giờ tôi mới tìm thấy cảm giác một người con trai dắt tay mình đi, một cảm giác tôi chưa từng có, tôi cứ như bị chữ “ngốc” làm run rẩy tới phát khóc.
Rõ ràng Mã Tiểu Vĩ thích tôi, ít nhất là không ghét tôi.
Tôi xinh đẹp lạnh lùng, dáng người cao, một khuôn mặt như tuyệt phẩm điêu khắc, như minh tinh, giống hệt con gái Nga. Hắn lại nói thêm:
“Cao quá nhỉ”.
Câu nói đó ấm áp làm sao, hắn đã chê tôi cao đấy!
Hắn khác với Sở Giang Nam ở chỗ, hắn thấp hơn Sở Giang Nam, chắc giỏi lắm là được một mét bảy mươi lăm, đi cạnh tôi một mét bảy mươi hai, cũng chẳng cao hơn mấy. Nhưng tôi không chê, thậm chí cảm thấy câu nói này thật thân thuộc. Nhớ năm xưa, Hồ Lan Thành cũng chẳng cao đến mét bảy, đứng cạnh Trương Ái Linh, bà còn cao hơn cả ông.
Hai người chen lên xe bus, mùi mồ hôi nóng nồng xộc lên, hắn nói:
“Sau này ta có tiền, mua lấy hai chiếc Passat, một cái để đi một cái để đó chơi”.
Tôi cười, Passat có là gì! Nhưng tôi không muốn để lộ là mình giàu, nếu không, tình yêu sẽ trở thành món hàng.
Thậm chí, tôi nói quần áo của tôi chỉ hơn trăm tệ, nói thế nghe thật oan ức cho bộ quần áo hơn vạn tệ của tôi.
Có một chỗ ngồi, hắn cho tôi ngồi. Hắn đứng cạnh tôi, tựa chặt vào tôi, hỏi nhỏ:
“Thích anh nhảy khúc nào?”.
“Thích hết”.
Hắn vui sướng âm ỉ, mặt nghếch lên trời, có giọt mồ hôi lấp lánh dưới ánh nắng, ngay cả mồ hôi của hắn cũng hấp dẫn chứ, đây không phải yêu thì là gì?
Xuống xe, tôi và hắn đến phố Cát Khánh, tôi đã từng thấy phố Cát Khánh qua tiểu thuyết của Trì Lợi, giờ thấy tận mắt rồi lại càng thích hơn. Vừa náo nhiệt vừa bình dị, tôi xưa nay vốn sống trên mây, bây giờ, tôi mới được bước vào cuộc đời thực.
Hắn giới thiệu với tôi, ai đã từng đến Vũ Hán thì phải ăn đồ ăn vặt ở đây, nào là cơm nồi đất, bánh bao đậu xanh ở chợ, mì bò ở đường Nhị Thất, bánh nướng trên đá ở gần chùa Quy Nguyên, chân giò kho, bánh mì nướng, hamburger của phố Lương Đạo, bánh bao Nam Kinh, cá tươi sông Trường Giang ở chân cầu Vũ Xương, trứng muối trong suốt trộn ớt xanh, bánh mì kẹp thịt, súp, vịt kho nồi đất, xì dầu trộn mỡ lạc “hàng nổi”, cá rán trộn, sủi cảo rán nhân thịt bò, bánh hành mè ngũ vị, bánh hành, bánh bao “hàng nổi”, váng đậu, bánh rán nhân thịt rưới sốt gà, nồi đất, xương bò, lẩu gia tộc, cá lướt sóng, đậu phụ thối và viên ngó sen bọc thịt, bánh bao nhân thịt rán rưới sốt gà, bánh cuộn thịt hun khói, mì hải sản, mì trộn, bánh bí ngô và sủi cảo hấp, thịt chó Hoa Giang, gạo nếp cuộn quẩy, màn thầu xào thịt, phở bò…
Tôi nghe đến đần mặt ra,
“Trời ơi, sao lắm thứ thế!”.
“Chưa hết đâu, còn đủ cho em ăn cả đời cơ”.
Mã Tiểu Vĩ bỗng nhắc tới “cả đời”. Từ “cả đời” thốt ra trên phố Cát Khánh sao mà cảm động quá! Tôi muốn khóc. Cả đời, cả đời thì tốt quá, tôi sẽ không chơi bời nữa, không yêu Sách Nhan nữa, tôi muốn đến Vũ Hán, một tuần một lần, đối với tôi, đi máy bay bình thường như đi xe bus thôi, phải, một tuần đến một lần để ăn hết đồ ăn vặt ở Vũ Hán!
Ăn cả đời.
Chúng tôi gọi món bánh bao nhân thịt rán với thịt chó Hoa Giang, tôi đã từng ăn thịt chó Hoa Giang ở Bắc Kinh, ăn ở nhà hàng Quý Châu trước cổng trường Đại học Thanh Hoa, nhìn chẳng ngon bằng ở đây. Ở đó tôi phải trả hơn nghìn tệ, còn ở đây thì chẳng tốn tới trăm tệ.
Vũ Hán đúng là một thành phố hay ho.
Tôi ăn no rồi nhìn Mã Tiểu Vĩ ăn. Hắn ăn rất chăm chú, thỉnh thoảng ngẩng đầu lên nhìn tôi.
Câu này quá bạo dạn, tôi nghĩ, tôi còn sợ gì nữa. Tôi đã bỏ lỡ bao nhiêu thời gian rồi, không thể bỏ lỡ thêm nữa.
“Cũng được, đi!”. Hắn kéo tôi lên tầng.
Vừa đóng cửa xong, hắn liền ôm chầm lấy tôi
3
Hắn thuần thục tìm ra đôi môi của tôi. Rồi thò tay vào trong lớp quần áo của tôi.
Đây là lần đầu tiên tôi để cho một thằng đàn ông ôm và hôn. Thật khác với Sách Nhan, hắn thật mạnh mẽ, thật cứng cáp, ngay cả nụ hôn của hắn cũng sắc như kiếm. Hắn cho lưỡi vào trong miệng tôi, mạnh như đâm vào tim tôi vậy, tôi bỗng cảm thấy không còn là mình nữa. Hôm nay là ngày nào? Nghĩ làm gì! Bay lên trời thôi, càng cao càng tốt.
“Được không?”. Hắn hỏi tôi.
“Ừ”. Tôi như đang rên rỉ.
Bộ ngực tròn căng của tôi đang bị tay hắn vò lấy, trước kia đó là hai chú bồ câu, bây giờ, chúng không bay nữa mà ngoan ngoãn nằm im trong bàn tay hắn.
“Em đúng là con cún con”.
Tôi không phải là con cún con, tôi là một đứa con gái kiêu kỳ, tự tôn nhưng đang cam chịu. Tôi tự chạy đi tìm trai, hắn lại là một thằng đàn ông hư hỏng, bây giờ, trên giường hắn vẫn còn quần lót của một con đàn bà khác.
Nhưng, tôi đang cố chấp mà buông thả mình.
Chúng tôi hôn nhau mãnh liệt, không phải đang quấn lấy môi nhau mà như đang cắn nhau, như muốn nuốt người kia vào bên trong.
Hắn và tôi như thú.
Hắn bế tôi lên giường, chiếc giường đơn làm bằng gỗ, sơ sài, cũng làm tôi đau. Trong tháng sáu của Vũ Hán, mặt giường hơi ẩm ướt.
Tôi bị hắn đè xuống dưới.
Tôi nhìn thấy bên ngoài có một vầng trăng đỏ tròn và rất to. Vầng trăng đó vừa tròn, vừa đỏ, vừa ướt, trăng đang nhìn chúng tôi, chúng tôi đang làm tình. Hắn không còn hôn tôi nữa, mà bắt đầu quan hệ, đây chắc là lần đầu tiên của tôi, vì tôi biết, khi quấn vào một thằng đàn ông, tôi chỉ muốn cho thời gian dừng lại, thậm chí, tôi còn quên cả rên.
Bao lâu rồi nhỉ, hắn đã mệt, và phủ lên người tôi.
“Đi rửa đi. Hắn nói”.
Tôi mặc quần áo, bê chậu vào nhà vệ sinh. Đây là lần đầu tiên, tôi đi vào nhà vệ sinh lúc nửa đêm, ở trong nhà vệ sinh công cộng, tôi dùng nước lạnh rửa, sau đó lại ngẩng đầu lên nhìn vầng trăng đỏ.
Không có đèn, nhà vệ sinh tối tăm, tôi lấy một chậu nước, nghe thấy tiếng nước nhỏ xuống tí tách, tôi nhìn thấy trong chậu bắn lên vài giọt nước như là hoa.
Là nước mắt của tôi.
Nước mắt của tôi đang rơi xuống chậu.
Tôi rửa mặt, rồi lại quay về phòng.
Mã Tiểu Vĩ đã mệt nên ngủ rồi, tôi chẳng còn chỗ mà ngủ. Chỉ có một cái giường, tôi đành tìm mấy tờ báo, sau đó phủ xuống đất, nền đất lạnh và ẩm ướt, nhưng cuối cùng đã được ở bên hắn.
Nghĩ như vậy, tôi lại thấy ấm áp.
Tôi nghĩ, tôi là loại con gái gì vậy, muốn trải qua những thứ cuộc đời tôi chưa từng làm, những thứ đó đã kích thích thần kinh tôi tột độ. Từ khi bắt đầu nghe rock, sau đó cố chấp yêu Sở Giang Nam, rồi lại yêu Sách Nhan, đến cuối cùng tôi bỗng sau lần gặp hắn đầu tiên đã chạy tới Vũ Hán, cuối cùng tôi là loại người gì?
Tôi thậm chí thấy sợ mình. Điều làm tôi sợ hơn là, hắn chẳng thèm hỏi tên tôi, ngay cả khi hắn và tôi hôn nhau, làm tình với nhau, hắn cũng chẳng hỏi tên tôi.
Hẳn chẳng thèm hỏi tên tôi.
Đúng là bi thảm.
Tôi mệt mỏi chìm vào giấc ngủ, vầng trăng đã khuất, bầu trời tối dần, gió thốc ra từ chiếc quạt rất nóng, ngày mai, ngày mai phải đi tìm một khách sạn tử tế. Ví tôi có thẻ, vẫn còn năm vạn tệ, tôi định sẽ tiêu sạch, mua cho Mã Tiểu Vĩ vài bộ quần áo tử tế, và cho cả tôi nữa, sau đó thuê phòng khách sạn xịn nhất ở Vũ Hán, sau đó là đặt vé máy bay chiều mai về Bắc Kinh, rồi cuối cùng chia tay Sách Nhan.
Đây là kế hoạch của tôi, tôi nghĩ mãi nghĩ mãi rồi ngủ lúc nào không hay.
Ngày hôm sau, tôi dậy rất sớm, thấy Tiểu Vĩ vẫn đang ngủ, tướng hắn ngủ chẳng đẹp đẽ gì cho lắm, chẳng đẹp bằng cái tướng lưu manh của hắn, hàng lông mi của hắn thật dài, tôi đang gắng đếm số lông mi của hắn, thấy mình dở hơi chưa từng thấy.
Hắn tỉnh dậy và nhìn thấy tôi:
“Em dậy rồi à?”.
Tôi xoay người đi lấy nước cho hắn, hắn gọi theo:
“Này, em tên gì?”.
Tôi quay đầu lại và cười:
“Khả Liên, em tên Khả Liên”.
“Tên hay quá!”. Hắn cúi đầu xuống và hỏi thêm một câu: “Anh gọi em là Khả Liên nhé!”.
“Vâng”.
Tôi đi lấy nước cho hắn, lúc về, hắn gọi nhầm tên tôi, tôi lại cười:
“Là Khả Liên!”
“Ừ, Khả Liên!”.
Chúng tôi lại nắm tay nhau đi ăn sáng, lần này ăn bánh mì kẹp thịt, đậu phụ thối và viên ngó sen bọc thịt, hắn hỏi:
“Có thích ăn đậu phụ thối không?”.
Tôi gật gật, thực ra chẳng thích ăn tẹo nào.
Hắn nói:
“Con gái xinh là phải thích ăn đậu phụ thối”.
Hắn lại nói:
“Quần áo của em chẳng ra sao, nhìn nam tính quá, em phải mặc đồ hãng Phòng Thiếu Nữ và Nguyên Tố Tự Nhiên, bạn gái cũ của anh thích hai hãng này”.
“Được thôi”. Tôi nói: “Em sẽ đi mua”.
Tôi chẳng thích Phòng Thiếu Nữ, cũng không thích Nguyên Tố Tự Nhiên, nhưng hắn thích, thế thì làm theo ý hắn thôi.
Ăn xong, hắn nói:
“Anh bận, em tự đi lượn nhé. Ở chỗ Hán Khẩu, có Vương Phủ Tỉnh với bách hóa Đại Dương cũng được đấy, nhưng đồ hơi đắt, em đi ra mấy shop nhỏ ở phố đi bộ cũng được. Anh không đi với em được, anh bận đi bàn chuyện biểu diễn, được không?”.
“Được thôi. Sau đó thì sao?”.
“Sau đó mình cùng đi ăn trưa rồi em về Bắc Kinh”.
“Sau đó nữa?”. Tôi hỏi hắn.
Hắn bỗng cười lớn:
“Cô bé ngốc, anh thấy hình như anh hơi yêu em rồi, em hơi ngốc đó, sau đó nữa thì em lại đến Vũ Hán đi, em xem, chúng ta sẽ có lần sau, vì trước nay chưa có ai ở lại qua đêm nhà anh, em là người đầu tiên, em không chê chuyện anh chỉ có một cái giường đơn, chưa có ai từng ngủ dưới đất vì anh cả, em là người đầu tiên đó” .
Nước mắt tôi trong khoảnh khắc rơi lã chã.
“Khóc gì mà khóc, sao mà yếu ớt thế, anh đùa em thôi, anh đã từng ngủ với nhiều đàn bà lắm, em đừng có tưởng thật”.
“Em không tưởng thật”.
“Không tưởng thật thì khóc cái gỉ, đừng có dọa anh, em tưởng anh tốt nghiệp trường Đại học Khiếp sợ à? Đi đi, tự đi chơi nhé, đừng có cho ai giở trò sàm sỡ nhé, em nổi bật lắm đấy”.
“Ừ”.
Chờ hắn đi khỏi, tôi lên taxi, nước mắt vẫn rơi lã chã.
Tôi yêu hắn mất rồi.
Phải, đơn giản thế thôi, yêu hắn mất rồi.
Mọi thứ ngày trước là phù phiếm, còn những gì giữa tôi và hắn mới là hiện thực. Cùng ăn nằm với nhau, hắn sợ có kẻ sàm sỡ tôi, tôi đi lấy nước rửa mặt cho hắn, tôi rửa mặt trong cái nhà vệ sinh công cộng bẩn thỉu, bước qua cái hành lang đồ đạc vung vãi, tôi cảm thấy thân thiết quá, tại sao tôi lại phải sống cái cuộc sống khép kín xa hoa trước đây chứ? Không, tôi chẳng thích.
Gió thổi qua tóc tôi, tôi lại đi qua sông Trường Giang, đến chơi ở Hán Khẩu.
Trên phố đi bộ, tôi tìm thấy tòa nhà Vương Phủ Tỉnh và bách hóa Đại Dương, đồ chẳng đắt gì sất, kém xa so với Bắc Kinh, nhưng nhìn thấy chữ Vương Phủ Tỉnh ở Vũ Hán bất giác tôi thấy thân quen và cảm động.
Trên đại lộ Lâm Giang, tôi nhìn thấy một khách sạn, bỗng thấy cấn cá.
Khách sạn “Bên nhau trăm năm”.
“Bên nhau trăm năm”, cái tên hay nhỉ, lần sau tôi sẽ thuê phòng ở đây.
Tôi mua đồ của hai hãng Phòng Thiếu Nữ và Nguyên Tố Tự Nhiên ở Vương Phu