đến độ từ xưa đến nay chưa từng có bao giờ và tới tận mai sau cũng sẽ không bao giờ có nữa”.
Anh hỏi tôi là tôi yêu anh như thế nào?
Tôi nói: “Cuồn cuộn như dòng sông, miên man không dứt”.
Từ khi hai đứa nhận lời yêu nhau, những tế bào tự kiêu không ngừng được nhân bản, anh tự cho rằng anh thông minh, còn tôi nghĩ rằng tôi cũng chẳng ngốc hơn anh bao nhiêu.
Cuối cùng, anh đề nghị thợ chụp ảnh chụp cho hai đứa một tấm ảnh thẻ.
“Để làm gì thế?”.
“Để khi đăng ký kết hôn thì dùng”.
Anh nói một cách không hề ngại ngùng, sau đó nắm tay tôi rất chặt. Mắt tôi ươn ướt, hai bàn tay đan vào nhau, đứa nào đứa nấy ra sức nắm chặt tay đối phương.
Chúng tôi đi tẩy trang, hai đứa đều mặc sơ mi trắng, quần bò và ngồi vào vị trí.
Tôi không cười.
Anh cũng vậy.
Hai đứa nhìn thẳng vào ống kính một cách rất nghiêm túc, vì đây sẽ là tấm hình hai đứa dùng khi đăng ký kết hôn, do đó cần phải trang trọng, chụp xong, cả hai chạy đến chỗ thợ chụp ảnh đề nghị xem lại các tấm hình.
Chúng tôi nhìn thấy hình của nhau, đứa nào trông cũng rất căng thẳng, rất mất tự nhiên nhưng đều hạnh phúc.
“Từ hôm nay, em đã là vợ của anh”. Giang Nam nói như vậy.
“Vâng…”. Tôi trả lời rất ngọt ngào.
Nhoáng cái đã nửa đêm, chúng tôi ra ngoài bắt taxi, lúc này gió rất to, anh luôn cầm tay tôi và đề nghị đi ăn ở quán “Mì yêu mì”.
Ở Tiền Môn có một quán.
Anh thích cái tên đó – “Mì yêu mì”. Sở Giang Nam nói “Mì yêu mì” chính là anh yêu em.
Chúng tôi gọi đến mấy bát mì, ngon nhất chính là bát có tên “Mì yêu mì”. Hai đứa bón cho nhau ăn, không thèm để ý đến sự khó chịu của người khác, ngày hôm nay là ngày chúng tôi chụp ảnh cưới, là ngày chụp ảnh đăng ký kết hôn, làm sao mà không vui cho được cơ chứ?
Chúng tôi gọi hai chai bia Yến Kinh, mỗi đứa một chai, uống hết lại gọi tiếp, hai đứa vừa ăn mì vừa uống bia, cuối cùng thì uống cũng nhiều.
Hai đứa uống tương đối nhiều, rồi sau đó dựa vào nhau cùng đi bộ trên phố, tôi biết Giang Nam hát hay nhưng tôi không cho anh hát, tôi bảo anh nghe tôi hát:
Ngày xưa hoa lạ cũng như nhung, ngày nay liễu rủ trước hiên nhà.
Đợi chờ trong khuê lâu sâu thẳm, biển vẫn như thế từ bao đời.
Khuyên cửa khẽ rung như tin báo về, lời nói gió thoảng cuộc đời đổi thay
Sao bước đi mà bặt vô âm tín?
Không màng đến sự đau đớn của lòng em!
Rốt cuộc đời trai lắm gian nan, những mong được công thành danh toại;
Lời nói ngọt ngào làm say đắm, ai biết đó là giả ân giả nghĩa hay không.
“Đêm nay, anh đã gặp được một nửa của mình”. Anh xoa nhẹ vào mắt tôi.
Tôi bắt đầu nôn, vì uống nhiều quá.
Anh vỗ nhẹ vào lưng tôi, sau đó bế tôi lên taxi.
Về nhà, anh nói với tài xế, đưa chúng tôi về nhà.
Tôi về nhà bằng cách nào, quên mất rồi, làm thế nào tôi vào được phòng mình, cũng quên mất rồi, mà làm sao tôi cởi được quần áo, tôi không nhớ nổi nữa. Nhưng tôi còn nhớ một việc là Sở Giang Nam ngủ lại phòng tôi. Anh hôn tôi, tôi đáp lại, hai đứa đều không nói gì, như hai con cá giãy giụa trên bờ, hai đứa hôn nhau không ngừng, rất rung động, rất lưu luyến.
Tôi nói:
“Thấm chi trời đất dài lâu, Giận này dằng dặc dễ hầu có nguôi”.
Anh nói:
“Xin kết nguyện chim trời liền cánh, Xin làm cây cành nhánh liền nhau[1]”.
[1] Bốn câu trong tác phẩm Trường hận ca của nhà thơ Bạch Cư Dị, bản dịch của Tản Đà.
Tôi ngửi thấy mùi vị tình yêu trong không khí, đúng vậy, tôi không giãy giụa nữa, hai đứa đã chụp ảnh cưới, ngay cả ảnh dùng đăng ký kết hôn cũng chụp cả rồi.
“Vu Bắc Bắc”. Anh gọi tôi.
“Em ở đây”.
“Vu Bắc Bắc, Vu Bắc Bắc, Vu Bắc Bắc”. Anh cứ gọi tên tôi mãi, thanh âm như một con thú, rất trầm nhưng ấm áp.
Tôi nhẹ nhàng phủ ấm người anh, là nhụy, là hoa, là tình yêu không ngừng nghỉ. Tôi nhẹ nhàng nói vào tai anh: “Nguyện cho em là sao, anh là trăng, đêm đêm được soi sáng nơi nơi”.
Lần này, anh không buông tha cho tôi nữa.
Còn tôi, tôi cam tâm được làm một nửa của anh.
Tôi tình nguyện để anh sở hữu tôi, làm người đồng hành với anh đời này kiếp này không rời xa.
2
Hai ngày sau, Sở Giang Nam đi Hải Nam.
Tôi đi tiễn, lúc nào cũng níu tay anh.
“Làm gì thế em”, anh cười tôi, “Sao giống sinh ly tử biệt thế! Đừng như thế, thời đại Quỳnh Dao đã qua rồi, chúng mình không như vậy, chúng ta phải sống thật tốt, con cháu đầy đàn”.
“Nỡm”.
Anh tựa đầu vào vai tôi và nói: “Anh chỉ đi có hai tháng thôi mà, đi viết nhạc cho một ca sĩ, người ta trả cũng không tệ, đủ để hai đứa tiêu pha một thời gian đấy. Về sau, nếu em không học cách tiêu tiền hay học cách mua quần áo đắt hơn một trăm tệ là không xong với anh đâu đấy”.
Không biết vì sao, nước mắt tôi cứ rơi xuống, từng giọt từng giọt rơi vào tay anh.
“Được rồi, được rồi em yêu, đúng hai tháng sau anh về, đến lúc đó phải tổ chức tiệc chào đón anh hoành tráng vào đấy nhé, học thêm hai mươi cách chế biến cà tím, cả đời này chúng ta sẽ ăn cà tím nhé”.
“Anh đi nhanh rồi về nhé, anh không ở đây, một mình em sẽ không ở căn phòng đó đâu, em về ở ký túc xá trong trường”.
“Được, viết xong nhạc cho người ta là anh lập tức về ngay”.
Tôi còn ra sức bóp tay anh, anh được thể làm nũng: “Em yêu ơi, em yêu à, em phải có trách nhiệm với anh đấy, em nghĩ mà xem, anh đã là người của em rồi, gạo đã nấu thành cơm rồi đấy”.
Rốt cuộc tôi cũng cười, cười khanh khách, anh chàng này, sao mà nói năng duyên thế chứ.
“Được thôi, em sẽ có trách nhiệm với anh, bây giờ em ra lệnh, hôn em đi”.
“Đừng đừng, đây là nơi công cộng đông người mà”.
“Không được. Nhất định phải hôn”.
Anh nhìn trước nhìn sau một cái, rồi hôn tôi một cái thoáng qua như cánh chuồn chuồn chạm nước.
“Không được, gượng gạo quá”.
Tôi nghĩ anh không dám, anh trừng mắt nhìn tôi, nói to một tiếng “Yêu tinh”, sau đó hôn tôi rất mãnh liệt, lúc đó chúng tôi đang ở sảnh chính của sân bay, một nụ hôn như bất tận, rất nhiều người đi bên cạnh nhìn cảnh này bằng ánh mắt đố kỵ.
Rốt cuộc thì anh cũng phải lên đường, chuẩn bị qua cửa kiểm tra an ninh, còn tôi cứ như nữ chính trong phim, lưu luyến không rời.
“Được rồi, được rồi, đây không phải là quay phim đâu, đừng có mà qua lại với cái tên Bí Ngô ấy, nếu không anh sẽ đánh gãy chân anh ta”.
“Anh cũng đừng có mà lăng nhăng gì với các người đẹp ở Hải Nam đấy, càng không được để mấy mụ trung niên có tiền bao, nếu không em sẽ khiến anh chết rất thê thảm, không tin thì cứ thử mà xem”.
…
Cuối cùng, hai đứa vẫn cứ lằng ngoằng như thế, đến mức nhân viên an ninh còn nói, có kiểm tra không, không kiểm tra thì đứng qua một bên mà nói chuyện.
Tôi vẫy vẫy tay, anh nói: “Về mà đi xem ảnh cưới của chúng mình, cái nào đẹp thì phóng to ra, phóng to bằng người thật rồi treo ở phòng mới”.
“Em không đi”. Tôi nói: “Đợi khi anh về, xem anh thích cái nào thì phóng cái đó”.
Xem, tôi ngốc nghếch như vậy đó, bất luận việc gì cũng muốn chia sẻ với anh.
Hai tháng, sáu mươi ngày sao mà dài dằng dặc. Những ngày này sống thế nào đây?
Tôi dọn về ở trong trường. Mấy ngày sau, tôi nhận được điện thoại của Bí Ngô, cậu ta nói: “Vu Bắc Bắc, cậu có ra ngoài được không? Tớ có chuyện muốn nói với cậu”.
“Chuyện gì? Nói qua điện thoại đi.”
“Không, gặp nhau mới nói được”.
“Sao vậy? Bị dọa sợ rồi à, hay ấy bị bệnh hiểm nghèo gì?”.
“Có mà ấy bị bệnh hiểm nghèo thì có, tớ đến đón ấy, chúng mình đi ăn đồ ăn Hàng Châu, trà ở đó cũng ngon lắm, trà Minh Tiền rất chuẩn, vừa ăn vừa nói chuyện”.
“Không được hay cho lắm nhỉ?”. Tôi nói: “Sở Giang Nam mới đi mấy hôm”.
“Liên quan gì đến anh ta chứ? Đừng có làm như thể là liệt nữ trinh tiết như thế, ấy cho bây giờ là thời đại nào rồi, vẫn còn kiểu nam nữ thụ thụ bất thân à, mà tớ cũng chẳng có ý gì với ấy đâu, ấy giống như củ khoai tây vậy, trong khi xung quanh tớ gái đẹp đầy rẫy, tớ thực sự có việc cần bàn với ấy”.
“Thôi được”. Tôi đồng ý với cậu ta.
Một tiếng sau, chúng tôi ngồi ở nhà hàng Thiên Ngoại Thiên ăn đồ Hàng Châu, trà ở đây quả thật rất ngon, phục vụ ở đây đều mặc đồ gấm, ai cũng cao ráo xinh xắn, tôi nhìn Bí Ngô và nói: “Không đủ mắt để ngắm gái đẹp rồi phải không? Bọn con trai đứa nào cũng thế”.
“Gì cơ? Nhìn ấy thì ấy không cho? Lại còn nói tớ lưu manh”.
“Nói đi, có việc gì?”. Tôi gắp một miếng bánh trôi xanh.
“Tớ sắp đi Mỹ”.
“Hả?”.
Tôi rất ngạc nhiên: “Ấy chuẩn bị đi du học à? Sao lại đột ngột thế?”.
“Chẳng có gì cả, đến Mỹ để thay đổi môi trường một tí, vả lại tớ cũng đã nhận được học bổng rồi, bố mẹ tớ cũng muốn tớ ra ngoài va chạm để rèn luyện bản thân, tớ muốn xem chủ nghĩa đế quốc Mỹ hủ bại, tha hóa đến thế nào, rồi tìm cách đánh bại họ”.
“Bao giờ đi?”.
“Đang làm thủ tục, phải mất mấy tháng, cũng nhanh thôi, đến lúc đó hy vọng là ấy nhớ tớ một chút!”.
“Nhớ luôn ba chút”.
Không biết vì sao khi Bí Ngô nói sắp đi, lòng tôi có chút gì đó nhói đau. Đúng thế, cậu ta sắp đi, tôi sao lại không biết cậu ta thích tôi? Chúng tôi không chỉ là thanh mai trúc mã, hai nhà còn thân thiết vô cùng, mới tiếp xúc qua thì cảm giác cậu ta rất quậy, nhưng con người cậu ta thực ra lại rất tốt, rất chất phác.
“Tớ mua cho ấy một món quà, nhưng đừng nói là không nhận nhé, đừng cho là vật đính ước gì cả, chỉ là nhìn thấy đẹp và cảm thấy hợp với ấy nên tớ mua thôi”.
“Cái gì?”.
Cậu ta lấy ra, đó là một sợi dây chuyền pha lê.
“Không, không, tớ không nhận đâu”. Tôi kiên quyết cự tuyệt.
“Không dám đúng không? Tớ đâu có tặng nhẫn cho ấy, cũng chẳng phải vật đính ước gì cả. Sợi dây chuyền này tớ mua lúc qua Pháp, lúc đó chỉ nghĩ nó rất hợp với ấy, nhưng bao lâu rồi không dám tặng, bây giờ tớ quyết tâm đi Mỹ rồi, không biết sau này còn gặp lại nhau nữa không, cũng không biết là có trở lại nữa không, vì thế lần này tớ mặt dày tặng ấy thôi. Hì hì, dây chuyền là đại diện cho lòng tớ”.
Mắt tôi có gì đó cay cay.
Cậu ta bước qua, đeo cho tôi, còn tôi thì ngồi yên không nói gì cả.
Cổ tôi rất cao, tôi mặc bộ váy đen trắng, chiếc dây chuyền này rất hợp với bộ váy này, tôi nên từ chối mới đúng, nhưng lại bất lực, tôi sợ làm tổn thương cậu ta.
Tay của cậu ta dừng lại ở lưng tôi.
“Vu Bắc Bắc, tớ muốn nói với ấy một câu”.
“Nói đi”.
“Người con gái tớ yêu chỉ có một người”.
“Tớ biết”.
“Ấy không biết!”.
“Tớ biết”.
“Tớ đứng trước mặt vậy mà cô ấy không biết người tớ yêu chính là cô ấy”.
“Tớ biết”.
Hai đứa im lặng một lúc lâu, tôi cảm nhận được từng giọt nước mắt đang rơi xuống lưng tôi: “Có cô gái xinh đẹp, gặp rồi là không thể quên, một ngày không được gặp em, về nhà nhớ em phát điên”. Cậu ấy nhẹ nhàng ngân nga.
Tôi nói khẽ: “Bí Ngô, cậu cũng biết đó, mỗi người chỉ có một trái tim, tình yêu chỉ có thể thuộc về một người”.
“Tớ biết”.
“Tớ xin lỗi”. Tôi nói.
‘Tớ biết”.
“Nếu như có kiếp sau… mà không, nếu có kiếp sau thì tớ vẫn yêu Sở Giang Nam”.
“Tớ biết”.
Bữa cơm diễn ra trong buồn bã, đến cuối cùng, tôi nói: “Bí Ngô, tớ nhận ấy l