làm thể xác cô ấy thỏa mãn đến mức nào, thì đó là mức cô ấy yêu bạn.
Không đúng – Tôi nghĩ – Cách nói này sao mà trắng trợn thế.
Vì tôi biết, Sách Nhan chỉ là một cọng rơm khô cứu mạng tôi lúc này, khi tôi sắp gục ngã thì cô ấy xuất hiện, thật đúng lúc, chẳng sớm mà cũng chẳng muộn, chỉ có vậy mà thôi.
Sau hết lần này đến lần khác chăn gối với cô ấy, tôi vẫn cảm thấy mình giống như một con cá mắc cạn, tôi khát khao được vùng vẫy trong nước, mà nước lại chính là Sở Giang Nam, chỉ có thể là Sở Giang Nam. Tôi vẫn không thể quên tình yêu đó.
Cho dù mùa hè, tôi và Sách Nhan cùng đăng ký đi châu Âu, hai người đi Paris và Ý nhưng tôi vẫn cảm thấy cô đơn. Không có ai biết được bí mật động trời của tôi, bố mẹ tôi cũng đã từng gặp Sách Nhan, chỉ nói cô ấy rất có duyên, nhưng ai mà ngờ được mối quan hệ giữa tôi và cô ấy?
Sách Nhan bám chặt lấy tôi, rời khỏi tôi một phút thôi đã gào tên tôi rồi: “Em yêu, em yêu, em ở đâu?”.
Tôi đi học, Sách Nhan cũng lái xe tới chờ tôi tan học rồi đón về. Tôi bị người đàn bà đó bao vây đến ngạt thở.
Lúc mới bắt đầu thì ngọt ngào lắm, ngọt như mật ong vì ban đầu đầy ham muốn, nhưng dần dần tôi cũng cảm thấy mệt mỏi và chán nản.
Đây có phải cuộc sống mà tôi mong muốn hay không? Tôi vẫn muốn lén lút đi nhìn Sở Giang Nam, nhưng Sách Nhan nhìn thoáng qua đã hiểu rõ ý đồ của tôi và bảo tôi: “Không cần lén lút làm gì, tôi sẽ hẹn Sở Giang Nam, tổ chức một bữa tiệc, em muốn nhìn bao nhiêu thì nhìn”.
Thế là, tôi đã gặp Sở Giang Nam ở khu 798. Và đương nhiên còn có Vu Bắc Bắc. Vu Bắc Bắc ở cạnh hắn.
Tôi cảm thấy ngọn lửa vốn sắp tắt trong lòng tôi lại bùng cháy, cháy đến mức đau đớn, cháy hết không khí để thở, cháy khiến cho tôi không chạy thoát. Ánh mắt của Sở Giang Nam chỉ dành cho Vu Bắc Bắc chứ không hề nhìn tôi. Tôi luôn luôn là người ngoài.
Có lúc, tình yêu chỉ là đơn phương mà thôi. Đây là mối tình đơn phương của tôi.
Tình yêu câm lặng của tôi giống như một đóa sen dại trong hồ lớn, nở một cách kiêu hãnh, tỏa ra mùi thơm mê hoặc. Chỉ tiếc rằng chỉ có tôi hiểu, và chỉ có tôi nhìn thấy.
Từ khi yêu Sở Giang Nam, tôi chỉ thích loại con trai na ná như vậy, gầy, trắng, mái tóc hơi xoăn tự nhiên và cười không nhếch khóe miệng. Rất nhiều năm sau đó, tôi cũng chỉ yêu tuýp con trai như vậy.
Tôi khẽ khàng tiến tới sát hắn và cảm thấy run rẩy. Có lẽ, càng không có được thì càng thấy quý giá hơn? Sau khi Vu Bắc Bắc đi khỏi, tôi liền cảm thấy cái thế giới xung quanh sao mà nhẹ nhàng hơn, giống như tôi có thể chiếm hữu Sở Giang Nam trong vài phút.
Sách Nhan mời tôi nhảy. Tôi và cô ấy nhảy điệu Tango.
Trong bộ phim Frida, Frida và người đàn bà trong phim cũng nhảy điệu Tango. Khi xem, tôi cảm nhận thấy không khí lúc đó, vì sự hấp dẫn đầy mời gọi của hai người đàn bà, vừa đẹp đẽ vừa trụy lạc khiến ta không thể rời mắt. Xương, eo, đôi chân đẹp như quấn vào nhau, giống như tôi và Sách Nhan lúc này. Tôi và cô ấy nhảy một cách say đắm, cổ cũng chạm vào nhau, cơ thể cũng quấn vào nhau giống như hai con rắn tình tứ mùa xuân. Những người nước ngoài nhìn chúng tôi sửng sốt, ngay cả bản thân tôi cũng cảm thấy tôi và cô ấy như đang tỏa sáng.
Tôi nhảy cho Sở Giang Nam xem.
Nhưng Sở Giang Nam không đoái hoài.
Sau khi tôi nhảy xong, một người nước ngoài cao cao đã lại gần nói:
“Em đẹp đến mức anh như chết ngạt”.
“Vậy anh chết đi”. Tôi bình thản nói.
“Người trong tim em là ai? Sự lạnh lùng của em làm tim anh đập nhanh quá”.
Tôi châm một điếu thuốc: “Không phải anh”.
Đúng, tôi trả lời một cách lạnh lẽo: “Không phải anh!”.
“Thế là ai?”.
Tôi chỉ vào Sở Giang Nam – người đang vừa đàn vừa hát: “Là hắn”.
Tôi nhìn Sở Giang Nam, trong lòng lại thấy nghẹn ngào chua chát. Đúng, là hắn, là hắn! Ai đã từng nói, yêu một người chỉ vì một câu nói, một nụ cười, hoặc một lời hỏi thăm. Còn tôi thì chỉ vì một ánh mắt.
Tôi thích ánh mắt đó, vừa lạnh lùng lại phong tình. Ánh mắt ấy, mẹ kiếp, như giết chết tôi, tôi nợ hắn. Nhưng hắn không cần tôi, hắn không thích tôi!
Nhưng điều đó không quan trọng bằng việc hắn vẫn còn thích Vu Bắc Bắc. Vu Bắc Bắc là ai chứ? Là nỗi hận, nỗi đau của tôi!
Tôi nhận ra, tôi hận Vu Bắc Bắc không chỉ vì Sở Giang Nam thích Bắc Bắc, mà sau khi đi lại với Sách Nhan, tôi mới biết, tôi cũng thích Vu Bắc Bắc, phải, nhưng từ trước tới nay tôi không phát hiện ra.
Tôi đã từng sợ hãi vì sự lệch lạc giới tính của mình, nhưng bây giờ thì tôi không sợ nữa.
Tại sao lại phải làm bản thân ấm ức chứ? Tại sao? Hai đứa con gái trong Nhịp đập trái tim chẳng phải cũng yêu nhau hay sao? Tôi đứng dậy, bước lại gần Sở Giang Nam, mời hắn nhảy.
Hắn từ chối, từ chối một cách khách sáo:
“Xin lỗi Khả Liên, tôi không biết nhảy”.
Không phải hắn không biết nhảy, mà vì không dám nhảy với tôi.
“Đồ nhát gan”. Tôi cười và mắng hắn.
Hắn không để ý câu mắng mà vẫn tiếp tục đàn hát.
Hắn hát một bài tiếng Anh, Sách Nhan cứ nhìn theo tôi rồi lại kéo tôi ra nhảy. Lần này, tôi và cô ấy nhảy điệu Rumba, dường như càng nóng bỏng hơn. Những tiếng hò hét vang dậy khắp bốn phía, rất nhiều người đang nâng ly uống hết ly này đến ly khác, nào là Chivas, Tequila, Remy Martin… đây đúng là một nơi sa đọa.
Cuối cùng, trong tiếng reo hò của mọi người, tôi và Sách Nhan hôn nhau thắm thiết.
Tôi nhìn thấy nét mặt của Sở Giang Nam.
Đáng kiếp cho Sở Giang Nam!
Tôi đã phản bội chính mình, phản bội những hồi ức tan vỡ. Tôi cảm thấy tim tôi đang dần vỡ ra, vỡ thành hàng ngàn mảnh bạc trên mặt đất, từng mảnh từng mảnh đang lóe sáng và làm cho tôi khóc.
***
Năm thứ hai đại học bắt đầu đã lâu, Sách Nhan đề nghị tôi chuyển ra ở với cô ấy, nhưng tôi đã khẽ lắc đầu và nói: “Không”.
Đúng, không.
Tôi mệt mỏi lắm rồi. Đây chỉ là một vực thẳm ngày càng sâu.
Sách Nhan cầu xin tôi: “Tôi yêu em, tôi không thể xa em, nhìn thấy em là tim tôi đập nhanh, tôi thích nhìn em giận dữ, nhìn em vui sướng, thích ánh mắt của em nhìn tôi, thậm chí, chỉ cần ngửi thấy mùi của em là tôi đã có thể ngất đi rồi. Em biết không, chưa từng có ai khiến tôi yêu điên cuồng như thế!”.
Điều đó khiến cho tôi cảm thấy khủng khiếp và sợ hãi.
Tôi yêu Sách Nhan, nhưng cũng sợ cô ấy. Trên người Sách Nhan có một thứ gì đó khiến người ta cảm thấy ma quái, tôi không thể gọi tên đó là gì, nhưng không thể rời đi mà cũng không thể lại gần.
Tôi không thể sống chung với Sách Nhan.
Để mua chuộc tôi, Sách Nhan đưa tôi đi xem nhảy hiện đại.
Tôi thích nhảy hiện đại, những cơ thể đang uốn éo điên cuồng giống như tôi lúc này. Rock hiện đại có một sự kỳ diệu không bờ bến, như sắp nổ tung, tôi thích những người nhảy hiện đại, những cơ thể không ngừng uốn éo, những sinh mệnh đầy sức sống.
Tôi không biết rằng, vận mệnh của tôi sẽ thay đổi chỉ vì buổi biểu diễn này. Nếu biết sau này tôi sẽ trở nên tàn khốc lắm, có lẽ tôi sẽ không đi xem buổi biểu diễn hôm nay. Nhưng có ai biết trước được vận mệnh của mình đâu? Có ai chứ? Tôi không có sự lựa chọn nào khác, chỉ có thể bước thấp bước cao đi vào, chỉ có thể đi theo sợi dây của định mệnh dẫn dắt, đến đâu thì đến.
Trong buổi biểu diễn đó, tôi nhìn thấy một người.
Một người con trai đang nhảy điên cuồng trên sân khấu.
Tôi nhìn hắn một lần thôi đã biết: “Thôi xong”.
Thế là đổ rồi.
Thành trì của tôi đang chìm xuống, chỉ vì một cái nhìn.
Chính là cái nhìn đó.
Chẳng sớm mà cũng không muộn, tôi nhìn thấy hắn.
Hắn đang nhảy một cách say mê, nhảy quá hoàn hảo, cả người hắn mặc một cây đen, đen đến u ám, nhưng vẫn toát l